Editor: Tulabachu1316 “Nếu em gái con còn không tỉnh lại, lão nương ta sẽ xông đến điểm thanh niên tri thức, đánh nhau với họ La đó! Ta sớm biết tên họ La đó không phải người tốt, hắn ta hại em gái con thành ra như vậy, còn chưa từng lộ mặt! Ta phải lột da hắn ta! Ai yo! Bạch Lộ đáng thương của ta, con tuyệt đối đừng có chuyện gì mà!”Tạ Bạch Lộ vừa mới tỉnh dậy trong cơn hôn mê, liền nghe thấy âm thanh một phụ nữ trung niên quát tháo ầm ĩ, nhưng cô nghe không hiểu gì cả. Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cô nói: “Mẹ, trước tiên đừng hoảng hốt, bác sĩ nói em gái không có vấn đề gì, ngủ cả đêm chắc chắn sẽ tỉnh lại. ”“Quả rắm! Bạch Lộ của chúng ta lần này chảy nhiều máu như vậy, con xem gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầu tóc rối bời của nó, tên họ La đó rõ ràng là lấy dao đâm vào tim ta rồi……” người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói, nghe vô cùng buồn bã. Tạ Bạch Lộ cố sức mở mi mắt nặng trĩu, đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, cô chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, liền thấy một phụ nữ…
Chương 43
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]Tác giả: Mạc Mạc Vô VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: Tulabachu1316 “Nếu em gái con còn không tỉnh lại, lão nương ta sẽ xông đến điểm thanh niên tri thức, đánh nhau với họ La đó! Ta sớm biết tên họ La đó không phải người tốt, hắn ta hại em gái con thành ra như vậy, còn chưa từng lộ mặt! Ta phải lột da hắn ta! Ai yo! Bạch Lộ đáng thương của ta, con tuyệt đối đừng có chuyện gì mà!”Tạ Bạch Lộ vừa mới tỉnh dậy trong cơn hôn mê, liền nghe thấy âm thanh một phụ nữ trung niên quát tháo ầm ĩ, nhưng cô nghe không hiểu gì cả. Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cô nói: “Mẹ, trước tiên đừng hoảng hốt, bác sĩ nói em gái không có vấn đề gì, ngủ cả đêm chắc chắn sẽ tỉnh lại. ”“Quả rắm! Bạch Lộ của chúng ta lần này chảy nhiều máu như vậy, con xem gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầu tóc rối bời của nó, tên họ La đó rõ ràng là lấy dao đâm vào tim ta rồi……” người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói, nghe vô cùng buồn bã. Tạ Bạch Lộ cố sức mở mi mắt nặng trĩu, đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, cô chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, liền thấy một phụ nữ… Editor: TulaBachu1316Tạ Bạch Lộ vô cùng ngưỡng mộ, cô ngay cả một cái radio cũng không mua nổi, nhà họ Đường lại có 2 cái.Phòng Đường Lập Nghiệp ở trong cùng, diện tích khá lớn, đồ gia dụng vô cùng đầy đủ, đầy đủ hệt như phòng tân hôn của người thành phố, hơn nữa còn sắp xếp rất gọn gàng, không có chút bụi nào.Tạ Bạch Lộ đảo mắt nhìn qua các đồ gia dụng của anh một vòng, liền nhanh chóng đi đến trước tủ sách rất lớn.Đường Tự Lập không nói sai, mấy cuốn tiểu thuyết nhìn thấy ngày hôm qua ở hiệu sách Tân Hoa đó, ở đây hầu như anh đều có.Anh còn đi qua, mở tủ nhỏ phía dưới tủ sách ra: “Bên trong này đều là truyện tranh, nếu cô thích, cũng tùy cô chọn.”Tạ Bạch Lộ vô cùng kích động, nắm lấy cổ tay anh: “Thật sao? Tôi có thể tùy ý mượn sao?”Đường Tự Lập nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao, anh ho khan một tiếng, trấn tĩnh lại: “Đúng vậy, tùy cô chọn, cầm không hết cũng không cần lo lắng, lát nữa tôi đưa cô về.”“Bạn học Đường, anh thực sự là bạn học nhiệt tình! Tôi thực sự quá cơm ơn anh rồi!” Tạ Bạch Lộ thu tay về, hưng phấn lật truyện tranh trong tủ.Đường Tự Lập nhìn cổ tay trái của mình, sao lại cảm thấy chỗ vừa bị Tạ Bạch Lộ nắm vào đặc biệt nóng.Trong lòng Tạ Bạch Lộ tính toán một chút, lần sau cô lên thành phố, chắc chắn là vào tháng giêng lên chúc tết cậu 3 rồi.Còn hơn 1 tháng nữa, mượn 7 8 quyển, lại mượn thêm 20 quyển truyện tranh, một mình cô cũng xách được.Thấy Tạ Bạch Lộ đều đã chọn xong truyện tranh rồi, Đường Tự Lập liền tìm một sợi dây thừng ra, giúp cô buộc sách lại, nhưng vậy tương đối dễ xách.“Như vậy là đủ rồi sao?” Đường Tự Lập nói: “Cô không cầm nổi, tôi có thể giúp cô.”Trong lòng Tạ Bạch Lộ thỏa mãn, cô nói: “Đủ rồi, đủ rồi, tháng giếng tôi sẽ lên thành phố chúc tết cậu 3, đến lúc đó sẽ đến trả sách cho anh. Đến lúc đó, tôi còn có thể mượn nữa không?”“Đương nhiên là được.” Đường Tự Lập nói: “Chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến mượn sách.”“Cảm ơn anh!” Tạ Bạch Lộ nắm lấy tay Đường Tự Lập hưng phấn lắc lên lắc xuống, sau đó có có chút buồn bã nói: “Nhưng, chỉ nói cảm ơn hình như quá không có thành ý rồi.”Đường Tạ Lập cười nói: “Cô không phải đã nấu cơm cho tôi ăn rồi đó sao? Mẹ tôi cũng rất ít nấu cơm cho tôi, cô nấu cơm cho tôi ăn, tôi vô cùng vui vẻ. Không nói giấu gì cô, nhà chúng tôi bình thường, hoặc là lính cần vụ của cha tôi nấu cơm, nếu cha tôi đi quân khu, thì tôi ăn cơm ở nhà ăn.”
Editor: TulaBachu1316
Tạ Bạch Lộ vô cùng ngưỡng mộ, cô ngay cả một cái radio cũng không mua nổi, nhà họ Đường lại có 2 cái.
Phòng Đường Lập Nghiệp ở trong cùng, diện tích khá lớn, đồ gia dụng vô cùng đầy đủ, đầy đủ hệt như phòng tân hôn của người thành phố, hơn nữa còn sắp xếp rất gọn gàng, không có chút bụi nào.
Tạ Bạch Lộ đảo mắt nhìn qua các đồ gia dụng của anh một vòng, liền nhanh chóng đi đến trước tủ sách rất lớn.
Đường Tự Lập không nói sai, mấy cuốn tiểu thuyết nhìn thấy ngày hôm qua ở hiệu sách Tân Hoa đó, ở đây hầu như anh đều có.
Anh còn đi qua, mở tủ nhỏ phía dưới tủ sách ra: “Bên trong này đều là truyện tranh, nếu cô thích, cũng tùy cô chọn.”
Tạ Bạch Lộ vô cùng kích động, nắm lấy cổ tay anh: “Thật sao? Tôi có thể tùy ý mượn sao?”
Đường Tự Lập nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao, anh ho khan một tiếng, trấn tĩnh lại: “Đúng vậy, tùy cô chọn, cầm không hết cũng không cần lo lắng, lát nữa tôi đưa cô về.”
“Bạn học Đường, anh thực sự là bạn học nhiệt tình! Tôi thực sự quá cơm ơn anh rồi!” Tạ Bạch Lộ thu tay về, hưng phấn lật truyện tranh trong tủ.
Đường Tự Lập nhìn cổ tay trái của mình, sao lại cảm thấy chỗ vừa bị Tạ Bạch Lộ nắm vào đặc biệt nóng.
Trong lòng Tạ Bạch Lộ tính toán một chút, lần sau cô lên thành phố, chắc chắn là vào tháng giêng lên chúc tết cậu 3 rồi.
Còn hơn 1 tháng nữa, mượn 7 8 quyển, lại mượn thêm 20 quyển truyện tranh, một mình cô cũng xách được.
Thấy Tạ Bạch Lộ đều đã chọn xong truyện tranh rồi, Đường Tự Lập liền tìm một sợi dây thừng ra, giúp cô buộc sách lại, nhưng vậy tương đối dễ xách.
“Như vậy là đủ rồi sao?” Đường Tự Lập nói: “Cô không cầm nổi, tôi có thể giúp cô.”
Trong lòng Tạ Bạch Lộ thỏa mãn, cô nói: “Đủ rồi, đủ rồi, tháng giếng tôi sẽ lên thành phố chúc tết cậu 3, đến lúc đó sẽ đến trả sách cho anh. Đến lúc đó, tôi còn có thể mượn nữa không?”
“Đương nhiên là được.” Đường Tự Lập nói: “Chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến mượn sách.”
“Cảm ơn anh!” Tạ Bạch Lộ nắm lấy tay Đường Tự Lập hưng phấn lắc lên lắc xuống, sau đó có có chút buồn bã nói: “Nhưng, chỉ nói cảm ơn hình như quá không có thành ý rồi.”
Đường Tạ Lập cười nói: “Cô không phải đã nấu cơm cho tôi ăn rồi đó sao? Mẹ tôi cũng rất ít nấu cơm cho tôi, cô nấu cơm cho tôi ăn, tôi vô cùng vui vẻ. Không nói giấu gì cô, nhà chúng tôi bình thường, hoặc là lính cần vụ của cha tôi nấu cơm, nếu cha tôi đi quân khu, thì tôi ăn cơm ở nhà ăn.”
Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]Tác giả: Mạc Mạc Vô VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngEditor: Tulabachu1316 “Nếu em gái con còn không tỉnh lại, lão nương ta sẽ xông đến điểm thanh niên tri thức, đánh nhau với họ La đó! Ta sớm biết tên họ La đó không phải người tốt, hắn ta hại em gái con thành ra như vậy, còn chưa từng lộ mặt! Ta phải lột da hắn ta! Ai yo! Bạch Lộ đáng thương của ta, con tuyệt đối đừng có chuyện gì mà!”Tạ Bạch Lộ vừa mới tỉnh dậy trong cơn hôn mê, liền nghe thấy âm thanh một phụ nữ trung niên quát tháo ầm ĩ, nhưng cô nghe không hiểu gì cả. Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cô nói: “Mẹ, trước tiên đừng hoảng hốt, bác sĩ nói em gái không có vấn đề gì, ngủ cả đêm chắc chắn sẽ tỉnh lại. ”“Quả rắm! Bạch Lộ của chúng ta lần này chảy nhiều máu như vậy, con xem gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầu tóc rối bời của nó, tên họ La đó rõ ràng là lấy dao đâm vào tim ta rồi……” người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói, nghe vô cùng buồn bã. Tạ Bạch Lộ cố sức mở mi mắt nặng trĩu, đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, cô chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu, liền thấy một phụ nữ… Editor: TulaBachu1316Tạ Bạch Lộ vô cùng ngưỡng mộ, cô ngay cả một cái radio cũng không mua nổi, nhà họ Đường lại có 2 cái.Phòng Đường Lập Nghiệp ở trong cùng, diện tích khá lớn, đồ gia dụng vô cùng đầy đủ, đầy đủ hệt như phòng tân hôn của người thành phố, hơn nữa còn sắp xếp rất gọn gàng, không có chút bụi nào.Tạ Bạch Lộ đảo mắt nhìn qua các đồ gia dụng của anh một vòng, liền nhanh chóng đi đến trước tủ sách rất lớn.Đường Tự Lập không nói sai, mấy cuốn tiểu thuyết nhìn thấy ngày hôm qua ở hiệu sách Tân Hoa đó, ở đây hầu như anh đều có.Anh còn đi qua, mở tủ nhỏ phía dưới tủ sách ra: “Bên trong này đều là truyện tranh, nếu cô thích, cũng tùy cô chọn.”Tạ Bạch Lộ vô cùng kích động, nắm lấy cổ tay anh: “Thật sao? Tôi có thể tùy ý mượn sao?”Đường Tự Lập nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao, anh ho khan một tiếng, trấn tĩnh lại: “Đúng vậy, tùy cô chọn, cầm không hết cũng không cần lo lắng, lát nữa tôi đưa cô về.”“Bạn học Đường, anh thực sự là bạn học nhiệt tình! Tôi thực sự quá cơm ơn anh rồi!” Tạ Bạch Lộ thu tay về, hưng phấn lật truyện tranh trong tủ.Đường Tự Lập nhìn cổ tay trái của mình, sao lại cảm thấy chỗ vừa bị Tạ Bạch Lộ nắm vào đặc biệt nóng.Trong lòng Tạ Bạch Lộ tính toán một chút, lần sau cô lên thành phố, chắc chắn là vào tháng giêng lên chúc tết cậu 3 rồi.Còn hơn 1 tháng nữa, mượn 7 8 quyển, lại mượn thêm 20 quyển truyện tranh, một mình cô cũng xách được.Thấy Tạ Bạch Lộ đều đã chọn xong truyện tranh rồi, Đường Tự Lập liền tìm một sợi dây thừng ra, giúp cô buộc sách lại, nhưng vậy tương đối dễ xách.“Như vậy là đủ rồi sao?” Đường Tự Lập nói: “Cô không cầm nổi, tôi có thể giúp cô.”Trong lòng Tạ Bạch Lộ thỏa mãn, cô nói: “Đủ rồi, đủ rồi, tháng giếng tôi sẽ lên thành phố chúc tết cậu 3, đến lúc đó sẽ đến trả sách cho anh. Đến lúc đó, tôi còn có thể mượn nữa không?”“Đương nhiên là được.” Đường Tự Lập nói: “Chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến mượn sách.”“Cảm ơn anh!” Tạ Bạch Lộ nắm lấy tay Đường Tự Lập hưng phấn lắc lên lắc xuống, sau đó có có chút buồn bã nói: “Nhưng, chỉ nói cảm ơn hình như quá không có thành ý rồi.”Đường Tạ Lập cười nói: “Cô không phải đã nấu cơm cho tôi ăn rồi đó sao? Mẹ tôi cũng rất ít nấu cơm cho tôi, cô nấu cơm cho tôi ăn, tôi vô cùng vui vẻ. Không nói giấu gì cô, nhà chúng tôi bình thường, hoặc là lính cần vụ của cha tôi nấu cơm, nếu cha tôi đi quân khu, thì tôi ăn cơm ở nhà ăn.”