----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh…
Chương 21: Chương 21
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Anh có thể chịu trách nhiệm với cô, nhưng không thể có tình cảm với cô.Sống đến tuổi này ngoài con mình, anh chưa từng gắp thức ăn cho người khác.Điền Hương Quả thất vọng rút bát về: "Em biết rồi, do em không xứng với anh Thẩm."Bọn nhỏ đau lòng muốn khóc.Thẩm Ngọc Kinh rất coi trọng việc giáo dục bọn nhỏ, trước khi hai đứa khóc lên, anh miễn cưỡng gọi Điền Hương Quả lại."Đưa đây, tôi gắp thức ăn cho cô."Điền Hương Quả không giả vờ nữa, cười giơ bát ra.Cô béo nhưng không xấu, trắng trẻo mềm mại, vẻ mặt rất vui mừng.Thẩm Ngọc Kinh gắp một ít đồ ăn đông lạnh từ đĩa bỏ vào trong bát cô: "Ăn đi."Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.Điền Hương Quả cố ý gắp từng miếng bỏ vào miệng, ăn rất chậm: "Anh Thẩm, đồ ăn anh gắp rất ngon."Thẩm Ngọc Kinh đã trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường.Ăn cơm xong, Điền Hương Quả bê bát đến phòng bếp rửa, cô cho thêm nước nóng vào nồi, xắn tay áo lên chuẩn bị rửa.Thẩm Ngọc Kinh bước vào, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng ở cửa.Điền Hương Quả nhìn anh: "Sao vậy?"Thẩm Ngọc Kinh đi đến, nói ba chuyện chính.Một, không được gọi anh là anh Thẩm.Hai, không được bắt anh làm việc.Ba, không được lợi dụng bọn nhỏ.Điền Hương Quả bỏ ống tay áo xuống, ánh mắt trong veo, thái độ chân thành: "Ông xã, anh giúp em rửa bát đi."Nói xong, cô đẩy Thẩm Ngọc Kinh rồi chạy ra khỏi bếp.Thẩm Ngọc Kinh: "! "Kẻ thù có nhiều loại, trước đây Điền Hương Quả là người thấp kém, không có đầu óc, nóng tính, dễ bị người khác nắm thóp, nếu anh đề nghị ly hôn thì cô không thể nói anh điều gì.Nhưng hiện tại Điền Hương Quả có tham vọng và thông minh, anh chưa chắc có thể cãi nhau với cô, nếu có cãi nhau cũng không thể thMuốn ly hôn, trừ khi cô tự nguyện.Nếu không ly hôn thì anh phải nghe theo cô.Điền Hương Quả ở trong phòng dỗ bọn nhỏ ngủ trưa, một lát sau Thẩm Ngọc Kinh mới quay lại.Cô lấy cớ đi vệ sinh chạy đến phòng bếp xem thử, bát đũa được rửa sạch sẽ cất vào trong tủ gỗ, nồi được rửa rất sạch, nắp nồi để nghiêng bên cạnh cho ráo nước, thùng rác cũng được đổ sạch sẽ."Miệng chê nhưng tay vẫn làm."Trở lại phòng, cô phủi sạch tuyết trên giày, chui vào trong chăn ở đầu giường đặt gần lò sưởi."Trước kia nhà anh ở đâu?"Thẩm Ngọc Kinh không phải thành viên đội sản xuất, anh là thanh niên tri thức được cử tới, không ai biết anh đến từ đâu..
----Anh có thể chịu trách nhiệm với cô, nhưng không thể có tình cảm với cô.
Sống đến tuổi này ngoài con mình, anh chưa từng gắp thức ăn cho người khác.
Điền Hương Quả thất vọng rút bát về: "Em biết rồi, do em không xứng với anh Thẩm.
"Bọn nhỏ đau lòng muốn khóc.
Thẩm Ngọc Kinh rất coi trọng việc giáo dục bọn nhỏ, trước khi hai đứa khóc lên, anh miễn cưỡng gọi Điền Hương Quả lại.
"Đưa đây, tôi gắp thức ăn cho cô.
"Điền Hương Quả không giả vờ nữa, cười giơ bát ra.
Cô béo nhưng không xấu, trắng trẻo mềm mại, vẻ mặt rất vui mừng.
Thẩm Ngọc Kinh gắp một ít đồ ăn đông lạnh từ đĩa bỏ vào trong bát cô: "Ăn đi.
"Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Điền Hương Quả cố ý gắp từng miếng bỏ vào miệng, ăn rất chậm: "Anh Thẩm, đồ ăn anh gắp rất ngon.
"Thẩm Ngọc Kinh đã trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường.
Ăn cơm xong, Điền Hương Quả bê bát đến phòng bếp rửa, cô cho thêm nước nóng vào nồi, xắn tay áo lên chuẩn bị rửa.
Thẩm Ngọc Kinh bước vào, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng ở cửa.
Điền Hương Quả nhìn anh: "Sao vậy?"Thẩm Ngọc Kinh đi đến, nói ba chuyện chính.
Một, không được gọi anh là anh Thẩm.
Hai, không được bắt anh làm việc.
Ba, không được lợi dụng bọn nhỏ.
Điền Hương Quả bỏ ống tay áo xuống, ánh mắt trong veo, thái độ chân thành: "Ông xã, anh giúp em rửa bát đi.
"Nói xong, cô đẩy Thẩm Ngọc Kinh rồi chạy ra khỏi bếp.
Thẩm Ngọc Kinh: "! "Kẻ thù có nhiều loại, trước đây Điền Hương Quả là người thấp kém, không có đầu óc, nóng tính, dễ bị người khác nắm thóp, nếu anh đề nghị ly hôn thì cô không thể nói anh điều gì.
Nhưng hiện tại Điền Hương Quả có tham vọng và thông minh, anh chưa chắc có thể cãi nhau với cô, nếu có cãi nhau cũng không thể thMuốn ly hôn, trừ khi cô tự nguyện.
Nếu không ly hôn thì anh phải nghe theo cô.
Điền Hương Quả ở trong phòng dỗ bọn nhỏ ngủ trưa, một lát sau Thẩm Ngọc Kinh mới quay lại.
Cô lấy cớ đi vệ sinh chạy đến phòng bếp xem thử, bát đũa được rửa sạch sẽ cất vào trong tủ gỗ, nồi được rửa rất sạch, nắp nồi để nghiêng bên cạnh cho ráo nước, thùng rác cũng được đổ sạch sẽ.
"Miệng chê nhưng tay vẫn làm.
"Trở lại phòng, cô phủi sạch tuyết trên giày, chui vào trong chăn ở đầu giường đặt gần lò sưởi.
"Trước kia nhà anh ở đâu?"Thẩm Ngọc Kinh không phải thành viên đội sản xuất, anh là thanh niên tri thức được cử tới, không ai biết anh đến từ đâu.
.
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Anh có thể chịu trách nhiệm với cô, nhưng không thể có tình cảm với cô.Sống đến tuổi này ngoài con mình, anh chưa từng gắp thức ăn cho người khác.Điền Hương Quả thất vọng rút bát về: "Em biết rồi, do em không xứng với anh Thẩm."Bọn nhỏ đau lòng muốn khóc.Thẩm Ngọc Kinh rất coi trọng việc giáo dục bọn nhỏ, trước khi hai đứa khóc lên, anh miễn cưỡng gọi Điền Hương Quả lại."Đưa đây, tôi gắp thức ăn cho cô."Điền Hương Quả không giả vờ nữa, cười giơ bát ra.Cô béo nhưng không xấu, trắng trẻo mềm mại, vẻ mặt rất vui mừng.Thẩm Ngọc Kinh gắp một ít đồ ăn đông lạnh từ đĩa bỏ vào trong bát cô: "Ăn đi."Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.Điền Hương Quả cố ý gắp từng miếng bỏ vào miệng, ăn rất chậm: "Anh Thẩm, đồ ăn anh gắp rất ngon."Thẩm Ngọc Kinh đã trở lại vẻ lạnh lùng như bình thường.Ăn cơm xong, Điền Hương Quả bê bát đến phòng bếp rửa, cô cho thêm nước nóng vào nồi, xắn tay áo lên chuẩn bị rửa.Thẩm Ngọc Kinh bước vào, dáng người cao lớn che khuất ánh sáng ở cửa.Điền Hương Quả nhìn anh: "Sao vậy?"Thẩm Ngọc Kinh đi đến, nói ba chuyện chính.Một, không được gọi anh là anh Thẩm.Hai, không được bắt anh làm việc.Ba, không được lợi dụng bọn nhỏ.Điền Hương Quả bỏ ống tay áo xuống, ánh mắt trong veo, thái độ chân thành: "Ông xã, anh giúp em rửa bát đi."Nói xong, cô đẩy Thẩm Ngọc Kinh rồi chạy ra khỏi bếp.Thẩm Ngọc Kinh: "! "Kẻ thù có nhiều loại, trước đây Điền Hương Quả là người thấp kém, không có đầu óc, nóng tính, dễ bị người khác nắm thóp, nếu anh đề nghị ly hôn thì cô không thể nói anh điều gì.Nhưng hiện tại Điền Hương Quả có tham vọng và thông minh, anh chưa chắc có thể cãi nhau với cô, nếu có cãi nhau cũng không thể thMuốn ly hôn, trừ khi cô tự nguyện.Nếu không ly hôn thì anh phải nghe theo cô.Điền Hương Quả ở trong phòng dỗ bọn nhỏ ngủ trưa, một lát sau Thẩm Ngọc Kinh mới quay lại.Cô lấy cớ đi vệ sinh chạy đến phòng bếp xem thử, bát đũa được rửa sạch sẽ cất vào trong tủ gỗ, nồi được rửa rất sạch, nắp nồi để nghiêng bên cạnh cho ráo nước, thùng rác cũng được đổ sạch sẽ."Miệng chê nhưng tay vẫn làm."Trở lại phòng, cô phủi sạch tuyết trên giày, chui vào trong chăn ở đầu giường đặt gần lò sưởi."Trước kia nhà anh ở đâu?"Thẩm Ngọc Kinh không phải thành viên đội sản xuất, anh là thanh niên tri thức được cử tới, không ai biết anh đến từ đâu..