----Năm 1970, mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc đến chậm rãi với những cơn gió lạnh gào thét. Chỉ qua một đêm, những cánh hoa tuyết đã rơi xuống phủ kín mái hiên, uốn cong những cành trơ trụi rồi rơi xuống đất, tạo nên một lớp tuyết dày. Tuyết dày mềm, giẫm lên để lại dấu chân không sâu, cảm giác giống như giẫm lên bông khá thú vị, nhưng Giản Lộ không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của miền Bắc lúc này, thời tiết lạnh nên cô bước đi vội vã. Cô gái đút hai tay vào túi nắm chặt thành nắm đấm, trên đầu đội một chiếc mũ len cũ để chắn gió và tuyết, chiếc áo khoác màu xanh nước biển trên người được trang trí bằng năm sáu miếng vá lớn lớn nhỏ nhỏ. Chiếc áo khoác này là một bộ quần áo mới do cô con gái lớn nhà họ Giản may năm cô ấy mười tuổi, đứa lớn mặc mấy năm mới đưa cho đứa nhỏ, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng đến tay Giản Lộ, con gái thứ tư. Bộ quần áo giản dị và cũ cũng không thể làm mờ đi gương mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng trong trời tuyết. “Lộ Lộ, cháu đi mượn tấm phiếu vải…
Chương 34: Chương 34
Thập Niên 70 Mỹ Nhân Mềm Mại Được Sủng Hằng NgàyTác giả: Thứ LộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không----Năm 1970, mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc đến chậm rãi với những cơn gió lạnh gào thét. Chỉ qua một đêm, những cánh hoa tuyết đã rơi xuống phủ kín mái hiên, uốn cong những cành trơ trụi rồi rơi xuống đất, tạo nên một lớp tuyết dày. Tuyết dày mềm, giẫm lên để lại dấu chân không sâu, cảm giác giống như giẫm lên bông khá thú vị, nhưng Giản Lộ không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của miền Bắc lúc này, thời tiết lạnh nên cô bước đi vội vã. Cô gái đút hai tay vào túi nắm chặt thành nắm đấm, trên đầu đội một chiếc mũ len cũ để chắn gió và tuyết, chiếc áo khoác màu xanh nước biển trên người được trang trí bằng năm sáu miếng vá lớn lớn nhỏ nhỏ. Chiếc áo khoác này là một bộ quần áo mới do cô con gái lớn nhà họ Giản may năm cô ấy mười tuổi, đứa lớn mặc mấy năm mới đưa cho đứa nhỏ, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng đến tay Giản Lộ, con gái thứ tư. Bộ quần áo giản dị và cũ cũng không thể làm mờ đi gương mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng trong trời tuyết. “Lộ Lộ, cháu đi mượn tấm phiếu vải… ----Giản Lộ không biết vì sao bà lại hỏi như vậy, nhưng chuyện mình lén lút tìm đối tượng càng ít người biết càng tốt.Nếu để Giản Hoa Lâm nghe được tin đồn, ông ta sẽ trói cô lại và gả cô đi ngay."Không có, cháu nghe theo ba cháu." Cô nói rất trôi chảy."À à." Dì Vương thở dài, bà biết Giản Hoa Lâm, rất ghét con gái, muốn có con rể đến ở rể, đáng tiếc: "Haiz, dì đi trước đây."Có lẽ bà đứng ở ngoài lâu nên bị lạnh cóng, dì Vương đang định rời đi suýt nữa đã bước hụt.May là Giản Lộ nhanh tay nhanh mắt đỡ được bà, một tay đỡ cánh tay của bà, một tay đưa ra để cho dì Vương đỡ.Một tấm ảnh cũ bình thường rơi xuống từ những ngón tay nhăn nheo, rơi xuống mặt đất trắng như tuyết.Giản Lộ đỡ bà đứng vững, sau đó mới khom lưng nhặt đồ giúp dì Vương.Cô không thấy rõ thứ gì rơi xuống, cho đến khi nhìn gần, cô thấy một bức ảnh ố vàng nằm mặt tuyết trắng tinh.Đó là một bức ảnh toàn thân, người đàn ông cao lớn mặc đồng phục hải quân, đầu đội mũ hải quân màu trắng.Khuôn mặt anh tuấn, đường nét sắc sảo, lông mày rậm đến thái dương.Đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, sống mũi cao thẳng giống như một ngọn núi càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh, môi hơi mím, vẻ mặt nghiêm túc.Thông qua ảnh chụp, Giản Lộ dường như có thể nhìn thấy biển xanh, biển xanh là khung cảnh đẹp nhất giống như một bức tranh thiêng liêng và hùng vĩ."Lộ Lộ, cám ơn cháu, xương cốt của dì càng ngày càng yếu, đi đường còn suýt ngã..." Dì Vương không chú ý ảnh chụp con trai bị rơi, khi bà nhìn về phía Giản Lộ, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm ảnh chụp con trai mình trên tuyết, lúc này mới giải thích: "Xem dì này, làm rơi ảnh chụp con trai rồi."Trình Tranh rất ít khi chụp ảnh, đây là tấm ảnh toàn thân đầu tiên của anh, cố ý mặc quân phục gửi cho Vương Hà.Lúc Vương Hà nhớ con trai thì cầm ảnh chụp ra xem."Dì Vương, đây là con trai dì sao?"Giản Lộ bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói của dì Vương, người đàn ông trong bức ảnh này thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn không kém các nam minh tinh đời sau.Không, so với nam minh tinh đời sau còn đẹp hơn!"Đúng vậy, con trai dì Thạch Đầu."Vừa nói xong, Vương Hà lại nói thêm một câu, con trai đã lớn rồi, bà không nên gọi như vậy trước mặt người ngoài:"Con trai dì tên là Trình Tranh, hai đứa đã gặp nhau khi còn bé phải không? Nhưng cháu ít khi ra ngoài, Trình Tranh lại đi bộ đội ở hải đảo, có lẽ cháu không nhớ rõ."Trình Tranh?Trong đầu Giản Lộ lập tức xuất hiện rất nhiều ký ức, đây không phải là nam phụ thần cấp xuất hiện ở giai đoạn sau trong quyển tiểu thuyết thập niên mà cô xuyên vào sao?Sĩ quan hải đảo đẹp trai không kết hôn, Trình Tranh!Giản Lộ nhớ lúc trước khi đọc quyển tiểu thuyết này đã xảy ra một số chuyện thú vị.Mọi người chìm đắm trong câu chuyện tình yêu giúp đỡ lẫn nhau của nam nữ chính trong nguyên tác, có độc giả ồn ào nam chính là của nữ chính, nam phụ là của mọi người.Trong giai đoạn sau của nguyên tác, sĩ quan hải đảo đẹp trai Trình Tranh không lập gia đình xuất hiện nhiều lần, đã trở thành nam phụ thần cấp.Mặc dù trong sách không miêu tả tỉ mỉ cuộc đời anh, lần đầu tiên Trình Tranh xuất hiện đã hơn ba mươi tuổi.Trong thời gian anh đi nghĩa vụ ở hải đảo đã nhiều lần lập chiến công, bảo vệ đất nước.Anh là một người kiên nhẫn, đáng tin, có niềm tin vững chắc, quan trọng nhất là cảm xúc rất ổn định.Dưới sự phụ trợ của nam phụ cố chấp Hồng Cường, loại người không quan tâm hơn thua như Trình Tranh trở nên đáng quý cỡ nào..
----Giản Lộ không biết vì sao bà lại hỏi như vậy, nhưng chuyện mình lén lút tìm đối tượng càng ít người biết càng tốt.
Nếu để Giản Hoa Lâm nghe được tin đồn, ông ta sẽ trói cô lại và gả cô đi ngay."Không có, cháu nghe theo ba cháu." Cô nói rất trôi chảy."À à." Dì Vương thở dài, bà biết Giản Hoa Lâm, rất ghét con gái, muốn có con rể đến ở rể, đáng tiếc: "Haiz, dì đi trước đây."Có lẽ bà đứng ở ngoài lâu nên bị lạnh cóng, dì Vương đang định rời đi suýt nữa đã bước hụt.
May là Giản Lộ nhanh tay nhanh mắt đỡ được bà, một tay đỡ cánh tay của bà, một tay đưa ra để cho dì Vương đỡ.Một tấm ảnh cũ bình thường rơi xuống từ những ngón tay nhăn nheo, rơi xuống mặt đất trắng như tuyết.
Giản Lộ đỡ bà đứng vững, sau đó mới khom lưng nhặt đồ giúp dì Vương.Cô không thấy rõ thứ gì rơi xuống, cho đến khi nhìn gần, cô thấy một bức ảnh ố vàng nằm mặt tuyết trắng tinh.Đó là một bức ảnh toàn thân, người đàn ông cao lớn mặc đồng phục hải quân, đầu đội mũ hải quân màu trắng.
Khuôn mặt anh tuấn, đường nét sắc sảo, lông mày rậm đến thái dương.
Đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, sống mũi cao thẳng giống như một ngọn núi càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh, môi hơi mím, vẻ mặt nghiêm túc.Thông qua ảnh chụp, Giản Lộ dường như có thể nhìn thấy biển xanh, biển xanh là khung cảnh đẹp nhất giống như một bức tranh thiêng liêng và hùng vĩ."Lộ Lộ, cám ơn cháu, xương cốt của dì càng ngày càng yếu, đi đường còn suýt ngã..." Dì Vương không chú ý ảnh chụp con trai bị rơi, khi bà nhìn về phía Giản Lộ, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm ảnh chụp con trai mình trên tuyết, lúc này mới giải thích: "Xem dì này, làm rơi ảnh chụp con trai rồi."Trình Tranh rất ít khi chụp ảnh, đây là tấm ảnh toàn thân đầu tiên của anh, cố ý mặc quân phục gửi cho Vương Hà.
Lúc Vương Hà nhớ con trai thì cầm ảnh chụp ra xem."Dì Vương, đây là con trai dì sao?"Giản Lộ bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói của dì Vương, người đàn ông trong bức ảnh này thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn không kém các nam minh tinh đời sau.Không, so với nam minh tinh đời sau còn đẹp hơn!"Đúng vậy, con trai dì Thạch Đầu."Vừa nói xong, Vương Hà lại nói thêm một câu, con trai đã lớn rồi, bà không nên gọi như vậy trước mặt người ngoài:"Con trai dì tên là Trình Tranh, hai đứa đã gặp nhau khi còn bé phải không? Nhưng cháu ít khi ra ngoài, Trình Tranh lại đi bộ đội ở hải đảo, có lẽ cháu không nhớ rõ."Trình Tranh?Trong đầu Giản Lộ lập tức xuất hiện rất nhiều ký ức, đây không phải là nam phụ thần cấp xuất hiện ở giai đoạn sau trong quyển tiểu thuyết thập niên mà cô xuyên vào sao?Sĩ quan hải đảo đẹp trai không kết hôn, Trình Tranh!Giản Lộ nhớ lúc trước khi đọc quyển tiểu thuyết này đã xảy ra một số chuyện thú vị.Mọi người chìm đắm trong câu chuyện tình yêu giúp đỡ lẫn nhau của nam nữ chính trong nguyên tác, có độc giả ồn ào nam chính là của nữ chính, nam phụ là của mọi người.Trong giai đoạn sau của nguyên tác, sĩ quan hải đảo đẹp trai Trình Tranh không lập gia đình xuất hiện nhiều lần, đã trở thành nam phụ thần cấp.Mặc dù trong sách không miêu tả tỉ mỉ cuộc đời anh, lần đầu tiên Trình Tranh xuất hiện đã hơn ba mươi tuổi.Trong thời gian anh đi nghĩa vụ ở hải đảo đã nhiều lần lập chiến công, bảo vệ đất nước.
Anh là một người kiên nhẫn, đáng tin, có niềm tin vững chắc, quan trọng nhất là cảm xúc rất ổn định.Dưới sự phụ trợ của nam phụ cố chấp Hồng Cường, loại người không quan tâm hơn thua như Trình Tranh trở nên đáng quý cỡ nào..
Thập Niên 70 Mỹ Nhân Mềm Mại Được Sủng Hằng NgàyTác giả: Thứ LộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không----Năm 1970, mùa đông ở miền Bắc Trung Quốc đến chậm rãi với những cơn gió lạnh gào thét. Chỉ qua một đêm, những cánh hoa tuyết đã rơi xuống phủ kín mái hiên, uốn cong những cành trơ trụi rồi rơi xuống đất, tạo nên một lớp tuyết dày. Tuyết dày mềm, giẫm lên để lại dấu chân không sâu, cảm giác giống như giẫm lên bông khá thú vị, nhưng Giản Lộ không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của miền Bắc lúc này, thời tiết lạnh nên cô bước đi vội vã. Cô gái đút hai tay vào túi nắm chặt thành nắm đấm, trên đầu đội một chiếc mũ len cũ để chắn gió và tuyết, chiếc áo khoác màu xanh nước biển trên người được trang trí bằng năm sáu miếng vá lớn lớn nhỏ nhỏ. Chiếc áo khoác này là một bộ quần áo mới do cô con gái lớn nhà họ Giản may năm cô ấy mười tuổi, đứa lớn mặc mấy năm mới đưa cho đứa nhỏ, sau khi đi một vòng cuối cùng cũng đến tay Giản Lộ, con gái thứ tư. Bộ quần áo giản dị và cũ cũng không thể làm mờ đi gương mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng trong trời tuyết. “Lộ Lộ, cháu đi mượn tấm phiếu vải… ----Giản Lộ không biết vì sao bà lại hỏi như vậy, nhưng chuyện mình lén lút tìm đối tượng càng ít người biết càng tốt.Nếu để Giản Hoa Lâm nghe được tin đồn, ông ta sẽ trói cô lại và gả cô đi ngay."Không có, cháu nghe theo ba cháu." Cô nói rất trôi chảy."À à." Dì Vương thở dài, bà biết Giản Hoa Lâm, rất ghét con gái, muốn có con rể đến ở rể, đáng tiếc: "Haiz, dì đi trước đây."Có lẽ bà đứng ở ngoài lâu nên bị lạnh cóng, dì Vương đang định rời đi suýt nữa đã bước hụt.May là Giản Lộ nhanh tay nhanh mắt đỡ được bà, một tay đỡ cánh tay của bà, một tay đưa ra để cho dì Vương đỡ.Một tấm ảnh cũ bình thường rơi xuống từ những ngón tay nhăn nheo, rơi xuống mặt đất trắng như tuyết.Giản Lộ đỡ bà đứng vững, sau đó mới khom lưng nhặt đồ giúp dì Vương.Cô không thấy rõ thứ gì rơi xuống, cho đến khi nhìn gần, cô thấy một bức ảnh ố vàng nằm mặt tuyết trắng tinh.Đó là một bức ảnh toàn thân, người đàn ông cao lớn mặc đồng phục hải quân, đầu đội mũ hải quân màu trắng.Khuôn mặt anh tuấn, đường nét sắc sảo, lông mày rậm đến thái dương.Đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, sống mũi cao thẳng giống như một ngọn núi càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh, môi hơi mím, vẻ mặt nghiêm túc.Thông qua ảnh chụp, Giản Lộ dường như có thể nhìn thấy biển xanh, biển xanh là khung cảnh đẹp nhất giống như một bức tranh thiêng liêng và hùng vĩ."Lộ Lộ, cám ơn cháu, xương cốt của dì càng ngày càng yếu, đi đường còn suýt ngã..." Dì Vương không chú ý ảnh chụp con trai bị rơi, khi bà nhìn về phía Giản Lộ, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm ảnh chụp con trai mình trên tuyết, lúc này mới giải thích: "Xem dì này, làm rơi ảnh chụp con trai rồi."Trình Tranh rất ít khi chụp ảnh, đây là tấm ảnh toàn thân đầu tiên của anh, cố ý mặc quân phục gửi cho Vương Hà.Lúc Vương Hà nhớ con trai thì cầm ảnh chụp ra xem."Dì Vương, đây là con trai dì sao?"Giản Lộ bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói của dì Vương, người đàn ông trong bức ảnh này thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn không kém các nam minh tinh đời sau.Không, so với nam minh tinh đời sau còn đẹp hơn!"Đúng vậy, con trai dì Thạch Đầu."Vừa nói xong, Vương Hà lại nói thêm một câu, con trai đã lớn rồi, bà không nên gọi như vậy trước mặt người ngoài:"Con trai dì tên là Trình Tranh, hai đứa đã gặp nhau khi còn bé phải không? Nhưng cháu ít khi ra ngoài, Trình Tranh lại đi bộ đội ở hải đảo, có lẽ cháu không nhớ rõ."Trình Tranh?Trong đầu Giản Lộ lập tức xuất hiện rất nhiều ký ức, đây không phải là nam phụ thần cấp xuất hiện ở giai đoạn sau trong quyển tiểu thuyết thập niên mà cô xuyên vào sao?Sĩ quan hải đảo đẹp trai không kết hôn, Trình Tranh!Giản Lộ nhớ lúc trước khi đọc quyển tiểu thuyết này đã xảy ra một số chuyện thú vị.Mọi người chìm đắm trong câu chuyện tình yêu giúp đỡ lẫn nhau của nam nữ chính trong nguyên tác, có độc giả ồn ào nam chính là của nữ chính, nam phụ là của mọi người.Trong giai đoạn sau của nguyên tác, sĩ quan hải đảo đẹp trai Trình Tranh không lập gia đình xuất hiện nhiều lần, đã trở thành nam phụ thần cấp.Mặc dù trong sách không miêu tả tỉ mỉ cuộc đời anh, lần đầu tiên Trình Tranh xuất hiện đã hơn ba mươi tuổi.Trong thời gian anh đi nghĩa vụ ở hải đảo đã nhiều lần lập chiến công, bảo vệ đất nước.Anh là một người kiên nhẫn, đáng tin, có niềm tin vững chắc, quan trọng nhất là cảm xúc rất ổn định.Dưới sự phụ trợ của nam phụ cố chấp Hồng Cường, loại người không quan tâm hơn thua như Trình Tranh trở nên đáng quý cỡ nào..