Tác giả:

----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh…

Chương 35: Chương 35

Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Dọn dẹp xong cô bê nước ấm vào phòng, căn phòng nhỏ đốt nóng hầm hập, bọn nhỏ ở trên giường đất chơi dây buộc tóc.Trong giường đất lửa đốt cháy tanh tách, mặt đất được quét dọn sạch sẽ, không còn lá cây.Trầm Ngọc Kinh nằm ở đầu giường đất, dường như đang ngủ.Điền Hương Quả đặt chậu nước ở bên giường đất, người đàn ông lập tức ngồi dậy.Điền Hương Quả cười, tìm được một ít thuốc tiêu viêm còn sót lại.Thẩm Ngọc Kinh xắn ống quần lên, miệng vết thương nứt ra đã bắt đầu có mủ, máu chảy đầm đìa, bầm tím.Anh làm ướt khăn rồi lau qua, Điền Hương Quả tiến lên giật lại khăn.Thẩm Ngọc Kinh cau mày, trầm giọng đòi lại: "Đưa khăn cho tôi, tôi tự lau.""Để em, tay chân anh vụng về."Tay Điền Hương Quả khéo léo nhất, có thể lau sạch vết máu mà không quá đau."Anh là đàn ông nên không cẩn thận được, không để ý vết thương của mình.Anh nhìn vết thương trên người mình xem, lúc bị thương cẩn thận xử lý sẽ không để lại nhiều sẹo như vậy."Buổi sáng anh thay quần áo, cô lén nhìn mấy lần.Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, có vài vết sẹo cô không biết được do vũ khí nào gây ra.Cảm giác trên chân tựa như hạt mưa Giang Nam rơi trên da, hơi lạnh và mềm nhẹ, bên tai Thẩm Ngọc Kinh đỏ lên.Giọng anh khàn khàn: "Đàn ông không sẹo thì đâu được coi là đàn ông chân chính?"Điền Hương Quả nở nụ cười: "Nói linh tinh, đàn ông không có gốc rễ mới không tính là đàn ông.""Cô là phụ nữ, đừng nói chuyện ***** như vậy."Thẩm Ngọc Kinh không hiểu nổi, cô rốt cuộc đến từ đâu, cô gái chỉ mới hai mươi cái gì cũng dám nói, tính tình còn cởi mở hơn nhiều đàn ông trong quân đội.Trong lúc Điền Hương Quả nói chuyện với anh đã xử lý xong vết thương, cô ném khăn vào trong chậu nước, nước trong chậu bị nhuộm đỏ, hơi gợn sóng."Em chỉ nói chuyện ***** với anh thôi."Cô cầm lấy bột trắng chống viêm rắc lên vết thương."Trong nhà hết thuốc rồi, hai ngày nay anh đừng đi lung tung, nếu vết thương rách ra sẽ phải tốn tiền mua thuốc."Xử lý vết thương xong, Điền Hương Quả thả anh ra.Thẩm Ngọc Kinh mở mắt ra, bên tai đỏ như sắp chảy máu.…Sau khi Điền Hương Quả đi, Mã Học Cầm muốn đi vệ sinh, lúc này Điền Kiến Thiết mới mở cửa nhà vệ sinh ra.Sau khi Thái Tiểu Liên đi ra vẻ mặt khó chịu, đi vào phòng bếp lục hai cái bánh ngô khô khan ôm vào trong ngực ăn.Mã Học Cầm muốn khuyên, suy nghĩ kỹ lại thì bỏ cuộc.Cái đầu óc ấy của bà chính là một khúc gỗ, ai khuyên cũng vô dụng, người khác nói nhiều bà lại tưởng rằng mình muốn hại bà.Thời tiết lạnh, mọi người đều sợ lạnh.Hai vợ chồng Hạ Mai và Điền Kiến Đương nói chuyện trong phòng.Điền Kiến Đương ôm Hạ Mai: "Thẩm Ngọc Kinh nói với anh, Trần Tú Hoa và Hồ Phượng Trân tìm nó tố cáo..

----Dọn dẹp xong cô bê nước ấm vào phòng, căn phòng nhỏ đốt nóng hầm hập, bọn nhỏ ở trên giường đất chơi dây buộc tóc.

Trong giường đất lửa đốt cháy tanh tách, mặt đất được quét dọn sạch sẽ, không còn lá cây.

Trầm Ngọc Kinh nằm ở đầu giường đất, dường như đang ngủ.

Điền Hương Quả đặt chậu nước ở bên giường đất, người đàn ông lập tức ngồi dậy.

Điền Hương Quả cười, tìm được một ít thuốc tiêu viêm còn sót lại.

Thẩm Ngọc Kinh xắn ống quần lên, miệng vết thương nứt ra đã bắt đầu có mủ, máu chảy đầm đìa, bầm tím.

Anh làm ướt khăn rồi lau qua, Điền Hương Quả tiến lên giật lại khăn.

Thẩm Ngọc Kinh cau mày, trầm giọng đòi lại: "Đưa khăn cho tôi, tôi tự lau.

""Để em, tay chân anh vụng về.

"Tay Điền Hương Quả khéo léo nhất, có thể lau sạch vết máu mà không quá đau.

"Anh là đàn ông nên không cẩn thận được, không để ý vết thương của mình.

Anh nhìn vết thương trên người mình xem, lúc bị thương cẩn thận xử lý sẽ không để lại nhiều sẹo như vậy.

"Buổi sáng anh thay quần áo, cô lén nhìn mấy lần.

Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, có vài vết sẹo cô không biết được do vũ khí nào gây ra.

Cảm giác trên chân tựa như hạt mưa Giang Nam rơi trên da, hơi lạnh và mềm nhẹ, bên tai Thẩm Ngọc Kinh đỏ lên.

Giọng anh khàn khàn: "Đàn ông không sẹo thì đâu được coi là đàn ông chân chính?"Điền Hương Quả nở nụ cười: "Nói linh tinh, đàn ông không có gốc rễ mới không tính là đàn ông.

""Cô là phụ nữ, đừng nói chuyện ***** như vậy.

"Thẩm Ngọc Kinh không hiểu nổi, cô rốt cuộc đến từ đâu, cô gái chỉ mới hai mươi cái gì cũng dám nói, tính tình còn cởi mở hơn nhiều đàn ông trong quân đội.

Trong lúc Điền Hương Quả nói chuyện với anh đã xử lý xong vết thương, cô ném khăn vào trong chậu nước, nước trong chậu bị nhuộm đỏ, hơi gợn sóng.

"Em chỉ nói chuyện ***** với anh thôi.

"Cô cầm lấy bột trắng chống viêm rắc lên vết thương.

"Trong nhà hết thuốc rồi, hai ngày nay anh đừng đi lung tung, nếu vết thương rách ra sẽ phải tốn tiền mua thuốc.

"Xử lý vết thương xong, Điền Hương Quả thả anh ra.

Thẩm Ngọc Kinh mở mắt ra, bên tai đỏ như sắp chảy máu.

…Sau khi Điền Hương Quả đi, Mã Học Cầm muốn đi vệ sinh, lúc này Điền Kiến Thiết mới mở cửa nhà vệ sinh ra.

Sau khi Thái Tiểu Liên đi ra vẻ mặt khó chịu, đi vào phòng bếp lục hai cái bánh ngô khô khan ôm vào trong ngực ăn.

Mã Học Cầm muốn khuyên, suy nghĩ kỹ lại thì bỏ cuộc.

Cái đầu óc ấy của bà chính là một khúc gỗ, ai khuyên cũng vô dụng, người khác nói nhiều bà lại tưởng rằng mình muốn hại bà.

Thời tiết lạnh, mọi người đều sợ lạnh.

Hai vợ chồng Hạ Mai và Điền Kiến Đương nói chuyện trong phòng.

Điền Kiến Đương ôm Hạ Mai: "Thẩm Ngọc Kinh nói với anh, Trần Tú Hoa và Hồ Phượng Trân tìm nó tố cáo.

.

Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Dọn dẹp xong cô bê nước ấm vào phòng, căn phòng nhỏ đốt nóng hầm hập, bọn nhỏ ở trên giường đất chơi dây buộc tóc.Trong giường đất lửa đốt cháy tanh tách, mặt đất được quét dọn sạch sẽ, không còn lá cây.Trầm Ngọc Kinh nằm ở đầu giường đất, dường như đang ngủ.Điền Hương Quả đặt chậu nước ở bên giường đất, người đàn ông lập tức ngồi dậy.Điền Hương Quả cười, tìm được một ít thuốc tiêu viêm còn sót lại.Thẩm Ngọc Kinh xắn ống quần lên, miệng vết thương nứt ra đã bắt đầu có mủ, máu chảy đầm đìa, bầm tím.Anh làm ướt khăn rồi lau qua, Điền Hương Quả tiến lên giật lại khăn.Thẩm Ngọc Kinh cau mày, trầm giọng đòi lại: "Đưa khăn cho tôi, tôi tự lau.""Để em, tay chân anh vụng về."Tay Điền Hương Quả khéo léo nhất, có thể lau sạch vết máu mà không quá đau."Anh là đàn ông nên không cẩn thận được, không để ý vết thương của mình.Anh nhìn vết thương trên người mình xem, lúc bị thương cẩn thận xử lý sẽ không để lại nhiều sẹo như vậy."Buổi sáng anh thay quần áo, cô lén nhìn mấy lần.Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, có vài vết sẹo cô không biết được do vũ khí nào gây ra.Cảm giác trên chân tựa như hạt mưa Giang Nam rơi trên da, hơi lạnh và mềm nhẹ, bên tai Thẩm Ngọc Kinh đỏ lên.Giọng anh khàn khàn: "Đàn ông không sẹo thì đâu được coi là đàn ông chân chính?"Điền Hương Quả nở nụ cười: "Nói linh tinh, đàn ông không có gốc rễ mới không tính là đàn ông.""Cô là phụ nữ, đừng nói chuyện ***** như vậy."Thẩm Ngọc Kinh không hiểu nổi, cô rốt cuộc đến từ đâu, cô gái chỉ mới hai mươi cái gì cũng dám nói, tính tình còn cởi mở hơn nhiều đàn ông trong quân đội.Trong lúc Điền Hương Quả nói chuyện với anh đã xử lý xong vết thương, cô ném khăn vào trong chậu nước, nước trong chậu bị nhuộm đỏ, hơi gợn sóng."Em chỉ nói chuyện ***** với anh thôi."Cô cầm lấy bột trắng chống viêm rắc lên vết thương."Trong nhà hết thuốc rồi, hai ngày nay anh đừng đi lung tung, nếu vết thương rách ra sẽ phải tốn tiền mua thuốc."Xử lý vết thương xong, Điền Hương Quả thả anh ra.Thẩm Ngọc Kinh mở mắt ra, bên tai đỏ như sắp chảy máu.…Sau khi Điền Hương Quả đi, Mã Học Cầm muốn đi vệ sinh, lúc này Điền Kiến Thiết mới mở cửa nhà vệ sinh ra.Sau khi Thái Tiểu Liên đi ra vẻ mặt khó chịu, đi vào phòng bếp lục hai cái bánh ngô khô khan ôm vào trong ngực ăn.Mã Học Cầm muốn khuyên, suy nghĩ kỹ lại thì bỏ cuộc.Cái đầu óc ấy của bà chính là một khúc gỗ, ai khuyên cũng vô dụng, người khác nói nhiều bà lại tưởng rằng mình muốn hại bà.Thời tiết lạnh, mọi người đều sợ lạnh.Hai vợ chồng Hạ Mai và Điền Kiến Đương nói chuyện trong phòng.Điền Kiến Đương ôm Hạ Mai: "Thẩm Ngọc Kinh nói với anh, Trần Tú Hoa và Hồ Phượng Trân tìm nó tố cáo..

Chương 35: Chương 35