"Người khác tức địa ngục, tồn tại tức hợp lý." Hai câu này đặt cạnh nhau bỗng nhiên tản ra một loại ý tức hàm súc vô cùng trào phúng. Cuộc sống, mỗi giờ mỗi phút đều là mua bán đổi chác, mặc dù đã "biết trước giá trị của canh bạc này" nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện phục vụ quên mình để đạt được điều mình muốn. Tiền tài, xã hội, tất cả đều có thể bị mất đi, bị mang ra so đo tính toán, đặt trên bàn cân mà đong đếm. Vật chất như thế, tình cảm cũng như thế. Tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân bị Quý Lâm giẫm đạp dưới chân. Lúc trước hắn chẳng qua chỉ là một con chó trong nhà, cha tôi đánh gãy sống lưng hắn, dạy bảo đến khi ngoan ngoãn dễ bảo đưa tới trước mặt tôi, từ đó khiến cho tôi mang lòng hứng thú chà đạp lên tôn nghiêm của hắn. Khi đó tôi còn là đại thiếu gia Dung gia được sủng ái nhất trên đời, thiên tư thông minh, tiền đồ như gấm, so với tôi, Quý Lâm chỉ là bùn nhão dưới sông không đắp được thành. Khi tôi còn đang tuổi thiếu niên tâm cao khí ngạo, Quý Lâm chưa từng…

Chương 20

Tôi Đã Thành Tù Nhân Của HắnTác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ"Người khác tức địa ngục, tồn tại tức hợp lý." Hai câu này đặt cạnh nhau bỗng nhiên tản ra một loại ý tức hàm súc vô cùng trào phúng. Cuộc sống, mỗi giờ mỗi phút đều là mua bán đổi chác, mặc dù đã "biết trước giá trị của canh bạc này" nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện phục vụ quên mình để đạt được điều mình muốn. Tiền tài, xã hội, tất cả đều có thể bị mất đi, bị mang ra so đo tính toán, đặt trên bàn cân mà đong đếm. Vật chất như thế, tình cảm cũng như thế. Tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân bị Quý Lâm giẫm đạp dưới chân. Lúc trước hắn chẳng qua chỉ là một con chó trong nhà, cha tôi đánh gãy sống lưng hắn, dạy bảo đến khi ngoan ngoãn dễ bảo đưa tới trước mặt tôi, từ đó khiến cho tôi mang lòng hứng thú chà đạp lên tôn nghiêm của hắn. Khi đó tôi còn là đại thiếu gia Dung gia được sủng ái nhất trên đời, thiên tư thông minh, tiền đồ như gấm, so với tôi, Quý Lâm chỉ là bùn nhão dưới sông không đắp được thành. Khi tôi còn đang tuổi thiếu niên tâm cao khí ngạo, Quý Lâm chưa từng… Tôi tự biết mình không phải kẻ tốt lành gì, nhưng tôi là một thương nhân, cho dù là thương nhân gian dối thì cũng hiểu được tầm quan trọng của việc giữ chữ tín.Chuyện đã đồng ý với người khác, tôi nhất định sẽ làm hết sức, mà chuyện cần phải thanh toán tôi cũng sẽ làm đến vô cùng chi li. Trong quá khứ chỉ có một lần tôi không giữ lời, chuyện đó có liên quan đến Hứa Việt.Hứa Việt là người cùng Quý Lâm đến Dung gia. Lúc trước cha Quý Lâm thiếu Dung gia một khoản nợ lớn, chó chạy cùng đường, ông ta lái xe quyết tâm đồng quy vu tận với cha tôi. Đáng tiếc vận may của cha Quý Lâm không tốt, khi ông ta lái xe đâm về phía cha tôi, có một chiếc xe tải băng qua đường đâm vào ông ta trước.Quý tiên sinh qua đời, con trai độc nhất của ông ta lập tức trở thành cô nhi, mang theo khoản nợ khổng lồ. Nghĩ khi ấy Quý Lâm cũng không thể trả nổi số tiền lớn như vậy, cha tôi mang hắn về Dung gia, lúc đó người thân của Quý Lâm còn ca ngợi cha tôi là “người lương thiện”. Cùng đến Dung gia với hắn còn có Hứa Việt, con trai của quản gia cũ nhà họ Quý, sau khi cha mẹ cậu ta qua đời thì dùng thân phận con nuôi ở lại Quý gia.Lần đầu tiên gặp mặt, tôi vẫn chưa phát hiện ra quan hệ thân mật giữa Hứa Việt và Quý Lâm. Mãi chi đến khi Quý Lâm và tôi xảy ra xung đột, người phía trước dành tất cả những ôn nhu ít ỏi của hắn cho người sau, còn người sau thời thời khắc khắc đều muốn tiến lên che chở cho người trước.Tôi rất ghét quan hệ ràng buộc nặng nề như thế, vì vậy càng muốn tách hai người họ ra. Hứa Việt ôn nhu nghe lời, tôi không có nhiều ác ya đối với cậu ta. Còn Quý Lâm quật cường ngạo khí, thường xuyên bị đánh. Tôi biết rõ khoảng thời gian ấy Quý Lâm và Hứa Việt ở trước mặt tôi cẩn thận như băng mỏng trên giày, sống nương tựa lẫn nhau, ở nơi không người, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hai thiếu niên đó khích lệ nhau như thế nào, cùng nhau mơ về tương lai tốt đẹp ra sao. Tôi biết rõ, nhưng cũng không phá, xét đến cùng tôi chỉ muốn Quý Lâm nghe lời, cũng chẳng cần hắn có thiện chí gì với tôi.Về sau, Dung gia xuất hiện một nhân vật tai to mặt lớn, mới ở chung mấy tuần ngắn ngủi đã muốn nhận Hứa Việt làm con nuôi. Lúc đó tôi nghĩ, hành vi nói là nhận con nuôi này, chẳng khác nào cướp đoạt. Bởi vì Hứa Việt đã thành niên, cho nên cậu ta có quyền lựa chọn “Không” hoặc “Có”. Mà khi đó cha tôi tình nguyện để người ta bàn tán cũng không từ chối chuyện này. Nghe nói con trai của người kia coi trọng Hứa Việt, muốn đem cậu ta về làm đồ chơi.Vì chuyện này, lần đầu tiên trong đời Quý Lâm thu lại ngạo khí, nằm bên chân tôi, tận tâm hầu hạ tôi, xin tôi nói với cha đừng để người kia mang Hứa Việt đi. Tôi đồng ý, nhưng tôi lại không làm được, khi tôi nói với cha chuyện này, cha đã vô cùng nghiêm túc mà từ chối. Ông không giải thích nguyên nhân, chỉ nhiều lần nhắc lại Hứa Việt bắt buộc phải đi.Khi đó, ông nói với tôi câu này: Đôi mắt của Hứa Việt rất giống con, chỉ là cậu ta ngoan hơn con nhiều.Ngày Hứa Việt bị người kia cưỡng ép đem đi, tôi đứng trên ban công lầu hai, nhìn Quý Lâm tuyệt vọng nắm lấy tay Hứa Việt. Tôi sợ Quý Lâm sẽ bị đám người kia đánh, sai người đem Quý Lâm về. Tôi nhìn hắn cố gắng tránh thoát một lần lại một lần, cuối cùng té ngã giữa mặt đường bốc đầy hơi nóng, gào khóc.Đoa là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của Quý Lâm khi còn niên thiếu, mãnh liệt mà nhiệt liệt, như một cơn gió lốc từ vùng nhiệt đới, cuốn hơi nước lên không trung rơi cuống thành mưa. Thành thật mà nói, nếu như không có Nguyên Dật nhắc nhở, tôi đã sớm quên mất việc này, nhưng đối với Quý Lâm mà nói, đây chắc chắn là cơn ác mộng vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn. Nếu như hắn thật sự ái mộ người mà hắn dựa vào mấy chục năm kia.Ẩn nhẫn, trầm mặc, bao năm qua tìm kiếm bóng hình một người trong một người khác. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi được tự do, Quý Lâm vẫn không nhịn được mà dây dưa với tôi… Hắn đâu có khát vọng tôi, rõ ràng là khát vọng người thiếu niên cứu rỗi hắn năm nào.Thì ra là thế.Sau khi đã hiểu rõ rồi, lòng tôi cũng suy sụp một phần._______________________Bên wordpress sẽ cập nhật sớm hơn wattpad một ngày, nhớ qua đó để đọc chương mới sớm hơn nha~

Tôi tự biết mình không phải kẻ tốt lành gì, nhưng tôi là một thương nhân, cho dù là thương nhân gian dối thì cũng hiểu được tầm quan trọng của việc giữ chữ tín.

Chuyện đã đồng ý với người khác, tôi nhất định sẽ làm hết sức, mà chuyện cần phải thanh toán tôi cũng sẽ làm đến vô cùng chi li. Trong quá khứ chỉ có một lần tôi không giữ lời, chuyện đó có liên quan đến Hứa Việt.

Hứa Việt là người cùng Quý Lâm đến Dung gia. Lúc trước cha Quý Lâm thiếu Dung gia một khoản nợ lớn, chó chạy cùng đường, ông ta lái xe quyết tâm đồng quy vu tận với cha tôi. Đáng tiếc vận may của cha Quý Lâm không tốt, khi ông ta lái xe đâm về phía cha tôi, có một chiếc xe tải băng qua đường đâm vào ông ta trước.

Quý tiên sinh qua đời, con trai độc nhất của ông ta lập tức trở thành cô nhi, mang theo khoản nợ khổng lồ. Nghĩ khi ấy Quý Lâm cũng không thể trả nổi số tiền lớn như vậy, cha tôi mang hắn về Dung gia, lúc đó người thân của Quý Lâm còn ca ngợi cha tôi là “người lương thiện”. Cùng đến Dung gia với hắn còn có Hứa Việt, con trai của quản gia cũ nhà họ Quý, sau khi cha mẹ cậu ta qua đời thì dùng thân phận con nuôi ở lại Quý gia.

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi vẫn chưa phát hiện ra quan hệ thân mật giữa Hứa Việt và Quý Lâm. Mãi chi đến khi Quý Lâm và tôi xảy ra xung đột, người phía trước dành tất cả những ôn nhu ít ỏi của hắn cho người sau, còn người sau thời thời khắc khắc đều muốn tiến lên che chở cho người trước.

Tôi rất ghét quan hệ ràng buộc nặng nề như thế, vì vậy càng muốn tách hai người họ ra. Hứa Việt ôn nhu nghe lời, tôi không có nhiều ác ya đối với cậu ta. Còn Quý Lâm quật cường ngạo khí, thường xuyên bị đánh. Tôi biết rõ khoảng thời gian ấy Quý Lâm và Hứa Việt ở trước mặt tôi cẩn thận như băng mỏng trên giày, sống nương tựa lẫn nhau, ở nơi không người, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hai thiếu niên đó khích lệ nhau như thế nào, cùng nhau mơ về tương lai tốt đẹp ra sao. Tôi biết rõ, nhưng cũng không phá, xét đến cùng tôi chỉ muốn Quý Lâm nghe lời, cũng chẳng cần hắn có thiện chí gì với tôi.

Về sau, Dung gia xuất hiện một nhân vật tai to mặt lớn, mới ở chung mấy tuần ngắn ngủi đã muốn nhận Hứa Việt làm con nuôi. Lúc đó tôi nghĩ, hành vi nói là nhận con nuôi này, chẳng khác nào cướp đoạt. Bởi vì Hứa Việt đã thành niên, cho nên cậu ta có quyền lựa chọn “Không” hoặc “Có”. Mà khi đó cha tôi tình nguyện để người ta bàn tán cũng không từ chối chuyện này. Nghe nói con trai của người kia coi trọng Hứa Việt, muốn đem cậu ta về làm đồ chơi.

Vì chuyện này, lần đầu tiên trong đời Quý Lâm thu lại ngạo khí, nằm bên chân tôi, tận tâm hầu hạ tôi, xin tôi nói với cha đừng để người kia mang Hứa Việt đi. Tôi đồng ý, nhưng tôi lại không làm được, khi tôi nói với cha chuyện này, cha đã vô cùng nghiêm túc mà từ chối. Ông không giải thích nguyên nhân, chỉ nhiều lần nhắc lại Hứa Việt bắt buộc phải đi.

Khi đó, ông nói với tôi câu này: Đôi mắt của Hứa Việt rất giống con, chỉ là cậu ta ngoan hơn con nhiều.

Ngày Hứa Việt bị người kia cưỡng ép đem đi, tôi đứng trên ban công lầu hai, nhìn Quý Lâm tuyệt vọng nắm lấy tay Hứa Việt. Tôi sợ Quý Lâm sẽ bị đám người kia đánh, sai người đem Quý Lâm về. Tôi nhìn hắn cố gắng tránh thoát một lần lại một lần, cuối cùng té ngã giữa mặt đường bốc đầy hơi nóng, gào khóc.

Đoa là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của Quý Lâm khi còn niên thiếu, mãnh liệt mà nhiệt liệt, như một cơn gió lốc từ vùng nhiệt đới, cuốn hơi nước lên không trung rơi cuống thành mưa. Thành thật mà nói, nếu như không có Nguyên Dật nhắc nhở, tôi đã sớm quên mất việc này, nhưng đối với Quý Lâm mà nói, đây chắc chắn là cơn ác mộng vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn. Nếu như hắn thật sự ái mộ người mà hắn dựa vào mấy chục năm kia.

Ẩn nhẫn, trầm mặc, bao năm qua tìm kiếm bóng hình một người trong một người khác. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi được tự do, Quý Lâm vẫn không nhịn được mà dây dưa với tôi… Hắn đâu có khát vọng tôi, rõ ràng là khát vọng người thiếu niên cứu rỗi hắn năm nào.

Thì ra là thế.

Sau khi đã hiểu rõ rồi, lòng tôi cũng suy sụp một phần.

_______________________

Bên wordpress sẽ cập nhật sớm hơn wattpad một ngày, nhớ qua đó để đọc chương mới sớm hơn nha~

Tôi Đã Thành Tù Nhân Của HắnTác giả: Nặc Danh Thanh Hoa NgưTruyện Đam Mỹ"Người khác tức địa ngục, tồn tại tức hợp lý." Hai câu này đặt cạnh nhau bỗng nhiên tản ra một loại ý tức hàm súc vô cùng trào phúng. Cuộc sống, mỗi giờ mỗi phút đều là mua bán đổi chác, mặc dù đã "biết trước giá trị của canh bạc này" nhưng vẫn có người cam tâm tình nguyện phục vụ quên mình để đạt được điều mình muốn. Tiền tài, xã hội, tất cả đều có thể bị mất đi, bị mang ra so đo tính toán, đặt trên bàn cân mà đong đếm. Vật chất như thế, tình cảm cũng như thế. Tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân bị Quý Lâm giẫm đạp dưới chân. Lúc trước hắn chẳng qua chỉ là một con chó trong nhà, cha tôi đánh gãy sống lưng hắn, dạy bảo đến khi ngoan ngoãn dễ bảo đưa tới trước mặt tôi, từ đó khiến cho tôi mang lòng hứng thú chà đạp lên tôn nghiêm của hắn. Khi đó tôi còn là đại thiếu gia Dung gia được sủng ái nhất trên đời, thiên tư thông minh, tiền đồ như gấm, so với tôi, Quý Lâm chỉ là bùn nhão dưới sông không đắp được thành. Khi tôi còn đang tuổi thiếu niên tâm cao khí ngạo, Quý Lâm chưa từng… Tôi tự biết mình không phải kẻ tốt lành gì, nhưng tôi là một thương nhân, cho dù là thương nhân gian dối thì cũng hiểu được tầm quan trọng của việc giữ chữ tín.Chuyện đã đồng ý với người khác, tôi nhất định sẽ làm hết sức, mà chuyện cần phải thanh toán tôi cũng sẽ làm đến vô cùng chi li. Trong quá khứ chỉ có một lần tôi không giữ lời, chuyện đó có liên quan đến Hứa Việt.Hứa Việt là người cùng Quý Lâm đến Dung gia. Lúc trước cha Quý Lâm thiếu Dung gia một khoản nợ lớn, chó chạy cùng đường, ông ta lái xe quyết tâm đồng quy vu tận với cha tôi. Đáng tiếc vận may của cha Quý Lâm không tốt, khi ông ta lái xe đâm về phía cha tôi, có một chiếc xe tải băng qua đường đâm vào ông ta trước.Quý tiên sinh qua đời, con trai độc nhất của ông ta lập tức trở thành cô nhi, mang theo khoản nợ khổng lồ. Nghĩ khi ấy Quý Lâm cũng không thể trả nổi số tiền lớn như vậy, cha tôi mang hắn về Dung gia, lúc đó người thân của Quý Lâm còn ca ngợi cha tôi là “người lương thiện”. Cùng đến Dung gia với hắn còn có Hứa Việt, con trai của quản gia cũ nhà họ Quý, sau khi cha mẹ cậu ta qua đời thì dùng thân phận con nuôi ở lại Quý gia.Lần đầu tiên gặp mặt, tôi vẫn chưa phát hiện ra quan hệ thân mật giữa Hứa Việt và Quý Lâm. Mãi chi đến khi Quý Lâm và tôi xảy ra xung đột, người phía trước dành tất cả những ôn nhu ít ỏi của hắn cho người sau, còn người sau thời thời khắc khắc đều muốn tiến lên che chở cho người trước.Tôi rất ghét quan hệ ràng buộc nặng nề như thế, vì vậy càng muốn tách hai người họ ra. Hứa Việt ôn nhu nghe lời, tôi không có nhiều ác ya đối với cậu ta. Còn Quý Lâm quật cường ngạo khí, thường xuyên bị đánh. Tôi biết rõ khoảng thời gian ấy Quý Lâm và Hứa Việt ở trước mặt tôi cẩn thận như băng mỏng trên giày, sống nương tựa lẫn nhau, ở nơi không người, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hai thiếu niên đó khích lệ nhau như thế nào, cùng nhau mơ về tương lai tốt đẹp ra sao. Tôi biết rõ, nhưng cũng không phá, xét đến cùng tôi chỉ muốn Quý Lâm nghe lời, cũng chẳng cần hắn có thiện chí gì với tôi.Về sau, Dung gia xuất hiện một nhân vật tai to mặt lớn, mới ở chung mấy tuần ngắn ngủi đã muốn nhận Hứa Việt làm con nuôi. Lúc đó tôi nghĩ, hành vi nói là nhận con nuôi này, chẳng khác nào cướp đoạt. Bởi vì Hứa Việt đã thành niên, cho nên cậu ta có quyền lựa chọn “Không” hoặc “Có”. Mà khi đó cha tôi tình nguyện để người ta bàn tán cũng không từ chối chuyện này. Nghe nói con trai của người kia coi trọng Hứa Việt, muốn đem cậu ta về làm đồ chơi.Vì chuyện này, lần đầu tiên trong đời Quý Lâm thu lại ngạo khí, nằm bên chân tôi, tận tâm hầu hạ tôi, xin tôi nói với cha đừng để người kia mang Hứa Việt đi. Tôi đồng ý, nhưng tôi lại không làm được, khi tôi nói với cha chuyện này, cha đã vô cùng nghiêm túc mà từ chối. Ông không giải thích nguyên nhân, chỉ nhiều lần nhắc lại Hứa Việt bắt buộc phải đi.Khi đó, ông nói với tôi câu này: Đôi mắt của Hứa Việt rất giống con, chỉ là cậu ta ngoan hơn con nhiều.Ngày Hứa Việt bị người kia cưỡng ép đem đi, tôi đứng trên ban công lầu hai, nhìn Quý Lâm tuyệt vọng nắm lấy tay Hứa Việt. Tôi sợ Quý Lâm sẽ bị đám người kia đánh, sai người đem Quý Lâm về. Tôi nhìn hắn cố gắng tránh thoát một lần lại một lần, cuối cùng té ngã giữa mặt đường bốc đầy hơi nóng, gào khóc.Đoa là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của Quý Lâm khi còn niên thiếu, mãnh liệt mà nhiệt liệt, như một cơn gió lốc từ vùng nhiệt đới, cuốn hơi nước lên không trung rơi cuống thành mưa. Thành thật mà nói, nếu như không có Nguyên Dật nhắc nhở, tôi đã sớm quên mất việc này, nhưng đối với Quý Lâm mà nói, đây chắc chắn là cơn ác mộng vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn. Nếu như hắn thật sự ái mộ người mà hắn dựa vào mấy chục năm kia.Ẩn nhẫn, trầm mặc, bao năm qua tìm kiếm bóng hình một người trong một người khác. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao sau khi được tự do, Quý Lâm vẫn không nhịn được mà dây dưa với tôi… Hắn đâu có khát vọng tôi, rõ ràng là khát vọng người thiếu niên cứu rỗi hắn năm nào.Thì ra là thế.Sau khi đã hiểu rõ rồi, lòng tôi cũng suy sụp một phần._______________________Bên wordpress sẽ cập nhật sớm hơn wattpad một ngày, nhớ qua đó để đọc chương mới sớm hơn nha~

Chương 20