Tác giả:

“Anh yêu à, anh hư quá đi! Chồng em đang ở nhà đấy, sao anh cứ nhất quyết đòi tới nhà em thế hải!” “Hai năm nay chúng ta đã chơi đủ các thể loại rồi, bây giờ chỉ có chơi trước mặt thăng chồng ngu sỉ đó của em mới đủ k ích thích thôi!” “Anh hư quá đấy, nhưng mà người ta rất thích”. Dưới màn mưa tầm tã, trong một căn biệt thự sang trọng. Nghe thấy những lời đối thoại bậy bạ thậm tệ của đôi nam nữ phát ra từ trong phòng ngủ, Giang Vũ đứng ngoài cửa nổi cơn giận. Bởi vì quá phẫn nộ, đầu Giang Vũ bắt đầu đau dữ dội, người cũng không tự chủ được mà run rẩy. Ba năm trước, ông cụ nhà họ Triệu gặp Giang Vũ mất trí nhớ nên đã nhặt anh về nhà họ Triệu, cho anh kết hôn với con gái nhà họ Triệu, Triệu Trung Tuyết. Vì Giang Vũ không nhớ chuyện trước đây, mà ông cụ Triệu lại đối xử rất tốt với anh. Do đó, kể cả khi Triệu Trung Tuyết luôn đối xử lạnh nhạt với anh, anh vẫn một lòng yêu thương, quan tâm sẵn sóc cô †a như vợ mình, nghe theo mọi yêu cầu của cô ta. Nhưng dù có năm mơ Giang Vũ cũng chẳng…

Chương 227: Chính là khí tức này

Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của TôiTác giả: Vũ BảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Anh yêu à, anh hư quá đi! Chồng em đang ở nhà đấy, sao anh cứ nhất quyết đòi tới nhà em thế hải!” “Hai năm nay chúng ta đã chơi đủ các thể loại rồi, bây giờ chỉ có chơi trước mặt thăng chồng ngu sỉ đó của em mới đủ k ích thích thôi!” “Anh hư quá đấy, nhưng mà người ta rất thích”. Dưới màn mưa tầm tã, trong một căn biệt thự sang trọng. Nghe thấy những lời đối thoại bậy bạ thậm tệ của đôi nam nữ phát ra từ trong phòng ngủ, Giang Vũ đứng ngoài cửa nổi cơn giận. Bởi vì quá phẫn nộ, đầu Giang Vũ bắt đầu đau dữ dội, người cũng không tự chủ được mà run rẩy. Ba năm trước, ông cụ nhà họ Triệu gặp Giang Vũ mất trí nhớ nên đã nhặt anh về nhà họ Triệu, cho anh kết hôn với con gái nhà họ Triệu, Triệu Trung Tuyết. Vì Giang Vũ không nhớ chuyện trước đây, mà ông cụ Triệu lại đối xử rất tốt với anh. Do đó, kể cả khi Triệu Trung Tuyết luôn đối xử lạnh nhạt với anh, anh vẫn một lòng yêu thương, quan tâm sẵn sóc cô †a như vợ mình, nghe theo mọi yêu cầu của cô ta. Nhưng dù có năm mơ Giang Vũ cũng chẳng…    "Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!"               Khi Bach Hổ dùng hết sức đá vào đầu Giang Vũ, Giang Vũ sắp hấp hối đột nhiên gầm lên rồi dùng cả hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bach Hổ một cách chính xác, chặn một đòn chí mạng.               Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt!               Anh em nhà họ Ngô trên tường suýt chút nữa đã hét lên.               Khi nhìn thấy Bach Hổ dùng toàn lực tấn công Giang Vũ, ngay cả Ngô Khai Thiên, người luôn kính sợ Giang Vũ, cũng đã nghĩ rằng lần này Giang Vũ chắc chắn sẽ phải chết.                Thật không ngờ Giang Vũ trước đó còn không đỡ được một đòn của Bạch Hổ, lúc này đang hấp hối lại có thể chặn được một cước toàn lực của Bạch Hổ.               Trong sân!               Kỷ Thường Viễn nghi hoặc hỏi: "Bạch Hổ, chuyện gì xảy ra vậy?"               "Tôi cũng không biết!"               Bạch Hổ mới là người bị kinh ngạc và bối rối nhất ở đây.               Trước đó Giang Vũ thậm chí còn không thể cản được những lần tùy ý công kích của anh ta, lần này anh ta thật sự động sát tâm thì Giang Vũ lại có thể cản được.               "Thằng nhóc này đúng là lỳ đòn, nhưng cũng chỉ được đến đó mà thôi!"               Bị Giang Vũ tóm lấy mắt cá chân khi đang ở trên không, Bach Hổ vừa khống chế thăng bằng của cơ thể vừa vận công, định sẽ giẫm chết Giang Vũ ngay khi thoát ra.               "Ầm!"               Đúng lúc này, một nguồn năng lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trên người Giang Vũ, anh đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bạch Hổ, dùng sức vung mạnh, ném thẳng thân thể Bạch Hổ ra ngoài.               Không ngờ Giang Vũ đang bị thương nặng lại đột nhiên bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, Bạch Hổ cố gắng ổn định cơ thể trên không trung, nhưng ngay cả với sức mạnh của mình thì anh ta cũng không thể khống chế thân thể.               “Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên.               Bạch Hổ không khống chế được thân thể, đã bị ngã vào một hòn non bộ trong sân, toàn thân gần như bị chôn vùi trong đất đá của hòn non bộ.               "Tên khốn kiếp, tôi chưa xong việc với anh đâu!"               Bạch Hổ gầm lên giận dữ, chấn vỡ tảng đá trên người, nhảy dựng lên lạnh lùng nhìn Giang Vũ.               Sau khi ném Bạch Hổ đi, Giang Vũ cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay hạ xuống, trên người tản ra một luồng khí tức đáng sợ.               "Sao tên nhóc này lại đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ như vậy?"               Kỷ Thường Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Vũ đang đứng bất động.               Việc một nội kình đại sư có thể chặn được đòn chí mạng của Bạch Hổ cũng đã rất vô lý rồi.               Bây giờ Giang Vũ vẫn còn sống, lại có thể toát ra khí tức khiến cho tim ông ấy đập nhanh, rất quỷ dị.               "Tên khốn, anh đã thành công chọc tức tôi rồi!"               Sau khi đứng dậy, Bach Hổ tức giận mắng một tiếng rồi sải bước tới chỗ Giang Vũ, ngưng tụ nội kình trên nắm tay, hung hăng tung quyền về phía đầu Giang Vũ.               Lúc này Giang Vũ đột nhiên giơ tay lên nắm lấy nắm đấm đáng sợ của Bạch Hổ.               "Anh…"               Nhìn thấy Giang Vũ một tay nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi lớn, đây là một quyền nghiêm túc của đại tông sư, cho dù là cảnh giới tông sư thì cũng không thể bắt được tùy ý như vậy.               Đặc biệt Bạch Hổ còn cảm giác được nội kình ngưng tụ trên nắm đấm của mình dường như đã phân tán hết trong tay của Giang Vũ, điều này đúng là vô lý.               Lúc này, Giang Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời trong cơ thể lại tràn ra một luồng khí thế dạt dào.               Đối mặt với luồng khí thế đáng sợ bộc phát đột ngột của Giang Vũ, Bạch Hồ sững sờ, sau khi ánh mắt họ chạm nhau, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi mạnh mẽ, lập tức bứt ra rút lui.               "Song đồng!"               Bạch Hổ ổn định thân thể, nhìn chằm chằm vào trong mắt của Giang Vũ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.               "Hóa ra tên nhóc này chính là song đồng giáng thế trong truyền thuyết!"               Kỷ Thường Viễn cũng chú ý tới sự biến hóa trong mắt của Giang Vũ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, kinh hãi nói: “Lại còn là xích huyết song đồng chưa từng xuất hiện trước đây!”  

   "Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!"  

             Khi Bach Hổ dùng hết sức đá vào đầu Giang Vũ, Giang Vũ sắp hấp hối đột nhiên gầm lên rồi dùng cả hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bach Hổ một cách chính xác, chặn một đòn chí mạng.  

             Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt!  

             Anh em nhà họ Ngô trên tường suýt chút nữa đã hét lên.  

             Khi nhìn thấy Bach Hổ dùng toàn lực tấn công Giang Vũ, ngay cả Ngô Khai Thiên, người luôn kính sợ Giang Vũ, cũng đã nghĩ rằng lần này Giang Vũ chắc chắn sẽ phải chết.   

             Thật không ngờ Giang Vũ trước đó còn không đỡ được một đòn của Bạch Hổ, lúc này đang hấp hối lại có thể chặn được một cước toàn lực của Bạch Hổ.  

             Trong sân!  

             Kỷ Thường Viễn nghi hoặc hỏi: "Bạch Hổ, chuyện gì xảy ra vậy?"  

             "Tôi cũng không biết!"  

             Bạch Hổ mới là người bị kinh ngạc và bối rối nhất ở đây.  

             Trước đó Giang Vũ thậm chí còn không thể cản được những lần tùy ý công kích của anh ta, lần này anh ta thật sự động sát tâm thì Giang Vũ lại có thể cản được.  

             "Thằng nhóc này đúng là lỳ đòn, nhưng cũng chỉ được đến đó mà thôi!"  

             Bị Giang Vũ tóm lấy mắt cá chân khi đang ở trên không, Bach Hổ vừa khống chế thăng bằng của cơ thể vừa vận công, định sẽ giẫm chết Giang Vũ ngay khi thoát ra.  

             "Ầm!"  

             Đúng lúc này, một nguồn năng lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trên người Giang Vũ, anh đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bạch Hổ, dùng sức vung mạnh, ném thẳng thân thể Bạch Hổ ra ngoài.  

             Không ngờ Giang Vũ đang bị thương nặng lại đột nhiên bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, Bạch Hổ cố gắng ổn định cơ thể trên không trung, nhưng ngay cả với sức mạnh của mình thì anh ta cũng không thể khống chế thân thể.  

             “Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên.  

             Bạch Hổ không khống chế được thân thể, đã bị ngã vào một hòn non bộ trong sân, toàn thân gần như bị chôn vùi trong đất đá của hòn non bộ.  

             "Tên khốn kiếp, tôi chưa xong việc với anh đâu!"  

             Bạch Hổ gầm lên giận dữ, chấn vỡ tảng đá trên người, nhảy dựng lên lạnh lùng nhìn Giang Vũ.  

             Sau khi ném Bạch Hổ đi, Giang Vũ cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay hạ xuống, trên người tản ra một luồng khí tức đáng sợ.  

             "Sao tên nhóc này lại đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ như vậy?"  

             Kỷ Thường Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Vũ đang đứng bất động.  

             Việc một nội kình đại sư có thể chặn được đòn chí mạng của Bạch Hổ cũng đã rất vô lý rồi.  

             Bây giờ Giang Vũ vẫn còn sống, lại có thể toát ra khí tức khiến cho tim ông ấy đập nhanh, rất quỷ dị.  

             "Tên khốn, anh đã thành công chọc tức tôi rồi!"  

             Sau khi đứng dậy, Bach Hổ tức giận mắng một tiếng rồi sải bước tới chỗ Giang Vũ, ngưng tụ nội kình trên nắm tay, hung hăng tung quyền về phía đầu Giang Vũ.  

             Lúc này Giang Vũ đột nhiên giơ tay lên nắm lấy nắm đấm đáng sợ của Bạch Hổ.  

             "Anh…"  

             Nhìn thấy Giang Vũ một tay nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi lớn, đây là một quyền nghiêm túc của đại tông sư, cho dù là cảnh giới tông sư thì cũng không thể bắt được tùy ý như vậy.  

             Đặc biệt Bạch Hổ còn cảm giác được nội kình ngưng tụ trên nắm đấm của mình dường như đã phân tán hết trong tay của Giang Vũ, điều này đúng là vô lý.  

             Lúc này, Giang Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời trong cơ thể lại tràn ra một luồng khí thế dạt dào.  

             Đối mặt với luồng khí thế đáng sợ bộc phát đột ngột của Giang Vũ, Bạch Hồ sững sờ, sau khi ánh mắt họ chạm nhau, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi mạnh mẽ, lập tức bứt ra rút lui.  

             "Song đồng!"  

             Bạch Hổ ổn định thân thể, nhìn chằm chằm vào trong mắt của Giang Vũ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.  

             "Hóa ra tên nhóc này chính là song đồng giáng thế trong truyền thuyết!"  

             Kỷ Thường Viễn cũng chú ý tới sự biến hóa trong mắt của Giang Vũ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, kinh hãi nói: “Lại còn là xích huyết song đồng chưa từng xuất hiện trước đây!”  

Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của TôiTác giả: Vũ BảoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Anh yêu à, anh hư quá đi! Chồng em đang ở nhà đấy, sao anh cứ nhất quyết đòi tới nhà em thế hải!” “Hai năm nay chúng ta đã chơi đủ các thể loại rồi, bây giờ chỉ có chơi trước mặt thăng chồng ngu sỉ đó của em mới đủ k ích thích thôi!” “Anh hư quá đấy, nhưng mà người ta rất thích”. Dưới màn mưa tầm tã, trong một căn biệt thự sang trọng. Nghe thấy những lời đối thoại bậy bạ thậm tệ của đôi nam nữ phát ra từ trong phòng ngủ, Giang Vũ đứng ngoài cửa nổi cơn giận. Bởi vì quá phẫn nộ, đầu Giang Vũ bắt đầu đau dữ dội, người cũng không tự chủ được mà run rẩy. Ba năm trước, ông cụ nhà họ Triệu gặp Giang Vũ mất trí nhớ nên đã nhặt anh về nhà họ Triệu, cho anh kết hôn với con gái nhà họ Triệu, Triệu Trung Tuyết. Vì Giang Vũ không nhớ chuyện trước đây, mà ông cụ Triệu lại đối xử rất tốt với anh. Do đó, kể cả khi Triệu Trung Tuyết luôn đối xử lạnh nhạt với anh, anh vẫn một lòng yêu thương, quan tâm sẵn sóc cô †a như vợ mình, nghe theo mọi yêu cầu của cô ta. Nhưng dù có năm mơ Giang Vũ cũng chẳng…    "Tôi sẽ không bao giờ thua bất cứ ai nữa!"               Khi Bach Hổ dùng hết sức đá vào đầu Giang Vũ, Giang Vũ sắp hấp hối đột nhiên gầm lên rồi dùng cả hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bach Hổ một cách chính xác, chặn một đòn chí mạng.               Nhìn thấy cảnh tượng này, những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt!               Anh em nhà họ Ngô trên tường suýt chút nữa đã hét lên.               Khi nhìn thấy Bach Hổ dùng toàn lực tấn công Giang Vũ, ngay cả Ngô Khai Thiên, người luôn kính sợ Giang Vũ, cũng đã nghĩ rằng lần này Giang Vũ chắc chắn sẽ phải chết.                Thật không ngờ Giang Vũ trước đó còn không đỡ được một đòn của Bạch Hổ, lúc này đang hấp hối lại có thể chặn được một cước toàn lực của Bạch Hổ.               Trong sân!               Kỷ Thường Viễn nghi hoặc hỏi: "Bạch Hổ, chuyện gì xảy ra vậy?"               "Tôi cũng không biết!"               Bạch Hổ mới là người bị kinh ngạc và bối rối nhất ở đây.               Trước đó Giang Vũ thậm chí còn không thể cản được những lần tùy ý công kích của anh ta, lần này anh ta thật sự động sát tâm thì Giang Vũ lại có thể cản được.               "Thằng nhóc này đúng là lỳ đòn, nhưng cũng chỉ được đến đó mà thôi!"               Bị Giang Vũ tóm lấy mắt cá chân khi đang ở trên không, Bach Hổ vừa khống chế thăng bằng của cơ thể vừa vận công, định sẽ giẫm chết Giang Vũ ngay khi thoát ra.               "Ầm!"               Đúng lúc này, một nguồn năng lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trên người Giang Vũ, anh đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy mắt cá chân của Bạch Hổ, dùng sức vung mạnh, ném thẳng thân thể Bạch Hổ ra ngoài.               Không ngờ Giang Vũ đang bị thương nặng lại đột nhiên bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, Bạch Hổ cố gắng ổn định cơ thể trên không trung, nhưng ngay cả với sức mạnh của mình thì anh ta cũng không thể khống chế thân thể.               “Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên.               Bạch Hổ không khống chế được thân thể, đã bị ngã vào một hòn non bộ trong sân, toàn thân gần như bị chôn vùi trong đất đá của hòn non bộ.               "Tên khốn kiếp, tôi chưa xong việc với anh đâu!"               Bạch Hổ gầm lên giận dữ, chấn vỡ tảng đá trên người, nhảy dựng lên lạnh lùng nhìn Giang Vũ.               Sau khi ném Bạch Hổ đi, Giang Vũ cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay hạ xuống, trên người tản ra một luồng khí tức đáng sợ.               "Sao tên nhóc này lại đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ như vậy?"               Kỷ Thường Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Vũ đang đứng bất động.               Việc một nội kình đại sư có thể chặn được đòn chí mạng của Bạch Hổ cũng đã rất vô lý rồi.               Bây giờ Giang Vũ vẫn còn sống, lại có thể toát ra khí tức khiến cho tim ông ấy đập nhanh, rất quỷ dị.               "Tên khốn, anh đã thành công chọc tức tôi rồi!"               Sau khi đứng dậy, Bach Hổ tức giận mắng một tiếng rồi sải bước tới chỗ Giang Vũ, ngưng tụ nội kình trên nắm tay, hung hăng tung quyền về phía đầu Giang Vũ.               Lúc này Giang Vũ đột nhiên giơ tay lên nắm lấy nắm đấm đáng sợ của Bạch Hổ.               "Anh…"               Nhìn thấy Giang Vũ một tay nắm chặt nắm đấm của mình, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi lớn, đây là một quyền nghiêm túc của đại tông sư, cho dù là cảnh giới tông sư thì cũng không thể bắt được tùy ý như vậy.               Đặc biệt Bạch Hổ còn cảm giác được nội kình ngưng tụ trên nắm đấm của mình dường như đã phân tán hết trong tay của Giang Vũ, điều này đúng là vô lý.               Lúc này, Giang Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đồng thời trong cơ thể lại tràn ra một luồng khí thế dạt dào.               Đối mặt với luồng khí thế đáng sợ bộc phát đột ngột của Giang Vũ, Bạch Hồ sững sờ, sau khi ánh mắt họ chạm nhau, sắc mặt Bạch Hổ thay đổi mạnh mẽ, lập tức bứt ra rút lui.               "Song đồng!"               Bạch Hổ ổn định thân thể, nhìn chằm chằm vào trong mắt của Giang Vũ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.               "Hóa ra tên nhóc này chính là song đồng giáng thế trong truyền thuyết!"               Kỷ Thường Viễn cũng chú ý tới sự biến hóa trong mắt của Giang Vũ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, kinh hãi nói: “Lại còn là xích huyết song đồng chưa từng xuất hiện trước đây!”  

Chương 227: Chính là khí tức này