Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 388: Chương 388
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… “Đoán là gia đình kia nghĩ Ninh Ninh ở nhà chúng ta không được yêu thương cho nên lập tức lộ ra bộ mặt thật, nếu không Hàn Nhất Mai gả cho người như vậy, con nói xem cho dù con bé có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cuộc sống sau này sao có thể dễ chịu? Chớ nói chi là Ninh Ninh, tính tình ngoan ngoãn như vậy, ngẫm lại nếu con bé bị ai khi dễ, trái tim mẹ cũng đau nhói, con không yên tâm cũng là bình thường, chúng ta cứ từ từ quan sát, nhất định sẽ cho con bé tìm được người tốt, con gấp cái gì chứ."Trình Tố Nhã là ai chứ.Thật ra dù cho là mẹ chồng mình hay là ông chồng của bà, bọn họ luôn miệng nói Hàn Đông Nguyên thế kia rồi bảo để cho cháu gái chậm rãi chọn nhưng trong lời ngoài lời lại đều là ý bảo cháu gái gả cho người khác còn không bằng gả cho Hàn Đông Nguyên, tính tình có thể chậm rãi mài giũa, nhưng cách anh đối xử với cháu gái thế nào cũng rõ như ban ngày, hơn nữa, gả đến nhà nào sao có thể yên tâm so với gả cho người bên cạnh đâu chứ?Nhưng Trình Tố Nhã vẫn là người lý trí.Bà nghe xong những lời này trong đầu suy nghĩ đôi chút, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không thể không thừa nhận đúng là như vậy.Giống như Kỷ Thành Quân, lúc trước chẳng phải Trình Tố Nhã từng có ý định gả cháu gái cho anh ta hay sao? Bây giờ ngẫm lại, mặc kệ là nhân phẩm của bản thân hay là gia đình của anh ta thì Ninh Ninh gả cho Kỷ Thành Quân đúng là có thể sống tốt hơn so với ở cùng một chỗ với Hàn Đông Nguyên có được hay không? Ngẫm lại đều là không thể nào.Nếu cháu gái thật sự kết hôn với Kỷ Thành Quân, Trình Tố Nhã sẽ hối tiếc đứt ruột.Kỷ Thành Quân kia coi như là người Trình Tố Nhã nhìn anh ta lớn lên, mẹ của Kỷ Thành Quân còn là bạn bè mấy chục năm của cô.Loại người này thiếu chút nữa đã lọt vào mắt bà thì khỏi nói chi là những người khác giữa chừng bỗng dưng xuất hiện.Còn Hàn Đông Nguyên thì sao?Tính tình của anh thật sự không có vấn đề à?Thật là khiến bà sầu quá.Trình Ninh lại xuống nông thôn trong nỗi buồn rầu của cô mình.Chuyện lần này rất náo nhiệt, còn dẫn theo bà nội Hàn, anh cả Hàn, Hàn Đông Chí và nhóc củ cải nhỏ Tiểu Vũ.Sáng sớm tinh mơ, Hàn Đông Nguyên gọi máy kéo của công xã đến nhà ga đón bọn họ.Hàn Đông Nguyên không thích nói chuyện phiếm nhưng tốt xấu gì cũng để cho chú máy kéo biết người anh muốn đón là người nhà của anh, bà nội và anh trai anh.Bà nội Hàn vốn là người của thôn Thượng Hàn, chú máy cày cũng biết đến bà nên khi nghe nói là bà nội Hàn trở về thì con vô cùng vui vẻ.Thế nên đến nhà ga, chú máy cày nhìn thấy bà nội Hàn thì rất nhiệt tình gọi thím Hàn.Bà nội Hàn nhìn thấy người *****ên ở quê nên cũng rất vui vẻ, bà cẩn thận suy ngẫm người này, ông chú máy cày cũng không làm khó bà nên lập tức tự giới thiệu: "Thím, cháu là người của đại đội Trương, thím hai của cháu chính là người lên thôn Hàn, tên gọi là Hạnh Hoa..."Vân Mộng Hạ VũKhông quan tâm còn nhớ rõ hay không, hàn huyên một hồi như vậy cũng đã là đồng hương rất thân thiết rồi.Chú lái máy cày chỉ biết Trình Ninh là người trong lòng Hàn Đông Nguyên, là đối tượng theo đuổi xuống nông thôn của Hàn Đông Nguyên.Lần trước đưa hai người bọn họ về Bắc Thành, Hàn Đông Nguyên còn tự mình thừa nhận.Cho nên khi nhìn thấy Trình Ninh thân thiết dìu bà nội Hàn, ông chú nhìn thoáng qua rồi lập tức cười nói với bà Hàn: "Thím à, chắc thím thích thanh niên trí thức Trình lắm có phải hay không? Ha ha nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cháu trai thím tìm cho thím một cô cháu dâu rất khá đấy ạ, lớn lên vừa xinh đẹp y như một tiên nữ lại có thể làm việc, mấy người trẻ tuổi ở nơi này của chúng cháu cũng có không ít người yêu quý và hâm mộ cô ấy đâu"
“Đoán là gia đình kia nghĩ Ninh Ninh ở nhà chúng ta không được yêu thương cho nên lập tức lộ ra bộ mặt thật, nếu không Hàn Nhất Mai gả cho người như vậy, con nói xem cho dù con bé có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cuộc sống sau này sao có thể dễ chịu? Chớ nói chi là Ninh Ninh, tính tình ngoan ngoãn như vậy, ngẫm lại nếu con bé bị ai khi dễ, trái tim mẹ cũng đau nhói, con không yên tâm cũng là bình thường, chúng ta cứ từ từ quan sát, nhất định sẽ cho con bé tìm được người tốt, con gấp cái gì chứ."
Trình Tố Nhã là ai chứ.
Thật ra dù cho là mẹ chồng mình hay là ông chồng của bà, bọn họ luôn miệng nói Hàn Đông Nguyên thế kia rồi bảo để cho cháu gái chậm rãi chọn nhưng trong lời ngoài lời lại đều là ý bảo cháu gái gả cho người khác còn không bằng gả cho Hàn Đông Nguyên, tính tình có thể chậm rãi mài giũa, nhưng cách anh đối xử với cháu gái thế nào cũng rõ như ban ngày, hơn nữa, gả đến nhà nào sao có thể yên tâm so với gả cho người bên cạnh đâu chứ?
Nhưng Trình Tố Nhã vẫn là người lý trí.
Bà nghe xong những lời này trong đầu suy nghĩ đôi chút, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không thể không thừa nhận đúng là như vậy.
Giống như Kỷ Thành Quân, lúc trước chẳng phải Trình Tố Nhã từng có ý định gả cháu gái cho anh ta hay sao? Bây giờ ngẫm lại, mặc kệ là nhân phẩm của bản thân hay là gia đình của anh ta thì Ninh Ninh gả cho Kỷ Thành Quân đúng là có thể sống tốt hơn so với ở cùng một chỗ với Hàn Đông Nguyên có được hay không? Ngẫm lại đều là không thể nào.
Nếu cháu gái thật sự kết hôn với Kỷ Thành Quân, Trình Tố Nhã sẽ hối tiếc đứt ruột.
Kỷ Thành Quân kia coi như là người Trình Tố Nhã nhìn anh ta lớn lên, mẹ của Kỷ Thành Quân còn là bạn bè mấy chục năm của cô.
Loại người này thiếu chút nữa đã lọt vào mắt bà thì khỏi nói chi là những người khác giữa chừng bỗng dưng xuất hiện.
Còn Hàn Đông Nguyên thì sao?
Tính tình của anh thật sự không có vấn đề à?
Thật là khiến bà sầu quá.
Trình Ninh lại xuống nông thôn trong nỗi buồn rầu của cô mình.
Chuyện lần này rất náo nhiệt, còn dẫn theo bà nội Hàn, anh cả Hàn, Hàn Đông Chí và nhóc củ cải nhỏ Tiểu Vũ.
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Đông Nguyên gọi máy kéo của công xã đến nhà ga đón bọn họ.
Hàn Đông Nguyên không thích nói chuyện phiếm nhưng tốt xấu gì cũng để cho chú máy kéo biết người anh muốn đón là người nhà của anh, bà nội và anh trai anh.
Bà nội Hàn vốn là người của thôn Thượng Hàn, chú máy cày cũng biết đến bà nên khi nghe nói là bà nội Hàn trở về thì con vô cùng vui vẻ.
Thế nên đến nhà ga, chú máy cày nhìn thấy bà nội Hàn thì rất nhiệt tình gọi thím Hàn.
Bà nội Hàn nhìn thấy người *****ên ở quê nên cũng rất vui vẻ, bà cẩn thận suy ngẫm người này, ông chú máy cày cũng không làm khó bà nên lập tức tự giới thiệu: "Thím, cháu là người của đại đội Trương, thím hai của cháu chính là người lên thôn Hàn, tên gọi là Hạnh Hoa..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Không quan tâm còn nhớ rõ hay không, hàn huyên một hồi như vậy cũng đã là đồng hương rất thân thiết rồi.
Chú lái máy cày chỉ biết Trình Ninh là người trong lòng Hàn Đông Nguyên, là đối tượng theo đuổi xuống nông thôn của Hàn Đông Nguyên.
Lần trước đưa hai người bọn họ về Bắc Thành, Hàn Đông Nguyên còn tự mình thừa nhận.
Cho nên khi nhìn thấy Trình Ninh thân thiết dìu bà nội Hàn, ông chú nhìn thoáng qua rồi lập tức cười nói với bà Hàn: "Thím à, chắc thím thích thanh niên trí thức Trình lắm có phải hay không? Ha ha nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cháu trai thím tìm cho thím một cô cháu dâu rất khá đấy ạ, lớn lên vừa xinh đẹp y như một tiên nữ lại có thể làm việc, mấy người trẻ tuổi ở nơi này của chúng cháu cũng có không ít người yêu quý và hâm mộ cô ấy đâu"
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… “Đoán là gia đình kia nghĩ Ninh Ninh ở nhà chúng ta không được yêu thương cho nên lập tức lộ ra bộ mặt thật, nếu không Hàn Nhất Mai gả cho người như vậy, con nói xem cho dù con bé có lợi hại hơn đi chăng nữa thì cuộc sống sau này sao có thể dễ chịu? Chớ nói chi là Ninh Ninh, tính tình ngoan ngoãn như vậy, ngẫm lại nếu con bé bị ai khi dễ, trái tim mẹ cũng đau nhói, con không yên tâm cũng là bình thường, chúng ta cứ từ từ quan sát, nhất định sẽ cho con bé tìm được người tốt, con gấp cái gì chứ."Trình Tố Nhã là ai chứ.Thật ra dù cho là mẹ chồng mình hay là ông chồng của bà, bọn họ luôn miệng nói Hàn Đông Nguyên thế kia rồi bảo để cho cháu gái chậm rãi chọn nhưng trong lời ngoài lời lại đều là ý bảo cháu gái gả cho người khác còn không bằng gả cho Hàn Đông Nguyên, tính tình có thể chậm rãi mài giũa, nhưng cách anh đối xử với cháu gái thế nào cũng rõ như ban ngày, hơn nữa, gả đến nhà nào sao có thể yên tâm so với gả cho người bên cạnh đâu chứ?Nhưng Trình Tố Nhã vẫn là người lý trí.Bà nghe xong những lời này trong đầu suy nghĩ đôi chút, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cũng không thể không thừa nhận đúng là như vậy.Giống như Kỷ Thành Quân, lúc trước chẳng phải Trình Tố Nhã từng có ý định gả cháu gái cho anh ta hay sao? Bây giờ ngẫm lại, mặc kệ là nhân phẩm của bản thân hay là gia đình của anh ta thì Ninh Ninh gả cho Kỷ Thành Quân đúng là có thể sống tốt hơn so với ở cùng một chỗ với Hàn Đông Nguyên có được hay không? Ngẫm lại đều là không thể nào.Nếu cháu gái thật sự kết hôn với Kỷ Thành Quân, Trình Tố Nhã sẽ hối tiếc đứt ruột.Kỷ Thành Quân kia coi như là người Trình Tố Nhã nhìn anh ta lớn lên, mẹ của Kỷ Thành Quân còn là bạn bè mấy chục năm của cô.Loại người này thiếu chút nữa đã lọt vào mắt bà thì khỏi nói chi là những người khác giữa chừng bỗng dưng xuất hiện.Còn Hàn Đông Nguyên thì sao?Tính tình của anh thật sự không có vấn đề à?Thật là khiến bà sầu quá.Trình Ninh lại xuống nông thôn trong nỗi buồn rầu của cô mình.Chuyện lần này rất náo nhiệt, còn dẫn theo bà nội Hàn, anh cả Hàn, Hàn Đông Chí và nhóc củ cải nhỏ Tiểu Vũ.Sáng sớm tinh mơ, Hàn Đông Nguyên gọi máy kéo của công xã đến nhà ga đón bọn họ.Hàn Đông Nguyên không thích nói chuyện phiếm nhưng tốt xấu gì cũng để cho chú máy kéo biết người anh muốn đón là người nhà của anh, bà nội và anh trai anh.Bà nội Hàn vốn là người của thôn Thượng Hàn, chú máy cày cũng biết đến bà nên khi nghe nói là bà nội Hàn trở về thì con vô cùng vui vẻ.Thế nên đến nhà ga, chú máy cày nhìn thấy bà nội Hàn thì rất nhiệt tình gọi thím Hàn.Bà nội Hàn nhìn thấy người *****ên ở quê nên cũng rất vui vẻ, bà cẩn thận suy ngẫm người này, ông chú máy cày cũng không làm khó bà nên lập tức tự giới thiệu: "Thím, cháu là người của đại đội Trương, thím hai của cháu chính là người lên thôn Hàn, tên gọi là Hạnh Hoa..."Vân Mộng Hạ VũKhông quan tâm còn nhớ rõ hay không, hàn huyên một hồi như vậy cũng đã là đồng hương rất thân thiết rồi.Chú lái máy cày chỉ biết Trình Ninh là người trong lòng Hàn Đông Nguyên, là đối tượng theo đuổi xuống nông thôn của Hàn Đông Nguyên.Lần trước đưa hai người bọn họ về Bắc Thành, Hàn Đông Nguyên còn tự mình thừa nhận.Cho nên khi nhìn thấy Trình Ninh thân thiết dìu bà nội Hàn, ông chú nhìn thoáng qua rồi lập tức cười nói với bà Hàn: "Thím à, chắc thím thích thanh niên trí thức Trình lắm có phải hay không? Ha ha nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cháu trai thím tìm cho thím một cô cháu dâu rất khá đấy ạ, lớn lên vừa xinh đẹp y như một tiên nữ lại có thể làm việc, mấy người trẻ tuổi ở nơi này của chúng cháu cũng có không ít người yêu quý và hâm mộ cô ấy đâu"