Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 361: Chương 361

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Hàn Đông Nguyên chọn cho cô một chiếc đồng hồ cơ hãng Seagull, kiểu dáng hơi cũ, hỏi quản lý cửa hàng thì biết nó giá một trăm hai mươi đồng.Một trăm hai, Trình Ninh cảm thấy hơi đắt.Quản lý cửa hàng cười tủm tỉm, nói: "Giá này còn thấy đắt sao? Cô có biết một chiếc đồng hồ Seagull trong cửa hàng bách hóa còn có giá bốn trăm năm mươi đồng, còn phải mua vé máy bay giao từ nước ngoài về. Chiếc này của chúng tôi là được người khác gửi bán, chúng tôi cần tiền nên mới bán rẻ như vậy."Bốn trăm năm mươi đồng!Lúc này tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có ba mươi đồngVân Mộng Hạ VũChờ sau khi cải cách mở cửa bắt đầu mua bán nhà cửa, một căn nhà nhỏ có thể chỉ có một ngàn đồng, mà một cái đồng hồ tận bốn trăm năm mươi đồng, đắt như vậy sao?Trình Ninh thật sự mù mờ trong chuyện này.Nhưng mà chiếc đồng hồ này thật sự dùng rất tốt, một trăm hai mươi đồng…Hàn Đông Nguyên nhìn bộ dạng rối rắm của cô, trực tiếp kêu quản lý đưa hóa đơn mua ngay.Trình Ninh nhìn anh, cuối cùng vẫn không từ chối, cô muốn.Sau đó bọn họ ngắm nghía những thứ khác trong cửa hàng.Đại đa số đều là một ít đồ cũ không có gì nổi bật, dù sao lúc này tuy rằng đã là năm 1975, mọi người đã không còn quá gay gắt với phong trào phá bỏ tứ cựu như trước, nhưng rất nhiều đồ cũ vẫn sẽ không trực tiếp bày ra bán.Trình Ninh tìm một ít đồ dùng nhỏ nhỏ, như là một chiếc gương nhỏ khảm đá quý, hay hộp trang điểm, cô còn có hứng thú với một bộ bàn ghế bằng gỗ lim không cũ lắm ở trong sân, nhưng mua nó thì cũng không có chỗ để.Cô kéo tay Hàn Đông Nguyên nắm lấy, nói với anh: “Hai năm nữa chúng ta quay lại đây mua một căn nhà nhỏ đi, mỗi ngày em đều muốn tới đây”Cô cũng không nghĩ đến chuyện mua cái gì đó với giá rẻ để bán ra giá cao trong tương lai.Có rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ có điều mấy năm nay cô thật sự đã mua được rất nhiều thứ tốt với giá rẻ rồi.Hàn Đông Nguyên nhìn cô rất tự nhiên nắm tay mình, rất tự nhiên nói với anh "Hai năm nữa chúng ta quay lại mua một căn nhà nhỏ", cũng không nghĩ chuyện này cuối cùng có xảy ra hay không, nói thẳng: "Được"Anh nhìn những đồ nội thất đó, thầm nghĩ, thật ra mua mang về nông thôn cũng được Chỉ là hành động này có chút ngu xuẩn.Nếu cô chịu gả cho anh, anh có lẽ sẽ cân nhắc làm vậy.Cô không chỉ mua sắm mà còn nói chuyện với quản lý cửa hàng.Cẩn thận hỏi lai lịch của từng đồ vật, Hàn Đông Nguyên cũng rất kiên nhẫn, cứ như vậy ngồi nhìn cô nói chuyện phiếm với quản lý cửa hàng, khiến quản lý cửa hàng quay đầu nhìn anh vài lần, chờ Trình Ninh đi rồi anh ta mới đến bên cạnh Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Không nghĩ tới có một ngày còn có thể nhìn thấy lúc anh kiên nhẫn như vậy”Hàn Đông Nguyên phủ nhận: "Tôi luôn rất kiên nhẫn.Quản lý cửa hàng cười "Ha ha" một tiếng.Trình Ninh đi vào từ bên ngoài sân, nói: “Trời đã tối rồi, chúng ta quay về đi, hôm nay có khách tới, em về cùng hỗ trợ nấu cơm”Hàn Đông Nguyên vừa nghe đến chuyện của vị khách này sắc mặt lập tức có chút không tốt, nói: “Là người nào mà khiến em phải đích thân xuống nấu cơm cho anh ta?”Trình Ninh: “…”Cô giận anh: "Toàn nói chuyện không đầu.Lại nói quay về bên công xã.Ngay trong ngày Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh rời nông thôn, công xã đã kêu người đưa thư đưa thông báo tuyển dụng chính thức cho các đại đội.Thông báo rằng, để cho các thôn dân hăng hái đăng ký vào đại đội, sau đó mời đại đội trưởng cùng bí thư đại đội sàng lọc để chọn ra ba mươi người từ trong số thôn dân đã đăng ký, đương nhiên, giống như có một số đại đội, ví dụ như đại đội Thượng Hàn, bởi vì có nhiều thôn dân có tay nghề làm mộc cơ bản nên được cho phép tăng số người được chọn lên năm mươi người, ba ngày sau mời bí thư các đại đội và đại đội trưởng cầm danh sách sàng lọc ra công xã để họp.

Hàn Đông Nguyên chọn cho cô một chiếc đồng hồ cơ hãng Seagull, kiểu dáng hơi cũ, hỏi quản lý cửa hàng thì biết nó giá một trăm hai mươi đồng.

Một trăm hai, Trình Ninh cảm thấy hơi đắt.

Quản lý cửa hàng cười tủm tỉm, nói: "Giá này còn thấy đắt sao? Cô có biết một chiếc đồng hồ Seagull trong cửa hàng bách hóa còn có giá bốn trăm năm mươi đồng, còn phải mua vé máy bay giao từ nước ngoài về. Chiếc này của chúng tôi là được người khác gửi bán, chúng tôi cần tiền nên mới bán rẻ như vậy."

Bốn trăm năm mươi đồng!

Lúc này tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có ba mươi đồng

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ sau khi cải cách mở cửa bắt đầu mua bán nhà cửa, một căn nhà nhỏ có thể chỉ có một ngàn đồng, mà một cái đồng hồ tận bốn trăm năm mươi đồng, đắt như vậy sao?

Trình Ninh thật sự mù mờ trong chuyện này.

Nhưng mà chiếc đồng hồ này thật sự dùng rất tốt, một trăm hai mươi đồng…

Hàn Đông Nguyên nhìn bộ dạng rối rắm của cô, trực tiếp kêu quản lý đưa hóa đơn mua ngay.

Trình Ninh nhìn anh, cuối cùng vẫn không từ chối, cô muốn.

Sau đó bọn họ ngắm nghía những thứ khác trong cửa hàng.

Đại đa số đều là một ít đồ cũ không có gì nổi bật, dù sao lúc này tuy rằng đã là năm 1975, mọi người đã không còn quá gay gắt với phong trào phá bỏ tứ cựu như trước, nhưng rất nhiều đồ cũ vẫn sẽ không trực tiếp bày ra bán.

Trình Ninh tìm một ít đồ dùng nhỏ nhỏ, như là một chiếc gương nhỏ khảm đá quý, hay hộp trang điểm, cô còn có hứng thú với một bộ bàn ghế bằng gỗ lim không cũ lắm ở trong sân, nhưng mua nó thì cũng không có chỗ để.

Cô kéo tay Hàn Đông Nguyên nắm lấy, nói với anh: “Hai năm nữa chúng ta quay lại đây mua một căn nhà nhỏ đi, mỗi ngày em đều muốn tới đây”

Cô cũng không nghĩ đến chuyện mua cái gì đó với giá rẻ để bán ra giá cao trong tương lai.

Có rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ có điều mấy năm nay cô thật sự đã mua được rất nhiều thứ tốt với giá rẻ rồi.

Hàn Đông Nguyên nhìn cô rất tự nhiên nắm tay mình, rất tự nhiên nói với anh "Hai năm nữa chúng ta quay lại mua một căn nhà nhỏ", cũng không nghĩ chuyện này cuối cùng có xảy ra hay không, nói thẳng: "Được"

Anh nhìn những đồ nội thất đó, thầm nghĩ, thật ra mua mang về nông thôn cũng được

 

Chỉ là hành động này có chút ngu xuẩn.

Nếu cô chịu gả cho anh, anh có lẽ sẽ cân nhắc làm vậy.

Cô không chỉ mua sắm mà còn nói chuyện với quản lý cửa hàng.

Cẩn thận hỏi lai lịch của từng đồ vật, Hàn Đông Nguyên cũng rất kiên nhẫn, cứ như vậy ngồi nhìn cô nói chuyện phiếm với quản lý cửa hàng, khiến quản lý cửa hàng quay đầu nhìn anh vài lần, chờ Trình Ninh đi rồi anh ta mới đến bên cạnh Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Không nghĩ tới có một ngày còn có thể nhìn thấy lúc anh kiên nhẫn như vậy”

Hàn Đông Nguyên phủ nhận: "Tôi luôn rất kiên nhẫn.

Quản lý cửa hàng cười "Ha ha" một tiếng.

Trình Ninh đi vào từ bên ngoài sân, nói: “Trời đã tối rồi, chúng ta quay về đi, hôm nay có khách tới, em về cùng hỗ trợ nấu cơm”

Hàn Đông Nguyên vừa nghe đến chuyện của vị khách này sắc mặt lập tức có chút không tốt, nói: “Là người nào mà khiến em phải đích thân xuống nấu cơm cho anh ta?”

Trình Ninh: “…”

Cô giận anh: "Toàn nói chuyện không đầu.

Lại nói quay về bên công xã.

Ngay trong ngày Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh rời nông thôn, công xã đã kêu người đưa thư đưa thông báo tuyển dụng chính thức cho các đại đội.

Thông báo rằng, để cho các thôn dân hăng hái đăng ký vào đại đội, sau đó mời đại đội trưởng cùng bí thư đại đội sàng lọc để chọn ra ba mươi người từ trong số thôn dân đã đăng ký, đương nhiên, giống như có một số đại đội, ví dụ như đại đội Thượng Hàn, bởi vì có nhiều thôn dân có tay nghề làm mộc cơ bản nên được cho phép tăng số người được chọn lên năm mươi người, ba ngày sau mời bí thư các đại đội và đại đội trưởng cầm danh sách sàng lọc ra công xã để họp.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Hàn Đông Nguyên chọn cho cô một chiếc đồng hồ cơ hãng Seagull, kiểu dáng hơi cũ, hỏi quản lý cửa hàng thì biết nó giá một trăm hai mươi đồng.Một trăm hai, Trình Ninh cảm thấy hơi đắt.Quản lý cửa hàng cười tủm tỉm, nói: "Giá này còn thấy đắt sao? Cô có biết một chiếc đồng hồ Seagull trong cửa hàng bách hóa còn có giá bốn trăm năm mươi đồng, còn phải mua vé máy bay giao từ nước ngoài về. Chiếc này của chúng tôi là được người khác gửi bán, chúng tôi cần tiền nên mới bán rẻ như vậy."Bốn trăm năm mươi đồng!Lúc này tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có ba mươi đồngVân Mộng Hạ VũChờ sau khi cải cách mở cửa bắt đầu mua bán nhà cửa, một căn nhà nhỏ có thể chỉ có một ngàn đồng, mà một cái đồng hồ tận bốn trăm năm mươi đồng, đắt như vậy sao?Trình Ninh thật sự mù mờ trong chuyện này.Nhưng mà chiếc đồng hồ này thật sự dùng rất tốt, một trăm hai mươi đồng…Hàn Đông Nguyên nhìn bộ dạng rối rắm của cô, trực tiếp kêu quản lý đưa hóa đơn mua ngay.Trình Ninh nhìn anh, cuối cùng vẫn không từ chối, cô muốn.Sau đó bọn họ ngắm nghía những thứ khác trong cửa hàng.Đại đa số đều là một ít đồ cũ không có gì nổi bật, dù sao lúc này tuy rằng đã là năm 1975, mọi người đã không còn quá gay gắt với phong trào phá bỏ tứ cựu như trước, nhưng rất nhiều đồ cũ vẫn sẽ không trực tiếp bày ra bán.Trình Ninh tìm một ít đồ dùng nhỏ nhỏ, như là một chiếc gương nhỏ khảm đá quý, hay hộp trang điểm, cô còn có hứng thú với một bộ bàn ghế bằng gỗ lim không cũ lắm ở trong sân, nhưng mua nó thì cũng không có chỗ để.Cô kéo tay Hàn Đông Nguyên nắm lấy, nói với anh: “Hai năm nữa chúng ta quay lại đây mua một căn nhà nhỏ đi, mỗi ngày em đều muốn tới đây”Cô cũng không nghĩ đến chuyện mua cái gì đó với giá rẻ để bán ra giá cao trong tương lai.Có rất nhiều cách kiếm tiền, chỉ có điều mấy năm nay cô thật sự đã mua được rất nhiều thứ tốt với giá rẻ rồi.Hàn Đông Nguyên nhìn cô rất tự nhiên nắm tay mình, rất tự nhiên nói với anh "Hai năm nữa chúng ta quay lại mua một căn nhà nhỏ", cũng không nghĩ chuyện này cuối cùng có xảy ra hay không, nói thẳng: "Được"Anh nhìn những đồ nội thất đó, thầm nghĩ, thật ra mua mang về nông thôn cũng được Chỉ là hành động này có chút ngu xuẩn.Nếu cô chịu gả cho anh, anh có lẽ sẽ cân nhắc làm vậy.Cô không chỉ mua sắm mà còn nói chuyện với quản lý cửa hàng.Cẩn thận hỏi lai lịch của từng đồ vật, Hàn Đông Nguyên cũng rất kiên nhẫn, cứ như vậy ngồi nhìn cô nói chuyện phiếm với quản lý cửa hàng, khiến quản lý cửa hàng quay đầu nhìn anh vài lần, chờ Trình Ninh đi rồi anh ta mới đến bên cạnh Hàn Đông Nguyên, cười nói: “Không nghĩ tới có một ngày còn có thể nhìn thấy lúc anh kiên nhẫn như vậy”Hàn Đông Nguyên phủ nhận: "Tôi luôn rất kiên nhẫn.Quản lý cửa hàng cười "Ha ha" một tiếng.Trình Ninh đi vào từ bên ngoài sân, nói: “Trời đã tối rồi, chúng ta quay về đi, hôm nay có khách tới, em về cùng hỗ trợ nấu cơm”Hàn Đông Nguyên vừa nghe đến chuyện của vị khách này sắc mặt lập tức có chút không tốt, nói: “Là người nào mà khiến em phải đích thân xuống nấu cơm cho anh ta?”Trình Ninh: “…”Cô giận anh: "Toàn nói chuyện không đầu.Lại nói quay về bên công xã.Ngay trong ngày Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh rời nông thôn, công xã đã kêu người đưa thư đưa thông báo tuyển dụng chính thức cho các đại đội.Thông báo rằng, để cho các thôn dân hăng hái đăng ký vào đại đội, sau đó mời đại đội trưởng cùng bí thư đại đội sàng lọc để chọn ra ba mươi người từ trong số thôn dân đã đăng ký, đương nhiên, giống như có một số đại đội, ví dụ như đại đội Thượng Hàn, bởi vì có nhiều thôn dân có tay nghề làm mộc cơ bản nên được cho phép tăng số người được chọn lên năm mươi người, ba ngày sau mời bí thư các đại đội và đại đội trưởng cầm danh sách sàng lọc ra công xã để họp.

Chương 361: Chương 361