Tác giả:

Mở đầu : Đám cưới có quan tài Tại ngoại ô thành phố, một căn biệt thự chìm trong bóng tối. Những tán cây nằm sát nhau, tiếng xào xạc gió thổi làm bầu không khí trở nên quỷ dị. Căn biệt thự to lớn đến như vậy nhưng lại không có nổi một bóng đèn điện chiếu sáng, tất cả ánh sáng đều dựa vào những cây đèn sáp màu đỏ đã được đặt cố định ở những nơi trọng điểm. Trên trần nhà, cửa ra vào... Hay thậm chí là lan can còn có cả những dải lụa đỏ dùng trong việc trang trí đám cưới. Đám quạ ngoài kia không biết từ đâu bay tới, chúng nó thi nhau gào lên âm thanh thê lương như tìm thấy được linh hồn người đã mất. Ấy vậy mà người trong căn biệt thự vẫn điềm tĩnh sửa soạn. Trên cửa nhà chính có dán chữ " Hỉ" hai bên, ánh đèn mập mờ làm không khí trở nên quỷ dị, rùng rợn hơn bao giờ hết. Trước nhà khách lập một bàn thờ, ánh đèn hắt hiu soi được chút hương khói đang nghi ngút ở trên bàn. Vài cây hoa trắng cắm trong lọ đã có dấu hiệu rủ đầu xuống trông chán nản kinh khủng. Trên di ảnh người đã mất là một…

Chương 8: Hồn ma dạy vợ lấy lòng mẹ chồng

Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan TàiTác giả: Mộc NhiTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng Mở đầu : Đám cưới có quan tài Tại ngoại ô thành phố, một căn biệt thự chìm trong bóng tối. Những tán cây nằm sát nhau, tiếng xào xạc gió thổi làm bầu không khí trở nên quỷ dị. Căn biệt thự to lớn đến như vậy nhưng lại không có nổi một bóng đèn điện chiếu sáng, tất cả ánh sáng đều dựa vào những cây đèn sáp màu đỏ đã được đặt cố định ở những nơi trọng điểm. Trên trần nhà, cửa ra vào... Hay thậm chí là lan can còn có cả những dải lụa đỏ dùng trong việc trang trí đám cưới. Đám quạ ngoài kia không biết từ đâu bay tới, chúng nó thi nhau gào lên âm thanh thê lương như tìm thấy được linh hồn người đã mất. Ấy vậy mà người trong căn biệt thự vẫn điềm tĩnh sửa soạn. Trên cửa nhà chính có dán chữ " Hỉ" hai bên, ánh đèn mập mờ làm không khí trở nên quỷ dị, rùng rợn hơn bao giờ hết. Trước nhà khách lập một bàn thờ, ánh đèn hắt hiu soi được chút hương khói đang nghi ngút ở trên bàn. Vài cây hoa trắng cắm trong lọ đã có dấu hiệu rủ đầu xuống trông chán nản kinh khủng. Trên di ảnh người đã mất là một… Đàm Tử trong đôi mắt ngấn lệ, bà cứ tưởng Khiết Long sẽ vĩnh viễn rời xa bà, nay lại có thể nghe tin con trai vẫn còn hy vọng khiến tâm tình bà cách động mãi thôi. Bà hỏi lại Thẩm Trúc Bạch." Đúng là sự thật chứ ?"Thẩm Trúc Bạch gãi đầu, ánh mắt cậu di chuyển đến di ảnh của Khiết Long. Chỉ thấy bức ảnh thờ đó nháy mắt với cậu một cái.Động tác thoáng qua như thế nhưng cũng khiến cậu giật mình, Thẩm Trúc Bạch thầm mắng." Mẹ nó! Anh đừng có hù dọa tôi như thế được không ? Trái tim tôi cũng mỏng manh như thiếu nữ gặp ma vận đó. Lương tâm anh bị ma chó cắn hay sao mà dọa tôi mãi thế !?"Di ảnh kia dường như đọc được suy nghĩ của cậu, nó nở nụ cười cứng ngắt đến rợn người. Thẩm Trúc Bạch thấy mà lạnh toát cả sống lưng.Đàm Tử nhìn Thẩm Trúc Bạch cứ ngẩn ra liền có chút nôn nóng, bà vội lây người cậu. Nhẹ hỏi." Trúc Bạch! Trúc Bạch... Con không nói dối ta chứ ?"Lúc này, Thẩm Trúc Bạch mới hoàn hồn lại. Cậu cười ngượng đáp." M-Mẹ.... Chuyện này là sự thật... Chính Trạch Khiết Long đêm qua đã nói cho con biết "Đàm Tử thoáng giật mình, hóa ra...đứa nhóc này có thể nhìn thấy rõ con bà thật sự.Người phụ nữ này là một quý bà nổi tiếng lạnh lùng và tài giỏi trong giới kinh doanh. Khi xưa lúc chồng bà mất, Trạch Khiết Long vẫn còn là đứa nhỏ chỉ biết khóc oa oa chưa hiểu sự đời thì chính Đàm Tử. Một người phụ nữ góa chồng tự mình đứng lên. Gánh vác cả một công ty quay về quỹ đạo.Những tưởng những tháng năm gồng gánh của bà sẽ có Trạch Khiết Long gánh vác thay... Nào ngờ, con trai lại mất đến cả xác không tìm ra. Cuối cùng, vẫn là bà phải tự mình chèo con thuyền này.Đến bây giờ, bao nhiêu nổi lòng cũng hóa thành nước mắt. Bà nắm lấy tay Thẩm Trúc Bạch, thành khẩn nói." Trúc Bạch à, ta cầu xin con... Con hãy cứu lấy Trạch Khiết Long giúp ta. Có được không ?"Cách siết tay của Đàm Tử rất có lực, làm cho cậu cảm nhận có chút đau. Trúc Bạch thầm nghĩ." Mẹ à- người không nhớ chính người đã ngang ngược bắt ép con cưới Trạch Khiết Long. Bây giờ chủ cần nói thôi, cầu xin làm gì? Sẽ tổn thọ, tổn thọ lắm đấy. Ai da"Trong bụng thì nói như thế, nhưng ngoài mặt. Thẩm Trúc Bạch vẫn rất lẽ phép đáp." Được được, mẹ đừng lo. Khiết Long dù sao cũng là chồng con... Án oan này, nếu con không giải oan cho chồng con thì phải giải oan cho ai đây ạ? "" Cảm ơn con, cảm ơn con"Đàm Tử nghe mà vui đến cảm ơn rối rít. Cũng không màng tới hình tượng cao quý ngày xưa. Một người mẹ khao khát con trai quay về, bất kì giá nào họ cũng chấp nhận đánh đổi.Trong lòng bà càng lúc càng quý Thẩm Trúc Bạch hơn, còn không quên nói." Trúc Bạch, để ta xuống bếp nói người làm nấu thêm thức ăn ngon cho con. Trúc Bạch mau dậy đánh răng rồi xuống ăn cơm nhé !"" Con nhớ rồi ạ"Thẩm Trúc Bạch quay cuồng trong lời nói của Đàm Tử. Cho đến lúc bà đi xuống, cậu mới yên tĩnh hơn một chút.Ngồi trên chiếc giường cao cấp, Thẩm Trúc Bạch ngẩn ngơ suy nghĩ.Buồn cười thật, rõ ràng cậu chia tay người yêu. Còn tưởng cả đời này sẽ độc thân, nào ngờ bây giờ cậu lại được nhà giàu cưới hỏi. Đêm tân hôn phải ngủ trong quan tài, gặp chồng thì lại là một con ma. Mà ma thì thôi đi, cớ gì lại đạp cậu xuống giường.Mà đạp xuống giường cậu cũng thôi đi, cớ gì lại tự chui đầu vào lưới. Chỉ vì tức giận mà nhận lời làm vợ của con ma?Mà nhận làm vợ thì cũng thôi vậy, tại sao lại đồng ý đi giải oan cho Trạch Khiết Long?  Chuyện tâm linh cậu biết cái gì đâu mà giải ? Thiệt là ngu hết chỗ nói mà.Thảm Trúc Bạch thở dài một hơi, tự mắng mình là kẻ ngu ngốc nhất trần đời. Nhưng cậu không hề hay biết rằng... Bản thân mang theo linh lực của ông, lại sinh vào ngày quỷ môn quan mở ngục cho nên thành ra mà nói. Tương lai sau này, nhà họ Trạch đặc biệt là Trạch Khiết Long sẽ còn nhờ cậu nhiều lắm.Thẩm Trúc Bạch nhìn cái di ảnh trên bàn thờ, thầm nói." Đồ con ma sống đêm ngủ ngày, giờ này thì lại đi trốn. Đồ nhát gan..Ái da, đau quá"Không biết từ lúc nào, quả táo trên bàn thờ bỗng nhiên bay vụt đến chạm mạnh đến trán Thẩm Trúc Bạch. Khiến cậu la ó không ngừng.Tội nói xấu chồng! Quả là không thể tha thứ .

Đàm Tử trong đôi mắt ngấn lệ, bà cứ tưởng Khiết Long sẽ vĩnh viễn rời xa bà, nay lại có thể nghe tin con trai vẫn còn hy vọng khiến tâm tình bà cách động mãi thôi. Bà hỏi lại Thẩm Trúc Bạch.

" Đúng là sự thật chứ ?"

Thẩm Trúc Bạch gãi đầu, ánh mắt cậu di chuyển đến di ảnh của Khiết Long. Chỉ thấy bức ảnh thờ đó nháy mắt với cậu một cái.

Động tác thoáng qua như thế nhưng cũng khiến cậu giật mình, Thẩm Trúc Bạch thầm mắng.

" Mẹ nó! Anh đừng có hù dọa tôi như thế được không ? Trái tim tôi cũng mỏng manh như thiếu nữ gặp ma vận đó. Lương tâm anh bị ma chó cắn hay sao mà dọa tôi mãi thế !?"

Di ảnh kia dường như đọc được suy nghĩ của cậu, nó nở nụ cười cứng ngắt đến rợn người. Thẩm Trúc Bạch thấy mà lạnh toát cả sống lưng.

Đàm Tử nhìn Thẩm Trúc Bạch cứ ngẩn ra liền có chút nôn nóng, bà vội lây người cậu. Nhẹ hỏi.

" Trúc Bạch! Trúc Bạch... Con không nói dối ta chứ ?"

Lúc này, Thẩm Trúc Bạch mới hoàn hồn lại. Cậu cười ngượng đáp.

" M-Mẹ.... Chuyện này là sự thật... Chính Trạch Khiết Long đêm qua đã nói cho con biết "

Đàm Tử thoáng giật mình, hóa ra...đứa nhóc này có thể nhìn thấy rõ con bà thật sự.

Người phụ nữ này là một quý bà nổi tiếng lạnh lùng và tài giỏi trong giới kinh doanh. Khi xưa lúc chồng bà mất, Trạch Khiết Long vẫn còn là đứa nhỏ chỉ biết khóc oa oa chưa hiểu sự đời thì chính Đàm Tử. Một người phụ nữ góa chồng tự mình đứng lên. Gánh vác cả một công ty quay về quỹ đạo.

Những tưởng những tháng năm gồng gánh của bà sẽ có Trạch Khiết Long gánh vác thay... Nào ngờ, con trai lại mất đến cả xác không tìm ra. Cuối cùng, vẫn là bà phải tự mình chèo con thuyền này.

Đến bây giờ, bao nhiêu nổi lòng cũng hóa thành nước mắt. Bà nắm lấy tay Thẩm Trúc Bạch, thành khẩn nói.

" Trúc Bạch à, ta cầu xin con... Con hãy cứu lấy Trạch Khiết Long giúp ta. Có được không ?"

Cách siết tay của Đàm Tử rất có lực, làm cho cậu cảm nhận có chút đau. Trúc Bạch thầm nghĩ.

" Mẹ à- người không nhớ chính người đã ngang ngược bắt ép con cưới Trạch Khiết Long. Bây giờ chủ cần nói thôi, cầu xin làm gì? Sẽ tổn thọ, tổn thọ lắm đấy. Ai da"

Trong bụng thì nói như thế, nhưng ngoài mặt. Thẩm Trúc Bạch vẫn rất lẽ phép đáp.

" Được được, mẹ đừng lo. Khiết Long dù sao cũng là chồng con... Án oan này, nếu con không giải oan cho chồng con thì phải giải oan cho ai đây ạ? "

" Cảm ơn con, cảm ơn con"

Đàm Tử nghe mà vui đến cảm ơn rối rít. Cũng không màng tới hình tượng cao quý ngày xưa. Một người mẹ khao khát con trai quay về, bất kì giá nào họ cũng chấp nhận đánh đổi.

Trong lòng bà càng lúc càng quý Thẩm Trúc Bạch hơn, còn không quên nói.

" Trúc Bạch, để ta xuống bếp nói người làm nấu thêm thức ăn ngon cho con. Trúc Bạch mau dậy đánh răng rồi xuống ăn cơm nhé !"

" Con nhớ rồi ạ"

Thẩm Trúc Bạch quay cuồng trong lời nói của Đàm Tử. Cho đến lúc bà đi xuống, cậu mới yên tĩnh hơn một chút.

Ngồi trên chiếc giường cao cấp, Thẩm Trúc Bạch ngẩn ngơ suy nghĩ.

Buồn cười thật, rõ ràng cậu chia tay người yêu. Còn tưởng cả đời này sẽ độc thân, nào ngờ bây giờ cậu lại được nhà giàu cưới hỏi. Đêm tân hôn phải ngủ trong quan tài, gặp chồng thì lại là một con ma. Mà ma thì thôi đi, cớ gì lại đạp cậu xuống giường.

Mà đạp xuống giường cậu cũng thôi đi, cớ gì lại tự chui đầu vào lưới. Chỉ vì tức giận mà nhận lời làm vợ của con ma?

Mà nhận làm vợ thì cũng thôi vậy, tại sao lại đồng ý đi giải oan cho Trạch Khiết Long?  Chuyện tâm linh cậu biết cái gì đâu mà giải ? Thiệt là ngu hết chỗ nói mà.

Thảm Trúc Bạch thở dài một hơi, tự mắng mình là kẻ ngu ngốc nhất trần đời. Nhưng cậu không hề hay biết rằng... Bản thân mang theo linh lực của ông, lại sinh vào ngày quỷ môn quan mở ngục cho nên thành ra mà nói. Tương lai sau này, nhà họ Trạch đặc biệt là Trạch Khiết Long sẽ còn nhờ cậu nhiều lắm.

Thẩm Trúc Bạch nhìn cái di ảnh trên bàn thờ, thầm nói.

" Đồ con ma sống đêm ngủ ngày, giờ này thì lại đi trốn. Đồ nhát gan..Ái da, đau quá"

Không biết từ lúc nào, quả táo trên bàn thờ bỗng nhiên bay vụt đến chạm mạnh đến trán Thẩm Trúc Bạch. Khiến cậu la ó không ngừng.

Tội nói xấu chồng! Quả là không thể tha thứ .

Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan TàiTác giả: Mộc NhiTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng Mở đầu : Đám cưới có quan tài Tại ngoại ô thành phố, một căn biệt thự chìm trong bóng tối. Những tán cây nằm sát nhau, tiếng xào xạc gió thổi làm bầu không khí trở nên quỷ dị. Căn biệt thự to lớn đến như vậy nhưng lại không có nổi một bóng đèn điện chiếu sáng, tất cả ánh sáng đều dựa vào những cây đèn sáp màu đỏ đã được đặt cố định ở những nơi trọng điểm. Trên trần nhà, cửa ra vào... Hay thậm chí là lan can còn có cả những dải lụa đỏ dùng trong việc trang trí đám cưới. Đám quạ ngoài kia không biết từ đâu bay tới, chúng nó thi nhau gào lên âm thanh thê lương như tìm thấy được linh hồn người đã mất. Ấy vậy mà người trong căn biệt thự vẫn điềm tĩnh sửa soạn. Trên cửa nhà chính có dán chữ " Hỉ" hai bên, ánh đèn mập mờ làm không khí trở nên quỷ dị, rùng rợn hơn bao giờ hết. Trước nhà khách lập một bàn thờ, ánh đèn hắt hiu soi được chút hương khói đang nghi ngút ở trên bàn. Vài cây hoa trắng cắm trong lọ đã có dấu hiệu rủ đầu xuống trông chán nản kinh khủng. Trên di ảnh người đã mất là một… Đàm Tử trong đôi mắt ngấn lệ, bà cứ tưởng Khiết Long sẽ vĩnh viễn rời xa bà, nay lại có thể nghe tin con trai vẫn còn hy vọng khiến tâm tình bà cách động mãi thôi. Bà hỏi lại Thẩm Trúc Bạch." Đúng là sự thật chứ ?"Thẩm Trúc Bạch gãi đầu, ánh mắt cậu di chuyển đến di ảnh của Khiết Long. Chỉ thấy bức ảnh thờ đó nháy mắt với cậu một cái.Động tác thoáng qua như thế nhưng cũng khiến cậu giật mình, Thẩm Trúc Bạch thầm mắng." Mẹ nó! Anh đừng có hù dọa tôi như thế được không ? Trái tim tôi cũng mỏng manh như thiếu nữ gặp ma vận đó. Lương tâm anh bị ma chó cắn hay sao mà dọa tôi mãi thế !?"Di ảnh kia dường như đọc được suy nghĩ của cậu, nó nở nụ cười cứng ngắt đến rợn người. Thẩm Trúc Bạch thấy mà lạnh toát cả sống lưng.Đàm Tử nhìn Thẩm Trúc Bạch cứ ngẩn ra liền có chút nôn nóng, bà vội lây người cậu. Nhẹ hỏi." Trúc Bạch! Trúc Bạch... Con không nói dối ta chứ ?"Lúc này, Thẩm Trúc Bạch mới hoàn hồn lại. Cậu cười ngượng đáp." M-Mẹ.... Chuyện này là sự thật... Chính Trạch Khiết Long đêm qua đã nói cho con biết "Đàm Tử thoáng giật mình, hóa ra...đứa nhóc này có thể nhìn thấy rõ con bà thật sự.Người phụ nữ này là một quý bà nổi tiếng lạnh lùng và tài giỏi trong giới kinh doanh. Khi xưa lúc chồng bà mất, Trạch Khiết Long vẫn còn là đứa nhỏ chỉ biết khóc oa oa chưa hiểu sự đời thì chính Đàm Tử. Một người phụ nữ góa chồng tự mình đứng lên. Gánh vác cả một công ty quay về quỹ đạo.Những tưởng những tháng năm gồng gánh của bà sẽ có Trạch Khiết Long gánh vác thay... Nào ngờ, con trai lại mất đến cả xác không tìm ra. Cuối cùng, vẫn là bà phải tự mình chèo con thuyền này.Đến bây giờ, bao nhiêu nổi lòng cũng hóa thành nước mắt. Bà nắm lấy tay Thẩm Trúc Bạch, thành khẩn nói." Trúc Bạch à, ta cầu xin con... Con hãy cứu lấy Trạch Khiết Long giúp ta. Có được không ?"Cách siết tay của Đàm Tử rất có lực, làm cho cậu cảm nhận có chút đau. Trúc Bạch thầm nghĩ." Mẹ à- người không nhớ chính người đã ngang ngược bắt ép con cưới Trạch Khiết Long. Bây giờ chủ cần nói thôi, cầu xin làm gì? Sẽ tổn thọ, tổn thọ lắm đấy. Ai da"Trong bụng thì nói như thế, nhưng ngoài mặt. Thẩm Trúc Bạch vẫn rất lẽ phép đáp." Được được, mẹ đừng lo. Khiết Long dù sao cũng là chồng con... Án oan này, nếu con không giải oan cho chồng con thì phải giải oan cho ai đây ạ? "" Cảm ơn con, cảm ơn con"Đàm Tử nghe mà vui đến cảm ơn rối rít. Cũng không màng tới hình tượng cao quý ngày xưa. Một người mẹ khao khát con trai quay về, bất kì giá nào họ cũng chấp nhận đánh đổi.Trong lòng bà càng lúc càng quý Thẩm Trúc Bạch hơn, còn không quên nói." Trúc Bạch, để ta xuống bếp nói người làm nấu thêm thức ăn ngon cho con. Trúc Bạch mau dậy đánh răng rồi xuống ăn cơm nhé !"" Con nhớ rồi ạ"Thẩm Trúc Bạch quay cuồng trong lời nói của Đàm Tử. Cho đến lúc bà đi xuống, cậu mới yên tĩnh hơn một chút.Ngồi trên chiếc giường cao cấp, Thẩm Trúc Bạch ngẩn ngơ suy nghĩ.Buồn cười thật, rõ ràng cậu chia tay người yêu. Còn tưởng cả đời này sẽ độc thân, nào ngờ bây giờ cậu lại được nhà giàu cưới hỏi. Đêm tân hôn phải ngủ trong quan tài, gặp chồng thì lại là một con ma. Mà ma thì thôi đi, cớ gì lại đạp cậu xuống giường.Mà đạp xuống giường cậu cũng thôi đi, cớ gì lại tự chui đầu vào lưới. Chỉ vì tức giận mà nhận lời làm vợ của con ma?Mà nhận làm vợ thì cũng thôi vậy, tại sao lại đồng ý đi giải oan cho Trạch Khiết Long?  Chuyện tâm linh cậu biết cái gì đâu mà giải ? Thiệt là ngu hết chỗ nói mà.Thảm Trúc Bạch thở dài một hơi, tự mắng mình là kẻ ngu ngốc nhất trần đời. Nhưng cậu không hề hay biết rằng... Bản thân mang theo linh lực của ông, lại sinh vào ngày quỷ môn quan mở ngục cho nên thành ra mà nói. Tương lai sau này, nhà họ Trạch đặc biệt là Trạch Khiết Long sẽ còn nhờ cậu nhiều lắm.Thẩm Trúc Bạch nhìn cái di ảnh trên bàn thờ, thầm nói." Đồ con ma sống đêm ngủ ngày, giờ này thì lại đi trốn. Đồ nhát gan..Ái da, đau quá"Không biết từ lúc nào, quả táo trên bàn thờ bỗng nhiên bay vụt đến chạm mạnh đến trán Thẩm Trúc Bạch. Khiến cậu la ó không ngừng.Tội nói xấu chồng! Quả là không thể tha thứ .

Chương 8: Hồn ma dạy vợ lấy lòng mẹ chồng