Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu…

Chương 547: Chương 547

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Hàn Đông Nguyên trừng mắt nhìn anh ấy.Tôn Kiện lại dùng tay ra hiệu xin tha thứ với anh trong âm thầm.Trình Ninh thấy thế thì buồn cười.Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Thẩm Thanh cũng không phải là loại người thích phàn nàn, khiến cô ấy đột nhiên nói ra những lời như vậy, rõ ràng là mấy tháng nay bị người khác cằn nhằn.Trình Ninh vươn tay đón lấy Tiểu Oản Đậu, nhìn cô bé cong mắt cười toe toét với mình thì trái tim liền tan chảy.Đứa bé này thừa hưởng những đức tính tốt của Thẩm Thanh và Tôn Kiện.Cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi thích Tiểu Oản Đậu, xinh đẹp làm sao, ai da, nếu tôi sinh con cũng muốn sinh con gái, tôi vừa nghĩ đến việc nếu sinh con trai thì từ nay về sau sẽ không có ai kế thừa sắc đẹp của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu”Mọi người: “....."Buổi tối Trình Ninh ngồi trên giường nhìn Hàn Đông Nguyên.Hàn Đông Nguyên hỏi cô: “Sao vậy?”Trình Ninh hỏi anh: “Anh Ba, anh muốn có con không?”Bọn họ từ sau khi kết hôn, hai năm nay dường như chưa từng thảo luận về vấn đề con cái.Dù sao thì hai người ở hai nơi khác nhau, muốn có con chắc chắn là không thực tế.“Em muốn không?”Hàn Đông Nguyên ngồi ở bên giường, hỏi cô.Trình Ninh lắc đầu, nói: “Sau này sẽ muốn, nhưng bây giờ thì không. Chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm, em không phải không thích trẻ con, nhưng cảm thấy nên đợi đến khi chúng ta đã ổn định, có thời gian dành cho đứa nhỏ, yêu thương nó, chăm sóc thật tốt cho nó, đây mới là thái độ có trách nhiệm”“Vậy thì để sau tính”Hàn Đông Nguyên đưa tay sờ lên mặt cô, nói: “Để thêm mấy năm nữa đi, em không phải nói chúng ta cùng đi Quảng Thành sao? Chờ mọi thứ ổn định thì sinh con."Vân Mộng Hạ VũNói xong thì nghiêng người tới hôn lên mặt cô, nói: “Tạm thời anh thật sự chỉ muốn ở bên em”Anh sợ điều kiện không đủ tốt khiến cô cực khổ.Anh sống trong đại viện với Hứa Đông Mai, Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiên, từ khi Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh mang thai đến khi bọn họ sinh con, ở cữ chăm sóc con, lúc mang thai thân thể khó chịu, lúc sinh thì nguy hiểm, những tháng đầu nuôi con mỗi đêm đều không ngủ được, những điều này anh xem như chưa tự mình trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy cả.Anh không ở cạnh cô, trước khi có sắp xếp hợp lý, chắc chắn sẽ không để cô phải chịu khổ như vậy.Anh hôn cô, khi mồ hôi quyện vào nhau, cô vô lực cuộn tròn vào trong lòng anh, anh cẩn thận hôn lên tai cô rồi nói: “Anh bây giờ chỉ muốn nuôi em”Rất nhiều người trong công xã rất ngạc nhiên khi Trình Ninh trở về.Trước đó, trên dưới công xã và dân làng không phải chưa từng nhắc tới, Trình Ninh xinh đẹp như vậy, lại còn học Đại học, cũng không biết đến thành phố lớn rồi sau này có trở về nữa hay không.Hàn xưởng trưởng rất có năng lực, nhưng dù có năng lực đến đâu cũng không thể địch lại vì vợ quá xinh đẹp, ở xa như vậy, may mà Hàn xưởng trưởng hình như quá cuồng vợ mình, cho nên cứ dăm ba bữa lại chạy đến Quảng Thành.Sau đó Trình Ninh đã trở về.Bà con đều có cảm tình với Trình Ninh.Họ thấy Trình Ninh trở về chính là con gái của công xã họ cũng trở về, đứa trẻ này có tiềm năng, vẫn chưa quên cội nguồn của mình.Sự chất phác mộc mạc này khiến cho Trình Ninh thấy chột dạ.Cô cảm thấy cchột dạ, bởi vì mấy tháng nữa sẽ thi Đại học, cô trở về cũng chỉ ở vài tháng, sau đó lại tham gia kỳ thi Đại học, còn muốn dẫn Hàn Đông Nguyên đi cùng.Nhưng mà chuyện Trình Ninh trở về công xã, người nhà họ Hàn lại phản đối kịch liệt.Trình Ninh trước tiên ở công xã hai tháng, cuối tháng 9 thì trở về Bắc Thành cùng Hàn Đông Nguyên.Mọi người nhìn thấy Trình Ninh thì đương nhiên rất vui mừng, nhưng vừa nhắc đến việc cô quyết định chuyển hộ khẩu về công xã Thạch Kiều mà không hề bàn bạc với gia đình thì rất tức giận.

Hàn Đông Nguyên trừng mắt nhìn anh ấy.

Tôn Kiện lại dùng tay ra hiệu xin tha thứ với anh trong âm thầm.

Trình Ninh thấy thế thì buồn cười.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Thẩm Thanh cũng không phải là loại người thích phàn nàn, khiến cô ấy đột nhiên nói ra những lời như vậy, rõ ràng là mấy tháng nay bị người khác cằn nhằn.

Trình Ninh vươn tay đón lấy Tiểu Oản Đậu, nhìn cô bé cong mắt cười toe toét với mình thì trái tim liền tan chảy.

Đứa bé này thừa hưởng những đức tính tốt của Thẩm Thanh và Tôn Kiện.

Cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi thích Tiểu Oản Đậu, xinh đẹp làm sao, ai da, nếu tôi sinh con cũng muốn sinh con gái, tôi vừa nghĩ đến việc nếu sinh con trai thì từ nay về sau sẽ không có ai kế thừa sắc đẹp của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu”

Mọi người: “....."

Buổi tối Trình Ninh ngồi trên giường nhìn Hàn Đông Nguyên.

Hàn Đông Nguyên hỏi cô: “Sao vậy?”

Trình Ninh hỏi anh: “Anh Ba, anh muốn có con không?”

Bọn họ từ sau khi kết hôn, hai năm nay dường như chưa từng thảo luận về vấn đề con cái.

Dù sao thì hai người ở hai nơi khác nhau, muốn có con chắc chắn là không thực tế.

“Em muốn không?”

Hàn Đông Nguyên ngồi ở bên giường, hỏi cô.

Trình Ninh lắc đầu, nói: “Sau này sẽ muốn, nhưng bây giờ thì không. Chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm, em không phải không thích trẻ con, nhưng cảm thấy nên đợi đến khi chúng ta đã ổn định, có thời gian dành cho đứa nhỏ, yêu thương nó, chăm sóc thật tốt cho nó, đây mới là thái độ có trách nhiệm”

“Vậy thì để sau tính”

Hàn Đông Nguyên đưa tay sờ lên mặt cô, nói: “Để thêm mấy năm nữa đi, em không phải nói chúng ta cùng đi Quảng Thành sao? Chờ mọi thứ ổn định thì sinh con."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong thì nghiêng người tới hôn lên mặt cô, nói: “Tạm thời anh thật sự chỉ muốn ở bên em”

Anh sợ điều kiện không đủ tốt khiến cô cực khổ.

Anh sống trong đại viện với Hứa Đông Mai, Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiên, từ khi Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh mang thai đến khi bọn họ sinh con, ở cữ chăm sóc con, lúc mang thai thân thể khó chịu, lúc sinh thì nguy hiểm, những tháng đầu nuôi con mỗi đêm đều không ngủ được, những điều này anh xem như chưa tự mình trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy cả.

Anh không ở cạnh cô, trước khi có sắp xếp hợp lý, chắc chắn sẽ không để cô phải chịu khổ như vậy.

Anh hôn cô, khi mồ hôi quyện vào nhau, cô vô lực cuộn tròn vào trong lòng anh, anh cẩn thận hôn lên tai cô rồi nói: “Anh bây giờ chỉ muốn nuôi em”

Rất nhiều người trong công xã rất ngạc nhiên khi Trình Ninh trở về.

Trước đó, trên dưới công xã và dân làng không phải chưa từng nhắc tới, Trình Ninh xinh đẹp như vậy, lại còn học Đại học, cũng không biết đến thành phố lớn rồi sau này có trở về nữa hay không.

Hàn xưởng trưởng rất có năng lực, nhưng dù có năng lực đến đâu cũng không thể địch lại vì vợ quá xinh đẹp, ở xa như vậy, may mà Hàn xưởng trưởng hình như quá cuồng vợ mình, cho nên cứ dăm ba bữa lại chạy đến Quảng Thành.

Sau đó Trình Ninh đã trở về.

Bà con đều có cảm tình với Trình Ninh.

Họ thấy Trình Ninh trở về chính là con gái của công xã họ cũng trở về, đứa trẻ này có tiềm năng, vẫn chưa quên cội nguồn của mình.

Sự chất phác mộc mạc này khiến cho Trình Ninh thấy chột dạ.

Cô cảm thấy cchột dạ, bởi vì mấy tháng nữa sẽ thi Đại học, cô trở về cũng chỉ ở vài tháng, sau đó lại tham gia kỳ thi Đại học, còn muốn dẫn Hàn Đông Nguyên đi cùng.

Nhưng mà chuyện Trình Ninh trở về công xã, người nhà họ Hàn lại phản đối kịch liệt.

Trình Ninh trước tiên ở công xã hai tháng, cuối tháng 9 thì trở về Bắc Thành cùng Hàn Đông Nguyên.

Mọi người nhìn thấy Trình Ninh thì đương nhiên rất vui mừng, nhưng vừa nhắc đến việc cô quyết định chuyển hộ khẩu về công xã Thạch Kiều mà không hề bàn bạc với gia đình thì rất tức giận.

Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng SinhTác giả: Ngũ Diệp ĐàmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa "Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại. "Dạ. " Gương mặt Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn. Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch. Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô. Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê. Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện. Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều. Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! " "Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu… Hàn Đông Nguyên trừng mắt nhìn anh ấy.Tôn Kiện lại dùng tay ra hiệu xin tha thứ với anh trong âm thầm.Trình Ninh thấy thế thì buồn cười.Nhìn dáng vẻ của bọn họ, Thẩm Thanh cũng không phải là loại người thích phàn nàn, khiến cô ấy đột nhiên nói ra những lời như vậy, rõ ràng là mấy tháng nay bị người khác cằn nhằn.Trình Ninh vươn tay đón lấy Tiểu Oản Đậu, nhìn cô bé cong mắt cười toe toét với mình thì trái tim liền tan chảy.Đứa bé này thừa hưởng những đức tính tốt của Thẩm Thanh và Tôn Kiện.Cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi thích Tiểu Oản Đậu, xinh đẹp làm sao, ai da, nếu tôi sinh con cũng muốn sinh con gái, tôi vừa nghĩ đến việc nếu sinh con trai thì từ nay về sau sẽ không có ai kế thừa sắc đẹp của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu”Mọi người: “....."Buổi tối Trình Ninh ngồi trên giường nhìn Hàn Đông Nguyên.Hàn Đông Nguyên hỏi cô: “Sao vậy?”Trình Ninh hỏi anh: “Anh Ba, anh muốn có con không?”Bọn họ từ sau khi kết hôn, hai năm nay dường như chưa từng thảo luận về vấn đề con cái.Dù sao thì hai người ở hai nơi khác nhau, muốn có con chắc chắn là không thực tế.“Em muốn không?”Hàn Đông Nguyên ngồi ở bên giường, hỏi cô.Trình Ninh lắc đầu, nói: “Sau này sẽ muốn, nhưng bây giờ thì không. Chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm, em không phải không thích trẻ con, nhưng cảm thấy nên đợi đến khi chúng ta đã ổn định, có thời gian dành cho đứa nhỏ, yêu thương nó, chăm sóc thật tốt cho nó, đây mới là thái độ có trách nhiệm”“Vậy thì để sau tính”Hàn Đông Nguyên đưa tay sờ lên mặt cô, nói: “Để thêm mấy năm nữa đi, em không phải nói chúng ta cùng đi Quảng Thành sao? Chờ mọi thứ ổn định thì sinh con."Vân Mộng Hạ VũNói xong thì nghiêng người tới hôn lên mặt cô, nói: “Tạm thời anh thật sự chỉ muốn ở bên em”Anh sợ điều kiện không đủ tốt khiến cô cực khổ.Anh sống trong đại viện với Hứa Đông Mai, Từ Kiến Quốc, Thẩm Thanh, Tôn Kiên, từ khi Hứa Đông Mai và Thẩm Thanh mang thai đến khi bọn họ sinh con, ở cữ chăm sóc con, lúc mang thai thân thể khó chịu, lúc sinh thì nguy hiểm, những tháng đầu nuôi con mỗi đêm đều không ngủ được, những điều này anh xem như chưa tự mình trải qua nhưng cũng đã nhìn thấy cả.Anh không ở cạnh cô, trước khi có sắp xếp hợp lý, chắc chắn sẽ không để cô phải chịu khổ như vậy.Anh hôn cô, khi mồ hôi quyện vào nhau, cô vô lực cuộn tròn vào trong lòng anh, anh cẩn thận hôn lên tai cô rồi nói: “Anh bây giờ chỉ muốn nuôi em”Rất nhiều người trong công xã rất ngạc nhiên khi Trình Ninh trở về.Trước đó, trên dưới công xã và dân làng không phải chưa từng nhắc tới, Trình Ninh xinh đẹp như vậy, lại còn học Đại học, cũng không biết đến thành phố lớn rồi sau này có trở về nữa hay không.Hàn xưởng trưởng rất có năng lực, nhưng dù có năng lực đến đâu cũng không thể địch lại vì vợ quá xinh đẹp, ở xa như vậy, may mà Hàn xưởng trưởng hình như quá cuồng vợ mình, cho nên cứ dăm ba bữa lại chạy đến Quảng Thành.Sau đó Trình Ninh đã trở về.Bà con đều có cảm tình với Trình Ninh.Họ thấy Trình Ninh trở về chính là con gái của công xã họ cũng trở về, đứa trẻ này có tiềm năng, vẫn chưa quên cội nguồn của mình.Sự chất phác mộc mạc này khiến cho Trình Ninh thấy chột dạ.Cô cảm thấy cchột dạ, bởi vì mấy tháng nữa sẽ thi Đại học, cô trở về cũng chỉ ở vài tháng, sau đó lại tham gia kỳ thi Đại học, còn muốn dẫn Hàn Đông Nguyên đi cùng.Nhưng mà chuyện Trình Ninh trở về công xã, người nhà họ Hàn lại phản đối kịch liệt.Trình Ninh trước tiên ở công xã hai tháng, cuối tháng 9 thì trở về Bắc Thành cùng Hàn Đông Nguyên.Mọi người nhìn thấy Trình Ninh thì đương nhiên rất vui mừng, nhưng vừa nhắc đến việc cô quyết định chuyển hộ khẩu về công xã Thạch Kiều mà không hề bàn bạc với gia đình thì rất tức giận.

Chương 547: Chương 547