Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Hôm qua Hướng Tiền mới về đơn vị, tên lười biếng ngủ say lúc nửa đêm, tội nghiệp Hướng Tiền mệt mỏi ở tạm phòng thường trực cả đêm. Tay chân chồng của tôi đều bị bong tróc chảy máu, Hướng Tiền chắc cũng không khá hơn chút nào. Trong nhà có một người không biết nóng biết lạnh còn chưa tính, còn có con chồng trước.”“Trời chưa sáng anh ấy lại ra ngoài làm nhiệm vụ khẩn, liều mạng thế này không biết ngày nào sẽ mất mạng.”Thanh âm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rơi vào tai Tô Diệp, đánh thức cô.Tô Diệp sau khi thức dậy cảm thấy cả người đau nhức, xảy ra chuyện gì, không phải cô chết rồi sao?Đập vào mí mắt là một đôi chữ song hỷ thật to mới tinh, một bình nước nóng, chậu men mới toanh.Cái bàn gỗ cũ nát lại được người ta lau đến bóng loáng, thiếu chân nhưng được nối tiếp với giá sách thật tốt, ngăn tủ thủy tinh sạch sẽ, trưng bày trọn bộ “Tư tưởng Mác Lênin”, “Trích lời Chủ tịch”...!Tuy gian nhà được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nhưng vẫn không giấu được hơi thở cũ nát của…
Chương 45: 45: Vì Có Thêm Một Người Phụ Nữ Nên Căn Phòng Đã Thay Đổi 2
Thập Niên 60 Làm Giàu Trong Niên Đại VănTác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa“Hôm qua Hướng Tiền mới về đơn vị, tên lười biếng ngủ say lúc nửa đêm, tội nghiệp Hướng Tiền mệt mỏi ở tạm phòng thường trực cả đêm. Tay chân chồng của tôi đều bị bong tróc chảy máu, Hướng Tiền chắc cũng không khá hơn chút nào. Trong nhà có một người không biết nóng biết lạnh còn chưa tính, còn có con chồng trước.”“Trời chưa sáng anh ấy lại ra ngoài làm nhiệm vụ khẩn, liều mạng thế này không biết ngày nào sẽ mất mạng.”Thanh âm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rơi vào tai Tô Diệp, đánh thức cô.Tô Diệp sau khi thức dậy cảm thấy cả người đau nhức, xảy ra chuyện gì, không phải cô chết rồi sao?Đập vào mí mắt là một đôi chữ song hỷ thật to mới tinh, một bình nước nóng, chậu men mới toanh.Cái bàn gỗ cũ nát lại được người ta lau đến bóng loáng, thiếu chân nhưng được nối tiếp với giá sách thật tốt, ngăn tủ thủy tinh sạch sẽ, trưng bày trọn bộ “Tư tưởng Mác Lênin”, “Trích lời Chủ tịch”...!Tuy gian nhà được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nhưng vẫn không giấu được hơi thở cũ nát của… Nhóm dịch: Thất Liên HoaCó thể tặng ngũ cốc tinh chế vào thời điểm này đó là một tình bạn sống chết có nhau, ít ai có thể từ chối phần tình bạn này.Nhưng Tô Diệp đâu cần người khác tiếp tế?Tô Diệp nhìn túi lương thực này, đầu đập thình thịch đau buốt.Cô không dám lấy không của người khác nhiều ngũ cốc tinh chế như vậy, cô nhặt lương thực lên, nghĩ là có thời gian thì đem trả lại....Viện quân y biên giới.Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Cố Hướng Tiền mặt không chút máu nằm trên giường, lông mi run rẩy nhẹ như không.Các y tá trong lúc rảnh rỗi thay ca, thì thầm líu ríu: “Vị thủ trưởng nằm trên giường 108, nghe nói không bình thường, nếu có thể tỉnh lại chính là anh hùng.”Các y tá nói về giường 108, khuôn mặt trái xoan hiện lên một đám mây đỏ.Thủ trưởng giường 108 dáng dấp đẹp trai cực kì, tuy nằm trên giường ngủ sâu không tỉnh, cũng khiến người khác nhịn không nổi ngắm vài lần.Các y tá tranh giành sứt đầu mẻ trán trực giường anh.Một cô y tá buộc tóc đuôi ngựa cười nhạo nói: “Có thể vào đây nào có ai không phải là anh hùng nhân dân?”Người kia thấp giọng nói: “Người này thì khác! Nghe nói anh ấy bắt được phần tử nguy hiểm đặc công của địch, kẻ đó còn là thủ lĩnh.Vì bắt được đặc vụ của địch, xương của thủ trưởng gãy gập cả, chắc là bị kéo lê cả đường cũng không buông tay.Tỉnh lại chắc chắn ít nhất được ghi công huân chương hạng hai.”“Mấy cái hư danh này có ích lợi gì, đáng tiếc không sống nổi qua năm nay, cũng không biết người nhà anh ấy bi thương cỡ nào.”Lời này đón lấy rất nhiều tiếng thở dài.Cô y tá với hai bím tóc to óng ả im lặng không lên tiếng, cẩn thận đóng gói vật dụng y tế.Đôi mắt cô ấy trong suốt sáng rỡ, làn da trắng nõn tinh tế, mặc áo khoác trắng tinh tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển, hờ hững.Cô ấy biết, Cố Hướng Tiền sẽ không chết dễ dàng như vậy.Diêu Xuân Vũ và Cố Hướng Tiền là người quen cũ, lần đầu tiên Diêu Xuân Vũ vì sự nghiệp học hành bỏ rơi Cố Hướng Tiền, đến Liên Xô, xui xẻo đúng lúc quan hệ Trung Quốc và Liên Xô xấu đi, đi Liên Xô không lâu thì trở về Trung Quốc.Lần này Diêu Xuân Vũ nói gì đi nữa cũng không thể bỏ rơi Cố Hướng Tiền lần nữa.“Diêu Xuân Vũ, cô còn không mau đi đổi thuốc cho thủ trưởng.”Diêu Xuân Vũ đóng gói xong thuốc nước chuẩn bị đi đến phòng bệnh, bên đó đột nhiên truyền đến giọng nói đầy phấn khích của cô y tá nhỏ: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”Diêu Xuân Vũ chuẩn bị vào phòng bệnh, bên trong truyền đến tiếng tranh chấp.Cô y tá nhỏ bị đuổi ra ngoài tủi thân, mọi người ngơ ngác nhìn nhau hỏi: “Chuyện gì vậy, gây họa làm lãnh đạo không vui sao?”Người đó hai mắt đỏ hoe nói: “Lãnh đạo nói không muốn nhập viện muốn về nhà, anh ấy vừa mới tỉnh lại, sao có thể tùy tiện chạy lung tung? Tôi đi tìm quân y!”Diêu Xuân Vũ bước vào phòng bệnh, nhìn bóng lưng Cố Hướng Tiền ngồi bên cửa sổ, anh đang cúi người thu dọn hành lý của mình.“Anh ít nhất phải ở đây một tháng!” Diêu Xuân Vũ xông tới giường bệnh nghiêm nghị nói.Cố Hướng Tiền nghiêng đầu thấy người tới, tay thu dọn túi đồ dừng lại: "Diêu Xuân Vũ? Sao cô ở đây, không phải...”Nói giữa chừng, Cố Hướng Tiền nhớ đến tình hình hiện giờ lời tới miệng bèn dừng lại, anh nói: “Không sao, sức khỏe của tôi rất tốt, ngày mai có thể xuất viện.”.
Nhóm dịch: Thất Liên HoaCó thể tặng ngũ cốc tinh chế vào thời điểm này đó là một tình bạn sống chết có nhau, ít ai có thể từ chối phần tình bạn này.Nhưng Tô Diệp đâu cần người khác tiếp tế?Tô Diệp nhìn túi lương thực này, đầu đập thình thịch đau buốt.
Cô không dám lấy không của người khác nhiều ngũ cốc tinh chế như vậy, cô nhặt lương thực lên, nghĩ là có thời gian thì đem trả lại....Viện quân y biên giới.Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Cố Hướng Tiền mặt không chút máu nằm trên giường, lông mi run rẩy nhẹ như không.Các y tá trong lúc rảnh rỗi thay ca, thì thầm líu ríu: “Vị thủ trưởng nằm trên giường 108, nghe nói không bình thường, nếu có thể tỉnh lại chính là anh hùng.”Các y tá nói về giường 108, khuôn mặt trái xoan hiện lên một đám mây đỏ.
Thủ trưởng giường 108 dáng dấp đẹp trai cực kì, tuy nằm trên giường ngủ sâu không tỉnh, cũng khiến người khác nhịn không nổi ngắm vài lần.Các y tá tranh giành sứt đầu mẻ trán trực giường anh.Một cô y tá buộc tóc đuôi ngựa cười nhạo nói: “Có thể vào đây nào có ai không phải là anh hùng nhân dân?”Người kia thấp giọng nói: “Người này thì khác! Nghe nói anh ấy bắt được phần tử nguy hiểm đặc công của địch, kẻ đó còn là thủ lĩnh.
Vì bắt được đặc vụ của địch, xương của thủ trưởng gãy gập cả, chắc là bị kéo lê cả đường cũng không buông tay.
Tỉnh lại chắc chắn ít nhất được ghi công huân chương hạng hai.”“Mấy cái hư danh này có ích lợi gì, đáng tiếc không sống nổi qua năm nay, cũng không biết người nhà anh ấy bi thương cỡ nào.”Lời này đón lấy rất nhiều tiếng thở dài.Cô y tá với hai bím tóc to óng ả im lặng không lên tiếng, cẩn thận đóng gói vật dụng y tế.
Đôi mắt cô ấy trong suốt sáng rỡ, làn da trắng nõn tinh tế, mặc áo khoác trắng tinh tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển, hờ hững.Cô ấy biết, Cố Hướng Tiền sẽ không chết dễ dàng như vậy.Diêu Xuân Vũ và Cố Hướng Tiền là người quen cũ, lần đầu tiên Diêu Xuân Vũ vì sự nghiệp học hành bỏ rơi Cố Hướng Tiền, đến Liên Xô, xui xẻo đúng lúc quan hệ Trung Quốc và Liên Xô xấu đi, đi Liên Xô không lâu thì trở về Trung Quốc.
Lần này Diêu Xuân Vũ nói gì đi nữa cũng không thể bỏ rơi Cố Hướng Tiền lần nữa.“Diêu Xuân Vũ, cô còn không mau đi đổi thuốc cho thủ trưởng.”Diêu Xuân Vũ đóng gói xong thuốc nước chuẩn bị đi đến phòng bệnh, bên đó đột nhiên truyền đến giọng nói đầy phấn khích của cô y tá nhỏ: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”Diêu Xuân Vũ chuẩn bị vào phòng bệnh, bên trong truyền đến tiếng tranh chấp.Cô y tá nhỏ bị đuổi ra ngoài tủi thân, mọi người ngơ ngác nhìn nhau hỏi: “Chuyện gì vậy, gây họa làm lãnh đạo không vui sao?”Người đó hai mắt đỏ hoe nói: “Lãnh đạo nói không muốn nhập viện muốn về nhà, anh ấy vừa mới tỉnh lại, sao có thể tùy tiện chạy lung tung? Tôi đi tìm quân y!”Diêu Xuân Vũ bước vào phòng bệnh, nhìn bóng lưng Cố Hướng Tiền ngồi bên cửa sổ, anh đang cúi người thu dọn hành lý của mình.“Anh ít nhất phải ở đây một tháng!” Diêu Xuân Vũ xông tới giường bệnh nghiêm nghị nói.Cố Hướng Tiền nghiêng đầu thấy người tới, tay thu dọn túi đồ dừng lại: "Diêu Xuân Vũ? Sao cô ở đây, không phải...”Nói giữa chừng, Cố Hướng Tiền nhớ đến tình hình hiện giờ lời tới miệng bèn dừng lại, anh nói: “Không sao, sức khỏe của tôi rất tốt, ngày mai có thể xuất viện.”.
Thập Niên 60 Làm Giàu Trong Niên Đại VănTác giả: Tố Muội Bình SinhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa“Hôm qua Hướng Tiền mới về đơn vị, tên lười biếng ngủ say lúc nửa đêm, tội nghiệp Hướng Tiền mệt mỏi ở tạm phòng thường trực cả đêm. Tay chân chồng của tôi đều bị bong tróc chảy máu, Hướng Tiền chắc cũng không khá hơn chút nào. Trong nhà có một người không biết nóng biết lạnh còn chưa tính, còn có con chồng trước.”“Trời chưa sáng anh ấy lại ra ngoài làm nhiệm vụ khẩn, liều mạng thế này không biết ngày nào sẽ mất mạng.”Thanh âm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rơi vào tai Tô Diệp, đánh thức cô.Tô Diệp sau khi thức dậy cảm thấy cả người đau nhức, xảy ra chuyện gì, không phải cô chết rồi sao?Đập vào mí mắt là một đôi chữ song hỷ thật to mới tinh, một bình nước nóng, chậu men mới toanh.Cái bàn gỗ cũ nát lại được người ta lau đến bóng loáng, thiếu chân nhưng được nối tiếp với giá sách thật tốt, ngăn tủ thủy tinh sạch sẽ, trưng bày trọn bộ “Tư tưởng Mác Lênin”, “Trích lời Chủ tịch”...!Tuy gian nhà được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nhưng vẫn không giấu được hơi thở cũ nát của… Nhóm dịch: Thất Liên HoaCó thể tặng ngũ cốc tinh chế vào thời điểm này đó là một tình bạn sống chết có nhau, ít ai có thể từ chối phần tình bạn này.Nhưng Tô Diệp đâu cần người khác tiếp tế?Tô Diệp nhìn túi lương thực này, đầu đập thình thịch đau buốt.Cô không dám lấy không của người khác nhiều ngũ cốc tinh chế như vậy, cô nhặt lương thực lên, nghĩ là có thời gian thì đem trả lại....Viện quân y biên giới.Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Cố Hướng Tiền mặt không chút máu nằm trên giường, lông mi run rẩy nhẹ như không.Các y tá trong lúc rảnh rỗi thay ca, thì thầm líu ríu: “Vị thủ trưởng nằm trên giường 108, nghe nói không bình thường, nếu có thể tỉnh lại chính là anh hùng.”Các y tá nói về giường 108, khuôn mặt trái xoan hiện lên một đám mây đỏ.Thủ trưởng giường 108 dáng dấp đẹp trai cực kì, tuy nằm trên giường ngủ sâu không tỉnh, cũng khiến người khác nhịn không nổi ngắm vài lần.Các y tá tranh giành sứt đầu mẻ trán trực giường anh.Một cô y tá buộc tóc đuôi ngựa cười nhạo nói: “Có thể vào đây nào có ai không phải là anh hùng nhân dân?”Người kia thấp giọng nói: “Người này thì khác! Nghe nói anh ấy bắt được phần tử nguy hiểm đặc công của địch, kẻ đó còn là thủ lĩnh.Vì bắt được đặc vụ của địch, xương của thủ trưởng gãy gập cả, chắc là bị kéo lê cả đường cũng không buông tay.Tỉnh lại chắc chắn ít nhất được ghi công huân chương hạng hai.”“Mấy cái hư danh này có ích lợi gì, đáng tiếc không sống nổi qua năm nay, cũng không biết người nhà anh ấy bi thương cỡ nào.”Lời này đón lấy rất nhiều tiếng thở dài.Cô y tá với hai bím tóc to óng ả im lặng không lên tiếng, cẩn thận đóng gói vật dụng y tế.Đôi mắt cô ấy trong suốt sáng rỡ, làn da trắng nõn tinh tế, mặc áo khoác trắng tinh tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển, hờ hững.Cô ấy biết, Cố Hướng Tiền sẽ không chết dễ dàng như vậy.Diêu Xuân Vũ và Cố Hướng Tiền là người quen cũ, lần đầu tiên Diêu Xuân Vũ vì sự nghiệp học hành bỏ rơi Cố Hướng Tiền, đến Liên Xô, xui xẻo đúng lúc quan hệ Trung Quốc và Liên Xô xấu đi, đi Liên Xô không lâu thì trở về Trung Quốc.Lần này Diêu Xuân Vũ nói gì đi nữa cũng không thể bỏ rơi Cố Hướng Tiền lần nữa.“Diêu Xuân Vũ, cô còn không mau đi đổi thuốc cho thủ trưởng.”Diêu Xuân Vũ đóng gói xong thuốc nước chuẩn bị đi đến phòng bệnh, bên đó đột nhiên truyền đến giọng nói đầy phấn khích của cô y tá nhỏ: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”Diêu Xuân Vũ chuẩn bị vào phòng bệnh, bên trong truyền đến tiếng tranh chấp.Cô y tá nhỏ bị đuổi ra ngoài tủi thân, mọi người ngơ ngác nhìn nhau hỏi: “Chuyện gì vậy, gây họa làm lãnh đạo không vui sao?”Người đó hai mắt đỏ hoe nói: “Lãnh đạo nói không muốn nhập viện muốn về nhà, anh ấy vừa mới tỉnh lại, sao có thể tùy tiện chạy lung tung? Tôi đi tìm quân y!”Diêu Xuân Vũ bước vào phòng bệnh, nhìn bóng lưng Cố Hướng Tiền ngồi bên cửa sổ, anh đang cúi người thu dọn hành lý của mình.“Anh ít nhất phải ở đây một tháng!” Diêu Xuân Vũ xông tới giường bệnh nghiêm nghị nói.Cố Hướng Tiền nghiêng đầu thấy người tới, tay thu dọn túi đồ dừng lại: "Diêu Xuân Vũ? Sao cô ở đây, không phải...”Nói giữa chừng, Cố Hướng Tiền nhớ đến tình hình hiện giờ lời tới miệng bèn dừng lại, anh nói: “Không sao, sức khỏe của tôi rất tốt, ngày mai có thể xuất viện.”.