Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 492: Chương 492

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Vậy nếu cô gặp họ mà thực sự giống hệt với những gì xuất hiện trong giấc mơ của cô, vậy có phải đã chứng minh được rằng những chuyện đó đã thực sự xảy ra không?Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước?Trái tim lại như bị d.a.o cứa vào từng nhát, truyền đến một cơn đau nhức nhối.Trình Ninh ôm lấy *****, lúc cô cảm thấy đau đớn đến không chịu nổi thì cửa bị đẩy ra.Hàn Đông Nguyên đã quay lại, anh cầm bát cháo trên tay, thấy sắc mặt Trình Ninh lại có chút không ổn, anh vội vàng đặt bát cháo xuống bàn, tiến lên đỡ cô vào lòng, trấn an cô.Trình Ninh dựa vào lòng anh một lúc lâu mới dần dần bình phục lại.Cô đưa tay sờ sờ vào anh, quay đầu nhìn bát cháo trên bàn.Hàn Đông Nguyên luôn chú ý đến cô, thấy cô nhìn bát cháo, anh nghĩ là cô đói bụng, bèn đỡ cô dựa xuống, quay người bưng bát cháo qua.Trình Ninh đã sốt ba ngày ba đêm, có lẽ là quá mức đói bụng, ăn cũng không có gì ngon miệng, nhưng cô không thích mình yếu đuối, lúc này tỉnh lại, bèn nghiêm túc ăn vài muỗng theo tay anh.Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Hàn Đông Nguyên cảm thấy chua xót.Vừa ăn được mấy muỗng thì cửa bị gõ."Vào đi.”Hàn Đông Nguyên nói.Cửa mở ra, bước vào là Tôn Tri Mậu và Trầm Thanh.Thẩm Thanh vừa nhìn thấy Trình Ninh tỉnh lại thì mắt đã đỏ hoe.Tôn Tri Mậu tiến lên bắt mạch cho Trình Ninh, sau đó xem lưỡi của cô rồi nói: "Gió độc xâm nhập, may mắn là đã giải nhiệt, không cần quá lo lắng, nhưng lần này bệnh nặng, tổn thương nguyên khí rất nhiều, cần chú bệnh một thời gian, đặc biệt là tránh tổn thương tinh thần”Nói xong lại nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, nói: "Thời gian này cậu hãy chăm sóc tâm trạng của cô ấy nhiều chút, chiều chuộng cô ấy nhiều hơn, nếu cô muốn biết chuyện bên ngoài thì cũng có thể nói cho cô biết, không nói thì lại khiến cô ấy lo lắng thêm, chỉ cần nhớ đừng để cô ấy phiền lòng làm tổn thương đến tinh thần là được.”Tôn Tri Mậu là do Trình Ninh nhờ xã trưởng Từ mời đến, những ngày này cũng thấy được cô đối với người trong thôn tận tâm thế nào, trước khi ngất đi còn đang chỉ huy mọi người thu dọn, sắp xếp lại mọi thứ sau thiên tai, chỉ sợ cô tỉnh dậy lại muốn ra sức làm việc tiếp.Vân Mộng Hạ VũHàn Đông Nguyên nói: "Được.”Nghe thấy lời này của Tôn Tri Mậu, Trình Ninh không khỏi nhớ lại những lời trong giấc mơ "không thể chịu kích thích, phải chiều chuộng cô", khóe mắt không khỏi đỏ lên lần nữa.Tôn Tri Mậu thở dài, lại dặn dò thêm vài câu, rồi gọi Thẩm Thanh cùng đi.Thẩm Thanh dĩ nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Trình Ninh, nhưng Tôn Tri Mậu liên tục nhấn mạnh rằng Trình Ninh cần được tĩnh chú, nên cô ấy chỉ có thể đỏ mắt dặn dò vài câu rồi rời đi.Bước ra ngoài thì thấy có rất nhiều người, bọn họ nghe nói Trình Ninh đã tỉnh lại nên muốn đến thăm Trình Ninh, nhưng đều bị Tôn Tri Mậu và Thẩm Thanh đuổi đi.Trình Ninh nghe thấy những âm thanh ở bên ngoài, cô lặng lẽ uống thêm vài muỗng cháo, rồi hỏi Hàn Đông Nguyên những chuyện đã xảy ra bên ngoài trong những ngày qua.Hàn Đông Nguyên nói sơ qua, nói: "Mực nước của suối Đông Sơn vẫn còn rất cao, công xã ở phía bên kia có nhiều đoạn đã bị sạt lở, người thường vẫn chưa thể đi lại, chỉ có mấy đại đội gần đó mới có thể miễn cưỡng qua lại được, nhưng bên trên đã phái đội cứu hộ xuống, mang theo vật tư đến đây, nhưng vì đại đội của chúng ta chuẩn bị chu đáo, nên đội cứu hộ chỉ chủ yếu hành động ở hạ lưu”“Hai bên hạ lưu của suối Đông Sơn đều bị nước cuốn trôi, trong thôn cũng có không ít nhà ở vùng thấp trũng bị nước làm ngập, nhưng vì chúng ta chuẩn bị chu đáo, ngoài những người ở bên bờ sông hôm đó ra thì thương vong rất ít, dân làng cũng đã ổn định được chỗ ở, lại có Tôn Tri Mậu ở đây nên cũng không có dịch bệnh nào lây lan, em yên tâm đi.”

Vậy nếu cô gặp họ mà thực sự giống hệt với những gì xuất hiện trong giấc mơ của cô, vậy có phải đã chứng minh được rằng những chuyện đó đã thực sự xảy ra không?

Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước?

Trái tim lại như bị d.a.o cứa vào từng nhát, truyền đến một cơn đau nhức nhối.

Trình Ninh ôm lấy *****, lúc cô cảm thấy đau đớn đến không chịu nổi thì cửa bị đẩy ra.

Hàn Đông Nguyên đã quay lại, anh cầm bát cháo trên tay, thấy sắc mặt Trình Ninh lại có chút không ổn, anh vội vàng đặt bát cháo xuống bàn, tiến lên đỡ cô vào lòng, trấn an cô.

Trình Ninh dựa vào lòng anh một lúc lâu mới dần dần bình phục lại.

Cô đưa tay sờ sờ vào anh, quay đầu nhìn bát cháo trên bàn.

Hàn Đông Nguyên luôn chú ý đến cô, thấy cô nhìn bát cháo, anh nghĩ là cô đói bụng, bèn đỡ cô dựa xuống, quay người bưng bát cháo qua.

Trình Ninh đã sốt ba ngày ba đêm, có lẽ là quá mức đói bụng, ăn cũng không có gì ngon miệng, nhưng cô không thích mình yếu đuối, lúc này tỉnh lại, bèn nghiêm túc ăn vài muỗng theo tay anh.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Hàn Đông Nguyên cảm thấy chua xót.

Vừa ăn được mấy muỗng thì cửa bị gõ.

"Vào đi.”

Hàn Đông Nguyên nói.

Cửa mở ra, bước vào là Tôn Tri Mậu và Trầm Thanh.

Thẩm Thanh vừa nhìn thấy Trình Ninh tỉnh lại thì mắt đã đỏ hoe.

Tôn Tri Mậu tiến lên bắt mạch cho Trình Ninh, sau đó xem lưỡi của cô rồi nói: "Gió độc xâm nhập, may mắn là đã giải nhiệt, không cần quá lo lắng, nhưng lần này bệnh nặng, tổn thương nguyên khí rất nhiều, cần chú bệnh một thời gian, đặc biệt là tránh tổn thương tinh thần”

Nói xong lại nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, nói: "Thời gian này cậu hãy chăm sóc tâm trạng của cô ấy nhiều chút, chiều chuộng cô ấy nhiều hơn, nếu cô muốn biết chuyện bên ngoài thì cũng có thể nói cho cô biết, không nói thì lại khiến cô ấy lo lắng thêm, chỉ cần nhớ đừng để cô ấy phiền lòng làm tổn thương đến tinh thần là được.”

Tôn Tri Mậu là do Trình Ninh nhờ xã trưởng Từ mời đến, những ngày này cũng thấy được cô đối với người trong thôn tận tâm thế nào, trước khi ngất đi còn đang chỉ huy mọi người thu dọn, sắp xếp lại mọi thứ sau thiên tai, chỉ sợ cô tỉnh dậy lại muốn ra sức làm việc tiếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên nói: "Được.”

Nghe thấy lời này của Tôn Tri Mậu, Trình Ninh không khỏi nhớ lại những lời trong giấc mơ "không thể chịu kích thích, phải chiều chuộng cô", khóe mắt không khỏi đỏ lên lần nữa.

Tôn Tri Mậu thở dài, lại dặn dò thêm vài câu, rồi gọi Thẩm Thanh cùng đi.

Thẩm Thanh dĩ nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Trình Ninh, nhưng Tôn Tri Mậu liên tục nhấn mạnh rằng Trình Ninh cần được tĩnh chú, nên cô ấy chỉ có thể đỏ mắt dặn dò vài câu rồi rời đi.

Bước ra ngoài thì thấy có rất nhiều người, bọn họ nghe nói Trình Ninh đã tỉnh lại nên muốn đến thăm Trình Ninh, nhưng đều bị Tôn Tri Mậu và Thẩm Thanh đuổi đi.

Trình Ninh nghe thấy những âm thanh ở bên ngoài, cô lặng lẽ uống thêm vài muỗng cháo, rồi hỏi Hàn Đông Nguyên những chuyện đã xảy ra bên ngoài trong những ngày qua.

Hàn Đông Nguyên nói sơ qua, nói: "Mực nước của suối Đông Sơn vẫn còn rất cao, công xã ở phía bên kia có nhiều đoạn đã bị sạt lở, người thường vẫn chưa thể đi lại, chỉ có mấy đại đội gần đó mới có thể miễn cưỡng qua lại được, nhưng bên trên đã phái đội cứu hộ xuống, mang theo vật tư đến đây, nhưng vì đại đội của chúng ta chuẩn bị chu đáo, nên đội cứu hộ chỉ chủ yếu hành động ở hạ lưu”

“Hai bên hạ lưu của suối Đông Sơn đều bị nước cuốn trôi, trong thôn cũng có không ít nhà ở vùng thấp trũng bị nước làm ngập, nhưng vì chúng ta chuẩn bị chu đáo, ngoài những người ở bên bờ sông hôm đó ra thì thương vong rất ít, dân làng cũng đã ổn định được chỗ ở, lại có Tôn Tri Mậu ở đây nên cũng không có dịch bệnh nào lây lan, em yên tâm đi.”

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Vậy nếu cô gặp họ mà thực sự giống hệt với những gì xuất hiện trong giấc mơ của cô, vậy có phải đã chứng minh được rằng những chuyện đó đã thực sự xảy ra không?Những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước?Trái tim lại như bị d.a.o cứa vào từng nhát, truyền đến một cơn đau nhức nhối.Trình Ninh ôm lấy *****, lúc cô cảm thấy đau đớn đến không chịu nổi thì cửa bị đẩy ra.Hàn Đông Nguyên đã quay lại, anh cầm bát cháo trên tay, thấy sắc mặt Trình Ninh lại có chút không ổn, anh vội vàng đặt bát cháo xuống bàn, tiến lên đỡ cô vào lòng, trấn an cô.Trình Ninh dựa vào lòng anh một lúc lâu mới dần dần bình phục lại.Cô đưa tay sờ sờ vào anh, quay đầu nhìn bát cháo trên bàn.Hàn Đông Nguyên luôn chú ý đến cô, thấy cô nhìn bát cháo, anh nghĩ là cô đói bụng, bèn đỡ cô dựa xuống, quay người bưng bát cháo qua.Trình Ninh đã sốt ba ngày ba đêm, có lẽ là quá mức đói bụng, ăn cũng không có gì ngon miệng, nhưng cô không thích mình yếu đuối, lúc này tỉnh lại, bèn nghiêm túc ăn vài muỗng theo tay anh.Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến trong lòng Hàn Đông Nguyên cảm thấy chua xót.Vừa ăn được mấy muỗng thì cửa bị gõ."Vào đi.”Hàn Đông Nguyên nói.Cửa mở ra, bước vào là Tôn Tri Mậu và Trầm Thanh.Thẩm Thanh vừa nhìn thấy Trình Ninh tỉnh lại thì mắt đã đỏ hoe.Tôn Tri Mậu tiến lên bắt mạch cho Trình Ninh, sau đó xem lưỡi của cô rồi nói: "Gió độc xâm nhập, may mắn là đã giải nhiệt, không cần quá lo lắng, nhưng lần này bệnh nặng, tổn thương nguyên khí rất nhiều, cần chú bệnh một thời gian, đặc biệt là tránh tổn thương tinh thần”Nói xong lại nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, nói: "Thời gian này cậu hãy chăm sóc tâm trạng của cô ấy nhiều chút, chiều chuộng cô ấy nhiều hơn, nếu cô muốn biết chuyện bên ngoài thì cũng có thể nói cho cô biết, không nói thì lại khiến cô ấy lo lắng thêm, chỉ cần nhớ đừng để cô ấy phiền lòng làm tổn thương đến tinh thần là được.”Tôn Tri Mậu là do Trình Ninh nhờ xã trưởng Từ mời đến, những ngày này cũng thấy được cô đối với người trong thôn tận tâm thế nào, trước khi ngất đi còn đang chỉ huy mọi người thu dọn, sắp xếp lại mọi thứ sau thiên tai, chỉ sợ cô tỉnh dậy lại muốn ra sức làm việc tiếp.Vân Mộng Hạ VũHàn Đông Nguyên nói: "Được.”Nghe thấy lời này của Tôn Tri Mậu, Trình Ninh không khỏi nhớ lại những lời trong giấc mơ "không thể chịu kích thích, phải chiều chuộng cô", khóe mắt không khỏi đỏ lên lần nữa.Tôn Tri Mậu thở dài, lại dặn dò thêm vài câu, rồi gọi Thẩm Thanh cùng đi.Thẩm Thanh dĩ nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Trình Ninh, nhưng Tôn Tri Mậu liên tục nhấn mạnh rằng Trình Ninh cần được tĩnh chú, nên cô ấy chỉ có thể đỏ mắt dặn dò vài câu rồi rời đi.Bước ra ngoài thì thấy có rất nhiều người, bọn họ nghe nói Trình Ninh đã tỉnh lại nên muốn đến thăm Trình Ninh, nhưng đều bị Tôn Tri Mậu và Thẩm Thanh đuổi đi.Trình Ninh nghe thấy những âm thanh ở bên ngoài, cô lặng lẽ uống thêm vài muỗng cháo, rồi hỏi Hàn Đông Nguyên những chuyện đã xảy ra bên ngoài trong những ngày qua.Hàn Đông Nguyên nói sơ qua, nói: "Mực nước của suối Đông Sơn vẫn còn rất cao, công xã ở phía bên kia có nhiều đoạn đã bị sạt lở, người thường vẫn chưa thể đi lại, chỉ có mấy đại đội gần đó mới có thể miễn cưỡng qua lại được, nhưng bên trên đã phái đội cứu hộ xuống, mang theo vật tư đến đây, nhưng vì đại đội của chúng ta chuẩn bị chu đáo, nên đội cứu hộ chỉ chủ yếu hành động ở hạ lưu”“Hai bên hạ lưu của suối Đông Sơn đều bị nước cuốn trôi, trong thôn cũng có không ít nhà ở vùng thấp trũng bị nước làm ngập, nhưng vì chúng ta chuẩn bị chu đáo, ngoài những người ở bên bờ sông hôm đó ra thì thương vong rất ít, dân làng cũng đã ổn định được chỗ ở, lại có Tôn Tri Mậu ở đây nên cũng không có dịch bệnh nào lây lan, em yên tâm đi.”

Chương 492: Chương 492