Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…
Chương 483: Chương 483
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Cô cau mày, cảm thấy không phải như vậy, cô không yếu đuối như vậy, không có gì có thể khiến trạng thái tinh thần của cô xảy ra vấn đề, ngay cả cô và Hàn Đông Nguyên cũng không như vậy, nếu anh thực sự không thích cô, thì cô sẽ không nư bây giờ, ở bênh cạnh anh.Cô biết anh thích cô.Nhưng quả thực đầu cô có vấn đề, chắc là do vụ va chạm ô tô gây ra.Cô lắc đầu nói: “Họ nói rằng tình trạng của em như thế sẽ không có ai cưới em, cho dù lớn lên có khá hơn, cũng voo dụng, ai muốn cưới một búp bê về cung phunng chứ, không thể va chạm, không cẩn thận liền biến thành người bị bệnh tâm thần... Nhưng em biết anh ba chắc chắn không ghét bỏ em đâu, đúng không?”Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ em. Sao anh có thể ghét bỏ cô được? Anh nghĩ.Cô mềm mại, yếu ớt dựa vào anh, cúi đầu nói với anh những lời người khác ở sau lưng đã nói về cô trong khoảng thời gian này.Từ nhỏ đến nay cô luôn là người xinh đẹp quyến rũ nhất, được yêu thích nhất, sao có thể bị chê bai và chịu tủi nhục như vậy?Thật ra, dù mất đi một cánh tay, Hàn Đông Nguyên cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti.Là bất tiện, nhưng không ảnh hưởng anh làm việc.Anh vẫn là anh, ánh mắt của người khác liên quan gì với anh?Anh muốn mở nhà máy thì vẫn mở được.Phải nuôi cô... Anh cũng có thể nuôi cô.Anh biết rất rõ cô đã được nuôi dạy như thế nào.Làm sao anh có thể khoan nhượng cho người khác coi thường và bắt nạt cô?Cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lấy cô.Cô được anh ôm.Đây là lần *****ên anh chủ động.Nhưng đối với Trình Ninh mà nói, giống như đây không phải là lần *****ên, cái ôm này quen thuộc và vừa vặn, như thể anh đã ôm cô vô số lần trước đó.Khoảnh khắc được ôm lấy, cô không khỏi run khẽ.Anh cảm nhận được, đủ loại cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, tự trách, hối hận.Tay ôm chặt hơn nữa.Cái ôm này dường như kéo dài cả thế kỷ.Thời tiết nóng nực, cái ôm giữa hai người cũng rất nóng bỏng nhưng không ai chịu buông ra.Dường như một khi buông tay là sẽ mất nhau.Cơ thể cô mềm mại, có mùi thơm thoang thoảng, má cô tựa vào n.g.ự.c anh, hơi thở của cô quét qua trái tim anh, tóc cô quét qua cổ anh, năm giác quan của cô dường như được phóng đại vô số lần, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu xuống, làn da trắng nõn mềm mại của cô lúc này lại nhuốm một màu hồng thanh tú, n.g.ự.c anh trướng lên, như muốn tìm một cái miệng để phát tiết, nhưng rồi lại sợ không thể vãn hồi.Anh lại đẩy cô ra.Nhưng ngay lúc Trình Ninh cảm thấy tủi thân, tay anh đã nắm chặt lấy tay cô.Trái tim vốn đang tủi thân của Trình Ninh bỗng trở nên ngọt ngào, cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, sau đó ngước mắt nhìn anh, đôi mắt có chút ngượng ngùng như tràn đầy ánh sao.Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt ướt của cô, tay anh lại nắm chặt lại.Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô.“Trình Ninh, em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi cô.Vân Mộng Hạ VũTrình Ninh nghiêng đầu, nói: "Anh có phải cũng cho rằng đầu em có vấn đề sao?”Hàn Đông Nguyên: "…“Thực ra là có.Nhưng điều này có thể nói sao?Anh chỉ có thể nhìn đi nơi khác.Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.Cuối tháng 9, thời tiết ở Bắc Thành vẫn oi bức, nắng cuối hè có chút chói chang, khiến lòng người vô cớ có chút cáu kỉnh.Vừa hạnh phúc vừa phiền não, nó giống như một trái tim lúc thì tràn đầy, lúc lại trống rỗng.“Anh ba”Cô gọi anh, sau đó mềm mại hỏi anh: “Vậy không phải là em nhớ nhầm, anh thật sự rất yêu em, rất thích em à?”Hàn Đông Nguyên: “...”Muốn anh trả lời như nào đây?May là, Trình Ninh cũng không cần anh trả lời cô.
Cô cau mày, cảm thấy không phải như vậy, cô không yếu đuối như vậy, không có gì có thể khiến trạng thái tinh thần của cô xảy ra vấn đề, ngay cả cô và Hàn Đông Nguyên cũng không như vậy, nếu anh thực sự không thích cô, thì cô sẽ không nư bây giờ, ở bênh cạnh anh.
Cô biết anh thích cô.
Nhưng quả thực đầu cô có vấn đề, chắc là do vụ va chạm ô tô gây ra.
Cô lắc đầu nói: “Họ nói rằng tình trạng của em như thế sẽ không có ai cưới em, cho dù lớn lên có khá hơn, cũng voo dụng, ai muốn cưới một búp bê về cung phunng chứ, không thể va chạm, không cẩn thận liền biến thành người bị bệnh tâm thần... Nhưng em biết anh ba chắc chắn không ghét bỏ em đâu, đúng không?”
Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ em. Sao anh có thể ghét bỏ cô được? Anh nghĩ.
Cô mềm mại, yếu ớt dựa vào anh, cúi đầu nói với anh những lời người khác ở sau lưng đã nói về cô trong khoảng thời gian này.
Từ nhỏ đến nay cô luôn là người xinh đẹp quyến rũ nhất, được yêu thích nhất, sao có thể bị chê bai và chịu tủi nhục như vậy?
Thật ra, dù mất đi một cánh tay, Hàn Đông Nguyên cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti.
Là bất tiện, nhưng không ảnh hưởng anh làm việc.
Anh vẫn là anh, ánh mắt của người khác liên quan gì với anh?
Anh muốn mở nhà máy thì vẫn mở được.
Phải nuôi cô... Anh cũng có thể nuôi cô.
Anh biết rất rõ cô đã được nuôi dạy như thế nào.
Làm sao anh có thể khoan nhượng cho người khác coi thường và bắt nạt cô?
Cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lấy cô.
Cô được anh ôm.
Đây là lần *****ên anh chủ động.
Nhưng đối với Trình Ninh mà nói, giống như đây không phải là lần *****ên, cái ôm này quen thuộc và vừa vặn, như thể anh đã ôm cô vô số lần trước đó.
Khoảnh khắc được ôm lấy, cô không khỏi run khẽ.
Anh cảm nhận được, đủ loại cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, tự trách, hối hận.
Tay ôm chặt hơn nữa.
Cái ôm này dường như kéo dài cả thế kỷ.
Thời tiết nóng nực, cái ôm giữa hai người cũng rất nóng bỏng nhưng không ai chịu buông ra.
Dường như một khi buông tay là sẽ mất nhau.
Cơ thể cô mềm mại, có mùi thơm thoang thoảng, má cô tựa vào n.g.ự.c anh, hơi thở của cô quét qua trái tim anh, tóc cô quét qua cổ anh, năm giác quan của cô dường như được phóng đại vô số lần, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu xuống, làn da trắng nõn mềm mại của cô lúc này lại nhuốm một màu hồng thanh tú, n.g.ự.c anh trướng lên, như muốn tìm một cái miệng để phát tiết, nhưng rồi lại sợ không thể vãn hồi.
Anh lại đẩy cô ra.
Nhưng ngay lúc Trình Ninh cảm thấy tủi thân, tay anh đã nắm chặt lấy tay cô.
Trái tim vốn đang tủi thân của Trình Ninh bỗng trở nên ngọt ngào, cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, sau đó ngước mắt nhìn anh, đôi mắt có chút ngượng ngùng như tràn đầy ánh sao.
Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt ướt của cô, tay anh lại nắm chặt lại.
Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô.
“Trình Ninh, em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trình Ninh nghiêng đầu, nói: "Anh có phải cũng cho rằng đầu em có vấn đề sao?”
Hàn Đông Nguyên: "…“
Thực ra là có.
Nhưng điều này có thể nói sao?
Anh chỉ có thể nhìn đi nơi khác.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối tháng 9, thời tiết ở Bắc Thành vẫn oi bức, nắng cuối hè có chút chói chang, khiến lòng người vô cớ có chút cáu kỉnh.
Vừa hạnh phúc vừa phiền não, nó giống như một trái tim lúc thì tràn đầy, lúc lại trống rỗng.
“Anh ba”
Cô gọi anh, sau đó mềm mại hỏi anh: “Vậy không phải là em nhớ nhầm, anh thật sự rất yêu em, rất thích em à?”
Hàn Đông Nguyên: “...”
Muốn anh trả lời như nào đây?
May là, Trình Ninh cũng không cần anh trả lời cô.
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Cô cau mày, cảm thấy không phải như vậy, cô không yếu đuối như vậy, không có gì có thể khiến trạng thái tinh thần của cô xảy ra vấn đề, ngay cả cô và Hàn Đông Nguyên cũng không như vậy, nếu anh thực sự không thích cô, thì cô sẽ không nư bây giờ, ở bênh cạnh anh.Cô biết anh thích cô.Nhưng quả thực đầu cô có vấn đề, chắc là do vụ va chạm ô tô gây ra.Cô lắc đầu nói: “Họ nói rằng tình trạng của em như thế sẽ không có ai cưới em, cho dù lớn lên có khá hơn, cũng voo dụng, ai muốn cưới một búp bê về cung phunng chứ, không thể va chạm, không cẩn thận liền biến thành người bị bệnh tâm thần... Nhưng em biết anh ba chắc chắn không ghét bỏ em đâu, đúng không?”Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ không ghét bỏ em. Sao anh có thể ghét bỏ cô được? Anh nghĩ.Cô mềm mại, yếu ớt dựa vào anh, cúi đầu nói với anh những lời người khác ở sau lưng đã nói về cô trong khoảng thời gian này.Từ nhỏ đến nay cô luôn là người xinh đẹp quyến rũ nhất, được yêu thích nhất, sao có thể bị chê bai và chịu tủi nhục như vậy?Thật ra, dù mất đi một cánh tay, Hàn Đông Nguyên cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti.Là bất tiện, nhưng không ảnh hưởng anh làm việc.Anh vẫn là anh, ánh mắt của người khác liên quan gì với anh?Anh muốn mở nhà máy thì vẫn mở được.Phải nuôi cô... Anh cũng có thể nuôi cô.Anh biết rất rõ cô đã được nuôi dạy như thế nào.Làm sao anh có thể khoan nhượng cho người khác coi thường và bắt nạt cô?Cuối cùng anh cũng vòng tay ôm lấy cô.Cô được anh ôm.Đây là lần *****ên anh chủ động.Nhưng đối với Trình Ninh mà nói, giống như đây không phải là lần *****ên, cái ôm này quen thuộc và vừa vặn, như thể anh đã ôm cô vô số lần trước đó.Khoảnh khắc được ôm lấy, cô không khỏi run khẽ.Anh cảm nhận được, đủ loại cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, tự trách, hối hận.Tay ôm chặt hơn nữa.Cái ôm này dường như kéo dài cả thế kỷ.Thời tiết nóng nực, cái ôm giữa hai người cũng rất nóng bỏng nhưng không ai chịu buông ra.Dường như một khi buông tay là sẽ mất nhau.Cơ thể cô mềm mại, có mùi thơm thoang thoảng, má cô tựa vào n.g.ự.c anh, hơi thở của cô quét qua trái tim anh, tóc cô quét qua cổ anh, năm giác quan của cô dường như được phóng đại vô số lần, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, anh cúi đầu xuống, làn da trắng nõn mềm mại của cô lúc này lại nhuốm một màu hồng thanh tú, n.g.ự.c anh trướng lên, như muốn tìm một cái miệng để phát tiết, nhưng rồi lại sợ không thể vãn hồi.Anh lại đẩy cô ra.Nhưng ngay lúc Trình Ninh cảm thấy tủi thân, tay anh đã nắm chặt lấy tay cô.Trái tim vốn đang tủi thân của Trình Ninh bỗng trở nên ngọt ngào, cô liếc nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, sau đó ngước mắt nhìn anh, đôi mắt có chút ngượng ngùng như tràn đầy ánh sao.Hàn Đông Nguyên vừa chạm vào đôi mắt ướt của cô, tay anh lại nắm chặt lại.Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào cô.“Trình Ninh, em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi cô.Vân Mộng Hạ VũTrình Ninh nghiêng đầu, nói: "Anh có phải cũng cho rằng đầu em có vấn đề sao?”Hàn Đông Nguyên: "…“Thực ra là có.Nhưng điều này có thể nói sao?Anh chỉ có thể nhìn đi nơi khác.Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.Cuối tháng 9, thời tiết ở Bắc Thành vẫn oi bức, nắng cuối hè có chút chói chang, khiến lòng người vô cớ có chút cáu kỉnh.Vừa hạnh phúc vừa phiền não, nó giống như một trái tim lúc thì tràn đầy, lúc lại trống rỗng.“Anh ba”Cô gọi anh, sau đó mềm mại hỏi anh: “Vậy không phải là em nhớ nhầm, anh thật sự rất yêu em, rất thích em à?”Hàn Đông Nguyên: “...”Muốn anh trả lời như nào đây?May là, Trình Ninh cũng không cần anh trả lời cô.