----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh…
Chương 17: Chương 17
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Cô nôn bánh bao xuống đất: "Chỉ thế thôi sao?”"Khó ăn muốn chết, cũng dám lấy ra mời, đúng là không biết xấu hổ."Hồ Phượng Trân nhìn bánh bao mình làm khổ sở bị nôn ra, tay cầm giỏ dùng sức nắm chặt.Đôi môi của cô không ngừng run rẩy: "Chị dâu, chị có ý gì?”“Đó giờ em chưa từng nghe ai chê bánh bao hấp này làm không ngon.”Hồ Phượng Trân vừa định nổi giận, nghĩ lại đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một, mím môi ra vẻ khổ sở.Cô đau khổ như vậy, nhất định có thể làm cho anh Thẩm hết giận, anh ấy sẽ đau lòng cho cô, sẽ thương xót cô!Thẩm Ngọc Kinh nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng.Điền Hương Quả bị thái độ ghét bỏ của anh chọc cười một tiếng.Cô tách bánh bao ra, lộ ra phần bột bên trong:"Em xem bánh bao em hấp này bên trong không hề mềm, còn có bột cứng, bột mì cũng không được mịn, bột mì làm món này đúng là phí mà.”“Làm khó ăn muốn chết đã thế còn khoác lác ngon hơn cơm chị đây nấu, chưa ăn cơm người khác làm mà đã chê khó ăn, cũng không xem tay nghề của mình nát như thế nào.”Nói cô béo, xấu, cô đều có thể nhịn, nhưng mà dám chê cô nấu ăn dở, cô không thể nhin nổi.Hồ Phượng Trân khóc lóc, nói:“Anh Thẩm, anh nhìn chị dâu xem, đúng là không nói đạo lý, đánh mẹ em rồi giờ còn mắng em.”Thẩm Ngọc Kinh trả lời thực tế: "Cơm em ấy nấu ngon hơn đồ ăn cô làm.”Câu nói này giống như lấy lòng Điền Hương Quả.Thẩm Ngọc Kinh vừa tinh mắt lại là người đàn ông tốt của gia đình làm bạn đời của anh ấy đúng là sống rất tốt.Cô ném bánh bao vào lại giỏ của Hồ Phượng Trân, nắm lấy cánh tay của cô ta đẩy ra ngoài:"Có nghe không, Thẩm Ngọc Kinh không muốn ăn đồ cô làm, mau đi đi.”Đẩy người tới cửa chính, Điền Hương Quả dán sát vào tai Hồ Phượng Trân, nói nhỏ:"Đàn ông nhà tôi cứng rắn lắm, nói rõ ra là sẽ không coi trọng cô đâu, bớt diễn đi em gái, nhân lúc còn trẻ kiếm một ai đó đứng đắn mà gả đi đi, kẻo mấy người già lại ế cũng không coi trọng cô.”Mấy câu này làm Hồ Phượng Trân vô cùng xấu hổ.“Cô…”Hồ Phượng Trân cắn chặt răng, xách giỏ chạy như bay về nhà.Sau đó đóng cửa lại nằm sấp trên giường khóc.Trần Tú Hoa chống hông đứng ở bên cạnh:"Đúng là không làm được gì, một chút khí thế cũng không có còn mơ tưởng gả cho Thẩm Ngọc Kinh!""Điền Hương Quả mà còn thì anh Thẩm chắc chắn sẽ không lấy con, mẹ không thấy dáng vẻ anh ấy bảo vệ cô ta đâu, nói thế nào thì cô ta cũng sinh cho anh ấy hai đứa con rồi, sao con có thể làm lại cô ta!"Lúc đầu Hồ Phượng Trân còn thấy chuyện này dễ, nhưng bây giờ mới thấy mọi thứ khó hơn lên trời.Trần Tú Hoa xụ mặt, chỉ có thể gả Phượng Trân đi, thì bọn họ mới có thể ở tứ hợp viện, được ăn ngon mặc đẹp.Bà suy tính theo ý mình: "Yên tâm, có mẹ ở đây, con nhất định có thể gả cho Thẩm Ngọc Kinh.”Trưa hôm sau, Trần Tú Hoa dẫn Hồ Phượng Trân đến nhà, nhìn thấy một nhà bốn người ăn cơm lương khô, trong ánh mắt hiện lên khinh thường..
----Cô nôn bánh bao xuống đất: "Chỉ thế thôi sao?”"Khó ăn muốn chết, cũng dám lấy ra mời, đúng là không biết xấu hổ.
"Hồ Phượng Trân nhìn bánh bao mình làm khổ sở bị nôn ra, tay cầm giỏ dùng sức nắm chặt.
Đôi môi của cô không ngừng run rẩy: "Chị dâu, chị có ý gì?”“Đó giờ em chưa từng nghe ai chê bánh bao hấp này làm không ngon.
”Hồ Phượng Trân vừa định nổi giận, nghĩ lại đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một, mím môi ra vẻ khổ sở.
Cô đau khổ như vậy, nhất định có thể làm cho anh Thẩm hết giận, anh ấy sẽ đau lòng cho cô, sẽ thương xót cô!Thẩm Ngọc Kinh nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng.
Điền Hương Quả bị thái độ ghét bỏ của anh chọc cười một tiếng.
Cô tách bánh bao ra, lộ ra phần bột bên trong:"Em xem bánh bao em hấp này bên trong không hề mềm, còn có bột cứng, bột mì cũng không được mịn, bột mì làm món này đúng là phí mà.
”“Làm khó ăn muốn chết đã thế còn khoác lác ngon hơn cơm chị đây nấu, chưa ăn cơm người khác làm mà đã chê khó ăn, cũng không xem tay nghề của mình nát như thế nào.
”Nói cô béo, xấu, cô đều có thể nhịn, nhưng mà dám chê cô nấu ăn dở, cô không thể nhin nổi.
Hồ Phượng Trân khóc lóc, nói:“Anh Thẩm, anh nhìn chị dâu xem, đúng là không nói đạo lý, đánh mẹ em rồi giờ còn mắng em.
”Thẩm Ngọc Kinh trả lời thực tế: "Cơm em ấy nấu ngon hơn đồ ăn cô làm.
”Câu nói này giống như lấy lòng Điền Hương Quả.
Thẩm Ngọc Kinh vừa tinh mắt lại là người đàn ông tốt của gia đình làm bạn đời của anh ấy đúng là sống rất tốt.
Cô ném bánh bao vào lại giỏ của Hồ Phượng Trân, nắm lấy cánh tay của cô ta đẩy ra ngoài:"Có nghe không, Thẩm Ngọc Kinh không muốn ăn đồ cô làm, mau đi đi.
”Đẩy người tới cửa chính, Điền Hương Quả dán sát vào tai Hồ Phượng Trân, nói nhỏ:"Đàn ông nhà tôi cứng rắn lắm, nói rõ ra là sẽ không coi trọng cô đâu, bớt diễn đi em gái, nhân lúc còn trẻ kiếm một ai đó đứng đắn mà gả đi đi, kẻo mấy người già lại ế cũng không coi trọng cô.
”Mấy câu này làm Hồ Phượng Trân vô cùng xấu hổ.
“Cô…”Hồ Phượng Trân cắn chặt răng, xách giỏ chạy như bay về nhà.
Sau đó đóng cửa lại nằm sấp trên giường khóc.
Trần Tú Hoa chống hông đứng ở bên cạnh:"Đúng là không làm được gì, một chút khí thế cũng không có còn mơ tưởng gả cho Thẩm Ngọc Kinh!""Điền Hương Quả mà còn thì anh Thẩm chắc chắn sẽ không lấy con, mẹ không thấy dáng vẻ anh ấy bảo vệ cô ta đâu, nói thế nào thì cô ta cũng sinh cho anh ấy hai đứa con rồi, sao con có thể làm lại cô ta!"Lúc đầu Hồ Phượng Trân còn thấy chuyện này dễ, nhưng bây giờ mới thấy mọi thứ khó hơn lên trời.
Trần Tú Hoa xụ mặt, chỉ có thể gả Phượng Trân đi, thì bọn họ mới có thể ở tứ hợp viện, được ăn ngon mặc đẹp.
Bà suy tính theo ý mình: "Yên tâm, có mẹ ở đây, con nhất định có thể gả cho Thẩm Ngọc Kinh.
”Trưa hôm sau, Trần Tú Hoa dẫn Hồ Phượng Trân đến nhà, nhìn thấy một nhà bốn người ăn cơm lương khô, trong ánh mắt hiện lên khinh thường.
.
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Cô nôn bánh bao xuống đất: "Chỉ thế thôi sao?”"Khó ăn muốn chết, cũng dám lấy ra mời, đúng là không biết xấu hổ."Hồ Phượng Trân nhìn bánh bao mình làm khổ sở bị nôn ra, tay cầm giỏ dùng sức nắm chặt.Đôi môi của cô không ngừng run rẩy: "Chị dâu, chị có ý gì?”“Đó giờ em chưa từng nghe ai chê bánh bao hấp này làm không ngon.”Hồ Phượng Trân vừa định nổi giận, nghĩ lại đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một, mím môi ra vẻ khổ sở.Cô đau khổ như vậy, nhất định có thể làm cho anh Thẩm hết giận, anh ấy sẽ đau lòng cho cô, sẽ thương xót cô!Thẩm Ngọc Kinh nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng.Điền Hương Quả bị thái độ ghét bỏ của anh chọc cười một tiếng.Cô tách bánh bao ra, lộ ra phần bột bên trong:"Em xem bánh bao em hấp này bên trong không hề mềm, còn có bột cứng, bột mì cũng không được mịn, bột mì làm món này đúng là phí mà.”“Làm khó ăn muốn chết đã thế còn khoác lác ngon hơn cơm chị đây nấu, chưa ăn cơm người khác làm mà đã chê khó ăn, cũng không xem tay nghề của mình nát như thế nào.”Nói cô béo, xấu, cô đều có thể nhịn, nhưng mà dám chê cô nấu ăn dở, cô không thể nhin nổi.Hồ Phượng Trân khóc lóc, nói:“Anh Thẩm, anh nhìn chị dâu xem, đúng là không nói đạo lý, đánh mẹ em rồi giờ còn mắng em.”Thẩm Ngọc Kinh trả lời thực tế: "Cơm em ấy nấu ngon hơn đồ ăn cô làm.”Câu nói này giống như lấy lòng Điền Hương Quả.Thẩm Ngọc Kinh vừa tinh mắt lại là người đàn ông tốt của gia đình làm bạn đời của anh ấy đúng là sống rất tốt.Cô ném bánh bao vào lại giỏ của Hồ Phượng Trân, nắm lấy cánh tay của cô ta đẩy ra ngoài:"Có nghe không, Thẩm Ngọc Kinh không muốn ăn đồ cô làm, mau đi đi.”Đẩy người tới cửa chính, Điền Hương Quả dán sát vào tai Hồ Phượng Trân, nói nhỏ:"Đàn ông nhà tôi cứng rắn lắm, nói rõ ra là sẽ không coi trọng cô đâu, bớt diễn đi em gái, nhân lúc còn trẻ kiếm một ai đó đứng đắn mà gả đi đi, kẻo mấy người già lại ế cũng không coi trọng cô.”Mấy câu này làm Hồ Phượng Trân vô cùng xấu hổ.“Cô…”Hồ Phượng Trân cắn chặt răng, xách giỏ chạy như bay về nhà.Sau đó đóng cửa lại nằm sấp trên giường khóc.Trần Tú Hoa chống hông đứng ở bên cạnh:"Đúng là không làm được gì, một chút khí thế cũng không có còn mơ tưởng gả cho Thẩm Ngọc Kinh!""Điền Hương Quả mà còn thì anh Thẩm chắc chắn sẽ không lấy con, mẹ không thấy dáng vẻ anh ấy bảo vệ cô ta đâu, nói thế nào thì cô ta cũng sinh cho anh ấy hai đứa con rồi, sao con có thể làm lại cô ta!"Lúc đầu Hồ Phượng Trân còn thấy chuyện này dễ, nhưng bây giờ mới thấy mọi thứ khó hơn lên trời.Trần Tú Hoa xụ mặt, chỉ có thể gả Phượng Trân đi, thì bọn họ mới có thể ở tứ hợp viện, được ăn ngon mặc đẹp.Bà suy tính theo ý mình: "Yên tâm, có mẹ ở đây, con nhất định có thể gả cho Thẩm Ngọc Kinh.”Trưa hôm sau, Trần Tú Hoa dẫn Hồ Phượng Trân đến nhà, nhìn thấy một nhà bốn người ăn cơm lương khô, trong ánh mắt hiện lên khinh thường..