Tác giả:

Nắng xuân dịu nhẹ chiếu xuống từng mảng sân trường. Ánh nắng vàng của buổi sáng thật dễ chịu trong lành, không như loại ánh nắng gắt gao, nóng nực như buổi trưa hay buổi chiều. Buổi sáng, thời gian sinh hoạt đầu giờ vừa đến, tất cả các học sinh đều nhanh chóng vào lớp học của mình để tránh bị sao đỏ bắt lại trừ điểm. Sau tiếng chuông reng đầu tiên, tại phòng học lớp 10B6. Một nữ sinh dáng vẻ hấp tấp chạy nhanh vào lớp, cô đứng trên bục giảng nhìn tất cả các bạn học của mình, miệng gào to. " Này....biết tin gì chưa?" Âm thanh của nữ sinh thật sự rất to, thành công thu hút sự tập trung của tất cả các bạn học cùng lớp. Một nam sinh đeo kính ngồi bàn đầu nhìn cô bạn của mình, nhanh chóng lên tiếng. " Cậu không nói thì có trời mới biết, chuyện gì vậy Từ Hoa" Từ Hoa hai mắt sáng ngời, nhìn đám bạn học của mình nói. " Lớp chúng ta sắp có người chuyển đến, là học sinh từ trường S chuyển về đây" Trong lớp, bỗng nổi lên một trận xôn xao. " Hy vọng là một chàng hoàng tử đẹp trai chưa có người…

Chương 46: Phiên ngoại 2 : Kết thúc viên mãn

Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng TớTác giả: Mộc NhiTruyện Đam MỹNắng xuân dịu nhẹ chiếu xuống từng mảng sân trường. Ánh nắng vàng của buổi sáng thật dễ chịu trong lành, không như loại ánh nắng gắt gao, nóng nực như buổi trưa hay buổi chiều. Buổi sáng, thời gian sinh hoạt đầu giờ vừa đến, tất cả các học sinh đều nhanh chóng vào lớp học của mình để tránh bị sao đỏ bắt lại trừ điểm. Sau tiếng chuông reng đầu tiên, tại phòng học lớp 10B6. Một nữ sinh dáng vẻ hấp tấp chạy nhanh vào lớp, cô đứng trên bục giảng nhìn tất cả các bạn học của mình, miệng gào to. " Này....biết tin gì chưa?" Âm thanh của nữ sinh thật sự rất to, thành công thu hút sự tập trung của tất cả các bạn học cùng lớp. Một nam sinh đeo kính ngồi bàn đầu nhìn cô bạn của mình, nhanh chóng lên tiếng. " Cậu không nói thì có trời mới biết, chuyện gì vậy Từ Hoa" Từ Hoa hai mắt sáng ngời, nhìn đám bạn học của mình nói. " Lớp chúng ta sắp có người chuyển đến, là học sinh từ trường S chuyển về đây" Trong lớp, bỗng nổi lên một trận xôn xao. " Hy vọng là một chàng hoàng tử đẹp trai chưa có người… Cố Tu Mạnh quay trở lại khiến Hoa Kỳ Nhiên vui như đón tết, cha mẹ của cậu vẫn quyết định không nói ra sự thật, tránh cho Kỳ Nhiên nghĩ nhiều.Thời gian hai năm trôi qua quả thực đối với cậu thật sự quá dài, cho nên lúc Tu Mạnh quay về... Kỳ Nhiên cực kỳ thích bu bám người.Vị tổng tài từng mắc bệnh trầm cảm vì nhớ chồng nay lại có thể cười đùa vui vẻ, kể lể mọi thứ trên đời với chồng mình.Cố Tu Mạnh đã hết ngốc nhưng anh vẫn muốn mang theo sự vui vẻ, chút đáng yêu để không quên đi những kí ức của năm tháng xưa với vợ mình.Nhìn Hoa Kỳ Nhiên giờ đây chuyện gì cũng có thể vô tư nói với mình, Cố Tu Mạnh cảm thấy hiện tại anh chính là chỗ dựa cho cậu, chứ không phải như trước.... Bản thân Kỳ Nhiên yếu đuối nhưng phải gồng gánh để bảo vệ anh thật tốt.Đây chính là một sự thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại mang một theo một việc tốt không hề xấu xa gì.Cố Tu Mạnh sau khi hết ngốc thì đầu óc cũng tiếp thu rất nhanh, anh theo vợ mình học hỏi kinh nghiệm. Sau đó cũng không mất nhiều thời gian mà đã có thể phụ giúp cho Kỳ Nhiên một số chuyện của công ty.Nói đến chuyện công ty, có lẽ cũng không thể quên được ba cô gái đã từng nói xấu Tu Mạnh... Họ vẫn còn làm ở đấy, nhưng không hiểu vì lí do gì mà dạo gần đây khi gặp người mình từng mắng là kẻ điên năm xưa... Ba cô nhân viên này đều bỗng chốc  trở nên sợ hãi khi thấy Tu Mạnh đến gần... Khiến anh không hiểu chuyện gì xảy ra.Mãi sau này anh mới biết, có một lần sau đoạn thời gian chữa bệnh Hoa Kỳ Nhiên đã cố tình chuốc say anh, đến tối về cậu lợi dụng thời cơ anh không phòng bị mà hỏi lí do tại sao anh bỏ đi.Kẻ say làm sao giữ được tỉnh táo, đặt biệt là với một người chưa từng lừa dối ai như Tu Mạnh. Nếu như Kỳ Nhiên đã hỏi thì anh cũng xin khai hết.Sau khi biết được sự việc cậu đã rất tức giận, sáng hôm sau khi đi làm... Cậu đã gọi ba người lên chỉnh đốn một trận, cũng kể từ đó... Không ai dám động chạm gì đến Tu Mạnh nữa cả.Cuộc sống sinh hoạt vợ chồng cứ thế êm ả trôi qua, thời gian cũng khiến họ không còn là những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân nữa. Họ trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ và lời nói, duy chỉ có tình yêu họ dành cho nhau thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.Cố Tu Mạnh nắm tay Hoa Kỳ Nhiên đi trên con đường nhỏ của khu nghĩa trang, những ngôi mộ nằm ngay ngắn tạo khoảng cách với nhau.Họ đi mãi cũng đến một khu đồi nhỏ có thảm cỏ xanh mát, mùi hương dịu nhẹ của cỏ khiến không khí thật yên bình. Một bia mộ màu đen xuất hiện trước mắt họ- dòng chữ Cố Ý Vân được điêu khắc thật đẹp.Cố Tu Mạnh đặt nhẹ bó hoa xuống mộ bà của mình, chất giọng phát ra thật nhẹ nhàng." Bà ơi! Cháu đến rồi đây!"Hoa Kỳ Nhiên cũng theo lẽ thường mà viếng mộ Ý Vân, cậu tiếp lời anh."Con mang cháu trai đến cho bà rồi, anh ấy đã khỏe mạnh rồi ! Bà có thấy yên tâm không !?"Cố Tu Mạnh khẽ cười nắm lấy tay cậu, hai nam nhân nhìn dòng chữ người đã khuất một lúc sau thì anh mới lên tiếng." Con biết chính bà ở trên cao đã phù hộ cho con, sau này con sẽ sống thật tốt... Sẽ bảo vệ Kỳ Nhiên hết quãng đời này, bà ở trên thiên đường nhớ vui vẻ nhé"Hoa Kỳ Nhiên nhìn khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, cậu khẽ cười nhẹ nhàng hỏi." Vậy anh không muốn ngốc nghếch, ở bên cạnh em làm nũng sao!?"Tu Mạnh khẽ siết bàn tay của vợ mình, sự yêu thương khiến đôi mắt anh trở nên nhu hòa. Tu Mạnh khẽ nói!" Anh chỉ ngốc với mỗi một mình em, sau này không ngốc với ai cả. Anh nuôi em cả một đời."Hoa Kỳ Nhiên đứng dưới làn gió tươi mát, mùi hương của cỏ đồng nội thoảng bên mũi khiến cậu cảm thấy bình yên thật sự. Cậu nhẹ gật đầu trả lời."Năm mười sau tuổi, thật không uổng công em thích anh. Năm hai ba mươi  tuổi, thật không uổng công anh là chồng em"Làn gió nhẹ vẫn thổi, sự dịu dàng ấm ấp khiến lòng họ bình yên đến lạ. Sự xô bồ của xã hội vô tình đẩy họ đến với nhau, sự yêu thường thầm lặng khiến họ bên nhau mãi mãi.Một chiếc lá xanh rời cánh cây theo cơn gió nhẹ nhàng bay lên bầu trời xanh thẳng.Họ nhìn theo ngọn gió mang chiếc lẽ đó đi, lòng thầm cảm ơn vì đã gặp được đối phương và yêu người ấy rất nhiều.Chiếc lá cưỡi trên cơn gió bay khuất sau hàng mây, một câu chuyện tình chính thức khép màn.-------*****-----Chính thức hoàn truyện.14/5/20120

Cố Tu Mạnh quay trở lại khiến Hoa Kỳ Nhiên vui như đón tết, cha mẹ của cậu vẫn quyết định không nói ra sự thật, tránh cho Kỳ Nhiên nghĩ nhiều.

Thời gian hai năm trôi qua quả thực đối với cậu thật sự quá dài, cho nên lúc Tu Mạnh quay về... Kỳ Nhiên cực kỳ thích bu bám người.

Vị tổng tài từng mắc bệnh trầm cảm vì nhớ chồng nay lại có thể cười đùa vui vẻ, kể lể mọi thứ trên đời với chồng mình.

Cố Tu Mạnh đã hết ngốc nhưng anh vẫn muốn mang theo sự vui vẻ, chút đáng yêu để không quên đi những kí ức của năm tháng xưa với vợ mình.

Nhìn Hoa Kỳ Nhiên giờ đây chuyện gì cũng có thể vô tư nói với mình, Cố Tu Mạnh cảm thấy hiện tại anh chính là chỗ dựa cho cậu, chứ không phải như trước.... Bản thân Kỳ Nhiên yếu đuối nhưng phải gồng gánh để bảo vệ anh thật tốt.

Đây chính là một sự thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại mang một theo một việc tốt không hề xấu xa gì.

Cố Tu Mạnh sau khi hết ngốc thì đầu óc cũng tiếp thu rất nhanh, anh theo vợ mình học hỏi kinh nghiệm. Sau đó cũng không mất nhiều thời gian mà đã có thể phụ giúp cho Kỳ Nhiên một số chuyện của công ty.

Nói đến chuyện công ty, có lẽ cũng không thể quên được ba cô gái đã từng nói xấu Tu Mạnh... Họ vẫn còn làm ở đấy, nhưng không hiểu vì lí do gì mà dạo gần đây khi gặp người mình từng mắng là kẻ điên năm xưa... Ba cô nhân viên này đều bỗng chốc  trở nên sợ hãi khi thấy Tu Mạnh đến gần... Khiến anh không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mãi sau này anh mới biết, có một lần sau đoạn thời gian chữa bệnh Hoa Kỳ Nhiên đã cố tình chuốc say anh, đến tối về cậu lợi dụng thời cơ anh không phòng bị mà hỏi lí do tại sao anh bỏ đi.

Kẻ say làm sao giữ được tỉnh táo, đặt biệt là với một người chưa từng lừa dối ai như Tu Mạnh. Nếu như Kỳ Nhiên đã hỏi thì anh cũng xin khai hết.

Sau khi biết được sự việc cậu đã rất tức giận, sáng hôm sau khi đi làm... Cậu đã gọi ba người lên chỉnh đốn một trận, cũng kể từ đó... Không ai dám động chạm gì đến Tu Mạnh nữa cả.

Cuộc sống sinh hoạt vợ chồng cứ thế êm ả trôi qua, thời gian cũng khiến họ không còn là những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân nữa. Họ trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ và lời nói, duy chỉ có tình yêu họ dành cho nhau thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Cố Tu Mạnh nắm tay Hoa Kỳ Nhiên đi trên con đường nhỏ của khu nghĩa trang, những ngôi mộ nằm ngay ngắn tạo khoảng cách với nhau.

Họ đi mãi cũng đến một khu đồi nhỏ có thảm cỏ xanh mát, mùi hương dịu nhẹ của cỏ khiến không khí thật yên bình. Một bia mộ màu đen xuất hiện trước mắt họ- dòng chữ Cố Ý Vân được điêu khắc thật đẹp.

Cố Tu Mạnh đặt nhẹ bó hoa xuống mộ bà của mình, chất giọng phát ra thật nhẹ nhàng.

" Bà ơi! Cháu đến rồi đây!"

Hoa Kỳ Nhiên cũng theo lẽ thường mà viếng mộ Ý Vân, cậu tiếp lời anh.

"Con mang cháu trai đến cho bà rồi, anh ấy đã khỏe mạnh rồi ! Bà có thấy yên tâm không !?"

Cố Tu Mạnh khẽ cười nắm lấy tay cậu, hai nam nhân nhìn dòng chữ người đã khuất một lúc sau thì anh mới lên tiếng.

" Con biết chính bà ở trên cao đã phù hộ cho con, sau này con sẽ sống thật tốt... Sẽ bảo vệ Kỳ Nhiên hết quãng đời này, bà ở trên thiên đường nhớ vui vẻ nhé"

Hoa Kỳ Nhiên nhìn khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, cậu khẽ cười nhẹ nhàng hỏi.

" Vậy anh không muốn ngốc nghếch, ở bên cạnh em làm nũng sao!?"

Tu Mạnh khẽ siết bàn tay của vợ mình, sự yêu thương khiến đôi mắt anh trở nên nhu hòa. Tu Mạnh khẽ nói!

" Anh chỉ ngốc với mỗi một mình em, sau này không ngốc với ai cả. Anh nuôi em cả một đời."

Hoa Kỳ Nhiên đứng dưới làn gió tươi mát, mùi hương của cỏ đồng nội thoảng bên mũi khiến cậu cảm thấy bình yên thật sự. Cậu nhẹ gật đầu trả lời.

"Năm mười sau tuổi, thật không uổng công em thích anh. Năm hai ba mươi  tuổi, thật không uổng công anh là chồng em"

Làn gió nhẹ vẫn thổi, sự dịu dàng ấm ấp khiến lòng họ bình yên đến lạ. Sự xô bồ của xã hội vô tình đẩy họ đến với nhau, sự yêu thường thầm lặng khiến họ bên nhau mãi mãi.

Một chiếc lá xanh rời cánh cây theo cơn gió nhẹ nhàng bay lên bầu trời xanh thẳng.

Họ nhìn theo ngọn gió mang chiếc lẽ đó đi, lòng thầm cảm ơn vì đã gặp được đối phương và yêu người ấy rất nhiều.

Chiếc lá cưỡi trên cơn gió bay khuất sau hàng mây, một câu chuyện tình chính thức khép màn.

-------*****-----

Chính thức hoàn truyện.

14/5/20120

Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng TớTác giả: Mộc NhiTruyện Đam MỹNắng xuân dịu nhẹ chiếu xuống từng mảng sân trường. Ánh nắng vàng của buổi sáng thật dễ chịu trong lành, không như loại ánh nắng gắt gao, nóng nực như buổi trưa hay buổi chiều. Buổi sáng, thời gian sinh hoạt đầu giờ vừa đến, tất cả các học sinh đều nhanh chóng vào lớp học của mình để tránh bị sao đỏ bắt lại trừ điểm. Sau tiếng chuông reng đầu tiên, tại phòng học lớp 10B6. Một nữ sinh dáng vẻ hấp tấp chạy nhanh vào lớp, cô đứng trên bục giảng nhìn tất cả các bạn học của mình, miệng gào to. " Này....biết tin gì chưa?" Âm thanh của nữ sinh thật sự rất to, thành công thu hút sự tập trung của tất cả các bạn học cùng lớp. Một nam sinh đeo kính ngồi bàn đầu nhìn cô bạn của mình, nhanh chóng lên tiếng. " Cậu không nói thì có trời mới biết, chuyện gì vậy Từ Hoa" Từ Hoa hai mắt sáng ngời, nhìn đám bạn học của mình nói. " Lớp chúng ta sắp có người chuyển đến, là học sinh từ trường S chuyển về đây" Trong lớp, bỗng nổi lên một trận xôn xao. " Hy vọng là một chàng hoàng tử đẹp trai chưa có người… Cố Tu Mạnh quay trở lại khiến Hoa Kỳ Nhiên vui như đón tết, cha mẹ của cậu vẫn quyết định không nói ra sự thật, tránh cho Kỳ Nhiên nghĩ nhiều.Thời gian hai năm trôi qua quả thực đối với cậu thật sự quá dài, cho nên lúc Tu Mạnh quay về... Kỳ Nhiên cực kỳ thích bu bám người.Vị tổng tài từng mắc bệnh trầm cảm vì nhớ chồng nay lại có thể cười đùa vui vẻ, kể lể mọi thứ trên đời với chồng mình.Cố Tu Mạnh đã hết ngốc nhưng anh vẫn muốn mang theo sự vui vẻ, chút đáng yêu để không quên đi những kí ức của năm tháng xưa với vợ mình.Nhìn Hoa Kỳ Nhiên giờ đây chuyện gì cũng có thể vô tư nói với mình, Cố Tu Mạnh cảm thấy hiện tại anh chính là chỗ dựa cho cậu, chứ không phải như trước.... Bản thân Kỳ Nhiên yếu đuối nhưng phải gồng gánh để bảo vệ anh thật tốt.Đây chính là một sự thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại mang một theo một việc tốt không hề xấu xa gì.Cố Tu Mạnh sau khi hết ngốc thì đầu óc cũng tiếp thu rất nhanh, anh theo vợ mình học hỏi kinh nghiệm. Sau đó cũng không mất nhiều thời gian mà đã có thể phụ giúp cho Kỳ Nhiên một số chuyện của công ty.Nói đến chuyện công ty, có lẽ cũng không thể quên được ba cô gái đã từng nói xấu Tu Mạnh... Họ vẫn còn làm ở đấy, nhưng không hiểu vì lí do gì mà dạo gần đây khi gặp người mình từng mắng là kẻ điên năm xưa... Ba cô nhân viên này đều bỗng chốc  trở nên sợ hãi khi thấy Tu Mạnh đến gần... Khiến anh không hiểu chuyện gì xảy ra.Mãi sau này anh mới biết, có một lần sau đoạn thời gian chữa bệnh Hoa Kỳ Nhiên đã cố tình chuốc say anh, đến tối về cậu lợi dụng thời cơ anh không phòng bị mà hỏi lí do tại sao anh bỏ đi.Kẻ say làm sao giữ được tỉnh táo, đặt biệt là với một người chưa từng lừa dối ai như Tu Mạnh. Nếu như Kỳ Nhiên đã hỏi thì anh cũng xin khai hết.Sau khi biết được sự việc cậu đã rất tức giận, sáng hôm sau khi đi làm... Cậu đã gọi ba người lên chỉnh đốn một trận, cũng kể từ đó... Không ai dám động chạm gì đến Tu Mạnh nữa cả.Cuộc sống sinh hoạt vợ chồng cứ thế êm ả trôi qua, thời gian cũng khiến họ không còn là những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân nữa. Họ trưởng thành hơn trong cách suy nghĩ và lời nói, duy chỉ có tình yêu họ dành cho nhau thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.Cố Tu Mạnh nắm tay Hoa Kỳ Nhiên đi trên con đường nhỏ của khu nghĩa trang, những ngôi mộ nằm ngay ngắn tạo khoảng cách với nhau.Họ đi mãi cũng đến một khu đồi nhỏ có thảm cỏ xanh mát, mùi hương dịu nhẹ của cỏ khiến không khí thật yên bình. Một bia mộ màu đen xuất hiện trước mắt họ- dòng chữ Cố Ý Vân được điêu khắc thật đẹp.Cố Tu Mạnh đặt nhẹ bó hoa xuống mộ bà của mình, chất giọng phát ra thật nhẹ nhàng." Bà ơi! Cháu đến rồi đây!"Hoa Kỳ Nhiên cũng theo lẽ thường mà viếng mộ Ý Vân, cậu tiếp lời anh."Con mang cháu trai đến cho bà rồi, anh ấy đã khỏe mạnh rồi ! Bà có thấy yên tâm không !?"Cố Tu Mạnh khẽ cười nắm lấy tay cậu, hai nam nhân nhìn dòng chữ người đã khuất một lúc sau thì anh mới lên tiếng." Con biết chính bà ở trên cao đã phù hộ cho con, sau này con sẽ sống thật tốt... Sẽ bảo vệ Kỳ Nhiên hết quãng đời này, bà ở trên thiên đường nhớ vui vẻ nhé"Hoa Kỳ Nhiên nhìn khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, cậu khẽ cười nhẹ nhàng hỏi." Vậy anh không muốn ngốc nghếch, ở bên cạnh em làm nũng sao!?"Tu Mạnh khẽ siết bàn tay của vợ mình, sự yêu thương khiến đôi mắt anh trở nên nhu hòa. Tu Mạnh khẽ nói!" Anh chỉ ngốc với mỗi một mình em, sau này không ngốc với ai cả. Anh nuôi em cả một đời."Hoa Kỳ Nhiên đứng dưới làn gió tươi mát, mùi hương của cỏ đồng nội thoảng bên mũi khiến cậu cảm thấy bình yên thật sự. Cậu nhẹ gật đầu trả lời."Năm mười sau tuổi, thật không uổng công em thích anh. Năm hai ba mươi  tuổi, thật không uổng công anh là chồng em"Làn gió nhẹ vẫn thổi, sự dịu dàng ấm ấp khiến lòng họ bình yên đến lạ. Sự xô bồ của xã hội vô tình đẩy họ đến với nhau, sự yêu thường thầm lặng khiến họ bên nhau mãi mãi.Một chiếc lá xanh rời cánh cây theo cơn gió nhẹ nhàng bay lên bầu trời xanh thẳng.Họ nhìn theo ngọn gió mang chiếc lẽ đó đi, lòng thầm cảm ơn vì đã gặp được đối phương và yêu người ấy rất nhiều.Chiếc lá cưỡi trên cơn gió bay khuất sau hàng mây, một câu chuyện tình chính thức khép màn.-------*****-----Chính thức hoàn truyện.14/5/20120

Chương 46: Phiên ngoại 2 : Kết thúc viên mãn