Dịch: Y Na Mùa hè tháng 5 năm 1970. Đó là một ngày nắng đầu hè, sáu giờ tối mặt trời còn chưa xuống núi. Những viên gạch xanh trên bức tường ngoài tòa nhà gia đình thứ hai của xưởng sắt thép huyện Vân Đỉnh bị nắng nóng, gió nhẹ thổi qua hàng cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà gia đình, đung đưa những chiếc lá xanh non, xuyên qua cửa sổ rộng mở, mang lại cảm giác mát mẻ vào trong phòng. Đáng tiếc, sự mát mẻ này cũng không thể làm dịu đi nỗi lo lắng của người trong nhà. “Sao Chu Chấn dám?” Con trai cả nhà họ Trương, Trương Kiến Sơn luôn bình tĩnh không nhịn được tức giận: “Trong xưởng chúng ta ai chẳng biết nó đang hẹn hò với em gái, chiều nay lúc đưa tin tuyên truyền, bao nhiêu người nhìn như thế, nó còn dan díu với nữ đồng chí khác, không ra thể thống gì. ” Lưu Lị vợ Trương Kiến Sơn vội vàng nói: “Không thể nào, Chu Chấn là người luôn biết giới hạn. ” Trương Kiến Lâm chế nhạo: “Này chị dâu, chị không biết Chu Chấn có thể vào xưởng làm việc là nhờ quan hệ với con trai phó xưởng trưởng Viên…
Chương 3: 3: Chúng Ta Chia Tay Ở Đây 3
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành CaoTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDịch: Y Na Mùa hè tháng 5 năm 1970. Đó là một ngày nắng đầu hè, sáu giờ tối mặt trời còn chưa xuống núi. Những viên gạch xanh trên bức tường ngoài tòa nhà gia đình thứ hai của xưởng sắt thép huyện Vân Đỉnh bị nắng nóng, gió nhẹ thổi qua hàng cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà gia đình, đung đưa những chiếc lá xanh non, xuyên qua cửa sổ rộng mở, mang lại cảm giác mát mẻ vào trong phòng. Đáng tiếc, sự mát mẻ này cũng không thể làm dịu đi nỗi lo lắng của người trong nhà. “Sao Chu Chấn dám?” Con trai cả nhà họ Trương, Trương Kiến Sơn luôn bình tĩnh không nhịn được tức giận: “Trong xưởng chúng ta ai chẳng biết nó đang hẹn hò với em gái, chiều nay lúc đưa tin tuyên truyền, bao nhiêu người nhìn như thế, nó còn dan díu với nữ đồng chí khác, không ra thể thống gì. ” Lưu Lị vợ Trương Kiến Sơn vội vàng nói: “Không thể nào, Chu Chấn là người luôn biết giới hạn. ” Trương Kiến Lâm chế nhạo: “Này chị dâu, chị không biết Chu Chấn có thể vào xưởng làm việc là nhờ quan hệ với con trai phó xưởng trưởng Viên… Dịch: Y NaTrương Huệ nở nụ cười, mở ngăn kéo lấy tương nấm ra đặt lên bàn: “Ăn thoải mái.”“He he, chỉ chờ cậu nói vậy thôi.”Trường tiểu học liên kết với xưởng thép có nhà ăn, phụ trách nấu cơm cho giáo viên và học sinh hàng ngày, ngoài ra còn có món ăn kèm, món chay giá 5 xu, món mặn giá 10 xu.Nhưng rất ít người sẵn sàng bỏ tiền mua đồ ăn, hầu hết đều mang cơm từ nhà đến.Trương Huệ là một người thích ăn uống, cũng rất giỏi nấu ăn, cha mẹ cô yêu thương cô, để cô thoải mái làm mọi việc mình muốn ở nhà, tương nấm cô làm có hai phần thịt, sáu phần nấm, hai phần còn lại là dầu và các loại gia vị, người bình thường tiếc của sẽ không làm như thế.Nguyên liệu phong phú, gia vị đầy đủ, Thẩm Yến thử một lần xong sẽ không bao giờ quên.Thẩm Yến không phải là người thích lợi dụng, chia cho Trương Huệ một quả trứng vịt muối mình mang đi, vừa ăn vừa kể cho Trương Huệ nghe những chuyện đồn đại mình nghe được.“Đối tượng của cậu tên Chu Chấn à?”“Ừm.” Trương Huệ nhẹ nhàng trả lời, nhưng sắp tới thì không.“Cậu phải để mắt tới anh ta, sáng nay tôi nghe người ta nói, hôm qua ban tuyên truyền bọn họ liên hoan, có một người tên Tào Quế Hương nói chuyện với đối tượng của cậu rất nhiệt tình, nghe nói bọn họ ở cùng xã, Tào Quế Hương còn nói, lần sau nghỉ phép về nhà, cô ta muốn nhờ đối tượng của cậu chở về.”Thẩm Yến làm mặt quỷ: “Đây không phải là mượn cớ đồng hương đào góc tường của cậu sao?”Trương Huệ cười, Tào Quế Hương không thể đào góc tường của cô, Chu Chấn ghét bỏ Tào Quế Hương như vậy.Muốn đào góc tường của cô, cũng phải có cha làm phó xưởng trưởng như Viên Hiểu Đình mới được.Có rất nhiều lời đồn trong xưởng thép, dù sao Trương Huệ cũng là đối tượng của Chu Chấn, buổi chiều, Chu Chấn đến gặp cô.Khi Chu Chấn tìm đến cũng là lúc các học sinh trong nhà máy tan học, Trương Huệ hiểu ý anh ta, anh ta chỉ muốn khoe khoang tình cảm hai người tốt thế nào trước mặt mọi người, nói người khác đồn bừa, muốn hủy hoại thanh danh của anh ta.Kiếp trước Trương Huệ ngốc, còn tưởng Chu Chấn làm vậy là vì yêu mình.“Lúc ấy có rất nhiều người, chẳng qua là đùa chút thôi, không ngờ những người có ý xấu đó lại nói dối lan truyền khắp nơi, em đừng tin nhé.”Trương Huệ cười lạnh: “Nói dối chỗ nào? Anh nói tôi nghe xem.”Chu Chấn nhíu mày: “Hôm nay em uống nhầm thuốc à? Sao lại nói chuyện như vậy?”“Không phải tôi uống nhầm thuốc, mà là nước trong não đã cạn.Chu Chấn, nếu anh cảm thấy chúng ta không hợp thì đừng làm đối tượng nữa, về sau anh dan díu với nữ đồng chí nào cũng không bị ai bàn tán đâu.”“Trương Huệ, em quá đáng rồi!”“Tôi quá đáng?” Trương Huệ cao giọng: “Lúc trước là ai nói phải giữ khoảng cách với các nữ đồng chí? Anh có ý thức không? Có trách nhiệm không?”Trương Huệ đột nhiên cao giọng thu hút không ít người híng chuyện, cô tiến lên một bước, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Tôi biết anh muốn trèo cao, anh không thích Tào Quế Hương, anh muốn làm con rể phó xưởng trưởng Viên.”“Trương Huệ!” Chu Chấn nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như bị nói trúng tim đen.Trương Huệ có người mẹ lợi hại, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, thẳng thắn rõ ràng mọi chuyện, cô không phải người mềm yếu, nếu không đã không mang danh không sinh được con trai chiến đấu với nhà họ Chu nhiều năm như vậy, còn cùng Chu Chấn đã ra nước ngoài lập nghiệp kiếm tài sản cho gia đình.Vấn đề là kiếp trước cô chỉ cảm thấy Chu Chấn thông minh mà tự động bỏ qua mặt bỉ ổi của anh ta.Trương Huệ cười nhạt, khi còn trẻ, da mặt của Chu Chấn không dày như hai mươi năm sau, sau khi thăng trầm trên thương trường, bị chọc trúng điểm yếu liền nổi giận.Kiếp trước làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cô vẫn hiểu anh ta rất rõ.“Chúng ta chia tay ở đây, anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, nhưng nếu anh dám hủy hoại thanh danh của tôi, thử xem anh có thể ở lại xưởng thép nữa hay không.”
Dịch: Y Na
Trương Huệ nở nụ cười, mở ngăn kéo lấy tương nấm ra đặt lên bàn: “Ăn thoải mái.
”
“He he, chỉ chờ cậu nói vậy thôi.
”
Trường tiểu học liên kết với xưởng thép có nhà ăn, phụ trách nấu cơm cho giáo viên và học sinh hàng ngày, ngoài ra còn có món ăn kèm, món chay giá 5 xu, món mặn giá 10 xu.
Nhưng rất ít người sẵn sàng bỏ tiền mua đồ ăn, hầu hết đều mang cơm từ nhà đến.
Trương Huệ là một người thích ăn uống, cũng rất giỏi nấu ăn, cha mẹ cô yêu thương cô, để cô thoải mái làm mọi việc mình muốn ở nhà, tương nấm cô làm có hai phần thịt, sáu phần nấm, hai phần còn lại là dầu và các loại gia vị, người bình thường tiếc của sẽ không làm như thế.
Nguyên liệu phong phú, gia vị đầy đủ, Thẩm Yến thử một lần xong sẽ không bao giờ quên.
Thẩm Yến không phải là người thích lợi dụng, chia cho Trương Huệ một quả trứng vịt muối mình mang đi, vừa ăn vừa kể cho Trương Huệ nghe những chuyện đồn đại mình nghe được.
“Đối tượng của cậu tên Chu Chấn à?”
“Ừm.
” Trương Huệ nhẹ nhàng trả lời, nhưng sắp tới thì không.
“Cậu phải để mắt tới anh ta, sáng nay tôi nghe người ta nói, hôm qua ban tuyên truyền bọn họ liên hoan, có một người tên Tào Quế Hương nói chuyện với đối tượng của cậu rất nhiệt tình, nghe nói bọn họ ở cùng xã, Tào Quế Hương còn nói, lần sau nghỉ phép về nhà, cô ta muốn nhờ đối tượng của cậu chở về.
”
Thẩm Yến làm mặt quỷ: “Đây không phải là mượn cớ đồng hương đào góc tường của cậu sao?”
Trương Huệ cười, Tào Quế Hương không thể đào góc tường của cô, Chu Chấn ghét bỏ Tào Quế Hương như vậy.
Muốn đào góc tường của cô, cũng phải có cha làm phó xưởng trưởng như Viên Hiểu Đình mới được.
Có rất nhiều lời đồn trong xưởng thép, dù sao Trương Huệ cũng là đối tượng của Chu Chấn, buổi chiều, Chu Chấn đến gặp cô.
Khi Chu Chấn tìm đến cũng là lúc các học sinh trong nhà máy tan học, Trương Huệ hiểu ý anh ta, anh ta chỉ muốn khoe khoang tình cảm hai người tốt thế nào trước mặt mọi người, nói người khác đồn bừa, muốn hủy hoại thanh danh của anh ta.
Kiếp trước Trương Huệ ngốc, còn tưởng Chu Chấn làm vậy là vì yêu mình.
“Lúc ấy có rất nhiều người, chẳng qua là đùa chút thôi, không ngờ những người có ý xấu đó lại nói dối lan truyền khắp nơi, em đừng tin nhé.
”
Trương Huệ cười lạnh: “Nói dối chỗ nào? Anh nói tôi nghe xem.
”
Chu Chấn nhíu mày: “Hôm nay em uống nhầm thuốc à? Sao lại nói chuyện như vậy?”
“Không phải tôi uống nhầm thuốc, mà là nước trong não đã cạn.
Chu Chấn, nếu anh cảm thấy chúng ta không hợp thì đừng làm đối tượng nữa, về sau anh dan díu với nữ đồng chí nào cũng không bị ai bàn tán đâu.
”
“Trương Huệ, em quá đáng rồi!”
“Tôi quá đáng?” Trương Huệ cao giọng: “Lúc trước là ai nói phải giữ khoảng cách với các nữ đồng chí? Anh có ý thức không? Có trách nhiệm không?”
Trương Huệ đột nhiên cao giọng thu hút không ít người híng chuyện, cô tiến lên một bước, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Tôi biết anh muốn trèo cao, anh không thích Tào Quế Hương, anh muốn làm con rể phó xưởng trưởng Viên.
”
“Trương Huệ!” Chu Chấn nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như bị nói trúng tim đen.
Trương Huệ có người mẹ lợi hại, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, thẳng thắn rõ ràng mọi chuyện, cô không phải người mềm yếu, nếu không đã không mang danh không sinh được con trai chiến đấu với nhà họ Chu nhiều năm như vậy, còn cùng Chu Chấn đã ra nước ngoài lập nghiệp kiếm tài sản cho gia đình.
Vấn đề là kiếp trước cô chỉ cảm thấy Chu Chấn thông minh mà tự động bỏ qua mặt bỉ ổi của anh ta.
Trương Huệ cười nhạt, khi còn trẻ, da mặt của Chu Chấn không dày như hai mươi năm sau, sau khi thăng trầm trên thương trường, bị chọc trúng điểm yếu liền nổi giận.
Kiếp trước làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cô vẫn hiểu anh ta rất rõ.
“Chúng ta chia tay ở đây, anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, nhưng nếu anh dám hủy hoại thanh danh của tôi, thử xem anh có thể ở lại xưởng thép nữa hay không.
”
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành CaoTác giả: Tây Lương MiêuTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDịch: Y Na Mùa hè tháng 5 năm 1970. Đó là một ngày nắng đầu hè, sáu giờ tối mặt trời còn chưa xuống núi. Những viên gạch xanh trên bức tường ngoài tòa nhà gia đình thứ hai của xưởng sắt thép huyện Vân Đỉnh bị nắng nóng, gió nhẹ thổi qua hàng cây ngô đồng bên ngoài tòa nhà gia đình, đung đưa những chiếc lá xanh non, xuyên qua cửa sổ rộng mở, mang lại cảm giác mát mẻ vào trong phòng. Đáng tiếc, sự mát mẻ này cũng không thể làm dịu đi nỗi lo lắng của người trong nhà. “Sao Chu Chấn dám?” Con trai cả nhà họ Trương, Trương Kiến Sơn luôn bình tĩnh không nhịn được tức giận: “Trong xưởng chúng ta ai chẳng biết nó đang hẹn hò với em gái, chiều nay lúc đưa tin tuyên truyền, bao nhiêu người nhìn như thế, nó còn dan díu với nữ đồng chí khác, không ra thể thống gì. ” Lưu Lị vợ Trương Kiến Sơn vội vàng nói: “Không thể nào, Chu Chấn là người luôn biết giới hạn. ” Trương Kiến Lâm chế nhạo: “Này chị dâu, chị không biết Chu Chấn có thể vào xưởng làm việc là nhờ quan hệ với con trai phó xưởng trưởng Viên… Dịch: Y NaTrương Huệ nở nụ cười, mở ngăn kéo lấy tương nấm ra đặt lên bàn: “Ăn thoải mái.”“He he, chỉ chờ cậu nói vậy thôi.”Trường tiểu học liên kết với xưởng thép có nhà ăn, phụ trách nấu cơm cho giáo viên và học sinh hàng ngày, ngoài ra còn có món ăn kèm, món chay giá 5 xu, món mặn giá 10 xu.Nhưng rất ít người sẵn sàng bỏ tiền mua đồ ăn, hầu hết đều mang cơm từ nhà đến.Trương Huệ là một người thích ăn uống, cũng rất giỏi nấu ăn, cha mẹ cô yêu thương cô, để cô thoải mái làm mọi việc mình muốn ở nhà, tương nấm cô làm có hai phần thịt, sáu phần nấm, hai phần còn lại là dầu và các loại gia vị, người bình thường tiếc của sẽ không làm như thế.Nguyên liệu phong phú, gia vị đầy đủ, Thẩm Yến thử một lần xong sẽ không bao giờ quên.Thẩm Yến không phải là người thích lợi dụng, chia cho Trương Huệ một quả trứng vịt muối mình mang đi, vừa ăn vừa kể cho Trương Huệ nghe những chuyện đồn đại mình nghe được.“Đối tượng của cậu tên Chu Chấn à?”“Ừm.” Trương Huệ nhẹ nhàng trả lời, nhưng sắp tới thì không.“Cậu phải để mắt tới anh ta, sáng nay tôi nghe người ta nói, hôm qua ban tuyên truyền bọn họ liên hoan, có một người tên Tào Quế Hương nói chuyện với đối tượng của cậu rất nhiệt tình, nghe nói bọn họ ở cùng xã, Tào Quế Hương còn nói, lần sau nghỉ phép về nhà, cô ta muốn nhờ đối tượng của cậu chở về.”Thẩm Yến làm mặt quỷ: “Đây không phải là mượn cớ đồng hương đào góc tường của cậu sao?”Trương Huệ cười, Tào Quế Hương không thể đào góc tường của cô, Chu Chấn ghét bỏ Tào Quế Hương như vậy.Muốn đào góc tường của cô, cũng phải có cha làm phó xưởng trưởng như Viên Hiểu Đình mới được.Có rất nhiều lời đồn trong xưởng thép, dù sao Trương Huệ cũng là đối tượng của Chu Chấn, buổi chiều, Chu Chấn đến gặp cô.Khi Chu Chấn tìm đến cũng là lúc các học sinh trong nhà máy tan học, Trương Huệ hiểu ý anh ta, anh ta chỉ muốn khoe khoang tình cảm hai người tốt thế nào trước mặt mọi người, nói người khác đồn bừa, muốn hủy hoại thanh danh của anh ta.Kiếp trước Trương Huệ ngốc, còn tưởng Chu Chấn làm vậy là vì yêu mình.“Lúc ấy có rất nhiều người, chẳng qua là đùa chút thôi, không ngờ những người có ý xấu đó lại nói dối lan truyền khắp nơi, em đừng tin nhé.”Trương Huệ cười lạnh: “Nói dối chỗ nào? Anh nói tôi nghe xem.”Chu Chấn nhíu mày: “Hôm nay em uống nhầm thuốc à? Sao lại nói chuyện như vậy?”“Không phải tôi uống nhầm thuốc, mà là nước trong não đã cạn.Chu Chấn, nếu anh cảm thấy chúng ta không hợp thì đừng làm đối tượng nữa, về sau anh dan díu với nữ đồng chí nào cũng không bị ai bàn tán đâu.”“Trương Huệ, em quá đáng rồi!”“Tôi quá đáng?” Trương Huệ cao giọng: “Lúc trước là ai nói phải giữ khoảng cách với các nữ đồng chí? Anh có ý thức không? Có trách nhiệm không?”Trương Huệ đột nhiên cao giọng thu hút không ít người híng chuyện, cô tiến lên một bước, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: “Tôi biết anh muốn trèo cao, anh không thích Tào Quế Hương, anh muốn làm con rể phó xưởng trưởng Viên.”“Trương Huệ!” Chu Chấn nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như bị nói trúng tim đen.Trương Huệ có người mẹ lợi hại, mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, thẳng thắn rõ ràng mọi chuyện, cô không phải người mềm yếu, nếu không đã không mang danh không sinh được con trai chiến đấu với nhà họ Chu nhiều năm như vậy, còn cùng Chu Chấn đã ra nước ngoài lập nghiệp kiếm tài sản cho gia đình.Vấn đề là kiếp trước cô chỉ cảm thấy Chu Chấn thông minh mà tự động bỏ qua mặt bỉ ổi của anh ta.Trương Huệ cười nhạt, khi còn trẻ, da mặt của Chu Chấn không dày như hai mươi năm sau, sau khi thăng trầm trên thương trường, bị chọc trúng điểm yếu liền nổi giận.Kiếp trước làm vợ chồng hơn hai mươi năm, cô vẫn hiểu anh ta rất rõ.“Chúng ta chia tay ở đây, anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi, nhưng nếu anh dám hủy hoại thanh danh của tôi, thử xem anh có thể ở lại xưởng thép nữa hay không.”