“Xuống nông thôn có gì không tốt? Con phải tìm đến cái chết như vậy. ”“Con cắt cổ tay, chẳng những hại mình, còn hại mẹ với chú Hồ của con bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”“Để người ngoài cười chê nhà chúng ta, con nói con có ngốc hay không?”Ý thức của Tần Hàn Thư vừa mới quay lại, liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa lại mang theo ai oán. Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, chính là người mẹ ruột một đời dựa dẫm đàn ông mà sống, để lấy lòng đàn ông, thậm chí mặc kệ sống chết của con gái ruột — Dương Ái Trinh. Nhưng lại có hơi không đúng, hình như giọng nói này đã trẻ hơn nhiều. Tần Hàn Thư cố gắng mở mắt ra, dáng vẻ của Dương Ái Trinh dần rõ ràng trước mắt cô. Mặc áo sơ mi ngắn tay sợi tổng hợp, ngoài cổ tay trái có một chiếc đồng hồ, không còn trang sức gì khác. Đây có còn là bà cụ sửa soạn lồng lộn đó không?Nhìn kỹ lại, trên mặt bà cũng trơn bóng nhẵn nhụi, chỉ có đuôi mắt có chút nếp nhăn. Hình như ý thức được gì đó, Tần Hàn Thư chậm rãi giơ tay của mình lên, trong ánh mắt ngập tràn…

Chương 5: 5: Không Gian 3

Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt LạnhTác giả: Không Sơn Linh VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Xuống nông thôn có gì không tốt? Con phải tìm đến cái chết như vậy. ”“Con cắt cổ tay, chẳng những hại mình, còn hại mẹ với chú Hồ của con bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”“Để người ngoài cười chê nhà chúng ta, con nói con có ngốc hay không?”Ý thức của Tần Hàn Thư vừa mới quay lại, liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa lại mang theo ai oán. Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, chính là người mẹ ruột một đời dựa dẫm đàn ông mà sống, để lấy lòng đàn ông, thậm chí mặc kệ sống chết của con gái ruột — Dương Ái Trinh. Nhưng lại có hơi không đúng, hình như giọng nói này đã trẻ hơn nhiều. Tần Hàn Thư cố gắng mở mắt ra, dáng vẻ của Dương Ái Trinh dần rõ ràng trước mắt cô. Mặc áo sơ mi ngắn tay sợi tổng hợp, ngoài cổ tay trái có một chiếc đồng hồ, không còn trang sức gì khác. Đây có còn là bà cụ sửa soạn lồng lộn đó không?Nhìn kỹ lại, trên mặt bà cũng trơn bóng nhẵn nhụi, chỉ có đuôi mắt có chút nếp nhăn. Hình như ý thức được gì đó, Tần Hàn Thư chậm rãi giơ tay của mình lên, trong ánh mắt ngập tràn… Hồ Đại Dũng vốn là đồ tể ở nông thôn, sau khi giải phóng, dựa vào kỹ thuật mổ heo vào xưởng thịt liên hợp, có hộ khẩu thành phố.Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn là một cặp sinh đôi – con của ông ta và vợ trước, vợ trước đã chết lúc sinh nở, cặp sinh đôi cũng luôn ở nông thôn để ông bà nội chăm sóc.Sau đó Hồ Đại Dũng tái hôn, cưới một bà cô già có hộ khẩu thành phố, người vợ thứ hai đanh đá chua ngoa, kiên quyết không cho Hồ Đại Dũng đón con vào thành phố.Chỉ là sau đó người phụ nữ đó mãi không sinh được con, Hồ Đại Dũng liền ly hôn với người đó.Dương Ái Trinh là người vợ thứ ba của Hồ Đại Dũng.Để lấy lòng Hồ Đại Dũng, Dương Ái Trinh chủ động đón cặp sinh đôi vào thành phố, cặp sinh đôi lúc đó đã mười ba tuổi.Vốn dĩ Hồ Đại Dũng cũng không ngó ngàng mấy tới cặp sinh đôi, chỉ là hai người vợ cưới sau đều không sinh nở, thấy tuổi của mình ngày càng lớn, đời này có thể chỉ có cặp sinh đôi là con, Hồ Đại Dũng mới thương yêu cặp sinh đôi.Đặc biệt là Hồ Binh Binh, tuy đầu óc đần độn, nhưng lại thành ***** của Hồ Đại Dũng.Hai cha con cũng giống nhau, đều mang dáng vẻ thấp lùn nhưng săn chắc, bởi vì mổ heo quanh năm, đôi mắt lộ ra lệ khí.Tần Hàn Thư đụng mặt, ánh mắt Hồ Binh Binh nhìn cô lập tức lộ ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm, khóe miệng ***** dãi.Là thật sự ***** dãi.Bề ngoài Hồ Binh Binh trông không khác gì người bình thường, nhưng sống chung lâu đều biết trí tuệ của anh ta không khác gì đứa trẻ mười tuổi, biểu đạt yêu thích và ***** đều rất trắng trợn, tốt với người vô điều kiện, nhưng cũng xấu xa không chút che đậy.Ở nhà này, Hồ Binh Binh chỉ đối tốt với Hồ Đại Dũng và Hồ Văn Văn.Đối với Tần Hàn Thư, lúc đầu thường xuyên ức *****, sau đó tuổi tác tăng lên, thân thể dậy thì chín chắn, ánh mắt anh ta nhìn Tần Hàn Thư ngày càng không đúng.Mấy hôm trước khi cắt cổ tay, nửa đêm anh ta tới đẩy cửa phòng Tần Hàn Thư.Anh ta sức lớn, chốt cửa cũng lỏng ra, dọa Tần Hàn Thư run bần bật trong chăn.Cuối cùng Tần Hàn Thư hét to một tiếng, đánh thức hàng xóm trong viện, mới thôi.Đây là một nguyên nhân gián tiếp khiến tâm lý Tần Hàn Thư sụp đổ dẫn tới tự sát.Lúc này đối mặt với cái nhìn hạ lưu không chút che đậy của Hồ Binh Binh, Tần Hàn Thư suýt chút nôn ra.Cô dứt khoát lấy cớ không khỏe, quay ngược về phòng.Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng hi vọng cô mau chóng khỏe lại, miễn cho bị người khác đàm tiếu, nên cũng tùy theo cô.Dương Ái Trinh mang tới cho cô một cái màn thầu và một bát cháo, cùng với một cái trứng vịt muối.Buổi tối Tần Hàn Thư ngủ trong không gian, trên đất trải đầy cánh hoa, nằm bên trên không khác gì nằm trên đám mây, thoải mái hơn cái giường nhỏ trong phòng cô nhiều, ngủ cũng ngon, bốn tiếng ngắn ngủi liền tỉnh dậy, nhưng tinh thần sảng khoái gấp trăm lần.Đợi tới ngày hôm sau, cha con họ Hồ đi làm, Dương Ái Trinh dẫn Hồ Văn Văn đi kéo vải may đồ, Tần Hàn Thư liền ra ngoài, tới xưởng dệt.Chuyện cô xuống nông thôn đã định, nhưng Hồ Văn Văn cũng đừng hòng chiếm được công việc của cô!.

Hồ Đại Dũng vốn là đồ tể ở nông thôn, sau khi giải phóng, dựa vào kỹ thuật mổ heo vào xưởng thịt liên hợp, có hộ khẩu thành phố.

Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn là một cặp sinh đôi – con của ông ta và vợ trước, vợ trước đã chết lúc sinh nở, cặp sinh đôi cũng luôn ở nông thôn để ông bà nội chăm sóc.

Sau đó Hồ Đại Dũng tái hôn, cưới một bà cô già có hộ khẩu thành phố, người vợ thứ hai đanh đá chua ngoa, kiên quyết không cho Hồ Đại Dũng đón con vào thành phố.

Chỉ là sau đó người phụ nữ đó mãi không sinh được con, Hồ Đại Dũng liền ly hôn với người đó.

Dương Ái Trinh là người vợ thứ ba của Hồ Đại Dũng.

Để lấy lòng Hồ Đại Dũng, Dương Ái Trinh chủ động đón cặp sinh đôi vào thành phố, cặp sinh đôi lúc đó đã mười ba tuổi.

Vốn dĩ Hồ Đại Dũng cũng không ngó ngàng mấy tới cặp sinh đôi, chỉ là hai người vợ cưới sau đều không sinh nở, thấy tuổi của mình ngày càng lớn, đời này có thể chỉ có cặp sinh đôi là con, Hồ Đại Dũng mới thương yêu cặp sinh đôi.

Đặc biệt là Hồ Binh Binh, tuy đầu óc đần độn, nhưng lại thành ***** của Hồ Đại Dũng.

Hai cha con cũng giống nhau, đều mang dáng vẻ thấp lùn nhưng săn chắc, bởi vì mổ heo quanh năm, đôi mắt lộ ra lệ khí.

Tần Hàn Thư đụng mặt, ánh mắt Hồ Binh Binh nhìn cô lập tức lộ ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm, khóe miệng ***** dãi.

Là thật sự ***** dãi.

Bề ngoài Hồ Binh Binh trông không khác gì người bình thường, nhưng sống chung lâu đều biết trí tuệ của anh ta không khác gì đứa trẻ mười tuổi, biểu đạt yêu thích và ***** đều rất trắng trợn, tốt với người vô điều kiện, nhưng cũng xấu xa không chút che đậy.

Ở nhà này, Hồ Binh Binh chỉ đối tốt với Hồ Đại Dũng và Hồ Văn Văn.

Đối với Tần Hàn Thư, lúc đầu thường xuyên ức *****, sau đó tuổi tác tăng lên, thân thể dậy thì chín chắn, ánh mắt anh ta nhìn Tần Hàn Thư ngày càng không đúng.

Mấy hôm trước khi cắt cổ tay, nửa đêm anh ta tới đẩy cửa phòng Tần Hàn Thư.

Anh ta sức lớn, chốt cửa cũng lỏng ra, dọa Tần Hàn Thư run bần bật trong chăn.

Cuối cùng Tần Hàn Thư hét to một tiếng, đánh thức hàng xóm trong viện, mới thôi.

Đây là một nguyên nhân gián tiếp khiến tâm lý Tần Hàn Thư sụp đổ dẫn tới tự sát.

Lúc này đối mặt với cái nhìn hạ lưu không chút che đậy của Hồ Binh Binh, Tần Hàn Thư suýt chút nôn ra.

Cô dứt khoát lấy cớ không khỏe, quay ngược về phòng.

Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng hi vọng cô mau chóng khỏe lại, miễn cho bị người khác đàm tiếu, nên cũng tùy theo cô.

Dương Ái Trinh mang tới cho cô một cái màn thầu và một bát cháo, cùng với một cái trứng vịt muối.

Buổi tối Tần Hàn Thư ngủ trong không gian, trên đất trải đầy cánh hoa, nằm bên trên không khác gì nằm trên đám mây, thoải mái hơn cái giường nhỏ trong phòng cô nhiều, ngủ cũng ngon, bốn tiếng ngắn ngủi liền tỉnh dậy, nhưng tinh thần sảng khoái gấp trăm lần.

Đợi tới ngày hôm sau, cha con họ Hồ đi làm, Dương Ái Trinh dẫn Hồ Văn Văn đi kéo vải may đồ, Tần Hàn Thư liền ra ngoài, tới xưởng dệt.

Chuyện cô xuống nông thôn đã định, nhưng Hồ Văn Văn cũng đừng hòng chiếm được công việc của cô!.

Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt LạnhTác giả: Không Sơn Linh VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Xuống nông thôn có gì không tốt? Con phải tìm đến cái chết như vậy. ”“Con cắt cổ tay, chẳng những hại mình, còn hại mẹ với chú Hồ của con bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”“Để người ngoài cười chê nhà chúng ta, con nói con có ngốc hay không?”Ý thức của Tần Hàn Thư vừa mới quay lại, liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa lại mang theo ai oán. Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, chính là người mẹ ruột một đời dựa dẫm đàn ông mà sống, để lấy lòng đàn ông, thậm chí mặc kệ sống chết của con gái ruột — Dương Ái Trinh. Nhưng lại có hơi không đúng, hình như giọng nói này đã trẻ hơn nhiều. Tần Hàn Thư cố gắng mở mắt ra, dáng vẻ của Dương Ái Trinh dần rõ ràng trước mắt cô. Mặc áo sơ mi ngắn tay sợi tổng hợp, ngoài cổ tay trái có một chiếc đồng hồ, không còn trang sức gì khác. Đây có còn là bà cụ sửa soạn lồng lộn đó không?Nhìn kỹ lại, trên mặt bà cũng trơn bóng nhẵn nhụi, chỉ có đuôi mắt có chút nếp nhăn. Hình như ý thức được gì đó, Tần Hàn Thư chậm rãi giơ tay của mình lên, trong ánh mắt ngập tràn… Hồ Đại Dũng vốn là đồ tể ở nông thôn, sau khi giải phóng, dựa vào kỹ thuật mổ heo vào xưởng thịt liên hợp, có hộ khẩu thành phố.Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn là một cặp sinh đôi – con của ông ta và vợ trước, vợ trước đã chết lúc sinh nở, cặp sinh đôi cũng luôn ở nông thôn để ông bà nội chăm sóc.Sau đó Hồ Đại Dũng tái hôn, cưới một bà cô già có hộ khẩu thành phố, người vợ thứ hai đanh đá chua ngoa, kiên quyết không cho Hồ Đại Dũng đón con vào thành phố.Chỉ là sau đó người phụ nữ đó mãi không sinh được con, Hồ Đại Dũng liền ly hôn với người đó.Dương Ái Trinh là người vợ thứ ba của Hồ Đại Dũng.Để lấy lòng Hồ Đại Dũng, Dương Ái Trinh chủ động đón cặp sinh đôi vào thành phố, cặp sinh đôi lúc đó đã mười ba tuổi.Vốn dĩ Hồ Đại Dũng cũng không ngó ngàng mấy tới cặp sinh đôi, chỉ là hai người vợ cưới sau đều không sinh nở, thấy tuổi của mình ngày càng lớn, đời này có thể chỉ có cặp sinh đôi là con, Hồ Đại Dũng mới thương yêu cặp sinh đôi.Đặc biệt là Hồ Binh Binh, tuy đầu óc đần độn, nhưng lại thành ***** của Hồ Đại Dũng.Hai cha con cũng giống nhau, đều mang dáng vẻ thấp lùn nhưng săn chắc, bởi vì mổ heo quanh năm, đôi mắt lộ ra lệ khí.Tần Hàn Thư đụng mặt, ánh mắt Hồ Binh Binh nhìn cô lập tức lộ ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm, khóe miệng ***** dãi.Là thật sự ***** dãi.Bề ngoài Hồ Binh Binh trông không khác gì người bình thường, nhưng sống chung lâu đều biết trí tuệ của anh ta không khác gì đứa trẻ mười tuổi, biểu đạt yêu thích và ***** đều rất trắng trợn, tốt với người vô điều kiện, nhưng cũng xấu xa không chút che đậy.Ở nhà này, Hồ Binh Binh chỉ đối tốt với Hồ Đại Dũng và Hồ Văn Văn.Đối với Tần Hàn Thư, lúc đầu thường xuyên ức *****, sau đó tuổi tác tăng lên, thân thể dậy thì chín chắn, ánh mắt anh ta nhìn Tần Hàn Thư ngày càng không đúng.Mấy hôm trước khi cắt cổ tay, nửa đêm anh ta tới đẩy cửa phòng Tần Hàn Thư.Anh ta sức lớn, chốt cửa cũng lỏng ra, dọa Tần Hàn Thư run bần bật trong chăn.Cuối cùng Tần Hàn Thư hét to một tiếng, đánh thức hàng xóm trong viện, mới thôi.Đây là một nguyên nhân gián tiếp khiến tâm lý Tần Hàn Thư sụp đổ dẫn tới tự sát.Lúc này đối mặt với cái nhìn hạ lưu không chút che đậy của Hồ Binh Binh, Tần Hàn Thư suýt chút nôn ra.Cô dứt khoát lấy cớ không khỏe, quay ngược về phòng.Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng hi vọng cô mau chóng khỏe lại, miễn cho bị người khác đàm tiếu, nên cũng tùy theo cô.Dương Ái Trinh mang tới cho cô một cái màn thầu và một bát cháo, cùng với một cái trứng vịt muối.Buổi tối Tần Hàn Thư ngủ trong không gian, trên đất trải đầy cánh hoa, nằm bên trên không khác gì nằm trên đám mây, thoải mái hơn cái giường nhỏ trong phòng cô nhiều, ngủ cũng ngon, bốn tiếng ngắn ngủi liền tỉnh dậy, nhưng tinh thần sảng khoái gấp trăm lần.Đợi tới ngày hôm sau, cha con họ Hồ đi làm, Dương Ái Trinh dẫn Hồ Văn Văn đi kéo vải may đồ, Tần Hàn Thư liền ra ngoài, tới xưởng dệt.Chuyện cô xuống nông thôn đã định, nhưng Hồ Văn Văn cũng đừng hòng chiếm được công việc của cô!.

Chương 5: 5: Không Gian 3