Một buổi chiều năm 2004, Giang Thành có buổi biểu diễn thu hút hàng vạn người. Bạn đi khắp hành lang ngõ hẻm nơi đâu cũng thấy âm thanh bài hát do Lâm Tịch viết, Hứa Mỹ Tĩnh hát vang lên khắp nơi. "Anh hút thuốc lá, khiến em phải chạy khắp trấn lớn trấn nhỏ tìm cho anh..." Hôm đó cũng như hôm nay, mưa nhỏ bay lất phất, còn có cả sương mù không tan. Cửa sổ của gian phòng bị gió thổi vang lên phần phật, mưa nhỏ tí tách rơi xuống. Trên mặt bàn là máy tính để bàn kiểu cũ rích, bên cạnh chồng mười cuốn sách dày như từ điển Oxford. Mạnh Thịnh Nam giở tài liệu trong tay, bên cạnh là một đống bút chì và một chống giấy trắng. Cô đọc những mẩu đối thoại nổi bật: "Lương Tư Thành từng hỏi Lâm Huy Nhân vì sao lại là em?" Lâm Huy Nhân trả lời. "Bởi vì đáp án rất dài, anh phải dùng cả đời này để trả lời em." Bên cạnh bàn đọc sách, băng nhạc do Thích Kiều đưa đang chậm rãi phát ra âm thanh. Rèm cửa che đi thời tiết bên ngoài, trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng. Bên trong máy…
Chương 30-2
Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài HoaTác giả: Thư ViễnTruyện Ngôn TìnhMột buổi chiều năm 2004, Giang Thành có buổi biểu diễn thu hút hàng vạn người. Bạn đi khắp hành lang ngõ hẻm nơi đâu cũng thấy âm thanh bài hát do Lâm Tịch viết, Hứa Mỹ Tĩnh hát vang lên khắp nơi. "Anh hút thuốc lá, khiến em phải chạy khắp trấn lớn trấn nhỏ tìm cho anh..." Hôm đó cũng như hôm nay, mưa nhỏ bay lất phất, còn có cả sương mù không tan. Cửa sổ của gian phòng bị gió thổi vang lên phần phật, mưa nhỏ tí tách rơi xuống. Trên mặt bàn là máy tính để bàn kiểu cũ rích, bên cạnh chồng mười cuốn sách dày như từ điển Oxford. Mạnh Thịnh Nam giở tài liệu trong tay, bên cạnh là một đống bút chì và một chống giấy trắng. Cô đọc những mẩu đối thoại nổi bật: "Lương Tư Thành từng hỏi Lâm Huy Nhân vì sao lại là em?" Lâm Huy Nhân trả lời. "Bởi vì đáp án rất dài, anh phải dùng cả đời này để trả lời em." Bên cạnh bàn đọc sách, băng nhạc do Thích Kiều đưa đang chậm rãi phát ra âm thanh. Rèm cửa che đi thời tiết bên ngoài, trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng. Bên trong máy… "Thư tình của Trương Học Hữu đi." Trần Tư dịu dàng nói.Trần Tư vừa nói xong, Mạnh Thịnh Nam bắt đầu đàn.Lúc quay về, Trì Tranh thấy dưới cây hòe lớn, cô gái đang cúi đầu, ngón tay khẽ gảy đàn ghita, anh không tới gần, cứ đứng đó nhìn cô. Tiếng đàn ghita truyền tới, anh cứ đứng nhìn như vậy, sau đó châm một điếu thuốc, ánh mắt vẫn dính chặt vào cô.Cô đàn xong một bài, ngẩng đầu, hơi sửng sốt khi thấy anh.Trì Tranh vứt điếu thuốc xuống đất đi tới, Trần Tư quay về phòng, trong sân chỉ còn lại hai người, Mạnh Thịnh nam cần đàn ghita đứng lên, cô nhìn anh một cái rồi lại cụp mắt xuống."Chuyện đó...Tôi cầm đàn ghita vào cho cô Trần đây."Anh đứng phía sau nhìn cô lắc đầu bật cười. Mạnh Thịnh Nam đi vào nói với Trần Tư mình muốn về, đúng lúc Trì Tranh cũng tới đây."Bây giờ?" Anh hỏi.Cô gật đầu. "Không cần...""Tôi đưa em về." Anh ngắt lời cô. "Đi thôi."Trần Tư nhìn thấy hai người đi ra khỏi cửa, nở nụ cười.Lúc ấy ánh mặt trời đã không còn gắt nữa, cô ngồi phía sau mô tô, Trì Tranh ngồi phía trước, ở trên xe, gió thổi qua, anh mở miệng hỏi. "Nhà ở đâu?"Mạnh Thịnh Nam chợt nói. "Phong Thủy Đài.""Hả?"Cô cho là anh không nghe rõ, tăng thêm âm lượng. "Phong Thủy Đài."Khóe miệng Trì Tranh khẽ nhếch lên. "Cái gì?"Mạnh Thịnh Nam. "Phong - Thủy - Đài."Trì Tranh cười, hai mươi phút sau đã dừng xe trước đầu hẻm nhà cô. Mạnh Thịnh Nam xuống xe, vuốt vuốt lại tóc. Bên đường không có ai, đám con nít đang chơi trong ngõ, cô nói tiếng cảm ơn đang muốn đi đột nhiên nghĩ tới canh bồ câu Thịnh Điển làm."Cậu chờ chút."Cô nói xong chạy vào ngõ hẻm.Trì Tranh không biết ý cô là gì, nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Hôm nay cô mặc váy trắng đến gối, lúc chạy làn váy hơi tung bay. Anh như thấy được thời gian ngưng lại, thế giới đột nhiên yên tĩnh. Lúc cô đi ra trong tay còn cầm cái cặp lồng nhỏ, tới gần anh."Gì đây?" Anh hỏi."Lúc trưa mẹ tôi nấu canh cho cô Trần bồi bổ thân thể, nhưng lúc đi..." Mạnh Thịnh Nam dừng lại, đỏ mặt. "quên mất."Anh giương mắt nhìn cô.Mấy đứa nhỏ phía sau chạy tới gần đây, không biết là cánh tay ai va vào lưng cô, Mạnh Thịnh nam không phản úng kịp, tay còn ôm cặp lồng, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, lảo đảo một cái.Trì Tranh nhanh tay lẹ mắt một tay ôm eo mô một tay cầm lấy cặp lồng.Chỉ một giây.Môi cô đáp xuống má phải anh.
"Thư tình của Trương Học Hữu đi." Trần Tư dịu dàng nói.
Trần Tư vừa nói xong, Mạnh Thịnh Nam bắt đầu đàn.
Lúc quay về, Trì Tranh thấy dưới cây hòe lớn, cô gái đang cúi đầu, ngón tay khẽ gảy đàn ghita, anh không tới gần, cứ đứng đó nhìn cô. Tiếng đàn ghita truyền tới, anh cứ đứng nhìn như vậy, sau đó châm một điếu thuốc, ánh mắt vẫn dính chặt vào cô.
Cô đàn xong một bài, ngẩng đầu, hơi sửng sốt khi thấy anh.
Trì Tranh vứt điếu thuốc xuống đất đi tới, Trần Tư quay về phòng, trong sân chỉ còn lại hai người, Mạnh Thịnh nam cần đàn ghita đứng lên, cô nhìn anh một cái rồi lại cụp mắt xuống.
"Chuyện đó...Tôi cầm đàn ghita vào cho cô Trần đây."
Anh đứng phía sau nhìn cô lắc đầu bật cười. Mạnh Thịnh Nam đi vào nói với Trần Tư mình muốn về, đúng lúc Trì Tranh cũng tới đây.
"Bây giờ?" Anh hỏi.
Cô gật đầu. "Không cần..."
"Tôi đưa em về." Anh ngắt lời cô. "Đi thôi."
Trần Tư nhìn thấy hai người đi ra khỏi cửa, nở nụ cười.
Lúc ấy ánh mặt trời đã không còn gắt nữa, cô ngồi phía sau mô tô, Trì Tranh ngồi phía trước, ở trên xe, gió thổi qua, anh mở miệng hỏi. "Nhà ở đâu?"
Mạnh Thịnh Nam chợt nói. "Phong Thủy Đài."
"Hả?"
Cô cho là anh không nghe rõ, tăng thêm âm lượng. "Phong Thủy Đài."
Khóe miệng Trì Tranh khẽ nhếch lên. "Cái gì?"
Mạnh Thịnh Nam. "Phong - Thủy - Đài."
Trì Tranh cười, hai mươi phút sau đã dừng xe trước đầu hẻm nhà cô. Mạnh Thịnh Nam xuống xe, vuốt vuốt lại tóc. Bên đường không có ai, đám con nít đang chơi trong ngõ, cô nói tiếng cảm ơn đang muốn đi đột nhiên nghĩ tới canh bồ câu Thịnh Điển làm.
"Cậu chờ chút."
Cô nói xong chạy vào ngõ hẻm.
Trì Tranh không biết ý cô là gì, nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Hôm nay cô mặc váy trắng đến gối, lúc chạy làn váy hơi tung bay. Anh như thấy được thời gian ngưng lại, thế giới đột nhiên yên tĩnh. Lúc cô đi ra trong tay còn cầm cái cặp lồng nhỏ, tới gần anh.
"Gì đây?" Anh hỏi.
"Lúc trưa mẹ tôi nấu canh cho cô Trần bồi bổ thân thể, nhưng lúc đi..." Mạnh Thịnh Nam dừng lại, đỏ mặt. "quên mất."
Anh giương mắt nhìn cô.
Mấy đứa nhỏ phía sau chạy tới gần đây, không biết là cánh tay ai va vào lưng cô, Mạnh Thịnh nam không phản úng kịp, tay còn ôm cặp lồng, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, lảo đảo một cái.
Trì Tranh nhanh tay lẹ mắt một tay ôm eo mô một tay cầm lấy cặp lồng.
Chỉ một giây.
Môi cô đáp xuống má phải anh.
Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài HoaTác giả: Thư ViễnTruyện Ngôn TìnhMột buổi chiều năm 2004, Giang Thành có buổi biểu diễn thu hút hàng vạn người. Bạn đi khắp hành lang ngõ hẻm nơi đâu cũng thấy âm thanh bài hát do Lâm Tịch viết, Hứa Mỹ Tĩnh hát vang lên khắp nơi. "Anh hút thuốc lá, khiến em phải chạy khắp trấn lớn trấn nhỏ tìm cho anh..." Hôm đó cũng như hôm nay, mưa nhỏ bay lất phất, còn có cả sương mù không tan. Cửa sổ của gian phòng bị gió thổi vang lên phần phật, mưa nhỏ tí tách rơi xuống. Trên mặt bàn là máy tính để bàn kiểu cũ rích, bên cạnh chồng mười cuốn sách dày như từ điển Oxford. Mạnh Thịnh Nam giở tài liệu trong tay, bên cạnh là một đống bút chì và một chống giấy trắng. Cô đọc những mẩu đối thoại nổi bật: "Lương Tư Thành từng hỏi Lâm Huy Nhân vì sao lại là em?" Lâm Huy Nhân trả lời. "Bởi vì đáp án rất dài, anh phải dùng cả đời này để trả lời em." Bên cạnh bàn đọc sách, băng nhạc do Thích Kiều đưa đang chậm rãi phát ra âm thanh. Rèm cửa che đi thời tiết bên ngoài, trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng. Bên trong máy… "Thư tình của Trương Học Hữu đi." Trần Tư dịu dàng nói.Trần Tư vừa nói xong, Mạnh Thịnh Nam bắt đầu đàn.Lúc quay về, Trì Tranh thấy dưới cây hòe lớn, cô gái đang cúi đầu, ngón tay khẽ gảy đàn ghita, anh không tới gần, cứ đứng đó nhìn cô. Tiếng đàn ghita truyền tới, anh cứ đứng nhìn như vậy, sau đó châm một điếu thuốc, ánh mắt vẫn dính chặt vào cô.Cô đàn xong một bài, ngẩng đầu, hơi sửng sốt khi thấy anh.Trì Tranh vứt điếu thuốc xuống đất đi tới, Trần Tư quay về phòng, trong sân chỉ còn lại hai người, Mạnh Thịnh nam cần đàn ghita đứng lên, cô nhìn anh một cái rồi lại cụp mắt xuống."Chuyện đó...Tôi cầm đàn ghita vào cho cô Trần đây."Anh đứng phía sau nhìn cô lắc đầu bật cười. Mạnh Thịnh Nam đi vào nói với Trần Tư mình muốn về, đúng lúc Trì Tranh cũng tới đây."Bây giờ?" Anh hỏi.Cô gật đầu. "Không cần...""Tôi đưa em về." Anh ngắt lời cô. "Đi thôi."Trần Tư nhìn thấy hai người đi ra khỏi cửa, nở nụ cười.Lúc ấy ánh mặt trời đã không còn gắt nữa, cô ngồi phía sau mô tô, Trì Tranh ngồi phía trước, ở trên xe, gió thổi qua, anh mở miệng hỏi. "Nhà ở đâu?"Mạnh Thịnh Nam chợt nói. "Phong Thủy Đài.""Hả?"Cô cho là anh không nghe rõ, tăng thêm âm lượng. "Phong Thủy Đài."Khóe miệng Trì Tranh khẽ nhếch lên. "Cái gì?"Mạnh Thịnh Nam. "Phong - Thủy - Đài."Trì Tranh cười, hai mươi phút sau đã dừng xe trước đầu hẻm nhà cô. Mạnh Thịnh Nam xuống xe, vuốt vuốt lại tóc. Bên đường không có ai, đám con nít đang chơi trong ngõ, cô nói tiếng cảm ơn đang muốn đi đột nhiên nghĩ tới canh bồ câu Thịnh Điển làm."Cậu chờ chút."Cô nói xong chạy vào ngõ hẻm.Trì Tranh không biết ý cô là gì, nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Hôm nay cô mặc váy trắng đến gối, lúc chạy làn váy hơi tung bay. Anh như thấy được thời gian ngưng lại, thế giới đột nhiên yên tĩnh. Lúc cô đi ra trong tay còn cầm cái cặp lồng nhỏ, tới gần anh."Gì đây?" Anh hỏi."Lúc trưa mẹ tôi nấu canh cho cô Trần bồi bổ thân thể, nhưng lúc đi..." Mạnh Thịnh Nam dừng lại, đỏ mặt. "quên mất."Anh giương mắt nhìn cô.Mấy đứa nhỏ phía sau chạy tới gần đây, không biết là cánh tay ai va vào lưng cô, Mạnh Thịnh nam không phản úng kịp, tay còn ôm cặp lồng, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, lảo đảo một cái.Trì Tranh nhanh tay lẹ mắt một tay ôm eo mô một tay cầm lấy cặp lồng.Chỉ một giây.Môi cô đáp xuống má phải anh.