Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 405: Chương 405

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Giọng điệu của cô vừa ngây ngô lại đầy trách móc, mềm nhũn, như đang khều nhẹ vào lòng người.Dù anh biết rõ cô chỉ đang làm nũng, nhưng những lời nói yếu mềm kia vẫn chạm nhẹ vào trong lòng, giống như một chiếc gai nhọn, lập tức găm vào anh, chích đến đau đớn.Từ nhỏ, mỗi khi anh đánh nhau đều đã tự nhủ phải đánh cho ra đánh, cho dù chảy bao nhiêu m.á.u cũng không coi là chuyện lớn, nhưng vẫn bị cái gai này đ.â.m đến mức hơi nhói đau một chút, một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua.Anh đè cô xuống, hít sâu một hơi, thấp giọng nói với cô: "Em thử xem..."Vân Mộng Hạ VũBàn tay anh lại đưa tay cô đặt lên vị trí mà cô vừa thăm dò tới thì bị anh ngăn cản.Trình Ninh sợ tới mức tim sắp nhảy vọt ra ngoài, lúc này anh không chịu buông tha cho cô nữa, tay ấn xuống mãi không thả ra, sau đó thì cúi đầu nặng nề hôn cô.Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa chiếm đoạt, như muốn nói lên tất cả cảm xúc dồn nén bấy lâu.Sau đó, anh thu dọn quần áo và chăn gối bừa bộn. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, nhưng anh vẫn cẩn thận sắp xếp lại từng thứ một.Lấy khăn tắm giúp cô lau qua, nhưng quần áo đều đã ướt đẫm, anh lại lấy quần áo mới từ trong tủ cho cô, ***** lên má cô, hỏi một cách ân cần: "Em có muốn anh thay giúp em không?"Vừa rồi anh cũng không cởi qυần áo của cô, cho dù không kiềm chế được nữa, để lộ ra ***** quá nặng nề trước mặt cô, nhưng tạm thời anh vẫn không muốn làm gì với cô. Anh vẫn cố gắng giữ lấy chút kiểm soát cuối cùng của mình.Trình Ninh không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn giật lấy quần áo trên tay anh, lui vào bên trong, xoay lưng tự mình thay quần áo.Vừa mới run rẩy thay quần áo xong thì đã có người ôm lấy cô từ phía sau, Trình Ninh choáng váng đầu óc, cả người đã nằm gọn trong vòng tay anh, anh cúi đầu hôn lên bả vai cô, hỏi bằng giọng nói trầm ấm: "Có sợ không?"Trình Ninh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt, khiến cô không thể không rùng mình. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như muốn nổ tung trong *****. "Em... em không sợ," cô thì thầm, nhưng giọng nói của cô lộ rõ sự bất an.Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể cô, nhưng anh biết cô không muốn thừa nhận sự sợ hãi của mình. "Không sao, có anh ở đây," anh thì thầm bên tai cô, giọng nói tràn đầy sự bảo vệ.Trình Ninh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn một chút, dù mọi thứ xung quanh có hỗn loạn đến đâu, cô biết rằng bên cạnh cô luôn có anh. Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm đầy kiên định và ấm áp, như muốn nói lên rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.Anh nhẹ nhàng ***** mái tóc cô, như một lời hứa ngầm rằng anh sẽ luôn bảo vệ và che chở cho cô. "Ngủ đi, em cần nghỉ ngơi," anh nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự kiên quyết.Trình Ninh gật đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay anh. Và rồi, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, trong lòng tràn đầy sự yên bình và tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho cô.

Giọng điệu của cô vừa ngây ngô lại đầy trách móc, mềm nhũn, như đang khều nhẹ vào lòng người.

Dù anh biết rõ cô chỉ đang làm nũng, nhưng những lời nói yếu mềm kia vẫn chạm nhẹ vào trong lòng, giống như một chiếc gai nhọn, lập tức găm vào anh, chích đến đau đớn.

Từ nhỏ, mỗi khi anh đánh nhau đều đã tự nhủ phải đánh cho ra đánh, cho dù chảy bao nhiêu m.á.u cũng không coi là chuyện lớn, nhưng vẫn bị cái gai này đ.â.m đến mức hơi nhói đau một chút, một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua.

Anh đè cô xuống, hít sâu một hơi, thấp giọng nói với cô: "Em thử xem..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay anh lại đưa tay cô đặt lên vị trí mà cô vừa thăm dò tới thì bị anh ngăn cản.

Trình Ninh sợ tới mức tim sắp nhảy vọt ra ngoài, lúc này anh không chịu buông tha cho cô nữa, tay ấn xuống mãi không thả ra, sau đó thì cúi đầu nặng nề hôn cô.

Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa chiếm đoạt, như muốn nói lên tất cả cảm xúc dồn nén bấy lâu.

Sau đó, anh thu dọn quần áo và chăn gối bừa bộn. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, nhưng anh vẫn cẩn thận sắp xếp lại từng thứ một.

Lấy khăn tắm giúp cô lau qua, nhưng quần áo đều đã ướt đẫm, anh lại lấy quần áo mới từ trong tủ cho cô, ***** lên má cô, hỏi một cách ân cần: "Em có muốn anh thay giúp em không?"

Vừa rồi anh cũng không cởi qυần áo của cô, cho dù không kiềm chế được nữa, để lộ ra ***** quá nặng nề trước mặt cô, nhưng tạm thời anh vẫn không muốn làm gì với cô. Anh vẫn cố gắng giữ lấy chút kiểm soát cuối cùng của mình.

Trình Ninh không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn giật lấy quần áo trên tay anh, lui vào bên trong, xoay lưng tự mình thay quần áo.

Vừa mới run rẩy thay quần áo xong thì đã có người ôm lấy cô từ phía sau, Trình Ninh choáng váng đầu óc, cả người đã nằm gọn trong vòng tay anh, anh cúi đầu hôn lên bả vai cô, hỏi bằng giọng nói trầm ấm: "Có sợ không?"

Trình Ninh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt, khiến cô không thể không rùng mình. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như muốn nổ tung trong *****. "Em... em không sợ," cô thì thầm, nhưng giọng nói của cô lộ rõ sự bất an.

Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể cô, nhưng anh biết cô không muốn thừa nhận sự sợ hãi của mình. "Không sao, có anh ở đây," anh thì thầm bên tai cô, giọng nói tràn đầy sự bảo vệ.

Trình Ninh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn một chút, dù mọi thứ xung quanh có hỗn loạn đến đâu, cô biết rằng bên cạnh cô luôn có anh. Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm đầy kiên định và ấm áp, như muốn nói lên rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Anh nhẹ nhàng ***** mái tóc cô, như một lời hứa ngầm rằng anh sẽ luôn bảo vệ và che chở cho cô. "Ngủ đi, em cần nghỉ ngơi," anh nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự kiên quyết.

Trình Ninh gật đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay anh. Và rồi, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, trong lòng tràn đầy sự yên bình và tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho cô.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Giọng điệu của cô vừa ngây ngô lại đầy trách móc, mềm nhũn, như đang khều nhẹ vào lòng người.Dù anh biết rõ cô chỉ đang làm nũng, nhưng những lời nói yếu mềm kia vẫn chạm nhẹ vào trong lòng, giống như một chiếc gai nhọn, lập tức găm vào anh, chích đến đau đớn.Từ nhỏ, mỗi khi anh đánh nhau đều đã tự nhủ phải đánh cho ra đánh, cho dù chảy bao nhiêu m.á.u cũng không coi là chuyện lớn, nhưng vẫn bị cái gai này đ.â.m đến mức hơi nhói đau một chút, một cảm giác lạ lẫm mà anh chưa từng trải qua.Anh đè cô xuống, hít sâu một hơi, thấp giọng nói với cô: "Em thử xem..."Vân Mộng Hạ VũBàn tay anh lại đưa tay cô đặt lên vị trí mà cô vừa thăm dò tới thì bị anh ngăn cản.Trình Ninh sợ tới mức tim sắp nhảy vọt ra ngoài, lúc này anh không chịu buông tha cho cô nữa, tay ấn xuống mãi không thả ra, sau đó thì cúi đầu nặng nề hôn cô.Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa chiếm đoạt, như muốn nói lên tất cả cảm xúc dồn nén bấy lâu.Sau đó, anh thu dọn quần áo và chăn gối bừa bộn. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, nhưng anh vẫn cẩn thận sắp xếp lại từng thứ một.Lấy khăn tắm giúp cô lau qua, nhưng quần áo đều đã ướt đẫm, anh lại lấy quần áo mới từ trong tủ cho cô, ***** lên má cô, hỏi một cách ân cần: "Em có muốn anh thay giúp em không?"Vừa rồi anh cũng không cởi qυần áo của cô, cho dù không kiềm chế được nữa, để lộ ra ***** quá nặng nề trước mặt cô, nhưng tạm thời anh vẫn không muốn làm gì với cô. Anh vẫn cố gắng giữ lấy chút kiểm soát cuối cùng của mình.Trình Ninh không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn giật lấy quần áo trên tay anh, lui vào bên trong, xoay lưng tự mình thay quần áo.Vừa mới run rẩy thay quần áo xong thì đã có người ôm lấy cô từ phía sau, Trình Ninh choáng váng đầu óc, cả người đã nằm gọn trong vòng tay anh, anh cúi đầu hôn lên bả vai cô, hỏi bằng giọng nói trầm ấm: "Có sợ không?"Trình Ninh cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt, khiến cô không thể không rùng mình. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như muốn nổ tung trong *****. "Em... em không sợ," cô thì thầm, nhưng giọng nói của cô lộ rõ sự bất an.Anh ôm chặt lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể cô, nhưng anh biết cô không muốn thừa nhận sự sợ hãi của mình. "Không sao, có anh ở đây," anh thì thầm bên tai cô, giọng nói tràn đầy sự bảo vệ.Trình Ninh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn một chút, dù mọi thứ xung quanh có hỗn loạn đến đâu, cô biết rằng bên cạnh cô luôn có anh. Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm đầy kiên định và ấm áp, như muốn nói lên rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.Anh nhẹ nhàng ***** mái tóc cô, như một lời hứa ngầm rằng anh sẽ luôn bảo vệ và che chở cho cô. "Ngủ đi, em cần nghỉ ngơi," anh nói, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự kiên quyết.Trình Ninh gật đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay anh. Và rồi, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, trong lòng tràn đầy sự yên bình và tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho cô.

Chương 405: Chương 405