Nhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé…

Chương 67

Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Đỗ Thị Phương AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé… ” Cô có bỏ đúng liều lượng tôi dặn không? “” Tôi… Tôi có. ”Vì sợ hãi đến lão phu nhân nên chị giúp việc chỉ dám bỏ một nửa nhưng nếu nói thế thì Jenny chắc chắn sẽ không giao tiền nên chị giúp việc đã lừa cô ta.” Rất tốt. Ngày mai tôi sẽ đưa số tiền còn lại đến cho chị. “” Được, tôi cúp máy đây. “Bỗng có một giọng nói vang lên.” Chị Đồng chị đang nói chuyện với ai? ”Chị giúp việc giật mình quay người lại lắp bắp nói:” Cậu chủ, tôi…tôi đang nói chuyện với cô Jenny “” Cô ta gọi đến có việc gì? “” Cô ấy nghe tin lão phu nhân bị đưa đi cấp cứu nên gọi đến hỏi thăm. “” Vậy sao? Tôi lại nghe không phải như vậy? “” Đúng vậy. Chỉ có vậy không có gì khác “” Thật sự không có sao? “” Thật sự không có “” Tôi tin chị. Nếu để tôi điều tra được kẻ nào liên quan đến chuyện của bà tôi tôi nhất định không tha cho kẻ đó ” Lời Lãnh Vân cứng rắn như đã khẳng định có liên quan đến chị giúp việc.Nói rồi Lãnh Vân giẫm chân bước ra khỏi nhà.[……]Sau một ngày hôn mê bà Lãnh Vân cũng tỉnh lại.” Hôm nay con mới biết bà bị bệnh nên con đến thăm bà. “” Không cần đâu. Cháu đang có thai đi lại cũng không tiện. “” Bà khỏe lên là tốt rồi. Tuần sau bà nội cháu về nước rồi. Bà phải mau xuất viện nếu không bà nội cháu sẽ lo lắm. “Sau hôm gặp mặt ở nhà chính Nhan Thiên Uyển mới biết thì ra bà nội Lãnh Vân là bạn cũ của bà nội cô. Cô chỉ đơn thuần gọi bà nội về để tham dự đám cưới chứ không hề nói ra chuyện này.” Vậy sao? Vậy bà nội phải mau khoẻ lên mới được. “” Cháu nói bao nhiêu bà nội cũng không nghe nhưng cô ấy nói bà liền nghe theo sao? ” Lãnh Vân nói.” Tiểu Uyển là cháu của bà. Cháu không phải. ” Nói rồi bà cười.” Biết vậy cháu không dẫn cô ấy về nhà. Bà sẽ vẫn nghe theo lời cháu nói. “” Chẳng phải bây giờ còn có chắt rồi sao? Cháu còn không mau tổ chức đám cưới bà sẽ đánh chết cháu. “” Bà lại thế rồi! “Nhan Thiên Uyển nghe xong cười không thôi.[……]Ngay khi bà nội tỉnh lại Lãnh Vân đã nhờ Chu Tuấn điều tra rõ.” Tôi đã điều tra ra tất cả. Chị đã làm ra chuyện đó “” Tôi… Tôi… ” Chị Đồng lo lắng cực độ.” Tôi biết chị không phải chủ mưu chuyện này. Dù sao bà nội cũng không có việc gì tôi không trách chị. Nhưng lòng tin đối với tôi đã chẳng còn nữa. Tôi cho chị số tiền này mong chị sống thật tốt. ” Lãnh Vân đưa tiền cho chị Đồng.” Tôi xin lỗi đã làm ra chuyện này. Tiền này tôi không dám nhận ” Chị đưa lại nhưng anh nói.” Không sao cứ giữ lấy xem như tôi cứu giúp con trai chị. “” Vậy tôi cảm ơn cậu rất nhiều. “[……]Ba Jenny đã bị kết án chung thân và bị thu hồi toàn bộ tài sản. Hai mẹ con cô ta cùng đứa con trong bụng trở về ngôi nhà cũ kĩ ngày xưa sống qua ngày. Kim Tấn sau khi nghe tin nhà cô ta bị như thế cũng nhanh chóng bỏ trốn chẳng thấy tin tức.Vừa vặn 1 tuần sau Jenny hạ sinh một bé trai. Cô ta mặt cũng chẳng thèm nhìn nó liền đem nó vào cô nhi.[……]” Tôi có chuyện cần anh giúp “” Có chuyện gì? “” Tôi cần anh bắt cóc một cô gái “” Bắt cóc một cô gái? Sẽ bị tù mục xương đấy. “” 200 đô thế nào? “” Cũng hơi ít rồi “” Đó là một con đàn bà bọn anh muốn thế nào thì làm thế ấy. “

” Cô có bỏ đúng liều lượng tôi dặn không? “

” Tôi… Tôi có. ”

Vì sợ hãi đến lão phu nhân nên chị giúp việc chỉ dám bỏ một nửa nhưng nếu nói thế thì Jenny chắc chắn sẽ không giao tiền nên chị giúp việc đã lừa cô ta.

” Rất tốt. Ngày mai tôi sẽ đưa số tiền còn lại đến cho chị. “

” Được, tôi cúp máy đây. “

Bỗng có một giọng nói vang lên.

” Chị Đồng chị đang nói chuyện với ai? ”

Chị giúp việc giật mình quay người lại lắp bắp nói:

” Cậu chủ, tôi…tôi đang nói chuyện với cô Jenny “

” Cô ta gọi đến có việc gì? “

” Cô ấy nghe tin lão phu nhân bị đưa đi cấp cứu nên gọi đến hỏi thăm. “

” Vậy sao? Tôi lại nghe không phải như vậy? “

” Đúng vậy. Chỉ có vậy không có gì khác “

” Thật sự không có sao? “

” Thật sự không có “

” Tôi tin chị. Nếu để tôi điều tra được kẻ nào liên quan đến chuyện của bà tôi tôi nhất định không tha cho kẻ đó ” Lời Lãnh Vân cứng rắn như đã khẳng định có liên quan đến chị giúp việc.

Nói rồi Lãnh Vân giẫm chân bước ra khỏi nhà.

[……]

Sau một ngày hôn mê bà Lãnh Vân cũng tỉnh lại.

” Hôm nay con mới biết bà bị bệnh nên con đến thăm bà. “

” Không cần đâu. Cháu đang có thai đi lại cũng không tiện. “

” Bà khỏe lên là tốt rồi. Tuần sau bà nội cháu về nước rồi. Bà phải mau xuất viện nếu không bà nội cháu sẽ lo lắm. “

Sau hôm gặp mặt ở nhà chính Nhan Thiên Uyển mới biết thì ra bà nội Lãnh Vân là bạn cũ của bà nội cô. Cô chỉ đơn thuần gọi bà nội về để tham dự đám cưới chứ không hề nói ra chuyện này.

” Vậy sao? Vậy bà nội phải mau khoẻ lên mới được. “

” Cháu nói bao nhiêu bà nội cũng không nghe nhưng cô ấy nói bà liền nghe theo sao? ” Lãnh Vân nói.

” Tiểu Uyển là cháu của bà. Cháu không phải. ” Nói rồi bà cười.

” Biết vậy cháu không dẫn cô ấy về nhà. Bà sẽ vẫn nghe theo lời cháu nói. “

” Chẳng phải bây giờ còn có chắt rồi sao? Cháu còn không mau tổ chức đám cưới bà sẽ đánh chết cháu. “

” Bà lại thế rồi! “

Nhan Thiên Uyển nghe xong cười không thôi.

[……]

Ngay khi bà nội tỉnh lại Lãnh Vân đã nhờ Chu Tuấn điều tra rõ.

” Tôi đã điều tra ra tất cả. Chị đã làm ra chuyện đó “

” Tôi… Tôi… ” Chị Đồng lo lắng cực độ.

” Tôi biết chị không phải chủ mưu chuyện này. Dù sao bà nội cũng không có việc gì tôi không trách chị. Nhưng lòng tin đối với tôi đã chẳng còn nữa. Tôi cho chị số tiền này mong chị sống thật tốt. ” Lãnh Vân đưa tiền cho chị Đồng.

” Tôi xin lỗi đã làm ra chuyện này. Tiền này tôi không dám nhận ” Chị đưa lại nhưng anh nói.

” Không sao cứ giữ lấy xem như tôi cứu giúp con trai chị. “

” Vậy tôi cảm ơn cậu rất nhiều. “

[……]

Ba Jenny đã bị kết án chung thân và bị thu hồi toàn bộ tài sản. Hai mẹ con cô ta cùng đứa con trong bụng trở về ngôi nhà cũ kĩ ngày xưa sống qua ngày. Kim Tấn sau khi nghe tin nhà cô ta bị như thế cũng nhanh chóng bỏ trốn chẳng thấy tin tức.

Vừa vặn 1 tuần sau Jenny hạ sinh một bé trai. Cô ta mặt cũng chẳng thèm nhìn nó liền đem nó vào cô nhi.

[……]

” Tôi có chuyện cần anh giúp “

” Có chuyện gì? “

” Tôi cần anh bắt cóc một cô gái “

” Bắt cóc một cô gái? Sẽ bị tù mục xương đấy. “

” 200 đô thế nào? “

” Cũng hơi ít rồi “

” Đó là một con đàn bà bọn anh muốn thế nào thì làm thế ấy. “

Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá ĐạoTác giả: Đỗ Thị Phương AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhan Thiên Uyển không phải con nhà nghèo khó gì, sau khi du học trở về ba cô muốn cô vào công ty làm nhưng cô bướng bỉnh không muốn bị ba mình hay anh trai quản thúc nên bỏ ra ngoài xin việc. Vì thế cũng chuyển luôn ra ngoài chỉ liên lạc về nhà chứ không cho ba mẹ biết nơi ở. Ba mẹ cô biết cô bướng bỉnh nên cũng không đi tìm nếu không cô không liên lạc về nhà luôn lại chạy tán loạn tìm cô về. Cô tuy bướng bỉnh nhưng luôn về đứa con làm ba mẹ cô tự hào nhưng không ai biết rằng ẩn sâu trong lớp vỏ bọc ấy cô là một sắc nữ chính hiệu đã bắt đầu đọc tiểu thuyết H văn từ hồi cấp ba. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm cư nhiên lại dậy trễ chẳng là hôm qua đọc H văn đến gần sáng mới chịu ngủ. Cô ra ngã tư bắt xe buýt nhưng bị trễ chuyến vì thế cô chạy như bay đến tập đoàn Nam Cung chỉ lo ngày đầu tiên đã đi trễ sẽ bị đuổi thẳng cổ cho mà xem. Vừa vào cửa đã chạm phải một ***** rắn chắc bị bất ngờ cô ngã ngồi trêи mặt đất vừa la toáng lên: ” Á …. “ Người vừa va chạm với cô đi thẳng chẳng hé… ” Cô có bỏ đúng liều lượng tôi dặn không? “” Tôi… Tôi có. ”Vì sợ hãi đến lão phu nhân nên chị giúp việc chỉ dám bỏ một nửa nhưng nếu nói thế thì Jenny chắc chắn sẽ không giao tiền nên chị giúp việc đã lừa cô ta.” Rất tốt. Ngày mai tôi sẽ đưa số tiền còn lại đến cho chị. “” Được, tôi cúp máy đây. “Bỗng có một giọng nói vang lên.” Chị Đồng chị đang nói chuyện với ai? ”Chị giúp việc giật mình quay người lại lắp bắp nói:” Cậu chủ, tôi…tôi đang nói chuyện với cô Jenny “” Cô ta gọi đến có việc gì? “” Cô ấy nghe tin lão phu nhân bị đưa đi cấp cứu nên gọi đến hỏi thăm. “” Vậy sao? Tôi lại nghe không phải như vậy? “” Đúng vậy. Chỉ có vậy không có gì khác “” Thật sự không có sao? “” Thật sự không có “” Tôi tin chị. Nếu để tôi điều tra được kẻ nào liên quan đến chuyện của bà tôi tôi nhất định không tha cho kẻ đó ” Lời Lãnh Vân cứng rắn như đã khẳng định có liên quan đến chị giúp việc.Nói rồi Lãnh Vân giẫm chân bước ra khỏi nhà.[……]Sau một ngày hôn mê bà Lãnh Vân cũng tỉnh lại.” Hôm nay con mới biết bà bị bệnh nên con đến thăm bà. “” Không cần đâu. Cháu đang có thai đi lại cũng không tiện. “” Bà khỏe lên là tốt rồi. Tuần sau bà nội cháu về nước rồi. Bà phải mau xuất viện nếu không bà nội cháu sẽ lo lắm. “Sau hôm gặp mặt ở nhà chính Nhan Thiên Uyển mới biết thì ra bà nội Lãnh Vân là bạn cũ của bà nội cô. Cô chỉ đơn thuần gọi bà nội về để tham dự đám cưới chứ không hề nói ra chuyện này.” Vậy sao? Vậy bà nội phải mau khoẻ lên mới được. “” Cháu nói bao nhiêu bà nội cũng không nghe nhưng cô ấy nói bà liền nghe theo sao? ” Lãnh Vân nói.” Tiểu Uyển là cháu của bà. Cháu không phải. ” Nói rồi bà cười.” Biết vậy cháu không dẫn cô ấy về nhà. Bà sẽ vẫn nghe theo lời cháu nói. “” Chẳng phải bây giờ còn có chắt rồi sao? Cháu còn không mau tổ chức đám cưới bà sẽ đánh chết cháu. “” Bà lại thế rồi! “Nhan Thiên Uyển nghe xong cười không thôi.[……]Ngay khi bà nội tỉnh lại Lãnh Vân đã nhờ Chu Tuấn điều tra rõ.” Tôi đã điều tra ra tất cả. Chị đã làm ra chuyện đó “” Tôi… Tôi… ” Chị Đồng lo lắng cực độ.” Tôi biết chị không phải chủ mưu chuyện này. Dù sao bà nội cũng không có việc gì tôi không trách chị. Nhưng lòng tin đối với tôi đã chẳng còn nữa. Tôi cho chị số tiền này mong chị sống thật tốt. ” Lãnh Vân đưa tiền cho chị Đồng.” Tôi xin lỗi đã làm ra chuyện này. Tiền này tôi không dám nhận ” Chị đưa lại nhưng anh nói.” Không sao cứ giữ lấy xem như tôi cứu giúp con trai chị. “” Vậy tôi cảm ơn cậu rất nhiều. “[……]Ba Jenny đã bị kết án chung thân và bị thu hồi toàn bộ tài sản. Hai mẹ con cô ta cùng đứa con trong bụng trở về ngôi nhà cũ kĩ ngày xưa sống qua ngày. Kim Tấn sau khi nghe tin nhà cô ta bị như thế cũng nhanh chóng bỏ trốn chẳng thấy tin tức.Vừa vặn 1 tuần sau Jenny hạ sinh một bé trai. Cô ta mặt cũng chẳng thèm nhìn nó liền đem nó vào cô nhi.[……]” Tôi có chuyện cần anh giúp “” Có chuyện gì? “” Tôi cần anh bắt cóc một cô gái “” Bắt cóc một cô gái? Sẽ bị tù mục xương đấy. “” 200 đô thế nào? “” Cũng hơi ít rồi “” Đó là một con đàn bà bọn anh muốn thế nào thì làm thế ấy. “

Chương 67