Tác giả:

Gần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc…

Chương 42: Chương 42

Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh ĐáTác giả: Yểu KhướcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngGần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc… Con rể tương lai mang đậu hũ tới, không khác gì ngày mưa đưa ô, thật sự rất đúng lúc.“Đậu hũ rán cũng được, đậu hũ xì dầu phải dùng nhiều xì dầu mới ngon, đậu hũ rán thơm hơn." Miêu Ngạn Khánh cảm thấy xì dầu trong nhà cũng không ngon lắm, vẫn là đậu hũ rán tốt hơn.Miêu Thiêm Minh hỏi cha trong nhà có đủ dầu không?Đừng dùng hết dầu trong nhà chỉ để chiên đậu hũ.Đậu hũ rán cũng rất ngon, nhưng Miêu Thiêm Minh nghĩ đậu hũ xì dầu làm đơn giản nhất nên mới đề nghị đậu hũ xì dầu.Xì dầu và dầu trong nhà có hạn, Miêu Thiêm Lượng yếu ớt nói một câu: "Bằng không một khối đậu hũ làm thành hai kiểu?"“Để cha đi tìm mẹ các con thương lượng, nếu bà ấy đồng ý thì sẽ làm hai kiểu.”“Cha, cha nhớ nói thời tiết nóng, đậu hũ không để lâu được, không ăn nhanh sẽ hỏng." Miêu Thiêm Minh bổ sung một câu.Miêu Ngạn Khánh trong lòng hiểu rõ, nhìn ra sân, không thấy bóng dáng con rể tương lai, vì thế đi ra phòng bếp tìm vợ nói chuyện đậu hũ.Tiết Hoa An đi ra khỏi phòng bếp liền đi vào phòng Miêu Thải Ngọc, cửa phòng đóng lại, anh gõ cửa trước rồi mới lên tiếng, người bên trong trả lời cửa không khóa, ý là có thể tự mình mở cửa đi vào, vì thế anh mở cửa đi vào phòng.Lúc Tiết Hoa An đi vào, Miêu Thải Ngọc nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, Tiết Hoa An ngồi xuống bên giường: "Buổi sáng lúc gặp em nhìn em đâu có không vui như thế này, đội trưởng phạt em sao?"Miêu Thải Ngọc trở mình, nhìn Tiết Hoa An nói: "Em không phục, tức chết em rồi.”Cô đem nguyên nhân khiến mình tâm trạng không tốt nói cho anh biết.Đội trưởng hội phụ nữ không phạt hai bà mẹ, hai bà mẹ khóc lóc om sòm chỉ làm sự việc càng thêm rối ren, vì thế bắt hai người trẻ tuổi mỗi người viết một bản kiểm điểm năm trăm chữ.Triệu Mỹ Phượng nhìn thấy Tiết Nhị Trụ mặt bị tát vừa đỏ vừa sưng mới miễn cưỡng chấp nhận kết quả này, Tiết Nhị Trụ cùng mẹ hắn không phục, cho rằng xử phạt Miêu Thải Ngọc quá nhẹ, căn bản là không đến nơi đến chốn.Đội trưởng hội phụ nữ Tiết Thải Hà vốn đã không vừa mắt Tiết Nhị Trụ, vừa lúc Miêu Thải Ngọc dạy dỗ hắn một trận, bà ấy cũng nhân cơ hội giáo dục Tiết Nhị Trụ một phen.Thằng nhóc này lâu ngày không bị đánh, bình thường nói rách cái miệng cũng không nói nổi hắn, hiện tại bị giáo huấn một trận, biết sợ chưa.Kết quả cuối cùng không thay đổi, hai người trẻ tuổi viết bản kiểm điểm năm trăm chữ.Trên đường về nhà, Triệu Mỹ Phượng an ủi con gái, bản kiểm điểm để cha viết hộ là được, không cần cô tự mình viết.Tài văn chương của cha rất tốt, hai năm nay bên trên kiểm tra không nghiêm ngặt, có đôi khi cha sẽ nhịn không được, đêm hôm khuya khoắt đốt đèn dầu viết mấy chữ, viết xong giấu đi, giấu còn sâu hơn cả tiền trong nhà.Cha thích viết chữ như vậy, khẳng định rất vui giúp cô viết bản kiểm điểm."Bắt em đứng lên bục đọc bản kiểm điểm trong cuộc họp à?” Tiết Hoa An nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, suy nghĩ có phải bị bắt lên bục đọc bản kiểm điểm hay không.Nếu lên bục đọc bản kiểm điểm thì tính chất hoàn toàn thay đổi, hình phạt như vậy quá nghiêm trọng.“Không cần, giao cho đội trưởng là được.”Miêu Thải Ngọc rất không thoải mái, cho dù cha viết hộ, không cần tự mình động bút nhưng cô cũng rất khó chịu, ở trong lòng cô cô không nên bị phạt: "Sớm biết như vậy đã chọn nơi nhiều người để tát Tiết Nhị Trụ rồi, để cho đám người trong đội nhìn thấy dáng vẻ hắn bị em tát, xem còn ai dám nói xấu em, ai vẩy nước bẩn, em gặp người nào tát người đó.”Cô hối hận vì mình quá kích động, hối hận đã cho Tiết Nhị Trụ mặt mũi, không để cho hắn bị tát trước mặt mọi người.“May mà không cho em lên bục đọc bản kiểm điểm, rõ ràng em không làm gì sai.”“Đội trưởng có bắt em lên bục đọc bản kiểm điểm cũng không sao, mượn ai cái loa cầm tay, đợi mọi người tập trung đông đủ thì em mắng luôn một thể, tiện dạy cho đám người mồm miệng không sạch sẽ kia câm miệng.” Miêu Thải Ngọc nói xong hừ vài tiếng..

Con rể tương lai mang đậu hũ tới, không khác gì ngày mưa đưa ô, thật sự rất đúng lúc.

“Đậu hũ rán cũng được, đậu hũ xì dầu phải dùng nhiều xì dầu mới ngon, đậu hũ rán thơm hơn.

" Miêu Ngạn Khánh cảm thấy xì dầu trong nhà cũng không ngon lắm, vẫn là đậu hũ rán tốt hơn.

Miêu Thiêm Minh hỏi cha trong nhà có đủ dầu không?Đừng dùng hết dầu trong nhà chỉ để chiên đậu hũ.

Đậu hũ rán cũng rất ngon, nhưng Miêu Thiêm Minh nghĩ đậu hũ xì dầu làm đơn giản nhất nên mới đề nghị đậu hũ xì dầu.

Xì dầu và dầu trong nhà có hạn, Miêu Thiêm Lượng yếu ớt nói một câu: "Bằng không một khối đậu hũ làm thành hai kiểu?"“Để cha đi tìm mẹ các con thương lượng, nếu bà ấy đồng ý thì sẽ làm hai kiểu.

”“Cha, cha nhớ nói thời tiết nóng, đậu hũ không để lâu được, không ăn nhanh sẽ hỏng.

" Miêu Thiêm Minh bổ sung một câu.

Miêu Ngạn Khánh trong lòng hiểu rõ, nhìn ra sân, không thấy bóng dáng con rể tương lai, vì thế đi ra phòng bếp tìm vợ nói chuyện đậu hũ.

Tiết Hoa An đi ra khỏi phòng bếp liền đi vào phòng Miêu Thải Ngọc, cửa phòng đóng lại, anh gõ cửa trước rồi mới lên tiếng, người bên trong trả lời cửa không khóa, ý là có thể tự mình mở cửa đi vào, vì thế anh mở cửa đi vào phòng.

Lúc Tiết Hoa An đi vào, Miêu Thải Ngọc nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, Tiết Hoa An ngồi xuống bên giường: "Buổi sáng lúc gặp em nhìn em đâu có không vui như thế này, đội trưởng phạt em sao?"Miêu Thải Ngọc trở mình, nhìn Tiết Hoa An nói: "Em không phục, tức chết em rồi.

”Cô đem nguyên nhân khiến mình tâm trạng không tốt nói cho anh biết.

Đội trưởng hội phụ nữ không phạt hai bà mẹ, hai bà mẹ khóc lóc om sòm chỉ làm sự việc càng thêm rối ren, vì thế bắt hai người trẻ tuổi mỗi người viết một bản kiểm điểm năm trăm chữ.

Triệu Mỹ Phượng nhìn thấy Tiết Nhị Trụ mặt bị tát vừa đỏ vừa sưng mới miễn cưỡng chấp nhận kết quả này, Tiết Nhị Trụ cùng mẹ hắn không phục, cho rằng xử phạt Miêu Thải Ngọc quá nhẹ, căn bản là không đến nơi đến chốn.

Đội trưởng hội phụ nữ Tiết Thải Hà vốn đã không vừa mắt Tiết Nhị Trụ, vừa lúc Miêu Thải Ngọc dạy dỗ hắn một trận, bà ấy cũng nhân cơ hội giáo dục Tiết Nhị Trụ một phen.

Thằng nhóc này lâu ngày không bị đánh, bình thường nói rách cái miệng cũng không nói nổi hắn, hiện tại bị giáo huấn một trận, biết sợ chưa.

Kết quả cuối cùng không thay đổi, hai người trẻ tuổi viết bản kiểm điểm năm trăm chữ.

Trên đường về nhà, Triệu Mỹ Phượng an ủi con gái, bản kiểm điểm để cha viết hộ là được, không cần cô tự mình viết.

Tài văn chương của cha rất tốt, hai năm nay bên trên kiểm tra không nghiêm ngặt, có đôi khi cha sẽ nhịn không được, đêm hôm khuya khoắt đốt đèn dầu viết mấy chữ, viết xong giấu đi, giấu còn sâu hơn cả tiền trong nhà.

Cha thích viết chữ như vậy, khẳng định rất vui giúp cô viết bản kiểm điểm.

"Bắt em đứng lên bục đọc bản kiểm điểm trong cuộc họp à?” Tiết Hoa An nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, suy nghĩ có phải bị bắt lên bục đọc bản kiểm điểm hay không.

Nếu lên bục đọc bản kiểm điểm thì tính chất hoàn toàn thay đổi, hình phạt như vậy quá nghiêm trọng.

“Không cần, giao cho đội trưởng là được.

”Miêu Thải Ngọc rất không thoải mái, cho dù cha viết hộ, không cần tự mình động bút nhưng cô cũng rất khó chịu, ở trong lòng cô cô không nên bị phạt: "Sớm biết như vậy đã chọn nơi nhiều người để tát Tiết Nhị Trụ rồi, để cho đám người trong đội nhìn thấy dáng vẻ hắn bị em tát, xem còn ai dám nói xấu em, ai vẩy nước bẩn, em gặp người nào tát người đó.

”Cô hối hận vì mình quá kích động, hối hận đã cho Tiết Nhị Trụ mặt mũi, không để cho hắn bị tát trước mặt mọi người.

“May mà không cho em lên bục đọc bản kiểm điểm, rõ ràng em không làm gì sai.

”“Đội trưởng có bắt em lên bục đọc bản kiểm điểm cũng không sao, mượn ai cái loa cầm tay, đợi mọi người tập trung đông đủ thì em mắng luôn một thể, tiện dạy cho đám người mồm miệng không sạch sẽ kia câm miệng.

” Miêu Thải Ngọc nói xong hừ vài tiếng.

.

Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh ĐáTác giả: Yểu KhướcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngGần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc… Con rể tương lai mang đậu hũ tới, không khác gì ngày mưa đưa ô, thật sự rất đúng lúc.“Đậu hũ rán cũng được, đậu hũ xì dầu phải dùng nhiều xì dầu mới ngon, đậu hũ rán thơm hơn." Miêu Ngạn Khánh cảm thấy xì dầu trong nhà cũng không ngon lắm, vẫn là đậu hũ rán tốt hơn.Miêu Thiêm Minh hỏi cha trong nhà có đủ dầu không?Đừng dùng hết dầu trong nhà chỉ để chiên đậu hũ.Đậu hũ rán cũng rất ngon, nhưng Miêu Thiêm Minh nghĩ đậu hũ xì dầu làm đơn giản nhất nên mới đề nghị đậu hũ xì dầu.Xì dầu và dầu trong nhà có hạn, Miêu Thiêm Lượng yếu ớt nói một câu: "Bằng không một khối đậu hũ làm thành hai kiểu?"“Để cha đi tìm mẹ các con thương lượng, nếu bà ấy đồng ý thì sẽ làm hai kiểu.”“Cha, cha nhớ nói thời tiết nóng, đậu hũ không để lâu được, không ăn nhanh sẽ hỏng." Miêu Thiêm Minh bổ sung một câu.Miêu Ngạn Khánh trong lòng hiểu rõ, nhìn ra sân, không thấy bóng dáng con rể tương lai, vì thế đi ra phòng bếp tìm vợ nói chuyện đậu hũ.Tiết Hoa An đi ra khỏi phòng bếp liền đi vào phòng Miêu Thải Ngọc, cửa phòng đóng lại, anh gõ cửa trước rồi mới lên tiếng, người bên trong trả lời cửa không khóa, ý là có thể tự mình mở cửa đi vào, vì thế anh mở cửa đi vào phòng.Lúc Tiết Hoa An đi vào, Miêu Thải Ngọc nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, Tiết Hoa An ngồi xuống bên giường: "Buổi sáng lúc gặp em nhìn em đâu có không vui như thế này, đội trưởng phạt em sao?"Miêu Thải Ngọc trở mình, nhìn Tiết Hoa An nói: "Em không phục, tức chết em rồi.”Cô đem nguyên nhân khiến mình tâm trạng không tốt nói cho anh biết.Đội trưởng hội phụ nữ không phạt hai bà mẹ, hai bà mẹ khóc lóc om sòm chỉ làm sự việc càng thêm rối ren, vì thế bắt hai người trẻ tuổi mỗi người viết một bản kiểm điểm năm trăm chữ.Triệu Mỹ Phượng nhìn thấy Tiết Nhị Trụ mặt bị tát vừa đỏ vừa sưng mới miễn cưỡng chấp nhận kết quả này, Tiết Nhị Trụ cùng mẹ hắn không phục, cho rằng xử phạt Miêu Thải Ngọc quá nhẹ, căn bản là không đến nơi đến chốn.Đội trưởng hội phụ nữ Tiết Thải Hà vốn đã không vừa mắt Tiết Nhị Trụ, vừa lúc Miêu Thải Ngọc dạy dỗ hắn một trận, bà ấy cũng nhân cơ hội giáo dục Tiết Nhị Trụ một phen.Thằng nhóc này lâu ngày không bị đánh, bình thường nói rách cái miệng cũng không nói nổi hắn, hiện tại bị giáo huấn một trận, biết sợ chưa.Kết quả cuối cùng không thay đổi, hai người trẻ tuổi viết bản kiểm điểm năm trăm chữ.Trên đường về nhà, Triệu Mỹ Phượng an ủi con gái, bản kiểm điểm để cha viết hộ là được, không cần cô tự mình viết.Tài văn chương của cha rất tốt, hai năm nay bên trên kiểm tra không nghiêm ngặt, có đôi khi cha sẽ nhịn không được, đêm hôm khuya khoắt đốt đèn dầu viết mấy chữ, viết xong giấu đi, giấu còn sâu hơn cả tiền trong nhà.Cha thích viết chữ như vậy, khẳng định rất vui giúp cô viết bản kiểm điểm."Bắt em đứng lên bục đọc bản kiểm điểm trong cuộc họp à?” Tiết Hoa An nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, suy nghĩ có phải bị bắt lên bục đọc bản kiểm điểm hay không.Nếu lên bục đọc bản kiểm điểm thì tính chất hoàn toàn thay đổi, hình phạt như vậy quá nghiêm trọng.“Không cần, giao cho đội trưởng là được.”Miêu Thải Ngọc rất không thoải mái, cho dù cha viết hộ, không cần tự mình động bút nhưng cô cũng rất khó chịu, ở trong lòng cô cô không nên bị phạt: "Sớm biết như vậy đã chọn nơi nhiều người để tát Tiết Nhị Trụ rồi, để cho đám người trong đội nhìn thấy dáng vẻ hắn bị em tát, xem còn ai dám nói xấu em, ai vẩy nước bẩn, em gặp người nào tát người đó.”Cô hối hận vì mình quá kích động, hối hận đã cho Tiết Nhị Trụ mặt mũi, không để cho hắn bị tát trước mặt mọi người.“May mà không cho em lên bục đọc bản kiểm điểm, rõ ràng em không làm gì sai.”“Đội trưởng có bắt em lên bục đọc bản kiểm điểm cũng không sao, mượn ai cái loa cầm tay, đợi mọi người tập trung đông đủ thì em mắng luôn một thể, tiện dạy cho đám người mồm miệng không sạch sẽ kia câm miệng.” Miêu Thải Ngọc nói xong hừ vài tiếng..

Chương 42: Chương 42