Nước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang đặt trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng."Lan Hương, em cũng không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế."Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút chút sức lực nào cả.Anh đã già rồi, những vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng khiến anh gục ngã. Khi còn trẻ do hành động thiếu suy nghĩ nên vướng phải mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại chính là bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.Khi gương mặt dịu dàng của cô cười rộ lên, đôi mắt liền cong cong giống như vầng trăng non, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh yêu nhất."Cười một cái cho…

Chương 38: 38: Anh Ta Không Nói Lung Tung 2

Bạch Phú Mỹ Những Năm 70Tác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang đặt trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng."Lan Hương, em cũng không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế."Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút chút sức lực nào cả.Anh đã già rồi, những vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng khiến anh gục ngã. Khi còn trẻ do hành động thiếu suy nghĩ nên vướng phải mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại chính là bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.Khi gương mặt dịu dàng của cô cười rộ lên, đôi mắt liền cong cong giống như vầng trăng non, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh yêu nhất."Cười một cái cho… Sau khi hỏi rõ chân tướng sự việc, cô lại vội vàng chạy về nhà họ Hạ, vội vàng đẩy cửa phòng của Hạ Tùng Bách ra.Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường, anh đắp chăn chỉ để lộ ra cái đầu với mái tóc ngắn đen nhánh, trong không khí tràn ngập mùi dầu thuốc nồng nặc cay mũi.Triệu Lan Hương đến gần, khi thấy anh vẫn còn nằm trên giường, ngay lập tức nước mắt trào ra.Cô tỏ vẻ không biết gì hỏi: "Này, gần đây bận quá tôi còn chưa kịp hỏi, chân của anh đã đỡ chưa?""Tôi muốn xem chân của anh."Hạ Tùng Bách giữ chặt chăn màn, nhẹ nhàng nói : "Không sao."Triệu Lan Hương xốc cái chăn mỏng trên người anh ra, sau đó quan sát vết thương từ đầu đến chân anh, trước ***** có một mảnh máu ứ đọng rất nhiều chỗ đã bị đánh thâm tím, tụ máu, trên lông mày sắc bén của anh cũng có một vết sẹo, máu tươi vẫn đang chảy xuống gương mặt anh, nhìn cực kỳ đáng sợ.Cô nhẹ nhàng dùng tay đè lên da anh.Ngay lập tức người đàn ông đã kêu aa! , Triệu Lan Hương nói: "Đáng đời, cần gì phải đánh nhau?"Hạ Tùng Bách nhíu mày, anh đau đến mức liên tục *****, cũng không biết lúc ấy đầu óc anh đang nghĩ gì nữa, mà thản nhiên nói: "Nói lung tung, phải dạy dỗ."Triệu Lan Hương tìm một đống thuốc từ trong phòng mình đến, cô dùng rượu cồn rửa miệng vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Họ không nói lung tung."Thuốc mỡ mát dịu nhẹ nhàng an ủi vết thương đang nóng rát, anh đau đến mức dường như đã mất hết cảm giác rồi.Hạ Tùng Bách đang *****, nghe thấy cô nói thế bỗng nhiên ngừng lại, lúc này anh mới có thể nghĩ đến việc, cô gái này đã cúi người ngồi xuống bên cạnh anh từ bao giờ, từ bao giờ cô đã cúi người xuống cẩn thận xoa thuốc lên ngực của anh, tư thế của cô bây giờ giống như đang ngồi trong vòng tay anh vậy, rất không thíc hợp.Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến mức anh có thể hít thở không khí từ trong miệng cô thở ra, bàn tay không bị thương đã nhẹ nhàng dán lên gương mặt mềm mại của cô, cả căn phòng rất yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ khiến người ta sinh ra cảm giác nhạy cảm.Thậm chí giữa mùi thuốc gay mũi nồng nặc anh còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của cô."Gì, cái gì?"Hạ Tùng Bách giống như bị bỏng, lúng túng rụt tay mình lại.Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh ta không nói lung tung."Nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong suốt như hồ thu của cô, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, Hạ Tùng Bách nheo mắt, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.Cô nở nụ cười, rồi cầm lấy cái tay đang rụt về của anh, cơ thể mềm mại càng dựa sát vào anh hơn.Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy cánh môi mình ẩm ướt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cả người giống như bị sét đánh, cơ thể nỏng hổi như nham thạch, chỉ muốn nổ tung.Đôi môi mềm mại ấm áp của cô dán lên môi anh, sau đó lại hôn lên yết hầu, đôi mắt sáng long lanh như đang cười dịu dàng, tràn đầy tình cảm mà Hạ Tùng Bách chưa bao giờ nhìn thấy.Một sợi tóc buông xuống bờ vai, giống như bàn tay nhỏ đang *****, khiến trái tim anh ngứa ngáy.Hạ Tùng Bách không nhịn nổi rên lên một tiếng, sau đó đầu óc lập tức tỉnh táo lại, anh cố cử động người để kháng cự, nhưng lại không kìm nén được hơi thở nặng nề của mìnhAnh cất giọng khàn khàn giống như bị mài qua giấy ráp, giọng nói vừa mơ màng lại vừa trầm thấp: “Buông tôi ra.”Lúc này cô gái mới ngồi thẳng người dậy, cất giọng trong veo: “Anh có muốn thử tìm hiểu tôi không?”Hạ Tùng Bách vừa nghe thấy vậy, cả người giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có một tia kinh ngạc thoáng qua, nhưng anh không dám tin tưởng..

Sau khi hỏi rõ chân tướng sự việc, cô lại vội vàng chạy về nhà họ Hạ, vội vàng đẩy cửa phòng của Hạ Tùng Bách ra.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường, anh đắp chăn chỉ để lộ ra cái đầu với mái tóc ngắn đen nhánh, trong không khí tràn ngập mùi dầu thuốc nồng nặc cay mũi.

Triệu Lan Hương đến gần, khi thấy anh vẫn còn nằm trên giường, ngay lập tức nước mắt trào ra.

Cô tỏ vẻ không biết gì hỏi: "Này, gần đây bận quá tôi còn chưa kịp hỏi, chân của anh đã đỡ chưa?""Tôi muốn xem chân của anh.

"Hạ Tùng Bách giữ chặt chăn màn, nhẹ nhàng nói : "Không sao.

"Triệu Lan Hương xốc cái chăn mỏng trên người anh ra, sau đó quan sát vết thương từ đầu đến chân anh, trước ***** có một mảnh máu ứ đọng rất nhiều chỗ đã bị đánh thâm tím, tụ máu, trên lông mày sắc bén của anh cũng có một vết sẹo, máu tươi vẫn đang chảy xuống gương mặt anh, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Cô nhẹ nhàng dùng tay đè lên da anh.

Ngay lập tức người đàn ông đã kêu aa! , Triệu Lan Hương nói: "Đáng đời, cần gì phải đánh nhau?"Hạ Tùng Bách nhíu mày, anh đau đến mức liên tục *****, cũng không biết lúc ấy đầu óc anh đang nghĩ gì nữa, mà thản nhiên nói: "Nói lung tung, phải dạy dỗ.

"Triệu Lan Hương tìm một đống thuốc từ trong phòng mình đến, cô dùng rượu cồn rửa miệng vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Họ không nói lung tung.

"Thuốc mỡ mát dịu nhẹ nhàng an ủi vết thương đang nóng rát, anh đau đến mức dường như đã mất hết cảm giác rồi.

Hạ Tùng Bách đang *****, nghe thấy cô nói thế bỗng nhiên ngừng lại, lúc này anh mới có thể nghĩ đến việc, cô gái này đã cúi người ngồi xuống bên cạnh anh từ bao giờ, từ bao giờ cô đã cúi người xuống cẩn thận xoa thuốc lên ngực của anh, tư thế của cô bây giờ giống như đang ngồi trong vòng tay anh vậy, rất không thíc hợp.

Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến mức anh có thể hít thở không khí từ trong miệng cô thở ra, bàn tay không bị thương đã nhẹ nhàng dán lên gương mặt mềm mại của cô, cả căn phòng rất yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ khiến người ta sinh ra cảm giác nhạy cảm.

Thậm chí giữa mùi thuốc gay mũi nồng nặc anh còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của cô.

"Gì, cái gì?"Hạ Tùng Bách giống như bị bỏng, lúng túng rụt tay mình lại.

Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh ta không nói lung tung.

"Nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong suốt như hồ thu của cô, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, Hạ Tùng Bách nheo mắt, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.

Cô nở nụ cười, rồi cầm lấy cái tay đang rụt về của anh, cơ thể mềm mại càng dựa sát vào anh hơn.

Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy cánh môi mình ẩm ướt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cả người giống như bị sét đánh, cơ thể nỏng hổi như nham thạch, chỉ muốn nổ tung.

Đôi môi mềm mại ấm áp của cô dán lên môi anh, sau đó lại hôn lên yết hầu, đôi mắt sáng long lanh như đang cười dịu dàng, tràn đầy tình cảm mà Hạ Tùng Bách chưa bao giờ nhìn thấy.

Một sợi tóc buông xuống bờ vai, giống như bàn tay nhỏ đang *****, khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Hạ Tùng Bách không nhịn nổi rên lên một tiếng, sau đó đầu óc lập tức tỉnh táo lại, anh cố cử động người để kháng cự, nhưng lại không kìm nén được hơi thở nặng nề của mìnhAnh cất giọng khàn khàn giống như bị mài qua giấy ráp, giọng nói vừa mơ màng lại vừa trầm thấp: “Buông tôi ra.

”Lúc này cô gái mới ngồi thẳng người dậy, cất giọng trong veo: “Anh có muốn thử tìm hiểu tôi không?”Hạ Tùng Bách vừa nghe thấy vậy, cả người giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có một tia kinh ngạc thoáng qua, nhưng anh không dám tin tưởng.

.

Bạch Phú Mỹ Những Năm 70Tác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNước mắt Triệu Lan Hương chảy cuồn cuộn lăn dài trên má, hốc mắt đỏ bừng.Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang đặt trên chiếc giường bệnh kia, khóc không thành tiếng."Lan Hương, em cũng không còn nhỏ nữa, đừng khóc nhè giống như trẻ con thế."Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh cố hết sức vươn tay ra, muốn sờ lên đầu cô, nhưng cả người lại không còn chút chút sức lực nào cả.Anh đã già rồi, những vết thương cũ tích cóp vài chục năm trên người đồng thời ập đến, bệnh tật nhanh chóng khiến anh gục ngã. Khi còn trẻ do hành động thiếu suy nghĩ nên vướng phải mười mấy năm kiếp sống trong ngục giam, đổi lại chính là bệnh tật chất đầy trên người, có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã là may mắn lắm rồi.Đôi mắt đã già nua của anh mơ màng quyến luyến nhìn người vợ của mình, tuy rằng cô cũng đã già giống như anh rồi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.Khi gương mặt dịu dàng của cô cười rộ lên, đôi mắt liền cong cong giống như vầng trăng non, đó cũng chính là dáng vẻ mà anh yêu nhất."Cười một cái cho… Sau khi hỏi rõ chân tướng sự việc, cô lại vội vàng chạy về nhà họ Hạ, vội vàng đẩy cửa phòng của Hạ Tùng Bách ra.Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường, anh đắp chăn chỉ để lộ ra cái đầu với mái tóc ngắn đen nhánh, trong không khí tràn ngập mùi dầu thuốc nồng nặc cay mũi.Triệu Lan Hương đến gần, khi thấy anh vẫn còn nằm trên giường, ngay lập tức nước mắt trào ra.Cô tỏ vẻ không biết gì hỏi: "Này, gần đây bận quá tôi còn chưa kịp hỏi, chân của anh đã đỡ chưa?""Tôi muốn xem chân của anh."Hạ Tùng Bách giữ chặt chăn màn, nhẹ nhàng nói : "Không sao."Triệu Lan Hương xốc cái chăn mỏng trên người anh ra, sau đó quan sát vết thương từ đầu đến chân anh, trước ***** có một mảnh máu ứ đọng rất nhiều chỗ đã bị đánh thâm tím, tụ máu, trên lông mày sắc bén của anh cũng có một vết sẹo, máu tươi vẫn đang chảy xuống gương mặt anh, nhìn cực kỳ đáng sợ.Cô nhẹ nhàng dùng tay đè lên da anh.Ngay lập tức người đàn ông đã kêu aa! , Triệu Lan Hương nói: "Đáng đời, cần gì phải đánh nhau?"Hạ Tùng Bách nhíu mày, anh đau đến mức liên tục *****, cũng không biết lúc ấy đầu óc anh đang nghĩ gì nữa, mà thản nhiên nói: "Nói lung tung, phải dạy dỗ."Triệu Lan Hương tìm một đống thuốc từ trong phòng mình đến, cô dùng rượu cồn rửa miệng vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Họ không nói lung tung."Thuốc mỡ mát dịu nhẹ nhàng an ủi vết thương đang nóng rát, anh đau đến mức dường như đã mất hết cảm giác rồi.Hạ Tùng Bách đang *****, nghe thấy cô nói thế bỗng nhiên ngừng lại, lúc này anh mới có thể nghĩ đến việc, cô gái này đã cúi người ngồi xuống bên cạnh anh từ bao giờ, từ bao giờ cô đã cúi người xuống cẩn thận xoa thuốc lên ngực của anh, tư thế của cô bây giờ giống như đang ngồi trong vòng tay anh vậy, rất không thíc hợp.Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến mức anh có thể hít thở không khí từ trong miệng cô thở ra, bàn tay không bị thương đã nhẹ nhàng dán lên gương mặt mềm mại của cô, cả căn phòng rất yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ khiến người ta sinh ra cảm giác nhạy cảm.Thậm chí giữa mùi thuốc gay mũi nồng nặc anh còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của cô."Gì, cái gì?"Hạ Tùng Bách giống như bị bỏng, lúng túng rụt tay mình lại.Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh ta không nói lung tung."Nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong suốt như hồ thu của cô, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, Hạ Tùng Bách nheo mắt, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.Cô nở nụ cười, rồi cầm lấy cái tay đang rụt về của anh, cơ thể mềm mại càng dựa sát vào anh hơn.Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy cánh môi mình ẩm ướt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cả người giống như bị sét đánh, cơ thể nỏng hổi như nham thạch, chỉ muốn nổ tung.Đôi môi mềm mại ấm áp của cô dán lên môi anh, sau đó lại hôn lên yết hầu, đôi mắt sáng long lanh như đang cười dịu dàng, tràn đầy tình cảm mà Hạ Tùng Bách chưa bao giờ nhìn thấy.Một sợi tóc buông xuống bờ vai, giống như bàn tay nhỏ đang *****, khiến trái tim anh ngứa ngáy.Hạ Tùng Bách không nhịn nổi rên lên một tiếng, sau đó đầu óc lập tức tỉnh táo lại, anh cố cử động người để kháng cự, nhưng lại không kìm nén được hơi thở nặng nề của mìnhAnh cất giọng khàn khàn giống như bị mài qua giấy ráp, giọng nói vừa mơ màng lại vừa trầm thấp: “Buông tôi ra.”Lúc này cô gái mới ngồi thẳng người dậy, cất giọng trong veo: “Anh có muốn thử tìm hiểu tôi không?”Hạ Tùng Bách vừa nghe thấy vậy, cả người giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có một tia kinh ngạc thoáng qua, nhưng anh không dám tin tưởng..

Chương 38: 38: Anh Ta Không Nói Lung Tung 2