Nhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé…

Chương 37

Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Đỗ Thị Phương AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé… ” Tất cả đều đã muộn rồi! “” Được gặp lại em đối với anh không bao giờ là muộn! “” Nhưng muộn rồi tôi có con rồi! Con tôi cũng 3 tuổi rồi! “” Em mãi mãi vẫn là người phụ nữ của anh! Cho dù thế nào anh cũng không buông tay em một lần nữa! “” Anh vẫn bá đạo như thế! Sau này có quen bạn gái đừng áp dụng lại chiêu đó nữa! Người ta sẽ chạy mất dép đấy! ” Cô cười nói nửa đùa nửa thật.” Em vẫn quyết định buông tay anh? “” Chứ anh muốn tôi phải làm thế nào? Ly hôn sao? Thế nào cô ta thì sao?” Ý em là Jenny sao? Anh sẽ giải quyết ”Lòng cô lại nhói lên mỗi anh gọi tên cô ta trong cuộc nói chuyện của hai người trước đây hay ngay bây giờ vẫn thế.Cô nói giọng mỉa mai: ” Tôi không muốn con tôi bị người đời chỉ trích mẹ nó là kẻ thứ ba đi cướp hạnh phúc của người khác ”” Em…. “Anh chưa nói hết câu đã có điện thoại gọi đến là của cô. Cô ngồi dậy thoát khỏi cánh tay anh, vươn tay cầm điện thoại cất tiếng khàn khàn: ” A lô “” A lô Tiểu Uyển, con mau về nhà! Tiểu Mộc bị bệnh rồi “Cô nghe xong thì lo lắng nói: ” Được, mẹ đưa Tiểu Mộc đến bệnh viện trước đi con sẽ ngay lập tức đến đó “Lúc này đã gần sáng. Cô xuống giường tìm quần áo nhưng quần áo cô đã bị xé rách rồi.Anh nhanh chóng vào phòng quần áo lấy cho cô một cái váy maxi vừa hay có thể che đi vết tím đỏ ở chân của cô. Thay xong cô nói: ” Con gái tôi bệnh rồi tôi đến bệnh viện luôn đây! “” Anh đưa em đi “Cô không trả lời chạy thẳng ra ngoài anh cũng nhanh chóng thay quần áo rồi lấy xe chở cô đến bệnh viện.Vừa đến anh và cô đã chạy thẳng lên phòng bệnh hỏi mẹ Nhan: ” Mẹ, Tiểu Mộc làm sao? “” Tiểu Mộc bị sốt cao thôi, tại nó hôn mê nên mẹ mới gọi cho con giờ đã tỉnh rồi!Mẹ Nhan đảo mắt thấy Lãnh Vân đi cùng Nhan Thiên Uyển lại hỏi: ” Cậu là…? “” Cháu tên là Lãnh Vân, là bạn.. “Anh chưa nói hết cô đã chen lời: ” Anh ấy là bạn của con. Nghe Tiểu Mộc bị bệnh nên đến thăm. “” Được vậy hai đứa chờ bác sĩ ra rồi vào thăm Tiểu Mộc mẹ đi mua đồ ăn cho nó.”” Vâng “Hai người ngồi xuống ghế chờ lúc này anh mới ngờ ngợ hỏi: ” Em thật sự có con gái rồi? “” Không thì anh nghĩ là gì? Em gái tôi sao? “” Vậy ba của Tiểu Mộc đâu? Tại sao không đến? “Anh vừa hỏi xong thì bác sĩ bước ra nên cô nhanh chóng bước lên hỏi bác sĩ: ” Con bé có chuyện gì không bác sĩ? “” Cô bé không sao ở lại theo dõi sáng mai có thể về được “” Vâng cảm ơn bác sĩ “Nói rồi cô bước vào phòng bệnh, anh cũng nhanh chân bước theo. Tiểu Mộc thấy tiếng động thì thấy mẹ liền nói: ” Tỷ tỷ ”Cô bước đến ngồi xuống nói: ” Con đã khoẻ chưa? Nghe bà ngoại nói con bệnh mẹ rất lo “” Con không sao “Anh nghiêng đầu nhìn cô bé hỏi: ” Là con sao? Là Tiểu Mộc sao? “” A sao chú Lãnh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy? ” Giọng nói vui mừng của cô bé vang lên.Cô nhìn mặt 2 người rồi ngạc nhiên hỏi: ” Hai người biết nhau?Lãnh Vân và Tiểu Mộc đồng thanh: ” Phải/Vâng “Rồi Lãnh Vân hỏi Nhan Thiên Uyển: ” Uyển Nhi, Tiểu Mộc gọi em là tỷ tỷ mà em còn nhận là mẹ nó? “Cô chưa kịp trả lời Tiểu Mộc cười khúc khích nói: ” Chú Lãnh không thấy mẹ cháu rất trẻ sao? Dù có gọi là mẹ thì cũng chẳng ai tin nên Tiểu Mộc vẫn luôn gọi như vậy! “” Cái con bé này! ” Nhan Thiên Uyển nói.Lãnh Vân lại nói: ” Mẹ cháu cũng không trẻ hơn chú Lãnh là mấy sau này cháu cứ gọi mẹ là tốt nhất! “

” Tất cả đều đã muộn rồi! “

” Được gặp lại em đối với anh không bao giờ là muộn! “

” Nhưng muộn rồi tôi có con rồi! Con tôi cũng 3 tuổi rồi! “

” Em mãi mãi vẫn là người phụ nữ của anh! Cho dù thế nào anh cũng không buông tay em một lần nữa! “

” Anh vẫn bá đạo như thế! Sau này có quen bạn gái đừng áp dụng lại chiêu đó nữa! Người ta sẽ chạy mất dép đấy! ” Cô cười nói nửa đùa nửa thật.

” Em vẫn quyết định buông tay anh? “

” Chứ anh muốn tôi phải làm thế nào? Ly hôn sao? Thế nào cô ta thì sao?

” Ý em là Jenny sao? Anh sẽ giải quyết ”

Lòng cô lại nhói lên mỗi anh gọi tên cô ta trong cuộc nói chuyện của hai người trước đây hay ngay bây giờ vẫn thế.

Cô nói giọng mỉa mai: ” Tôi không muốn con tôi bị người đời chỉ trích mẹ nó là kẻ thứ ba đi cướp hạnh phúc của người khác ”

” Em…. “

Anh chưa nói hết câu đã có điện thoại gọi đến là của cô. Cô ngồi dậy thoát khỏi cánh tay anh, vươn tay cầm điện thoại cất tiếng khàn khàn: ” A lô “

” A lô Tiểu Uyển, con mau về nhà! Tiểu Mộc bị bệnh rồi “

Cô nghe xong thì lo lắng nói: ” Được, mẹ đưa Tiểu Mộc đến bệnh viện trước đi con sẽ ngay lập tức đến đó “

Lúc này đã gần sáng. Cô xuống giường tìm quần áo nhưng quần áo cô đã bị xé rách rồi.

Anh nhanh chóng vào phòng quần áo lấy cho cô một cái váy maxi vừa hay có thể che đi vết tím đỏ ở chân của cô. Thay xong cô nói: ” Con gái tôi bệnh rồi tôi đến bệnh viện luôn đây! “

” Anh đưa em đi “

Cô không trả lời chạy thẳng ra ngoài anh cũng nhanh chóng thay quần áo rồi lấy xe chở cô đến bệnh viện.

Vừa đến anh và cô đã chạy thẳng lên phòng bệnh hỏi mẹ Nhan: ” Mẹ, Tiểu Mộc làm sao? “

” Tiểu Mộc bị sốt cao thôi, tại nó hôn mê nên mẹ mới gọi cho con giờ đã tỉnh rồi!

Mẹ Nhan đảo mắt thấy Lãnh Vân đi cùng Nhan Thiên Uyển lại hỏi: ” Cậu là…? “

” Cháu tên là Lãnh Vân, là bạn.. “

Anh chưa nói hết cô đã chen lời: ” Anh ấy là bạn của con. Nghe Tiểu Mộc bị bệnh nên đến thăm. “

” Được vậy hai đứa chờ bác sĩ ra rồi vào thăm Tiểu Mộc mẹ đi mua đồ ăn cho nó.”

” Vâng “

Hai người ngồi xuống ghế chờ lúc này anh mới ngờ ngợ hỏi: ” Em thật sự có con gái rồi? “

” Không thì anh nghĩ là gì? Em gái tôi sao? “

” Vậy ba của Tiểu Mộc đâu? Tại sao không đến? “

Anh vừa hỏi xong thì bác sĩ bước ra nên cô nhanh chóng bước lên hỏi bác sĩ: ” Con bé có chuyện gì không bác sĩ? “

” Cô bé không sao ở lại theo dõi sáng mai có thể về được “

” Vâng cảm ơn bác sĩ “

Nói rồi cô bước vào phòng bệnh, anh cũng nhanh chân bước theo. Tiểu Mộc thấy tiếng động thì thấy mẹ liền nói: ” Tỷ tỷ ”

Cô bước đến ngồi xuống nói: ” Con đã khoẻ chưa? Nghe bà ngoại nói con bệnh mẹ rất lo “

” Con không sao “

Anh nghiêng đầu nhìn cô bé hỏi: ” Là con sao? Là Tiểu Mộc sao? “

” A sao chú Lãnh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy? ” Giọng nói vui mừng của cô bé vang lên.

Cô nhìn mặt 2 người rồi ngạc nhiên hỏi: ” Hai người biết nhau?

Lãnh Vân và Tiểu Mộc đồng thanh: ” Phải/Vâng “

Rồi Lãnh Vân hỏi Nhan Thiên Uyển: ” Uyển Nhi, Tiểu Mộc gọi em là tỷ tỷ mà em còn nhận là mẹ nó? “

Cô chưa kịp trả lời Tiểu Mộc cười khúc khích nói: ” Chú Lãnh không thấy mẹ cháu rất trẻ sao? Dù có gọi là mẹ thì cũng chẳng ai tin nên Tiểu Mộc vẫn luôn gọi như vậy! “

” Cái con bé này! ” Nhan Thiên Uyển nói.

Lãnh Vân lại nói: ” Mẹ cháu cũng không trẻ hơn chú Lãnh là mấy sau này cháu cứ gọi mẹ là tốt nhất! “

Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Đỗ Thị Phương AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé… ” Tất cả đều đã muộn rồi! “” Được gặp lại em đối với anh không bao giờ là muộn! “” Nhưng muộn rồi tôi có con rồi! Con tôi cũng 3 tuổi rồi! “” Em mãi mãi vẫn là người phụ nữ của anh! Cho dù thế nào anh cũng không buông tay em một lần nữa! “” Anh vẫn bá đạo như thế! Sau này có quen bạn gái đừng áp dụng lại chiêu đó nữa! Người ta sẽ chạy mất dép đấy! ” Cô cười nói nửa đùa nửa thật.” Em vẫn quyết định buông tay anh? “” Chứ anh muốn tôi phải làm thế nào? Ly hôn sao? Thế nào cô ta thì sao?” Ý em là Jenny sao? Anh sẽ giải quyết ”Lòng cô lại nhói lên mỗi anh gọi tên cô ta trong cuộc nói chuyện của hai người trước đây hay ngay bây giờ vẫn thế.Cô nói giọng mỉa mai: ” Tôi không muốn con tôi bị người đời chỉ trích mẹ nó là kẻ thứ ba đi cướp hạnh phúc của người khác ”” Em…. “Anh chưa nói hết câu đã có điện thoại gọi đến là của cô. Cô ngồi dậy thoát khỏi cánh tay anh, vươn tay cầm điện thoại cất tiếng khàn khàn: ” A lô “” A lô Tiểu Uyển, con mau về nhà! Tiểu Mộc bị bệnh rồi “Cô nghe xong thì lo lắng nói: ” Được, mẹ đưa Tiểu Mộc đến bệnh viện trước đi con sẽ ngay lập tức đến đó “Lúc này đã gần sáng. Cô xuống giường tìm quần áo nhưng quần áo cô đã bị xé rách rồi.Anh nhanh chóng vào phòng quần áo lấy cho cô một cái váy maxi vừa hay có thể che đi vết tím đỏ ở chân của cô. Thay xong cô nói: ” Con gái tôi bệnh rồi tôi đến bệnh viện luôn đây! “” Anh đưa em đi “Cô không trả lời chạy thẳng ra ngoài anh cũng nhanh chóng thay quần áo rồi lấy xe chở cô đến bệnh viện.Vừa đến anh và cô đã chạy thẳng lên phòng bệnh hỏi mẹ Nhan: ” Mẹ, Tiểu Mộc làm sao? “” Tiểu Mộc bị sốt cao thôi, tại nó hôn mê nên mẹ mới gọi cho con giờ đã tỉnh rồi!Mẹ Nhan đảo mắt thấy Lãnh Vân đi cùng Nhan Thiên Uyển lại hỏi: ” Cậu là…? “” Cháu tên là Lãnh Vân, là bạn.. “Anh chưa nói hết cô đã chen lời: ” Anh ấy là bạn của con. Nghe Tiểu Mộc bị bệnh nên đến thăm. “” Được vậy hai đứa chờ bác sĩ ra rồi vào thăm Tiểu Mộc mẹ đi mua đồ ăn cho nó.”” Vâng “Hai người ngồi xuống ghế chờ lúc này anh mới ngờ ngợ hỏi: ” Em thật sự có con gái rồi? “” Không thì anh nghĩ là gì? Em gái tôi sao? “” Vậy ba của Tiểu Mộc đâu? Tại sao không đến? “Anh vừa hỏi xong thì bác sĩ bước ra nên cô nhanh chóng bước lên hỏi bác sĩ: ” Con bé có chuyện gì không bác sĩ? “” Cô bé không sao ở lại theo dõi sáng mai có thể về được “” Vâng cảm ơn bác sĩ “Nói rồi cô bước vào phòng bệnh, anh cũng nhanh chân bước theo. Tiểu Mộc thấy tiếng động thì thấy mẹ liền nói: ” Tỷ tỷ ”Cô bước đến ngồi xuống nói: ” Con đã khoẻ chưa? Nghe bà ngoại nói con bệnh mẹ rất lo “” Con không sao “Anh nghiêng đầu nhìn cô bé hỏi: ” Là con sao? Là Tiểu Mộc sao? “” A sao chú Lãnh cũng đến cùng tỷ tỷ vậy? ” Giọng nói vui mừng của cô bé vang lên.Cô nhìn mặt 2 người rồi ngạc nhiên hỏi: ” Hai người biết nhau?Lãnh Vân và Tiểu Mộc đồng thanh: ” Phải/Vâng “Rồi Lãnh Vân hỏi Nhan Thiên Uyển: ” Uyển Nhi, Tiểu Mộc gọi em là tỷ tỷ mà em còn nhận là mẹ nó? “Cô chưa kịp trả lời Tiểu Mộc cười khúc khích nói: ” Chú Lãnh không thấy mẹ cháu rất trẻ sao? Dù có gọi là mẹ thì cũng chẳng ai tin nên Tiểu Mộc vẫn luôn gọi như vậy! “” Cái con bé này! ” Nhan Thiên Uyển nói.Lãnh Vân lại nói: ” Mẹ cháu cũng không trẻ hơn chú Lãnh là mấy sau này cháu cứ gọi mẹ là tốt nhất! “

Chương 37