----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh…
Chương 39: Chương 39
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Cho dù có ăn gan hùm cô cũng không dám hôn Thẩm Ngọc Kinh lúc này.Thẩm Ngọc Kinh hỏi Tống Hợp: "Trên người cậu có tiền không?"Vốn dĩ định ở nhà đón Tết xong mới đi, nhưng bây giờ anh đi rồi, trong nhà không còn ai gánh vác, không có tiền, Điền Hương Quả với hai đứa nhỏ làm sao mà ăn Tết? Từ trước tới giờ anh chưa từng mượn tiền cấp dưới, đây là lần đầu tiên.Nói đến tiền, giọng Tống Hợp nhỏ lại: "Cha tôi hai ngày trước gặp tai nạn qua đời, bà nội còn đang bệnh nặng! "Cũng đã hai ngày rồi anh ta chưa ăn gì, nhưng đội ngũ cần thì anh ta vẫn sẽ có mặt.Điền Hương Quả nghe vậy thì vào nhà lấy ra năm trăm đồng bạc đặt vào tay Tống Hợp:"Anh ở gần đây không? Mau đem số tiền này về nhà đi, đợi lát nữa tôi lại tìm cho anh bộ quần áo khác, thời tiết bên ngoài đang rất lạnh, sao có thể mặc ít như thế được?" Vừa nói, Điền Hương Quả vừa mở ngăn tủ lấy ra một chiếc áo khoác dày: "Quần áo của tôi hơi rộng, anh có thể lấy mặc tạm."Tống Hợp còn tưởng rằng Thẩm Ngọc Kinh muốn mượn tiền, không ngờ đoàn trưởng lại muốn cho cho tiền anh ta.Anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lấy quần áo và tiền, cảm kích không nói nên lời:"Nhà chị dâu tôi ở gần đây, bây giờ tôi sẽ mang tiền tới đó."Nói xong lau nước mắt chạy đi.Điền Hương Quả thở dài.Cuộc sống quá khó khăn, cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có thể cùng anh và đứa bé của mình sống thật tốt.Điền Hương Quả thở dài, sau đó vui vẻ đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Kinh tranh công.Cô cho rằng Thẩm Ngọc Kinh sẽ khen mình: "Không cần cảm ơn đâu, giúp đỡ anh em của anh là đều nên làm mà."Không ngờ Thẩm Ngọc Kinh lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp.Trong nhà nghèo đến mức chỉ còn có mấy đồng, cô lại lấy ra hơn phân nửa cho người ta!Bỏ đi, có lòng giúp đỡ người khác là tốt, anh không nên mắng cô.Thẩm Ngọc Kinh hít sâu một hơi, mặc áo khoác, đội mũ đi ra ngoài.Một lát sau cầm mười lăm đồng về đưa cho Điền Hương Quả.Anh từ trước đến nay không giỏi ăn nói, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò:"Ở nhà với đứa nhỏ nhé, đợi xong chuyện này tôi sẽ trở về ăn Tết cùng ba người, số tiền này giữ lại sử dụng, đừng cho người khác."Ai cũng có khó khăn riêng, bọn họ phải sống tốt trước đã rồi mới có thể nghĩ đến người khác.Hy vọng lần này có thể dẹp sạch sơn tặc, lập công lớn.Làm ở chức vụ cao hơn, vị trí của những ngôi nhà được phân phối ở khu một sẽ tốt hơn rất nhiều.Nhưng điều kiện tiên quyết là Điền Hương Quả có thể bình yên sống ở nhà và chăm sóc đứa bé thật tốt.Điền Hương Quả cầm tiền, bây giờ cô mới hiểu được lời nói lúc nãy của Thẩm Ngọc Kinh là có ý gì, anh muốn mượn tiền của Tống Hợp để cho cô sống ở nhà trong khoảng thời gian này..
----Cho dù có ăn gan hùm cô cũng không dám hôn Thẩm Ngọc Kinh lúc này.
Thẩm Ngọc Kinh hỏi Tống Hợp: "Trên người cậu có tiền không?"Vốn dĩ định ở nhà đón Tết xong mới đi, nhưng bây giờ anh đi rồi, trong nhà không còn ai gánh vác, không có tiền, Điền Hương Quả với hai đứa nhỏ làm sao mà ăn Tết? Từ trước tới giờ anh chưa từng mượn tiền cấp dưới, đây là lần đầu tiên.
Nói đến tiền, giọng Tống Hợp nhỏ lại: "Cha tôi hai ngày trước gặp tai nạn qua đời, bà nội còn đang bệnh nặng! "Cũng đã hai ngày rồi anh ta chưa ăn gì, nhưng đội ngũ cần thì anh ta vẫn sẽ có mặt.
Điền Hương Quả nghe vậy thì vào nhà lấy ra năm trăm đồng bạc đặt vào tay Tống Hợp:"Anh ở gần đây không? Mau đem số tiền này về nhà đi, đợi lát nữa tôi lại tìm cho anh bộ quần áo khác, thời tiết bên ngoài đang rất lạnh, sao có thể mặc ít như thế được?" Vừa nói, Điền Hương Quả vừa mở ngăn tủ lấy ra một chiếc áo khoác dày: "Quần áo của tôi hơi rộng, anh có thể lấy mặc tạm.
"Tống Hợp còn tưởng rằng Thẩm Ngọc Kinh muốn mượn tiền, không ngờ đoàn trưởng lại muốn cho cho tiền anh ta.
Anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lấy quần áo và tiền, cảm kích không nói nên lời:"Nhà chị dâu tôi ở gần đây, bây giờ tôi sẽ mang tiền tới đó.
"Nói xong lau nước mắt chạy đi.
Điền Hương Quả thở dài.
Cuộc sống quá khó khăn, cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có thể cùng anh và đứa bé của mình sống thật tốt.
Điền Hương Quả thở dài, sau đó vui vẻ đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Kinh tranh công.
Cô cho rằng Thẩm Ngọc Kinh sẽ khen mình: "Không cần cảm ơn đâu, giúp đỡ anh em của anh là đều nên làm mà.
"Không ngờ Thẩm Ngọc Kinh lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Trong nhà nghèo đến mức chỉ còn có mấy đồng, cô lại lấy ra hơn phân nửa cho người ta!Bỏ đi, có lòng giúp đỡ người khác là tốt, anh không nên mắng cô.
Thẩm Ngọc Kinh hít sâu một hơi, mặc áo khoác, đội mũ đi ra ngoài.
Một lát sau cầm mười lăm đồng về đưa cho Điền Hương Quả.
Anh từ trước đến nay không giỏi ăn nói, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò:"Ở nhà với đứa nhỏ nhé, đợi xong chuyện này tôi sẽ trở về ăn Tết cùng ba người, số tiền này giữ lại sử dụng, đừng cho người khác.
"Ai cũng có khó khăn riêng, bọn họ phải sống tốt trước đã rồi mới có thể nghĩ đến người khác.
Hy vọng lần này có thể dẹp sạch sơn tặc, lập công lớn.
Làm ở chức vụ cao hơn, vị trí của những ngôi nhà được phân phối ở khu một sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Điền Hương Quả có thể bình yên sống ở nhà và chăm sóc đứa bé thật tốt.
Điền Hương Quả cầm tiền, bây giờ cô mới hiểu được lời nói lúc nãy của Thẩm Ngọc Kinh là có ý gì, anh muốn mượn tiền của Tống Hợp để cho cô sống ở nhà trong khoảng thời gian này.
.
Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo SủngTác giả: Giản Hoài ChâuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh… ----Cho dù có ăn gan hùm cô cũng không dám hôn Thẩm Ngọc Kinh lúc này.Thẩm Ngọc Kinh hỏi Tống Hợp: "Trên người cậu có tiền không?"Vốn dĩ định ở nhà đón Tết xong mới đi, nhưng bây giờ anh đi rồi, trong nhà không còn ai gánh vác, không có tiền, Điền Hương Quả với hai đứa nhỏ làm sao mà ăn Tết? Từ trước tới giờ anh chưa từng mượn tiền cấp dưới, đây là lần đầu tiên.Nói đến tiền, giọng Tống Hợp nhỏ lại: "Cha tôi hai ngày trước gặp tai nạn qua đời, bà nội còn đang bệnh nặng! "Cũng đã hai ngày rồi anh ta chưa ăn gì, nhưng đội ngũ cần thì anh ta vẫn sẽ có mặt.Điền Hương Quả nghe vậy thì vào nhà lấy ra năm trăm đồng bạc đặt vào tay Tống Hợp:"Anh ở gần đây không? Mau đem số tiền này về nhà đi, đợi lát nữa tôi lại tìm cho anh bộ quần áo khác, thời tiết bên ngoài đang rất lạnh, sao có thể mặc ít như thế được?" Vừa nói, Điền Hương Quả vừa mở ngăn tủ lấy ra một chiếc áo khoác dày: "Quần áo của tôi hơi rộng, anh có thể lấy mặc tạm."Tống Hợp còn tưởng rằng Thẩm Ngọc Kinh muốn mượn tiền, không ngờ đoàn trưởng lại muốn cho cho tiền anh ta.Anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhận lấy quần áo và tiền, cảm kích không nói nên lời:"Nhà chị dâu tôi ở gần đây, bây giờ tôi sẽ mang tiền tới đó."Nói xong lau nước mắt chạy đi.Điền Hương Quả thở dài.Cuộc sống quá khó khăn, cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có thể cùng anh và đứa bé của mình sống thật tốt.Điền Hương Quả thở dài, sau đó vui vẻ đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Kinh tranh công.Cô cho rằng Thẩm Ngọc Kinh sẽ khen mình: "Không cần cảm ơn đâu, giúp đỡ anh em của anh là đều nên làm mà."Không ngờ Thẩm Ngọc Kinh lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp.Trong nhà nghèo đến mức chỉ còn có mấy đồng, cô lại lấy ra hơn phân nửa cho người ta!Bỏ đi, có lòng giúp đỡ người khác là tốt, anh không nên mắng cô.Thẩm Ngọc Kinh hít sâu một hơi, mặc áo khoác, đội mũ đi ra ngoài.Một lát sau cầm mười lăm đồng về đưa cho Điền Hương Quả.Anh từ trước đến nay không giỏi ăn nói, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò:"Ở nhà với đứa nhỏ nhé, đợi xong chuyện này tôi sẽ trở về ăn Tết cùng ba người, số tiền này giữ lại sử dụng, đừng cho người khác."Ai cũng có khó khăn riêng, bọn họ phải sống tốt trước đã rồi mới có thể nghĩ đến người khác.Hy vọng lần này có thể dẹp sạch sơn tặc, lập công lớn.Làm ở chức vụ cao hơn, vị trí của những ngôi nhà được phân phối ở khu một sẽ tốt hơn rất nhiều.Nhưng điều kiện tiên quyết là Điền Hương Quả có thể bình yên sống ở nhà và chăm sóc đứa bé thật tốt.Điền Hương Quả cầm tiền, bây giờ cô mới hiểu được lời nói lúc nãy của Thẩm Ngọc Kinh là có ý gì, anh muốn mượn tiền của Tống Hợp để cho cô sống ở nhà trong khoảng thời gian này..