Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 373: Chương 373

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Trình Tố Nhã xoay người cầm một cái ly đổ nước vào cho Trình Ninh, bà cười nói: "Tại sao con lại nói con sẽ không thích Lương Hằng Châu thế? Thằng bé chắc là kiểu người mà nhiều cô gái nhà người ta sẽ thích, ngoại hình của nó trông không tệ, tính cách tốt lại trưởng thành săn sóc, còn làm việc ở Bắc Thành, nhà thì lại ở Hoa Thành, cách xa hơn một ngàn ki lô mét thì khi kết hôn cũng không có mấy vấn đề như mẹ chồng hay em chồng... Con thích kiểu người như thế nào, giống như anh ba của con hay sao?"Trình Ninh vừa lơ đãng nghe Trình Tố Nhã nói chuyện vừa bưng ly nước lên uống một ngụm. Cô nghe thấy câu cuối cùng của Trình Tố Nhã thì ngay lập tức tự bản thân cô sặc muốn c.h.ế.t luôn.Trình Ninh để cái ly nước lên bàn họ khù khu một hồi lâu... Lần này xui xẻo thật đấy, cô muốn che giấu phản ứng của mình mà che không nổi nữa rồi. Khó khăn lắm Trình Ninh mới có thể ngừng họ khù khụ mà ngẩng đầu lên nhìn vào người cô của mình, vừa nhìn đã thấy Trình Tố Nhã đang dùng một ánh mắt như thể đã hiểu thấu mọi chuyện để nhìn cô.Nếu là Trình Ninh của trước kia thì với ánh mắt như thế này cô nhất định sẽ đầu hàng ngay không do dự gì.Nhưng Trình Ninh của bây giờ không phải là Trinh Ninh của trước kia nữa rồi.Mặc dù kinh nghiệm xã hội Trình Ninh chưa nhiều cho lắm nhưng mà tố chất tâm lý vẫn chuẩn xác con mẹ nó luôn ấy.Trình Ninh giận dỗi nói: "Cô à cô nói cái gì đấy? Hù c.h.ế.t con rồi không đền mạng nổi đâu đấy. Tuy anh ba cũng là người đàng hoàng lại rất lợi hại nhưng với cái tính tình của anh ấy đó hả, con thích anh ấy thì chẳng phải tự làm khó chính bản thân mình hay sao."Nhưng chính Trình Ninh cũng đâu có tự làm khó chính bản thân cô đâu nào.Có phải cô chủ động thích Hàn Đông Nguyên đâu nên Trình Ninh cũng không thấy câu trả lời của bản thân là nói dối, chính cô và anh giống như bây giờ hoàn toàn là do Hàn Đông Nguyên không biết xấu hổ mà ăn vạ cô kia mà. Sau đó cô chỉ mềm lòng không đành từ chối Hàn Đông Nguyên mà thôi.Thế cho nên câu trả lời của Trình Ninh rất đỗi hợp tình hợp lý.Vân Mộng Hạ VũTrình Tố Nhã nghi ngờ nhìn Trình Ninh.Trước kia Trình Tố Nhã quả thật chưa bao giờ nghi ngờ cháu gái của bà sẽ thích Hàn Đông Nguyên.Bà càng không nghĩ tới chuyện Hàn Đông Nguyên sẽ thích cháu gái của mình.Thật sự thì ngay từ khi còn nhỏ, cả hai chúng nó đã rất không hợp nhau rồi.Đương nhiên do mấy đứa trẻ nhà họ Hàn vì ghét căn nhà mà ghét luôn cả con quạ đậu trên nóc. Chúng nó không thích người mẹ kế của mình nên từ nhỏ đã không cho đứa cháu gái của bà được một sắc mặt tốt.Lúc đầu Trình Tố Nhã cũng rất tức giận, đám trẻ ấy có thể khinh thường bản thân bà nhưng khi Trình Ninh tới nhà họ Hàn mới có hai tuổi mà thôi, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.Nhưng cũng chính một lần đám trẻ nhỏ đang chơi đùa ở trong đại viện thì có một thằng bé nhỏ kia ăn hϊếp cháu gái bà, nó nắm tóc con bé rồi giành lấy đi món đồ chơi trong tay Trình Ninh.Hàn Đông Nguyên trực tiếp đi tới dùng một chân đá bay đứa bé trai kia rồi giật lại món đồ chơi trong tay nó, xong xuôi còn tiện chân đạp người ta thêm cái nữa rồi mới quay trở lại lấy đồ chơi nhét vào trong tay của cháu gái.Tuy rằng sắc mặt thằng bé ấy vẫn rất hung dữ nhưng lại vô tình ghi tạc vào trong lòng Trình Ninh mà không ai hay biết.

Trình Tố Nhã xoay người cầm một cái ly đổ nước vào cho Trình Ninh, bà cười nói: "Tại sao con lại nói con sẽ không thích Lương Hằng Châu thế? Thằng bé chắc là kiểu người mà nhiều cô gái nhà người ta sẽ thích, ngoại hình của nó trông không tệ, tính cách tốt lại trưởng thành săn sóc, còn làm việc ở Bắc Thành, nhà thì lại ở Hoa Thành, cách xa hơn một ngàn ki lô mét thì khi kết hôn cũng không có mấy vấn đề như mẹ chồng hay em chồng... Con thích kiểu người như thế nào, giống như anh ba của con hay sao?"

Trình Ninh vừa lơ đãng nghe Trình Tố Nhã nói chuyện vừa bưng ly nước lên uống một ngụm. Cô nghe thấy câu cuối cùng của Trình Tố Nhã thì ngay lập tức tự bản thân cô sặc muốn c.h.ế.t luôn.

Trình Ninh để cái ly nước lên bàn họ khù khu một hồi lâu... Lần này xui xẻo thật đấy, cô muốn che giấu phản ứng của mình mà che không nổi nữa rồi. Khó khăn lắm Trình Ninh mới có thể ngừng họ khù khụ mà ngẩng đầu lên nhìn vào người cô của mình, vừa nhìn đã thấy Trình Tố Nhã đang dùng một ánh mắt như thể đã hiểu thấu mọi chuyện để nhìn cô.

Nếu là Trình Ninh của trước kia thì với ánh mắt như thế này cô nhất định sẽ đầu hàng ngay không do dự gì.

Nhưng Trình Ninh của bây giờ không phải là Trinh Ninh của trước kia nữa rồi.

Mặc dù kinh nghiệm xã hội Trình Ninh chưa nhiều cho lắm nhưng mà tố chất tâm lý vẫn chuẩn xác con mẹ nó luôn ấy.

Trình Ninh giận dỗi nói: "Cô à cô nói cái gì đấy? Hù c.h.ế.t con rồi không đền mạng nổi đâu đấy. Tuy anh ba cũng là người đàng hoàng lại rất lợi hại nhưng với cái tính tình của anh ấy đó hả, con thích anh ấy thì chẳng phải tự làm khó chính bản thân mình hay sao."

Nhưng chính Trình Ninh cũng đâu có tự làm khó chính bản thân cô đâu nào.

Có phải cô chủ động thích Hàn Đông Nguyên đâu nên Trình Ninh cũng không thấy câu trả lời của bản thân là nói dối, chính cô và anh giống như bây giờ hoàn toàn là do Hàn Đông Nguyên không biết xấu hổ mà ăn vạ cô kia mà. Sau đó cô chỉ mềm lòng không đành từ chối Hàn Đông Nguyên mà thôi.

Thế cho nên câu trả lời của Trình Ninh rất đỗi hợp tình hợp lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trình Tố Nhã nghi ngờ nhìn Trình Ninh.

Trước kia Trình Tố Nhã quả thật chưa bao giờ nghi ngờ cháu gái của bà sẽ thích Hàn Đông Nguyên.

Bà càng không nghĩ tới chuyện Hàn Đông Nguyên sẽ thích cháu gái của mình.

Thật sự thì ngay từ khi còn nhỏ, cả hai chúng nó đã rất không hợp nhau rồi.

Đương nhiên do mấy đứa trẻ nhà họ Hàn vì ghét căn nhà mà ghét luôn cả con quạ đậu trên nóc. Chúng nó không thích người mẹ kế của mình nên từ nhỏ đã không cho đứa cháu gái của bà được một sắc mặt tốt.

Lúc đầu Trình Tố Nhã cũng rất tức giận, đám trẻ ấy có thể khinh thường bản thân bà nhưng khi Trình Ninh tới nhà họ Hàn mới có hai tuổi mà thôi, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.

Nhưng cũng chính một lần đám trẻ nhỏ đang chơi đùa ở trong đại viện thì có một thằng bé nhỏ kia ăn hϊếp cháu gái bà, nó nắm tóc con bé rồi giành lấy đi món đồ chơi trong tay Trình Ninh.

Hàn Đông Nguyên trực tiếp đi tới dùng một chân đá bay đứa bé trai kia rồi giật lại món đồ chơi trong tay nó, xong xuôi còn tiện chân đạp người ta thêm cái nữa rồi mới quay trở lại lấy đồ chơi nhét vào trong tay của cháu gái.

Tuy rằng sắc mặt thằng bé ấy vẫn rất hung dữ nhưng lại vô tình ghi tạc vào trong lòng Trình Ninh mà không ai hay biết.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Trình Tố Nhã xoay người cầm một cái ly đổ nước vào cho Trình Ninh, bà cười nói: "Tại sao con lại nói con sẽ không thích Lương Hằng Châu thế? Thằng bé chắc là kiểu người mà nhiều cô gái nhà người ta sẽ thích, ngoại hình của nó trông không tệ, tính cách tốt lại trưởng thành săn sóc, còn làm việc ở Bắc Thành, nhà thì lại ở Hoa Thành, cách xa hơn một ngàn ki lô mét thì khi kết hôn cũng không có mấy vấn đề như mẹ chồng hay em chồng... Con thích kiểu người như thế nào, giống như anh ba của con hay sao?"Trình Ninh vừa lơ đãng nghe Trình Tố Nhã nói chuyện vừa bưng ly nước lên uống một ngụm. Cô nghe thấy câu cuối cùng của Trình Tố Nhã thì ngay lập tức tự bản thân cô sặc muốn c.h.ế.t luôn.Trình Ninh để cái ly nước lên bàn họ khù khu một hồi lâu... Lần này xui xẻo thật đấy, cô muốn che giấu phản ứng của mình mà che không nổi nữa rồi. Khó khăn lắm Trình Ninh mới có thể ngừng họ khù khụ mà ngẩng đầu lên nhìn vào người cô của mình, vừa nhìn đã thấy Trình Tố Nhã đang dùng một ánh mắt như thể đã hiểu thấu mọi chuyện để nhìn cô.Nếu là Trình Ninh của trước kia thì với ánh mắt như thế này cô nhất định sẽ đầu hàng ngay không do dự gì.Nhưng Trình Ninh của bây giờ không phải là Trinh Ninh của trước kia nữa rồi.Mặc dù kinh nghiệm xã hội Trình Ninh chưa nhiều cho lắm nhưng mà tố chất tâm lý vẫn chuẩn xác con mẹ nó luôn ấy.Trình Ninh giận dỗi nói: "Cô à cô nói cái gì đấy? Hù c.h.ế.t con rồi không đền mạng nổi đâu đấy. Tuy anh ba cũng là người đàng hoàng lại rất lợi hại nhưng với cái tính tình của anh ấy đó hả, con thích anh ấy thì chẳng phải tự làm khó chính bản thân mình hay sao."Nhưng chính Trình Ninh cũng đâu có tự làm khó chính bản thân cô đâu nào.Có phải cô chủ động thích Hàn Đông Nguyên đâu nên Trình Ninh cũng không thấy câu trả lời của bản thân là nói dối, chính cô và anh giống như bây giờ hoàn toàn là do Hàn Đông Nguyên không biết xấu hổ mà ăn vạ cô kia mà. Sau đó cô chỉ mềm lòng không đành từ chối Hàn Đông Nguyên mà thôi.Thế cho nên câu trả lời của Trình Ninh rất đỗi hợp tình hợp lý.Vân Mộng Hạ VũTrình Tố Nhã nghi ngờ nhìn Trình Ninh.Trước kia Trình Tố Nhã quả thật chưa bao giờ nghi ngờ cháu gái của bà sẽ thích Hàn Đông Nguyên.Bà càng không nghĩ tới chuyện Hàn Đông Nguyên sẽ thích cháu gái của mình.Thật sự thì ngay từ khi còn nhỏ, cả hai chúng nó đã rất không hợp nhau rồi.Đương nhiên do mấy đứa trẻ nhà họ Hàn vì ghét căn nhà mà ghét luôn cả con quạ đậu trên nóc. Chúng nó không thích người mẹ kế của mình nên từ nhỏ đã không cho đứa cháu gái của bà được một sắc mặt tốt.Lúc đầu Trình Tố Nhã cũng rất tức giận, đám trẻ ấy có thể khinh thường bản thân bà nhưng khi Trình Ninh tới nhà họ Hàn mới có hai tuổi mà thôi, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.Nhưng cũng chính một lần đám trẻ nhỏ đang chơi đùa ở trong đại viện thì có một thằng bé nhỏ kia ăn hϊếp cháu gái bà, nó nắm tóc con bé rồi giành lấy đi món đồ chơi trong tay Trình Ninh.Hàn Đông Nguyên trực tiếp đi tới dùng một chân đá bay đứa bé trai kia rồi giật lại món đồ chơi trong tay nó, xong xuôi còn tiện chân đạp người ta thêm cái nữa rồi mới quay trở lại lấy đồ chơi nhét vào trong tay của cháu gái.Tuy rằng sắc mặt thằng bé ấy vẫn rất hung dữ nhưng lại vô tình ghi tạc vào trong lòng Trình Ninh mà không ai hay biết.

Chương 373: Chương 373