Tác giả:

Gần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc…

Chương 55: Chương 55

Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh ĐáTác giả: Yểu KhướcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngGần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc… Tư Niệm và chị dâu dường như quan hệ rất tốt, có chị dâu trông chừng, cậu ta có thể yên tâm rồi, vì thế nghe lời về nhà.Miêu Thải Ngọc sẽ thông báo cho cậu ta, không có nghĩa là cô sẽ ngăn cản Tư Niệm mắt đi mày lại với người khác.Sau khi Tiền Viên Viên nghe được, tỏ vẻ tuyệt đối giữ bí mật, sẽ không đem chuyện này nói ra.Cô ấy có người trong lòng, người trong lòng ở đại đội khác, có người giúp cô ấy nhìn chằm chằm, cô ấy sẽ vui vẻ chết mất, nhưng đứng ở góc độ Tư Niệm mà nói, cô ấy không vui nổi, còn có thể rất chán ghét.Ghét người mình không thích nhìn mình chằm chằm, thậm chí còn nhờ người khác trông chừng mình.Miêu Thải Ngọc trả lời Tiết Hoa An: "Là có một đoạn thời gian rất dài không thể gặp mặt, chiều nay em cố tình qua đây để tự mình nói cho anh biết, em và Lý Thanh Tùng không có bất cứ quan hệ gì, anh đừng ghen, người em thích là anh.”“Cho nên em và Lý Thanh Tùng là thế nào?” Anh không biết Lý Thanh Tùng là ai, nhưng cô lại đặc biệt nói ra cái tên này, tỏ vẻ hai người bọn họ sắp có cái gì?Miêu Thải Ngọc: "Em và Lý Thanh Tùng là người dẫn đầu đội nữ và đội nam, anh biết mà, nội dung bài sơn ca kia giống như liếc mắt đưa tình! ! Em không coi là thật, anh cũng đừng coi là thật, em đã nói với dì và Hoa Bình, hai người họ đều biết, em sợ anh nghĩ nhiều, cố ý chờ anh, giáp mặt giải thích với anh.”Cô đã thông báo cho Hoa Bình và dì Tôn, không nói trước không được, sẽ bị hiểu lầm.Mẹ con Tiết Nhị Trụ là nói suông dựng chuyện, không có bằng chứng đã đặt điều cho cô, nhưng cô và Lý Thanh Tùng biểu diễn sơn ca, mắt có thể nhìn thấy, lỗ tai có thể nghe rõ.Rất nhiều người cũng không biết cái gì gọi là "biểu diễn", cho rằng hai người bọn họ thật sự có chút gì đó.Cô không rảnh giải thích cho người khác nghe, sợ Tiết Hoa An hiểu lầm, trước tiên giải thích cho anh, để cho anh chuẩn bị tâm lý.“Anh sẽ không suy nghĩ nhiều.”Miêu Thải Ngọc không giận khi anh nói sẽ không nghĩ nhiều, cô thật lòng hy vọng anh không nghĩ nhiều.Không nghĩ nhiều không có nghĩa là anh không thích cô, cô có thể cảm nhận được sự yêu thích của anh đối với mình: "Em muốn hôn anh, anh và em trai ở chung một phòng không tiện, sau khi hội diễn văn nghệ kết thúc, hai chúng ta hẹn nhau, anh đến nhà em tìm em, đến phòng em đi! không cần đến thường xuyên, một tháng một hai lần là được rồi."“! ! Được." Tiết Hoa An gian nan đồng ý.Thải Ngọc đã nói rõ, anh đồng ý cũng sai, mà không đồng ý cũng không được, cô không chấp nhận lời từ chối.Dứt khoát đồng ý.Anh đồng ý xong, Miêu Thải Ngọc đột nhiên có chút kích động: "Bây giờ em muốn hôn anh ngay, anh cho em hôn một cái được không?"“Không được, anh vừa mới xong việc, toàn thân đầy mồ hôi, trên người bẩn, hơn nữa bây giờ còn ở bên ngoài, bị người ta nhìn thấy không tốt.”Câu trả lời nằm trong dự đoán.Miêu Thải Ngọc không làm khó anh: "Em về nhà trước đây.”“Không ở lại ăn cơm tối sao?”"Không được, trước khi dì nấu cơm có bảo em ở lại ăn cơm tối, em không đồng ý, cho nên dì không chuẩn bị phần của em."“Nhà em có chuẩn bị cơm tối cho em rồi, em phải về nhà ăn, chuyện muốn nói với anh đã nói xong, em về trước nhé.”“Thiếu chút nữa quên nói, còn có một chuyện, anh nhớ nói cho Tiết Hoa Khang, Tư Niệm năm nay hai mươi tuổi, nửa năm sau tròn hai mươi tuổi, lớn hơn cậu ta hai tuổi, nếu cậu ta biết rồi thì không sao, nếu không biết thì bảo cậu ta suy nghĩ cho kỹ.”“Bản thân Tư Niệm không có hứng thú với chuyện yêu đương, nhìn thì có vẻ không để tâm chuyện tuổi tác, nhưng nói đúng hơn là không để tâm Tiết Hoa Khang.”“Không để tâm cậu ta cho nên cũng không quan tâm cậu ta bao nhiêu tuổi, những lời này anh đừng nói cho Tiết Hoa Khang biết, anh chỉ cần nói cậu ta biết bọn họ kém hai tuổi là được.”.

Tư Niệm và chị dâu dường như quan hệ rất tốt, có chị dâu trông chừng, cậu ta có thể yên tâm rồi, vì thế nghe lời về nhà.

Miêu Thải Ngọc sẽ thông báo cho cậu ta, không có nghĩa là cô sẽ ngăn cản Tư Niệm mắt đi mày lại với người khác.

Sau khi Tiền Viên Viên nghe được, tỏ vẻ tuyệt đối giữ bí mật, sẽ không đem chuyện này nói ra.

Cô ấy có người trong lòng, người trong lòng ở đại đội khác, có người giúp cô ấy nhìn chằm chằm, cô ấy sẽ vui vẻ chết mất, nhưng đứng ở góc độ Tư Niệm mà nói, cô ấy không vui nổi, còn có thể rất chán ghét.

Ghét người mình không thích nhìn mình chằm chằm, thậm chí còn nhờ người khác trông chừng mình.

Miêu Thải Ngọc trả lời Tiết Hoa An: "Là có một đoạn thời gian rất dài không thể gặp mặt, chiều nay em cố tình qua đây để tự mình nói cho anh biết, em và Lý Thanh Tùng không có bất cứ quan hệ gì, anh đừng ghen, người em thích là anh.

”“Cho nên em và Lý Thanh Tùng là thế nào?” Anh không biết Lý Thanh Tùng là ai, nhưng cô lại đặc biệt nói ra cái tên này, tỏ vẻ hai người bọn họ sắp có cái gì?Miêu Thải Ngọc: "Em và Lý Thanh Tùng là người dẫn đầu đội nữ và đội nam, anh biết mà, nội dung bài sơn ca kia giống như liếc mắt đưa tình! ! Em không coi là thật, anh cũng đừng coi là thật, em đã nói với dì và Hoa Bình, hai người họ đều biết, em sợ anh nghĩ nhiều, cố ý chờ anh, giáp mặt giải thích với anh.

”Cô đã thông báo cho Hoa Bình và dì Tôn, không nói trước không được, sẽ bị hiểu lầm.

Mẹ con Tiết Nhị Trụ là nói suông dựng chuyện, không có bằng chứng đã đặt điều cho cô, nhưng cô và Lý Thanh Tùng biểu diễn sơn ca, mắt có thể nhìn thấy, lỗ tai có thể nghe rõ.

Rất nhiều người cũng không biết cái gì gọi là "biểu diễn", cho rằng hai người bọn họ thật sự có chút gì đó.

Cô không rảnh giải thích cho người khác nghe, sợ Tiết Hoa An hiểu lầm, trước tiên giải thích cho anh, để cho anh chuẩn bị tâm lý.

“Anh sẽ không suy nghĩ nhiều.

”Miêu Thải Ngọc không giận khi anh nói sẽ không nghĩ nhiều, cô thật lòng hy vọng anh không nghĩ nhiều.

Không nghĩ nhiều không có nghĩa là anh không thích cô, cô có thể cảm nhận được sự yêu thích của anh đối với mình: "Em muốn hôn anh, anh và em trai ở chung một phòng không tiện, sau khi hội diễn văn nghệ kết thúc, hai chúng ta hẹn nhau, anh đến nhà em tìm em, đến phòng em đi! không cần đến thường xuyên, một tháng một hai lần là được rồi.

"“! ! Được.

" Tiết Hoa An gian nan đồng ý.

Thải Ngọc đã nói rõ, anh đồng ý cũng sai, mà không đồng ý cũng không được, cô không chấp nhận lời từ chối.

Dứt khoát đồng ý.

Anh đồng ý xong, Miêu Thải Ngọc đột nhiên có chút kích động: "Bây giờ em muốn hôn anh ngay, anh cho em hôn một cái được không?"“Không được, anh vừa mới xong việc, toàn thân đầy mồ hôi, trên người bẩn, hơn nữa bây giờ còn ở bên ngoài, bị người ta nhìn thấy không tốt.

”Câu trả lời nằm trong dự đoán.

Miêu Thải Ngọc không làm khó anh: "Em về nhà trước đây.

”“Không ở lại ăn cơm tối sao?”"Không được, trước khi dì nấu cơm có bảo em ở lại ăn cơm tối, em không đồng ý, cho nên dì không chuẩn bị phần của em.

"“Nhà em có chuẩn bị cơm tối cho em rồi, em phải về nhà ăn, chuyện muốn nói với anh đã nói xong, em về trước nhé.

”“Thiếu chút nữa quên nói, còn có một chuyện, anh nhớ nói cho Tiết Hoa Khang, Tư Niệm năm nay hai mươi tuổi, nửa năm sau tròn hai mươi tuổi, lớn hơn cậu ta hai tuổi, nếu cậu ta biết rồi thì không sao, nếu không biết thì bảo cậu ta suy nghĩ cho kỹ.

”“Bản thân Tư Niệm không có hứng thú với chuyện yêu đương, nhìn thì có vẻ không để tâm chuyện tuổi tác, nhưng nói đúng hơn là không để tâm Tiết Hoa Khang.

”“Không để tâm cậu ta cho nên cũng không quan tâm cậu ta bao nhiêu tuổi, những lời này anh đừng nói cho Tiết Hoa Khang biết, anh chỉ cần nói cậu ta biết bọn họ kém hai tuổi là được.

”.

Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh ĐáTác giả: Yểu KhướcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngGần đến giờ cơm trưa, Triệu Mỹ Phượng lớn tiếng gọi con gái và con trai về nhà ăn cơm. Ba đứa con cách nhau thật xa đều có thể nghe được tiếng la của mẹ ruột, Miêu Thải Ngọc lớn tiếng trả lời: "Mẹ! Đợi một chút, con sắp xong rồi!”Giọng nói của hai mẹ con đều rất có lực xuyên thấu, cách một khoảng thật xa cũng có thể giao tiếp không chướng ngại. Gần đây bận cấy mạ, công việc tương đối thoải mái, đại đội không cung cấp cơm trưa, buổi trưa bọn họ phải về nhà ăn cơm. Nếu hôm nào không quá bận thì các xã viên có thể nghỉ trưa ở nhà, hai giờ chiều bắt đầu làm việc. Mấy người cùng nhau trở về, lại có người nhắc đến chuyện hôn sự. Ba chị em ngoại trừ con trai út còn nhỏ ra thì hai người còn lại đều chạy không thoát. Miêu Thải Ngọc cuối tháng này sẽ tròn hai mươi tuổi, nghe nhắc đến chuyện hôn sự thì không lên tiếng, nhưng nghe người ta khuyên cô ăn ít lại, tỏ ra yếu đuối một chút thì cực kỳ bất mãn: "Mấy người nghĩ gì vậy, làm việc cần thể lực, bộ tôi ăn gạo nhà mấy người chắc?”Miêu Thải Ngọc… Tư Niệm và chị dâu dường như quan hệ rất tốt, có chị dâu trông chừng, cậu ta có thể yên tâm rồi, vì thế nghe lời về nhà.Miêu Thải Ngọc sẽ thông báo cho cậu ta, không có nghĩa là cô sẽ ngăn cản Tư Niệm mắt đi mày lại với người khác.Sau khi Tiền Viên Viên nghe được, tỏ vẻ tuyệt đối giữ bí mật, sẽ không đem chuyện này nói ra.Cô ấy có người trong lòng, người trong lòng ở đại đội khác, có người giúp cô ấy nhìn chằm chằm, cô ấy sẽ vui vẻ chết mất, nhưng đứng ở góc độ Tư Niệm mà nói, cô ấy không vui nổi, còn có thể rất chán ghét.Ghét người mình không thích nhìn mình chằm chằm, thậm chí còn nhờ người khác trông chừng mình.Miêu Thải Ngọc trả lời Tiết Hoa An: "Là có một đoạn thời gian rất dài không thể gặp mặt, chiều nay em cố tình qua đây để tự mình nói cho anh biết, em và Lý Thanh Tùng không có bất cứ quan hệ gì, anh đừng ghen, người em thích là anh.”“Cho nên em và Lý Thanh Tùng là thế nào?” Anh không biết Lý Thanh Tùng là ai, nhưng cô lại đặc biệt nói ra cái tên này, tỏ vẻ hai người bọn họ sắp có cái gì?Miêu Thải Ngọc: "Em và Lý Thanh Tùng là người dẫn đầu đội nữ và đội nam, anh biết mà, nội dung bài sơn ca kia giống như liếc mắt đưa tình! ! Em không coi là thật, anh cũng đừng coi là thật, em đã nói với dì và Hoa Bình, hai người họ đều biết, em sợ anh nghĩ nhiều, cố ý chờ anh, giáp mặt giải thích với anh.”Cô đã thông báo cho Hoa Bình và dì Tôn, không nói trước không được, sẽ bị hiểu lầm.Mẹ con Tiết Nhị Trụ là nói suông dựng chuyện, không có bằng chứng đã đặt điều cho cô, nhưng cô và Lý Thanh Tùng biểu diễn sơn ca, mắt có thể nhìn thấy, lỗ tai có thể nghe rõ.Rất nhiều người cũng không biết cái gì gọi là "biểu diễn", cho rằng hai người bọn họ thật sự có chút gì đó.Cô không rảnh giải thích cho người khác nghe, sợ Tiết Hoa An hiểu lầm, trước tiên giải thích cho anh, để cho anh chuẩn bị tâm lý.“Anh sẽ không suy nghĩ nhiều.”Miêu Thải Ngọc không giận khi anh nói sẽ không nghĩ nhiều, cô thật lòng hy vọng anh không nghĩ nhiều.Không nghĩ nhiều không có nghĩa là anh không thích cô, cô có thể cảm nhận được sự yêu thích của anh đối với mình: "Em muốn hôn anh, anh và em trai ở chung một phòng không tiện, sau khi hội diễn văn nghệ kết thúc, hai chúng ta hẹn nhau, anh đến nhà em tìm em, đến phòng em đi! không cần đến thường xuyên, một tháng một hai lần là được rồi."“! ! Được." Tiết Hoa An gian nan đồng ý.Thải Ngọc đã nói rõ, anh đồng ý cũng sai, mà không đồng ý cũng không được, cô không chấp nhận lời từ chối.Dứt khoát đồng ý.Anh đồng ý xong, Miêu Thải Ngọc đột nhiên có chút kích động: "Bây giờ em muốn hôn anh ngay, anh cho em hôn một cái được không?"“Không được, anh vừa mới xong việc, toàn thân đầy mồ hôi, trên người bẩn, hơn nữa bây giờ còn ở bên ngoài, bị người ta nhìn thấy không tốt.”Câu trả lời nằm trong dự đoán.Miêu Thải Ngọc không làm khó anh: "Em về nhà trước đây.”“Không ở lại ăn cơm tối sao?”"Không được, trước khi dì nấu cơm có bảo em ở lại ăn cơm tối, em không đồng ý, cho nên dì không chuẩn bị phần của em."“Nhà em có chuẩn bị cơm tối cho em rồi, em phải về nhà ăn, chuyện muốn nói với anh đã nói xong, em về trước nhé.”“Thiếu chút nữa quên nói, còn có một chuyện, anh nhớ nói cho Tiết Hoa Khang, Tư Niệm năm nay hai mươi tuổi, nửa năm sau tròn hai mươi tuổi, lớn hơn cậu ta hai tuổi, nếu cậu ta biết rồi thì không sao, nếu không biết thì bảo cậu ta suy nghĩ cho kỹ.”“Bản thân Tư Niệm không có hứng thú với chuyện yêu đương, nhìn thì có vẻ không để tâm chuyện tuổi tác, nhưng nói đúng hơn là không để tâm Tiết Hoa Khang.”“Không để tâm cậu ta cho nên cũng không quan tâm cậu ta bao nhiêu tuổi, những lời này anh đừng nói cho Tiết Hoa Khang biết, anh chỉ cần nói cậu ta biết bọn họ kém hai tuổi là được.”.

Chương 55: Chương 55