Nước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang đặt trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng."Lan Hương, em cũng không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế."Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút chút sức lực nào cả.Anh đã già rồi, những vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng khiến anh gục ngã. Khi còn trẻ do hành động thiếu suy nghĩ nên vướng phải mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại chính là bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.Khi gương mặt dịu dàng của cô cười rộ lên, đôi mắt liền cong cong giống như vầng trăng non, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh yêu nhất."Cười một cái cho…
Chương 15: 15: Móng Heo Hầm Ngũ Vị
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70Tác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang đặt trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng."Lan Hương, em cũng không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế."Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút chút sức lực nào cả.Anh đã già rồi, những vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng khiến anh gục ngã. Khi còn trẻ do hành động thiếu suy nghĩ nên vướng phải mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại chính là bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.Khi gương mặt dịu dàng của cô cười rộ lên, đôi mắt liền cong cong giống như vầng trăng non, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh yêu nhất."Cười một cái cho… Chờ đến khi mùi hương đã tan đi gần hết cô mới bắt đầu hầm móng heo, móng heo hầm ngũ vị hương không cần nấu phiền phức như nước dùng để muối chân vịt, món móng heo hầm ngũ vị hương mấy ngày hôm trước cô nấu vẫn chưa đầy đủ hương liệu.Lần này cô càn quét khắp một vòng ở chợ đen đã kiếm được đầy đủ gia vị còn thiếu.Món móng giò đêm nay sẽ càng thơm ngon hơn!Sau khi Hạ Tùng Bách về đến nhà thì anh đi chẻ củi gánh nước, làm hết việc vặt trong nhà rồi, sau đó mới có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện của thanh niên trí thức Triệu “Không an phận” trong nhà kia.Khi anh ngửi thấy mùi hương tràn ra từ cửa sổ phòng chứa củi kia, lại trông thấy Hạ Tam Nha đang vui vẻ thỏa mãn cắn thịt ăn, thì trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia phức tạp, u ám.Trong lòng anh từng xuất hiện vô số cách để khiến cô gái kia yên phận, những ý nghĩ đó vẫn luôn dày vò anh suốt quãng đường về, nhưng giây phút này khi trông thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Tùng Bách lại dao động.Những năm gần đây bọn họ thành thành thật thật yên phận làm nông dân, không dám phá hoại quy định, không dám làm chuyện xấu, nhưng ông trời đã bao giờ buông tha cho bọn họ? Đã bao giờ để bọn họ sống yên ổn chưa?Chưa từng có, từ khi anh hiểu chuyện đã nghe thấy những lời chế nhạo của những người chung quanh chưa bao giờ ngừng lại, những lời đồn đãi, những lời ác ý bủa vây cuộc sống của anh.Anh bị đóng dấu ấn của người xấu, anh cảm kích tổ chức đã không hoàn toàn vứt bỏ nhà anh, cho nhà anh có cơ hội hối cải để làm người tốt.Nhưng mà chỉ cần anh còn sống một ngày, thì người nhà họ Hạ của anh sẽ phải sống chui lủi, dấu ấn trên người anh kia vĩnh viễn không bao giờ xóa sạch được…Tình trạng đã kém đến mức như vậy rồi, còn có điều gì có thể khiến nó trở nên xấu hơn nữa được sao?……Buổi tối chị Hạ vội vàng bước vào chuồng bò của đại đội, khi đến bên cạnh giếng rửa tay chị mơ hồ ngửi thấy mùi thịt tràn ngập trong không khí.Chị suy nghĩ một lát rồi khẳng định chắc chắn là thanh niên trí thức Triệu lại mua thịt heo về nấu thức ăn ngon, ai! Đêm nay nhất định không thể lại ăn thịt của cô ấy nữa, cô đã ăn chực người ta nhiều thứ như vậy rồi.Nhưng mà cô lại không thể lấy ra được thứ nào đáng giá để trả lại cho cô ấy cả! Chị cả Hạ cực kỳ xấu hổ.Nhưng mà ngay sau đó sự thật chứng minh chị Hạ tự mình vả mặt mình bành bạch.Triệu Lan Hương vừa nhìn thấy chị Hạ, đã nhiệt tình kéo chị đến phòng chứa củi.Cơm gạo trắng nõn thơm mềm được xới vào trong bát, trên mỗi bát cơm còn được rưới lên một tầng nước thịt thơm ngào ngạt, móng heo đã được hầm chuyển thành màu mã não nhìn rất mềm mại ngon miệng.Triệu Lan Hương không nói gì cả, mà trực tiếp gắp một miếng chân giò heo mềm mại nhét vào trong miệng chị ấy.“Ăn ngon chứ? Tam Nha ăn cơm rưới nước sốt này đã ăn hết hai bát cơm đó.”Chị Hạ chỉ cảm nhận được một mùi hương nồng đậm đang lan tràn trong miệng, đầu lưỡi hàm răng phối hợp cực kỳ ăn ý không nghe chị ấy sai sử, không tự chủ được bắt đầu nhai nuốt.Có niềm vui sướng phảng phất dâng lên giống như chị chưa bao giờ được hưởng thụ qua vậy, ngọt ngào mềm mại ăn ngon đến mức khiến chị mất hết cả lý trí, tay chân chị bắt đầu không nghe lời mình nữa mà đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát cơm lên, há mồm to ăn cơm ăn thịt rất sảng khoái.Ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, cuối cùng một bát cơm đầy đã trông thấy đáy, cảm giác thỏa mãn truyền đến từ cái bụng no kềnh, khiến chị Hạ đột nhiên tỉnh táo lại…….
Chờ đến khi mùi hương đã tan đi gần hết cô mới bắt đầu hầm móng heo, móng heo hầm ngũ vị hương không cần nấu phiền phức như nước dùng để muối chân vịt, món móng heo hầm ngũ vị hương mấy ngày hôm trước cô nấu vẫn chưa đầy đủ hương liệu.
Lần này cô càn quét khắp một vòng ở chợ đen đã kiếm được đầy đủ gia vị còn thiếu.
Món móng giò đêm nay sẽ càng thơm ngon hơn!Sau khi Hạ Tùng Bách về đến nhà thì anh đi chẻ củi gánh nước, làm hết việc vặt trong nhà rồi, sau đó mới có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện của thanh niên trí thức Triệu “Không an phận” trong nhà kia.Khi anh ngửi thấy mùi hương tràn ra từ cửa sổ phòng chứa củi kia, lại trông thấy Hạ Tam Nha đang vui vẻ thỏa mãn cắn thịt ăn, thì trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia phức tạp, u ám.Trong lòng anh từng xuất hiện vô số cách để khiến cô gái kia yên phận, những ý nghĩ đó vẫn luôn dày vò anh suốt quãng đường về, nhưng giây phút này khi trông thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Tùng Bách lại dao động.Những năm gần đây bọn họ thành thành thật thật yên phận làm nông dân, không dám phá hoại quy định, không dám làm chuyện xấu, nhưng ông trời đã bao giờ buông tha cho bọn họ? Đã bao giờ để bọn họ sống yên ổn chưa?Chưa từng có, từ khi anh hiểu chuyện đã nghe thấy những lời chế nhạo của những người chung quanh chưa bao giờ ngừng lại, những lời đồn đãi, những lời ác ý bủa vây cuộc sống của anh.
Anh bị đóng dấu ấn của người xấu, anh cảm kích tổ chức đã không hoàn toàn vứt bỏ nhà anh, cho nhà anh có cơ hội hối cải để làm người tốt.
Nhưng mà chỉ cần anh còn sống một ngày, thì người nhà họ Hạ của anh sẽ phải sống chui lủi, dấu ấn trên người anh kia vĩnh viễn không bao giờ xóa sạch được…Tình trạng đã kém đến mức như vậy rồi, còn có điều gì có thể khiến nó trở nên xấu hơn nữa được sao?……Buổi tối chị Hạ vội vàng bước vào chuồng bò của đại đội, khi đến bên cạnh giếng rửa tay chị mơ hồ ngửi thấy mùi thịt tràn ngập trong không khí.
Chị suy nghĩ một lát rồi khẳng định chắc chắn là thanh niên trí thức Triệu lại mua thịt heo về nấu thức ăn ngon, ai! Đêm nay nhất định không thể lại ăn thịt của cô ấy nữa, cô đã ăn chực người ta nhiều thứ như vậy rồi.
Nhưng mà cô lại không thể lấy ra được thứ nào đáng giá để trả lại cho cô ấy cả! Chị cả Hạ cực kỳ xấu hổ.Nhưng mà ngay sau đó sự thật chứng minh chị Hạ tự mình vả mặt mình bành bạch.Triệu Lan Hương vừa nhìn thấy chị Hạ, đã nhiệt tình kéo chị đến phòng chứa củi.
Cơm gạo trắng nõn thơm mềm được xới vào trong bát, trên mỗi bát cơm còn được rưới lên một tầng nước thịt thơm ngào ngạt, móng heo đã được hầm chuyển thành màu mã não nhìn rất mềm mại ngon miệng.
Triệu Lan Hương không nói gì cả, mà trực tiếp gắp một miếng chân giò heo mềm mại nhét vào trong miệng chị ấy.“Ăn ngon chứ? Tam Nha ăn cơm rưới nước sốt này đã ăn hết hai bát cơm đó.”Chị Hạ chỉ cảm nhận được một mùi hương nồng đậm đang lan tràn trong miệng, đầu lưỡi hàm răng phối hợp cực kỳ ăn ý không nghe chị ấy sai sử, không tự chủ được bắt đầu nhai nuốt.
Có niềm vui sướng phảng phất dâng lên giống như chị chưa bao giờ được hưởng thụ qua vậy, ngọt ngào mềm mại ăn ngon đến mức khiến chị mất hết cả lý trí, tay chân chị bắt đầu không nghe lời mình nữa mà đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát cơm lên, há mồm to ăn cơm ăn thịt rất sảng khoái.Ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, cuối cùng một bát cơm đầy đã trông thấy đáy, cảm giác thỏa mãn truyền đến từ cái bụng no kềnh, khiến chị Hạ đột nhiên tỉnh táo lại…….
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70Tác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang đặt trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng."Lan Hương, em cũng không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế."Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút chút sức lực nào cả.Anh đã già rồi, những vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng khiến anh gục ngã. Khi còn trẻ do hành động thiếu suy nghĩ nên vướng phải mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại chính là bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.Khi gương mặt dịu dàng của cô cười rộ lên, đôi mắt liền cong cong giống như vầng trăng non, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh yêu nhất."Cười một cái cho… Chờ đến khi mùi hương đã tan đi gần hết cô mới bắt đầu hầm móng heo, móng heo hầm ngũ vị hương không cần nấu phiền phức như nước dùng để muối chân vịt, món móng heo hầm ngũ vị hương mấy ngày hôm trước cô nấu vẫn chưa đầy đủ hương liệu.Lần này cô càn quét khắp một vòng ở chợ đen đã kiếm được đầy đủ gia vị còn thiếu.Món móng giò đêm nay sẽ càng thơm ngon hơn!Sau khi Hạ Tùng Bách về đến nhà thì anh đi chẻ củi gánh nước, làm hết việc vặt trong nhà rồi, sau đó mới có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện của thanh niên trí thức Triệu “Không an phận” trong nhà kia.Khi anh ngửi thấy mùi hương tràn ra từ cửa sổ phòng chứa củi kia, lại trông thấy Hạ Tam Nha đang vui vẻ thỏa mãn cắn thịt ăn, thì trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia phức tạp, u ám.Trong lòng anh từng xuất hiện vô số cách để khiến cô gái kia yên phận, những ý nghĩ đó vẫn luôn dày vò anh suốt quãng đường về, nhưng giây phút này khi trông thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Tùng Bách lại dao động.Những năm gần đây bọn họ thành thành thật thật yên phận làm nông dân, không dám phá hoại quy định, không dám làm chuyện xấu, nhưng ông trời đã bao giờ buông tha cho bọn họ? Đã bao giờ để bọn họ sống yên ổn chưa?Chưa từng có, từ khi anh hiểu chuyện đã nghe thấy những lời chế nhạo của những người chung quanh chưa bao giờ ngừng lại, những lời đồn đãi, những lời ác ý bủa vây cuộc sống của anh.Anh bị đóng dấu ấn của người xấu, anh cảm kích tổ chức đã không hoàn toàn vứt bỏ nhà anh, cho nhà anh có cơ hội hối cải để làm người tốt.Nhưng mà chỉ cần anh còn sống một ngày, thì người nhà họ Hạ của anh sẽ phải sống chui lủi, dấu ấn trên người anh kia vĩnh viễn không bao giờ xóa sạch được…Tình trạng đã kém đến mức như vậy rồi, còn có điều gì có thể khiến nó trở nên xấu hơn nữa được sao?……Buổi tối chị Hạ vội vàng bước vào chuồng bò của đại đội, khi đến bên cạnh giếng rửa tay chị mơ hồ ngửi thấy mùi thịt tràn ngập trong không khí.Chị suy nghĩ một lát rồi khẳng định chắc chắn là thanh niên trí thức Triệu lại mua thịt heo về nấu thức ăn ngon, ai! Đêm nay nhất định không thể lại ăn thịt của cô ấy nữa, cô đã ăn chực người ta nhiều thứ như vậy rồi.Nhưng mà cô lại không thể lấy ra được thứ nào đáng giá để trả lại cho cô ấy cả! Chị cả Hạ cực kỳ xấu hổ.Nhưng mà ngay sau đó sự thật chứng minh chị Hạ tự mình vả mặt mình bành bạch.Triệu Lan Hương vừa nhìn thấy chị Hạ, đã nhiệt tình kéo chị đến phòng chứa củi.Cơm gạo trắng nõn thơm mềm được xới vào trong bát, trên mỗi bát cơm còn được rưới lên một tầng nước thịt thơm ngào ngạt, móng heo đã được hầm chuyển thành màu mã não nhìn rất mềm mại ngon miệng.Triệu Lan Hương không nói gì cả, mà trực tiếp gắp một miếng chân giò heo mềm mại nhét vào trong miệng chị ấy.“Ăn ngon chứ? Tam Nha ăn cơm rưới nước sốt này đã ăn hết hai bát cơm đó.”Chị Hạ chỉ cảm nhận được một mùi hương nồng đậm đang lan tràn trong miệng, đầu lưỡi hàm răng phối hợp cực kỳ ăn ý không nghe chị ấy sai sử, không tự chủ được bắt đầu nhai nuốt.Có niềm vui sướng phảng phất dâng lên giống như chị chưa bao giờ được hưởng thụ qua vậy, ngọt ngào mềm mại ăn ngon đến mức khiến chị mất hết cả lý trí, tay chân chị bắt đầu không nghe lời mình nữa mà đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát cơm lên, há mồm to ăn cơm ăn thịt rất sảng khoái.Ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, cuối cùng một bát cơm đầy đã trông thấy đáy, cảm giác thỏa mãn truyền đến từ cái bụng no kềnh, khiến chị Hạ đột nhiên tỉnh táo lại…….