Bên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay…

Chương 33: Chương 33

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Điềm Nhiên Thiên NhiênTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngBên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay… “…… Cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này.” Trầm mặc một lát, Vương Kiến Quốc đột nhiên nói.Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đều có thể hiểu được dưới tình huống thế này Tô Dung đồng ý nói ra sự thật đã đáng quý như thế nào.Phải biết rằng, nếu hai người bọn họ thật sự cạnh tranh, Tô Dung thật sự không thể so được với Vương Kiến Quốc.Nếu cô không nói ra sự thật, như vậy có lẽ chỉ đến khi Vương Kiến Quốc cầm tiền đi đến quầy thu ngân mới phát hiện ra sự thật.Hơn nữa khi đó anh ấy cũng chỉ có thể tự trách chính mình xui xẻo, không có cách nào nghĩ ra thật ra Tô Dung đã biết được sự thật từ sớm.Cho dù việc không nói ra đối với mình trăm lợi mà không một hại, nhưng cuối cùng Tô Dung vẫn lựa chọn nói ra sự thật như cũ.Chỉ dựa vào sự dũng cảm khi nói ra, cũng khiến người ta không thể theo kịp.Tô Dung lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay phải cảm ơn anh.”Cô đã nhìn thấy rõ ràng, từ sau khi tiến vào quy tắc quái đàm đến tận bây giờ, nếu không phải Vương Kiến Quốc áp chế tuyệt đối với mọi người, duy trì trật tự, nếu không dù cô có nhìn thấy những quy tắc sai lầm, chỉ sợ cũng không thể sống đến hiện tại.Đối phương đã tận tình tận nghĩa như vậy, cô cũng nên làm việc không thẹn với lương tâm.Vương Kiến Quốc nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, đặt bộ quần áo nhân viên ở giữa, đi ra một khoảng cách.Anh đếm ba hai một, sau đó chúng ta cùng nhau chạy đến.Ai quăng bộ quần áo về phía đối phương trước thì thắng.”Xem nhẹ thế chất chênh lệch giữa nam và nữ, phương pháp này rất công bằng.Nhưng Tô Dung không hề xem nhẹ đối phương, sau khi đặt bộ quần áo xuống đất liền nắm chặt tay, sau khi đi đến một chỗ xa cũng không chuyển bước chân nữa.Với sự hiểu biết của cô trong nhiều năm đối mặt với tội phạm, động tác như vậy của anh chính là điềm báo khi tội phạm định bộc phát đả thương người.Trong lòng Tô Dung có chút căng thẳng, đưa lưng về phía quần áo nhân viên và Vương Kiến Quốc, chuẩn bị tốt rồi chờ đối phương đếm đến 1 thì lập tức chạy về phía quần áo.Cho dù như thế nào cô cũng không thể nhận thua như vậy.Nhưng cô không chờ được tiếng đếm “Ba hai một”, chỉ nghe thấy âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt của Vương Kiến Quốc từ phía sau truyền đến: "Đến đây đi”"Sao anh lại…” Tô Dung nghi hoặc xoay người, liền thấy Vương Kiến Quốc đã mặc bộ quần áo nhân viên màu đỏ vào, đang dịu dàng nhìn cô.Vương Kiến Quốc đi tới, sờ đầu Tô Dung: "Dù nói như thế nào anh cũng là một quân nhân, cũng không thể để một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi như em đi chịu chết được.”Tô Dung ngơ ngác nhìn anh ấy, đột nhiên mũi đau xót, hốc mắt phiếm hồng.Nhưng đối phương đã không nhìn cô nữa, chỉ chuyên chú nhìn vào cửa lớn của kho hàng: "Thật ra anh đã nhìn ra được, trong sáu người chúng ta, Tô Dung, em là người thông minh nhất.Không cần phản bác, người lớn không phải kẻ ngốc.Chỉ cần tiến vào quy tắc quái đàm thành công trở về một lần, liền sẽ bị “Nó” đánh dấu, tương lai nhất định sẽ còn vào lần nữa.Có thể anh sẽ chết trong quái đàm lần sau, nhưng em thì không giống.”.

“…… Cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này.” Trầm mặc một lát, Vương Kiến Quốc đột nhiên nói.Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đều có thể hiểu được dưới tình huống thế này Tô Dung đồng ý nói ra sự thật đã đáng quý như thế nào.Phải biết rằng, nếu hai người bọn họ thật sự cạnh tranh, Tô Dung thật sự không thể so được với Vương Kiến Quốc.Nếu cô không nói ra sự thật, như vậy có lẽ chỉ đến khi Vương Kiến Quốc cầm tiền đi đến quầy thu ngân mới phát hiện ra sự thật.

Hơn nữa khi đó anh ấy cũng chỉ có thể tự trách chính mình xui xẻo, không có cách nào nghĩ ra thật ra Tô Dung đã biết được sự thật từ sớm.Cho dù việc không nói ra đối với mình trăm lợi mà không một hại, nhưng cuối cùng Tô Dung vẫn lựa chọn nói ra sự thật như cũ.

Chỉ dựa vào sự dũng cảm khi nói ra, cũng khiến người ta không thể theo kịp.Tô Dung lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay phải cảm ơn anh.”Cô đã nhìn thấy rõ ràng, từ sau khi tiến vào quy tắc quái đàm đến tận bây giờ, nếu không phải Vương Kiến Quốc áp chế tuyệt đối với mọi người, duy trì trật tự, nếu không dù cô có nhìn thấy những quy tắc sai lầm, chỉ sợ cũng không thể sống đến hiện tại.Đối phương đã tận tình tận nghĩa như vậy, cô cũng nên làm việc không thẹn với lương tâm.Vương Kiến Quốc nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, đặt bộ quần áo nhân viên ở giữa, đi ra một khoảng cách.

Anh đếm ba hai một, sau đó chúng ta cùng nhau chạy đến.

Ai quăng bộ quần áo về phía đối phương trước thì thắng.”Xem nhẹ thế chất chênh lệch giữa nam và nữ, phương pháp này rất công bằng.

Nhưng Tô Dung không hề xem nhẹ đối phương, sau khi đặt bộ quần áo xuống đất liền nắm chặt tay, sau khi đi đến một chỗ xa cũng không chuyển bước chân nữa.Với sự hiểu biết của cô trong nhiều năm đối mặt với tội phạm, động tác như vậy của anh chính là điềm báo khi tội phạm định bộc phát đả thương người.Trong lòng Tô Dung có chút căng thẳng, đưa lưng về phía quần áo nhân viên và Vương Kiến Quốc, chuẩn bị tốt rồi chờ đối phương đếm đến 1 thì lập tức chạy về phía quần áo.

Cho dù như thế nào cô cũng không thể nhận thua như vậy.Nhưng cô không chờ được tiếng đếm “Ba hai một”, chỉ nghe thấy âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt của Vương Kiến Quốc từ phía sau truyền đến: "Đến đây đi”"Sao anh lại…” Tô Dung nghi hoặc xoay người, liền thấy Vương Kiến Quốc đã mặc bộ quần áo nhân viên màu đỏ vào, đang dịu dàng nhìn cô.Vương Kiến Quốc đi tới, sờ đầu Tô Dung: "Dù nói như thế nào anh cũng là một quân nhân, cũng không thể để một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi như em đi chịu chết được.”Tô Dung ngơ ngác nhìn anh ấy, đột nhiên mũi đau xót, hốc mắt phiếm hồng.

Nhưng đối phương đã không nhìn cô nữa, chỉ chuyên chú nhìn vào cửa lớn của kho hàng: "Thật ra anh đã nhìn ra được, trong sáu người chúng ta, Tô Dung, em là người thông minh nhất.

Không cần phản bác, người lớn không phải kẻ ngốc.

Chỉ cần tiến vào quy tắc quái đàm thành công trở về một lần, liền sẽ bị “Nó” đánh dấu, tương lai nhất định sẽ còn vào lần nữa.

Có thể anh sẽ chết trong quái đàm lần sau, nhưng em thì không giống.”.

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Điềm Nhiên Thiên NhiênTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngBên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay… “…… Cảm ơn em đã nói cho anh biết chuyện này.” Trầm mặc một lát, Vương Kiến Quốc đột nhiên nói.Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đều có thể hiểu được dưới tình huống thế này Tô Dung đồng ý nói ra sự thật đã đáng quý như thế nào.Phải biết rằng, nếu hai người bọn họ thật sự cạnh tranh, Tô Dung thật sự không thể so được với Vương Kiến Quốc.Nếu cô không nói ra sự thật, như vậy có lẽ chỉ đến khi Vương Kiến Quốc cầm tiền đi đến quầy thu ngân mới phát hiện ra sự thật.Hơn nữa khi đó anh ấy cũng chỉ có thể tự trách chính mình xui xẻo, không có cách nào nghĩ ra thật ra Tô Dung đã biết được sự thật từ sớm.Cho dù việc không nói ra đối với mình trăm lợi mà không một hại, nhưng cuối cùng Tô Dung vẫn lựa chọn nói ra sự thật như cũ.Chỉ dựa vào sự dũng cảm khi nói ra, cũng khiến người ta không thể theo kịp.Tô Dung lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay phải cảm ơn anh.”Cô đã nhìn thấy rõ ràng, từ sau khi tiến vào quy tắc quái đàm đến tận bây giờ, nếu không phải Vương Kiến Quốc áp chế tuyệt đối với mọi người, duy trì trật tự, nếu không dù cô có nhìn thấy những quy tắc sai lầm, chỉ sợ cũng không thể sống đến hiện tại.Đối phương đã tận tình tận nghĩa như vậy, cô cũng nên làm việc không thẹn với lương tâm.Vương Kiến Quốc nhắm mắt, khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình đi, đặt bộ quần áo nhân viên ở giữa, đi ra một khoảng cách.Anh đếm ba hai một, sau đó chúng ta cùng nhau chạy đến.Ai quăng bộ quần áo về phía đối phương trước thì thắng.”Xem nhẹ thế chất chênh lệch giữa nam và nữ, phương pháp này rất công bằng.Nhưng Tô Dung không hề xem nhẹ đối phương, sau khi đặt bộ quần áo xuống đất liền nắm chặt tay, sau khi đi đến một chỗ xa cũng không chuyển bước chân nữa.Với sự hiểu biết của cô trong nhiều năm đối mặt với tội phạm, động tác như vậy của anh chính là điềm báo khi tội phạm định bộc phát đả thương người.Trong lòng Tô Dung có chút căng thẳng, đưa lưng về phía quần áo nhân viên và Vương Kiến Quốc, chuẩn bị tốt rồi chờ đối phương đếm đến 1 thì lập tức chạy về phía quần áo.Cho dù như thế nào cô cũng không thể nhận thua như vậy.Nhưng cô không chờ được tiếng đếm “Ba hai một”, chỉ nghe thấy âm thanh mang theo ý cười nhàn nhạt của Vương Kiến Quốc từ phía sau truyền đến: "Đến đây đi”"Sao anh lại…” Tô Dung nghi hoặc xoay người, liền thấy Vương Kiến Quốc đã mặc bộ quần áo nhân viên màu đỏ vào, đang dịu dàng nhìn cô.Vương Kiến Quốc đi tới, sờ đầu Tô Dung: "Dù nói như thế nào anh cũng là một quân nhân, cũng không thể để một cô gái mới vừa tròn mười tám tuổi như em đi chịu chết được.”Tô Dung ngơ ngác nhìn anh ấy, đột nhiên mũi đau xót, hốc mắt phiếm hồng.Nhưng đối phương đã không nhìn cô nữa, chỉ chuyên chú nhìn vào cửa lớn của kho hàng: "Thật ra anh đã nhìn ra được, trong sáu người chúng ta, Tô Dung, em là người thông minh nhất.Không cần phản bác, người lớn không phải kẻ ngốc.Chỉ cần tiến vào quy tắc quái đàm thành công trở về một lần, liền sẽ bị “Nó” đánh dấu, tương lai nhất định sẽ còn vào lần nữa.Có thể anh sẽ chết trong quái đàm lần sau, nhưng em thì không giống.”.

Chương 33: Chương 33