Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 364: Chương 364

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Đương nhiên, lời nhận xét kia xen lẫn trong một chuỗi lớn lời nhận xét khác, không dễ nhận thấy ẩn ý đằng sau.Phó chủ nhiệm Vương: "???""Đương nhiên là việc bọn họ đầu độc, rồi mạo danh người khác viết thư châm ngòi mâu thuẫn đều là việc sau khi bọn họ bị trục xuất khỏi đại đội mới phát sinh, trong lời nhận xét tất nhiên không có đề cập."Chu Phác Hòe "A" một tiếng, nói: "Nhưng đồng chí Hàn Đông Nguyên và đồng chí Trình Ninh một người là xưởng trưởng của xưởng sản xuất đồ gỗ tre của đại đội chúng tôi, một người là chủ nhiệm văn phòng, bọn họ cũng qua lại rất nhiều với công xã bên này, có lẽ cũng đã từng tiếp xúc với ông, đồng chí Trình Ninh còn giúp xưởng sản xuất đồ nội thất của các ông làm việc thiết kế đồ nội thất, đây đều là những việc rất tốt, kết quả là phó chủ nhiệm Vương thì sao, ông không những không tin tưởng nhân phẩm tài cán của hai người này sau khi đã trải qua thời gian nghiệm chứng trên thực tế đã được chứng thực, ông lại đi tin hai kẻ lén lút bị đuổi ra khỏi đại đội Thượng Hàn, nghe bọn họ châm ngòi mâu thuẫn, ông đang mang tâm lý gì để đối mặt với chuyện này vậy?""Còn chưa tính đến sau khi nghe xong lời xúi giục trong đầu ông còn toan tính cái gì chúng tôi không biết, ông mà là người lãnh đạo sao, nghe vậy ông cũng không đi hỏi thăm tình hình, không hỏi tôi, không hỏi Hữu Phúc, hoặc là hỏi quần chúng cơ sở của đại đội Thượng Hàn chúng tôi, ông đã trực tiếp ngay tại hội nghị công xã, trước mặt thư ký Từ, ở trước mặt mọi người chèn ép ức hϊếp thanh niên tri thức Trình của chúng tôi? Bất kể cô ấy là một đồng chí thiết kế đơn thuần đến giúp đỡ ông với mục đích tốt, hay là một đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, hay một đồng chí có công lớn đối với đại đội Thượng Hàn và công xã của chúng ta, đây là điều mà một nhà lãnh đạo bình thường nên làm sao?"Phó chủ nhiệm Vương: "..."Phó chủ nhiệm Vương mặt đỏ bừng, tức hộc máu.Ngày đó rốt cuộc ông ta đã nói cái gì vậy?Ông ta không phải muốn kiếm chút lợi ích, nghĩ đến việc nhà Trình Ninh ở Bắc Thành nên để cô phụ trách việc ăn ở của Tiểu Lộ sao?Không đồng ý thì thôi đi, nhưng sao lại vu oan giá hoạ cho ông ta chứ?Ông ta tức giận đến mức muốn hộc máu, căn bản không có cách nào đối mặt với Chu Phác Hòe, ông ta sợ mình nhịn không được tiến lên đánh ông ấy.“Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!"Ông ta tức giận thật tâm mắng hai câu, quay đầu nhìn thư ký Từ, nói: "Thư ký Từ, ngày đó hội nghị ông cũng ở đó, tôi nói cái gì, tôi đã nói cái gì cơ chứ? Chẳng phải tôi chỉ có ý là nhà cô ấy ở Bắc Thành, trong nhà có chỗ thì để Tiểu Lộ ở đó sao? Còn có nói gì chèn ép bắt nạt sao? "Thư ký Từ sắc mặt lạnh lùng, đưa tay ngăn cản phó chủ nhiệm Vương tiếp tục nói, nói: "Chuyện này ông thật sự có vấn đề. Nếu ông là một người dân trong thôn bình thường, thậm chí là một cán bộ bình thường thì vấn đề cũng không quá lớn, nhưng với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng xã chúng ta, đặc biệt là phó xưởng xưởng sản xuất đồ gỗ sắp khai trương, thì cách làm này cực kỳ không thích hợp. Nhẹ nhất là đã gây mất lòng một đồng chí tốt, nặng nhất là làm mất lòng quần chúng thôn dân. Nó đã phá vỡ bầu không khí của cả nhà máy ngay từ đầu. Ông về suy nghĩ kỹ đi, lát nữa viết bản kiểm điểm cho tôi."Ông ấy nói xong thì không để ý tới phó chủ nhiệm Vương đang còn muốn nói gì nữa, chậm lại, nói với Chu Phác Hòe: "À đúng rồi, ông Chu, vậy còn thầy Diêu bên kia của các ông thì sao? Ông có nói với ông ấy chuyện khi nào nhà máy bên đây sẵn sàng thì chúng tôi sẽ mời ông ấy đến đây làm vài tháng chưa?"Chu Phác Hòe nói: "Thư ký, cũng đúng lúc chúng tôi muốn nói việc này với ông"

Đương nhiên, lời nhận xét kia xen lẫn trong một chuỗi lớn lời nhận xét khác, không dễ nhận thấy ẩn ý đằng sau.

Phó chủ nhiệm Vương: "???"

"Đương nhiên là việc bọn họ đầu độc, rồi mạo danh người khác viết thư châm ngòi mâu thuẫn đều là việc sau khi bọn họ bị trục xuất khỏi đại đội mới phát sinh, trong lời nhận xét tất nhiên không có đề cập."

Chu Phác Hòe "A" một tiếng, nói: "Nhưng đồng chí Hàn Đông Nguyên và đồng chí Trình Ninh một người là xưởng trưởng của xưởng sản xuất đồ gỗ tre của đại đội chúng tôi, một người là chủ nhiệm văn phòng, bọn họ cũng qua lại rất nhiều với công xã bên này, có lẽ cũng đã từng tiếp xúc với ông, đồng chí Trình Ninh còn giúp xưởng sản xuất đồ nội thất của các ông làm việc thiết kế đồ nội thất, đây đều là những việc rất tốt, kết quả là phó chủ nhiệm Vương thì sao, ông không những không tin tưởng nhân phẩm tài cán của hai người này sau khi đã trải qua thời gian nghiệm chứng trên thực tế đã được chứng thực, ông lại đi tin hai kẻ lén lút bị đuổi ra khỏi đại đội Thượng Hàn, nghe bọn họ châm ngòi mâu thuẫn, ông đang mang tâm lý gì để đối mặt với chuyện này vậy?"

"Còn chưa tính đến sau khi nghe xong lời xúi giục trong đầu ông còn toan tính cái gì chúng tôi không biết, ông mà là người lãnh đạo sao, nghe vậy ông cũng không đi hỏi thăm tình hình, không hỏi tôi, không hỏi Hữu Phúc, hoặc là hỏi quần chúng cơ sở của đại đội Thượng Hàn chúng tôi, ông đã trực tiếp ngay tại hội nghị công xã, trước mặt thư ký Từ, ở trước mặt mọi người chèn ép ức hϊếp thanh niên tri thức Trình của chúng tôi? Bất kể cô ấy là một đồng chí thiết kế đơn thuần đến giúp đỡ ông với mục đích tốt, hay là một đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, hay một đồng chí có công lớn đối với đại đội Thượng Hàn và công xã của chúng ta, đây là điều mà một nhà lãnh đạo bình thường nên làm sao?"

Phó chủ nhiệm Vương: "..."

Phó chủ nhiệm Vương mặt đỏ bừng, tức hộc máu.

Ngày đó rốt cuộc ông ta đã nói cái gì vậy?

Ông ta không phải muốn kiếm chút lợi ích, nghĩ đến việc nhà Trình Ninh ở Bắc Thành nên để cô phụ trách việc ăn ở của Tiểu Lộ sao?

Không đồng ý thì thôi đi, nhưng sao lại vu oan giá hoạ cho ông ta chứ?

Ông ta tức giận đến mức muốn hộc máu, căn bản không có cách nào đối mặt với Chu Phác Hòe, ông ta sợ mình nhịn không được tiến lên đánh ông ấy.

“Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!"

Ông ta tức giận thật tâm mắng hai câu, quay đầu nhìn thư ký Từ, nói: "Thư ký Từ, ngày đó hội nghị ông cũng ở đó, tôi nói cái gì, tôi đã nói cái gì cơ chứ? Chẳng phải tôi chỉ có ý là nhà cô ấy ở Bắc Thành, trong nhà có chỗ thì để Tiểu Lộ ở đó sao? Còn có nói gì chèn ép bắt nạt sao? "

Thư ký Từ sắc mặt lạnh lùng, đưa tay ngăn cản phó chủ nhiệm Vương tiếp tục nói, nói: "Chuyện này ông thật sự có vấn đề. Nếu ông là một người dân trong thôn bình thường, thậm chí là một cán bộ bình thường thì vấn đề cũng không quá lớn, nhưng với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng xã chúng ta, đặc biệt là phó xưởng xưởng sản xuất đồ gỗ sắp khai trương, thì cách làm này cực kỳ không thích hợp. Nhẹ nhất là đã gây mất lòng một đồng chí tốt, nặng nhất là làm mất lòng quần chúng thôn dân. Nó đã phá vỡ bầu không khí của cả nhà máy ngay từ đầu. Ông về suy nghĩ kỹ đi, lát nữa viết bản kiểm điểm cho tôi."

Ông ấy nói xong thì không để ý tới phó chủ nhiệm Vương đang còn muốn nói gì nữa, chậm lại, nói với Chu Phác Hòe: "À đúng rồi, ông Chu, vậy còn thầy Diêu bên kia của các ông thì sao? Ông có nói với ông ấy chuyện khi nào nhà máy bên đây sẵn sàng thì chúng tôi sẽ mời ông ấy đến đây làm vài tháng chưa?"

Chu Phác Hòe nói: "Thư ký, cũng đúng lúc chúng tôi muốn nói việc này với ông"

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Đương nhiên, lời nhận xét kia xen lẫn trong một chuỗi lớn lời nhận xét khác, không dễ nhận thấy ẩn ý đằng sau.Phó chủ nhiệm Vương: "???""Đương nhiên là việc bọn họ đầu độc, rồi mạo danh người khác viết thư châm ngòi mâu thuẫn đều là việc sau khi bọn họ bị trục xuất khỏi đại đội mới phát sinh, trong lời nhận xét tất nhiên không có đề cập."Chu Phác Hòe "A" một tiếng, nói: "Nhưng đồng chí Hàn Đông Nguyên và đồng chí Trình Ninh một người là xưởng trưởng của xưởng sản xuất đồ gỗ tre của đại đội chúng tôi, một người là chủ nhiệm văn phòng, bọn họ cũng qua lại rất nhiều với công xã bên này, có lẽ cũng đã từng tiếp xúc với ông, đồng chí Trình Ninh còn giúp xưởng sản xuất đồ nội thất của các ông làm việc thiết kế đồ nội thất, đây đều là những việc rất tốt, kết quả là phó chủ nhiệm Vương thì sao, ông không những không tin tưởng nhân phẩm tài cán của hai người này sau khi đã trải qua thời gian nghiệm chứng trên thực tế đã được chứng thực, ông lại đi tin hai kẻ lén lút bị đuổi ra khỏi đại đội Thượng Hàn, nghe bọn họ châm ngòi mâu thuẫn, ông đang mang tâm lý gì để đối mặt với chuyện này vậy?""Còn chưa tính đến sau khi nghe xong lời xúi giục trong đầu ông còn toan tính cái gì chúng tôi không biết, ông mà là người lãnh đạo sao, nghe vậy ông cũng không đi hỏi thăm tình hình, không hỏi tôi, không hỏi Hữu Phúc, hoặc là hỏi quần chúng cơ sở của đại đội Thượng Hàn chúng tôi, ông đã trực tiếp ngay tại hội nghị công xã, trước mặt thư ký Từ, ở trước mặt mọi người chèn ép ức hϊếp thanh niên tri thức Trình của chúng tôi? Bất kể cô ấy là một đồng chí thiết kế đơn thuần đến giúp đỡ ông với mục đích tốt, hay là một đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, hay một đồng chí có công lớn đối với đại đội Thượng Hàn và công xã của chúng ta, đây là điều mà một nhà lãnh đạo bình thường nên làm sao?"Phó chủ nhiệm Vương: "..."Phó chủ nhiệm Vương mặt đỏ bừng, tức hộc máu.Ngày đó rốt cuộc ông ta đã nói cái gì vậy?Ông ta không phải muốn kiếm chút lợi ích, nghĩ đến việc nhà Trình Ninh ở Bắc Thành nên để cô phụ trách việc ăn ở của Tiểu Lộ sao?Không đồng ý thì thôi đi, nhưng sao lại vu oan giá hoạ cho ông ta chứ?Ông ta tức giận đến mức muốn hộc máu, căn bản không có cách nào đối mặt với Chu Phác Hòe, ông ta sợ mình nhịn không được tiến lên đánh ông ấy.“Nói hươu nói vượn, nói hươu nói vượn!"Ông ta tức giận thật tâm mắng hai câu, quay đầu nhìn thư ký Từ, nói: "Thư ký Từ, ngày đó hội nghị ông cũng ở đó, tôi nói cái gì, tôi đã nói cái gì cơ chứ? Chẳng phải tôi chỉ có ý là nhà cô ấy ở Bắc Thành, trong nhà có chỗ thì để Tiểu Lộ ở đó sao? Còn có nói gì chèn ép bắt nạt sao? "Thư ký Từ sắc mặt lạnh lùng, đưa tay ngăn cản phó chủ nhiệm Vương tiếp tục nói, nói: "Chuyện này ông thật sự có vấn đề. Nếu ông là một người dân trong thôn bình thường, thậm chí là một cán bộ bình thường thì vấn đề cũng không quá lớn, nhưng với tư cách là phó chủ nhiệm văn phòng xã chúng ta, đặc biệt là phó xưởng xưởng sản xuất đồ gỗ sắp khai trương, thì cách làm này cực kỳ không thích hợp. Nhẹ nhất là đã gây mất lòng một đồng chí tốt, nặng nhất là làm mất lòng quần chúng thôn dân. Nó đã phá vỡ bầu không khí của cả nhà máy ngay từ đầu. Ông về suy nghĩ kỹ đi, lát nữa viết bản kiểm điểm cho tôi."Ông ấy nói xong thì không để ý tới phó chủ nhiệm Vương đang còn muốn nói gì nữa, chậm lại, nói với Chu Phác Hòe: "À đúng rồi, ông Chu, vậy còn thầy Diêu bên kia của các ông thì sao? Ông có nói với ông ấy chuyện khi nào nhà máy bên đây sẵn sàng thì chúng tôi sẽ mời ông ấy đến đây làm vài tháng chưa?"Chu Phác Hòe nói: "Thư ký, cũng đúng lúc chúng tôi muốn nói việc này với ông"

Chương 364: Chương 364