Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 400: Chương 400
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nói xong lại "ha ha" cười hai tiếng, tỏ vẻ rất đỗi tự cao với mắt nhìn người của mình.Chuyện này nói xong thì cũng trôi qua như thế.Sau đó bà nội Hàn nghe thư ký Từ cùng vợ mình kể chuyện Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh làm việc ở nơi này nửa năm qua, cống hiến cho công xã với đại đội, từ xưởng sản xuất đồ tre gỗ, đến trường tiểu học, rồi gần đây còn làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thức.Một bữa cơm vẫn cực kỳ vui vẻ.Chờ đến buổi tối trở về viện, Hàn Đông Chí nhìn Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang cùng nhau dọn bữa khuya trong bếp, không nhịn được bèn nói ngay với bà nội mình: "Bà nội ơi, sao bà lại nói với vợ thư ký Từ là Ninh Ninh đã có hôn ước với Đông Nguyên thế? Nói như vậy, e rằng mọi người trong công xã đều sẽ biết hết, nếu dì Trình cũng nghe tin thì sẽ nghĩ như thế nào ạ?"Nghĩ tới đây, lông mày của Hàn Đông Chí lập tức nhíu chặt lại.Vân Mộng Hạ VũBà nội Hàn liếc nhìn anh ấy, nói: "Ồ, vậy cháu thấy bà nên nói gì mới phải? Cứ để mặc cho vợ của thư ký Từ giới thiệu đối tượng cho Ninh Ninh của chúng ta sao?""Hay là bảo con bé còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần giới thiệu đối tượng cho nó? Cháu nghĩ việc đó có tác dụng à? Ngoại hình của Ninh Ninh quá xuất chúng, mà ở đây con bé còn để lộ ra vẻ tài giỏi của mình, thu hút ánh mắt của nhiều người, sợ là không biết có bao nhiêu kẻ đánh để mắt đến nó. Nếu cháu chỉ nói nó còn nhỏ tuổi để tìm cách khước từ, chắc chắn không thể chặt đứt được tâm tư của những người kia, còn chưa kể tới việc khó mà đề phòng nổi, nếu Ninh Ninh kiên quyết từ chối, nhỡ đâu có kẻ chôn ý định xấu trong lòng, nơi này lại cách Bắc Thành xa xôi như vậy, xảy ra chuyện gì thì chúng ta biết đi đâu mua thuốc hối hận đây?""Tính tình của em trai cháu không tốt lắm, nhưng cũng chính bởi vì tính tình thằng bé không tốt, nên nếu Ninh Ninh đã xác định quan hệ với nó thì ai muốn để mắt tới Ninh Ninh cũng sẽ phải cân nhắc lại, chính bản thân người ta có thể làm được không đây! Nói đến mức ấy thì cho dù vợ thư ký Từ có nhiệt tình đến đâu, cũng nên dừng lại rồi!"Hàn Đông Chí muốn nói lại thôi.Bà nội Hàn thở dài, nói: “Bà cũng biết, cháu sợ thằng ba từ nhỏ đã hay làm loạn không yên, lo dì Trình của cháu không hài lòng, e ngại thằng ba đến với Ninh Ninh nhỡ lại xảy ra chuyện gì, hoặc tương lai nó làm ra việc có lỗi với Ninh Ninh, nhà chúng ta sẽ lộn xộn lên ngay!”"Nhưng chuyện này thì ai mà biết được? Chẳng lẽ chỉ vì mai sau có thể xảy ra một chút náo loạn, mà lại mặc kệ tình hình an nguy của Ninh Ninh vào lúc này sao? Mặc kệ tâm tư của em trai cháu ư? Đúng là bà đã có phần vì tình cảm riêng, nhưng chủ yếu vẫn là lo cho tình trạng hiện tại ở nơi này. Chuyện tương lai để về sau nói tiếp, bà chỉ cảm thấy, Ninh Ninh với em trai cháu vẫn quan trọng hơn sự an ổn ở trong mắt cháu, còn về phía bố cháu với dì Trình, nếu bọn họ không chịu nổi chút sóng gió như vậy thì đó cũng là vấn đề của họ, không nên vì những việc không liên quan mà gây trở ngại tới chuyện giữa Ninh Ninh và em trai cháu"Hàn Đông Chí: "..."Một lúc lâu sau anh ấy mới khẽ cười khổ, nói: "Đó là do cháu ích kỷ."Những lời anh ấy nói, ngoài mặt đều là vì em gái Ninh Ninh của bọn họ, muốn cho Ninh Ninh được tốt, dù vậy thật ra anh ấy hoàn toàn không hề nghĩ tới tình trạng của cô ở nơi này, chẳng qua chỉ không muốn phá vỡ sự yên tĩnh bình ổn của gia đình.Anh ấy chẳng lo nghĩ gì đến Ninh Ninh và em trai mình, chỉ cần cần lửa chưa thiêu cháy đến nhà bọn họ là được, đây không phải là ích kỷ thì còn là cái gì nữa?
Nói xong lại "ha ha" cười hai tiếng, tỏ vẻ rất đỗi tự cao với mắt nhìn người của mình.
Chuyện này nói xong thì cũng trôi qua như thế.
Sau đó bà nội Hàn nghe thư ký Từ cùng vợ mình kể chuyện Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh làm việc ở nơi này nửa năm qua, cống hiến cho công xã với đại đội, từ xưởng sản xuất đồ tre gỗ, đến trường tiểu học, rồi gần đây còn làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thức.
Một bữa cơm vẫn cực kỳ vui vẻ.
Chờ đến buổi tối trở về viện, Hàn Đông Chí nhìn Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang cùng nhau dọn bữa khuya trong bếp, không nhịn được bèn nói ngay với bà nội mình: "Bà nội ơi, sao bà lại nói với vợ thư ký Từ là Ninh Ninh đã có hôn ước với Đông Nguyên thế? Nói như vậy, e rằng mọi người trong công xã đều sẽ biết hết, nếu dì Trình cũng nghe tin thì sẽ nghĩ như thế nào ạ?"
Nghĩ tới đây, lông mày của Hàn Đông Chí lập tức nhíu chặt lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà nội Hàn liếc nhìn anh ấy, nói: "Ồ, vậy cháu thấy bà nên nói gì mới phải? Cứ để mặc cho vợ của thư ký Từ giới thiệu đối tượng cho Ninh Ninh của chúng ta sao?"
"Hay là bảo con bé còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần giới thiệu đối tượng cho nó? Cháu nghĩ việc đó có tác dụng à? Ngoại hình của Ninh Ninh quá xuất chúng, mà ở đây con bé còn để lộ ra vẻ tài giỏi của mình, thu hút ánh mắt của nhiều người, sợ là không biết có bao nhiêu kẻ đánh để mắt đến nó. Nếu cháu chỉ nói nó còn nhỏ tuổi để tìm cách khước từ, chắc chắn không thể chặt đứt được tâm tư của những người kia, còn chưa kể tới việc khó mà đề phòng nổi, nếu Ninh Ninh kiên quyết từ chối, nhỡ đâu có kẻ chôn ý định xấu trong lòng, nơi này lại cách Bắc Thành xa xôi như vậy, xảy ra chuyện gì thì chúng ta biết đi đâu mua thuốc hối hận đây?"
"Tính tình của em trai cháu không tốt lắm, nhưng cũng chính bởi vì tính tình thằng bé không tốt, nên nếu Ninh Ninh đã xác định quan hệ với nó thì ai muốn để mắt tới Ninh Ninh cũng sẽ phải cân nhắc lại, chính bản thân người ta có thể làm được không đây! Nói đến mức ấy thì cho dù vợ thư ký Từ có nhiệt tình đến đâu, cũng nên dừng lại rồi!"
Hàn Đông Chí muốn nói lại thôi.
Bà nội Hàn thở dài, nói: “Bà cũng biết, cháu sợ thằng ba từ nhỏ đã hay làm loạn không yên, lo dì Trình của cháu không hài lòng, e ngại thằng ba đến với Ninh Ninh nhỡ lại xảy ra chuyện gì, hoặc tương lai nó làm ra việc có lỗi với Ninh Ninh, nhà chúng ta sẽ lộn xộn lên ngay!”
"Nhưng chuyện này thì ai mà biết được? Chẳng lẽ chỉ vì mai sau có thể xảy ra một chút náo loạn, mà lại mặc kệ tình hình an nguy của Ninh Ninh vào lúc này sao? Mặc kệ tâm tư của em trai cháu ư? Đúng là bà đã có phần vì tình cảm riêng, nhưng chủ yếu vẫn là lo cho tình trạng hiện tại ở nơi này. Chuyện tương lai để về sau nói tiếp, bà chỉ cảm thấy, Ninh Ninh với em trai cháu vẫn quan trọng hơn sự an ổn ở trong mắt cháu, còn về phía bố cháu với dì Trình, nếu bọn họ không chịu nổi chút sóng gió như vậy thì đó cũng là vấn đề của họ, không nên vì những việc không liên quan mà gây trở ngại tới chuyện giữa Ninh Ninh và em trai cháu"
Hàn Đông Chí: "..."
Một lúc lâu sau anh ấy mới khẽ cười khổ, nói: "Đó là do cháu ích kỷ."
Những lời anh ấy nói, ngoài mặt đều là vì em gái Ninh Ninh của bọn họ, muốn cho Ninh Ninh được tốt, dù vậy thật ra anh ấy hoàn toàn không hề nghĩ tới tình trạng của cô ở nơi này, chẳng qua chỉ không muốn phá vỡ sự yên tĩnh bình ổn của gia đình.
Anh ấy chẳng lo nghĩ gì đến Ninh Ninh và em trai mình, chỉ cần cần lửa chưa thiêu cháy đến nhà bọn họ là được, đây không phải là ích kỷ thì còn là cái gì nữa?
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Nói xong lại "ha ha" cười hai tiếng, tỏ vẻ rất đỗi tự cao với mắt nhìn người của mình.Chuyện này nói xong thì cũng trôi qua như thế.Sau đó bà nội Hàn nghe thư ký Từ cùng vợ mình kể chuyện Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh làm việc ở nơi này nửa năm qua, cống hiến cho công xã với đại đội, từ xưởng sản xuất đồ tre gỗ, đến trường tiểu học, rồi gần đây còn làm chủ nhiệm văn phòng thanh niên tri thức.Một bữa cơm vẫn cực kỳ vui vẻ.Chờ đến buổi tối trở về viện, Hàn Đông Chí nhìn Trình Ninh và Hàn Đông Nguyên đang cùng nhau dọn bữa khuya trong bếp, không nhịn được bèn nói ngay với bà nội mình: "Bà nội ơi, sao bà lại nói với vợ thư ký Từ là Ninh Ninh đã có hôn ước với Đông Nguyên thế? Nói như vậy, e rằng mọi người trong công xã đều sẽ biết hết, nếu dì Trình cũng nghe tin thì sẽ nghĩ như thế nào ạ?"Nghĩ tới đây, lông mày của Hàn Đông Chí lập tức nhíu chặt lại.Vân Mộng Hạ VũBà nội Hàn liếc nhìn anh ấy, nói: "Ồ, vậy cháu thấy bà nên nói gì mới phải? Cứ để mặc cho vợ của thư ký Từ giới thiệu đối tượng cho Ninh Ninh của chúng ta sao?""Hay là bảo con bé còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần giới thiệu đối tượng cho nó? Cháu nghĩ việc đó có tác dụng à? Ngoại hình của Ninh Ninh quá xuất chúng, mà ở đây con bé còn để lộ ra vẻ tài giỏi của mình, thu hút ánh mắt của nhiều người, sợ là không biết có bao nhiêu kẻ đánh để mắt đến nó. Nếu cháu chỉ nói nó còn nhỏ tuổi để tìm cách khước từ, chắc chắn không thể chặt đứt được tâm tư của những người kia, còn chưa kể tới việc khó mà đề phòng nổi, nếu Ninh Ninh kiên quyết từ chối, nhỡ đâu có kẻ chôn ý định xấu trong lòng, nơi này lại cách Bắc Thành xa xôi như vậy, xảy ra chuyện gì thì chúng ta biết đi đâu mua thuốc hối hận đây?""Tính tình của em trai cháu không tốt lắm, nhưng cũng chính bởi vì tính tình thằng bé không tốt, nên nếu Ninh Ninh đã xác định quan hệ với nó thì ai muốn để mắt tới Ninh Ninh cũng sẽ phải cân nhắc lại, chính bản thân người ta có thể làm được không đây! Nói đến mức ấy thì cho dù vợ thư ký Từ có nhiệt tình đến đâu, cũng nên dừng lại rồi!"Hàn Đông Chí muốn nói lại thôi.Bà nội Hàn thở dài, nói: “Bà cũng biết, cháu sợ thằng ba từ nhỏ đã hay làm loạn không yên, lo dì Trình của cháu không hài lòng, e ngại thằng ba đến với Ninh Ninh nhỡ lại xảy ra chuyện gì, hoặc tương lai nó làm ra việc có lỗi với Ninh Ninh, nhà chúng ta sẽ lộn xộn lên ngay!”"Nhưng chuyện này thì ai mà biết được? Chẳng lẽ chỉ vì mai sau có thể xảy ra một chút náo loạn, mà lại mặc kệ tình hình an nguy của Ninh Ninh vào lúc này sao? Mặc kệ tâm tư của em trai cháu ư? Đúng là bà đã có phần vì tình cảm riêng, nhưng chủ yếu vẫn là lo cho tình trạng hiện tại ở nơi này. Chuyện tương lai để về sau nói tiếp, bà chỉ cảm thấy, Ninh Ninh với em trai cháu vẫn quan trọng hơn sự an ổn ở trong mắt cháu, còn về phía bố cháu với dì Trình, nếu bọn họ không chịu nổi chút sóng gió như vậy thì đó cũng là vấn đề của họ, không nên vì những việc không liên quan mà gây trở ngại tới chuyện giữa Ninh Ninh và em trai cháu"Hàn Đông Chí: "..."Một lúc lâu sau anh ấy mới khẽ cười khổ, nói: "Đó là do cháu ích kỷ."Những lời anh ấy nói, ngoài mặt đều là vì em gái Ninh Ninh của bọn họ, muốn cho Ninh Ninh được tốt, dù vậy thật ra anh ấy hoàn toàn không hề nghĩ tới tình trạng của cô ở nơi này, chẳng qua chỉ không muốn phá vỡ sự yên tĩnh bình ổn của gia đình.Anh ấy chẳng lo nghĩ gì đến Ninh Ninh và em trai mình, chỉ cần cần lửa chưa thiêu cháy đến nhà bọn họ là được, đây không phải là ích kỷ thì còn là cái gì nữa?