Bên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay…

Chương 36: Chương 36

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Điềm Nhiên Thiên NhiênTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngBên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay… Thật đúng là như vậy, suy nghĩ một chút, Vương Kiến Quốc tán thành nói: “Em nói đúng, nhưng nếu cái máy thu tiền này không phải nguồn ô nhiễm, vậy nếu em hủy nó đi, chẳng phải sẽ không thể thoát ra chỉ có thể ở lại đây sao?”Tô Dung giơ một tờ năm tệ đã bị ngâm trong nước ướt sũng ra:“Máy móc gặp nước sẽ bị hư có phải không? Nếu em bỏ tờ năm tệ này vào cuối cùng thì sao?”“Như vậy em có thể thông quan quái đàm, cũng có thể hủy hoại cái máy này!” Trước mắt Vương Kiến Quốc sáng ngời: “Tô Dung em thật sự quá thông minh!”Nhưng Tô Dung được khen ngợi cũng không quá vui vẻ: “Xin lỗi, em đã không sớm nghĩ đến việc này, khiến cho anh…”“Việc này liên quan gì đến em chứ?” Vương Kiến Quốc không hề do dự cắt ngang lời cô nói: “Ai cũng không thể biết trước, em đã làm rất tốt rồi.Nói không chừng sau khi em hủy đi nguồn ô nhiễm anh cũng có thể theo em ra ngoài đấy?”“Hiện tại, cứ bỏ tiền vào đi.”Ôm trong lòng sự ảo tưởng tốt đẹp mà anh ấy nói, Tô Dung mím môi gật đầu, cẩn thận đem tờ 20 tệ, 10 tệ và 1 tệ đặt vào trong máy thu tiền, tờ tiền giấy tự động được hút vào trong.Cuối cùng chỉ còn lại tờ năm tệ ướt dầm dề, cô lấy được sự dũng cảm từ ánh mắt của Vương Kiến Quốc, cũng thả nó vào máy thu tiền.Nửa giây sau, máy thu tiền bỗng nhiên phát ra âm thanh “Răng rắc” kỳ lạ, đồng thời phía trên máy bắt đầu phát ra tia lửa.Không chờ Tô Dung nói gì, cô đã cảm giác một trận choáng váng.Khi mở mắt lần nữa, cô đã xuất hiện trước siêu thị ồn ào.Tất cả mọi chuyện lúc trước giống như ảo giác.Đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nữ quỷ dị: “Xin hãy quyết định biện danh của bạn trong vòng mười giây, nếu không hệ thống sẽ dùng tên thật.”Tô Dung còn chưa kịp phản ứng những lời này là có ý gì, đã buột miệng thốt lên theo yêu cầu: “Cà phê ’!”Cà phê hòa tan ( Tô Dung ) sao.Giây tiếp theo, tất cả mọi người trên thế giới đều nghe được thông báo phát ra từ không trung.【Chúc mừng điều tra viên “Cà phê” của Hoa Hạ đã hủy diệt nguồn ô nhiễm của siêu thị An Vui, “Quái đàm siêu thị An Vui” sẽ không tiếp tục buông xuống khu Hoa Hạ.】Vấn đề bất ngờ này khiến Vương Kiến Quốc sửng sốt một chút, ngập ngừng trả lời: “…… Bởi vì cúp điện?”Quy tắc trong khu đồ dùng hàng ngày đã nói bên trong tuyệt đối sẽ không cúp điện, nhưng thật sự không biết quy tắc này là thật hay giả, Vương Kiến Quốc theo bản năng nhớ kỹ nguyên tắc này.Sắc mặt Tô Dung ngày càng khó coi, tiếp tục hỏi: “Nếu ngay cả khu đồ dùng hàng ngày nói không cúp điện nhưng vẫn cúp điện, các người nghĩ những nơi khác trong siêu thị sẽ như thế nào?”“Đương nhiên cũng cúp điện!” Triệu Bằng sắp hỏng mất: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì hả? Có phải cô đã bị ô nhiễm hay không?”Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, không phải cô đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ là đang nói lên suy nghĩ của mình: “Nếu toàn bộ siêu thị đều cúp điện, như vậy khu thủy sản làm lạnh cũng như vậy đúng không?”Cô vừa dứt lời, Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại: “Em đang nói hải sản trong khu hải sản sẽ chạy ra sao?”“Không phải quy tắc đã nói hải sản chạy ra ngoài sẽ an toàn sao?” Giọng nói của Triệu Bằng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng đã nghĩ đến khả năng làm cho người ta tuyệt vọng..

Thật đúng là như vậy, suy nghĩ một chút, Vương Kiến Quốc tán thành nói: “Em nói đúng, nhưng nếu cái máy thu tiền này không phải nguồn ô nhiễm, vậy nếu em hủy nó đi, chẳng phải sẽ không thể thoát ra chỉ có thể ở lại đây sao?”Tô Dung giơ một tờ năm tệ đã bị ngâm trong nước ướt sũng ra:“Máy móc gặp nước sẽ bị hư có phải không? Nếu em bỏ tờ năm tệ này vào cuối cùng thì sao?”“Như vậy em có thể thông quan quái đàm, cũng có thể hủy hoại cái máy này!” Trước mắt Vương Kiến Quốc sáng ngời: “Tô Dung em thật sự quá thông minh!”Nhưng Tô Dung được khen ngợi cũng không quá vui vẻ: “Xin lỗi, em đã không sớm nghĩ đến việc này, khiến cho anh…”“Việc này liên quan gì đến em chứ?” Vương Kiến Quốc không hề do dự cắt ngang lời cô nói: “Ai cũng không thể biết trước, em đã làm rất tốt rồi.

Nói không chừng sau khi em hủy đi nguồn ô nhiễm anh cũng có thể theo em ra ngoài đấy?”“Hiện tại, cứ bỏ tiền vào đi.

”Ôm trong lòng sự ảo tưởng tốt đẹp mà anh ấy nói, Tô Dung mím môi gật đầu, cẩn thận đem tờ 20 tệ, 10 tệ và 1 tệ đặt vào trong máy thu tiền, tờ tiền giấy tự động được hút vào trong.

Cuối cùng chỉ còn lại tờ năm tệ ướt dầm dề, cô lấy được sự dũng cảm từ ánh mắt của Vương Kiến Quốc, cũng thả nó vào máy thu tiền.

Nửa giây sau, máy thu tiền bỗng nhiên phát ra âm thanh “Răng rắc” kỳ lạ, đồng thời phía trên máy bắt đầu phát ra tia lửa.

Không chờ Tô Dung nói gì, cô đã cảm giác một trận choáng váng.

Khi mở mắt lần nữa, cô đã xuất hiện trước siêu thị ồn ào.

Tất cả mọi chuyện lúc trước giống như ảo giác.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nữ quỷ dị: “Xin hãy quyết định biện danh của bạn trong vòng mười giây, nếu không hệ thống sẽ dùng tên thật.

”Tô Dung còn chưa kịp phản ứng những lời này là có ý gì, đã buột miệng thốt lên theo yêu cầu: “Cà phê ’!”Cà phê hòa tan ( Tô Dung ) sao.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người trên thế giới đều nghe được thông báo phát ra từ không trung.

【Chúc mừng điều tra viên “Cà phê” của Hoa Hạ đã hủy diệt nguồn ô nhiễm của siêu thị An Vui, “Quái đàm siêu thị An Vui” sẽ không tiếp tục buông xuống khu Hoa Hạ.

】Vấn đề bất ngờ này khiến Vương Kiến Quốc sửng sốt một chút, ngập ngừng trả lời: “…… Bởi vì cúp điện?”Quy tắc trong khu đồ dùng hàng ngày đã nói bên trong tuyệt đối sẽ không cúp điện, nhưng thật sự không biết quy tắc này là thật hay giả, Vương Kiến Quốc theo bản năng nhớ kỹ nguyên tắc này.

Sắc mặt Tô Dung ngày càng khó coi, tiếp tục hỏi: “Nếu ngay cả khu đồ dùng hàng ngày nói không cúp điện nhưng vẫn cúp điện, các người nghĩ những nơi khác trong siêu thị sẽ như thế nào?”“Đương nhiên cũng cúp điện!” Triệu Bằng sắp hỏng mất: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì hả? Có phải cô đã bị ô nhiễm hay không?”Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, không phải cô đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ là đang nói lên suy nghĩ của mình: “Nếu toàn bộ siêu thị đều cúp điện, như vậy khu thủy sản làm lạnh cũng như vậy đúng không?”Cô vừa dứt lời, Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại: “Em đang nói hải sản trong khu hải sản sẽ chạy ra sao?”“Không phải quy tắc đã nói hải sản chạy ra ngoài sẽ an toàn sao?” Giọng nói của Triệu Bằng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng đã nghĩ đến khả năng làm cho người ta tuyệt vọng.

.

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Điềm Nhiên Thiên NhiênTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngBên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay… Thật đúng là như vậy, suy nghĩ một chút, Vương Kiến Quốc tán thành nói: “Em nói đúng, nhưng nếu cái máy thu tiền này không phải nguồn ô nhiễm, vậy nếu em hủy nó đi, chẳng phải sẽ không thể thoát ra chỉ có thể ở lại đây sao?”Tô Dung giơ một tờ năm tệ đã bị ngâm trong nước ướt sũng ra:“Máy móc gặp nước sẽ bị hư có phải không? Nếu em bỏ tờ năm tệ này vào cuối cùng thì sao?”“Như vậy em có thể thông quan quái đàm, cũng có thể hủy hoại cái máy này!” Trước mắt Vương Kiến Quốc sáng ngời: “Tô Dung em thật sự quá thông minh!”Nhưng Tô Dung được khen ngợi cũng không quá vui vẻ: “Xin lỗi, em đã không sớm nghĩ đến việc này, khiến cho anh…”“Việc này liên quan gì đến em chứ?” Vương Kiến Quốc không hề do dự cắt ngang lời cô nói: “Ai cũng không thể biết trước, em đã làm rất tốt rồi.Nói không chừng sau khi em hủy đi nguồn ô nhiễm anh cũng có thể theo em ra ngoài đấy?”“Hiện tại, cứ bỏ tiền vào đi.”Ôm trong lòng sự ảo tưởng tốt đẹp mà anh ấy nói, Tô Dung mím môi gật đầu, cẩn thận đem tờ 20 tệ, 10 tệ và 1 tệ đặt vào trong máy thu tiền, tờ tiền giấy tự động được hút vào trong.Cuối cùng chỉ còn lại tờ năm tệ ướt dầm dề, cô lấy được sự dũng cảm từ ánh mắt của Vương Kiến Quốc, cũng thả nó vào máy thu tiền.Nửa giây sau, máy thu tiền bỗng nhiên phát ra âm thanh “Răng rắc” kỳ lạ, đồng thời phía trên máy bắt đầu phát ra tia lửa.Không chờ Tô Dung nói gì, cô đã cảm giác một trận choáng váng.Khi mở mắt lần nữa, cô đã xuất hiện trước siêu thị ồn ào.Tất cả mọi chuyện lúc trước giống như ảo giác.Đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nữ quỷ dị: “Xin hãy quyết định biện danh của bạn trong vòng mười giây, nếu không hệ thống sẽ dùng tên thật.”Tô Dung còn chưa kịp phản ứng những lời này là có ý gì, đã buột miệng thốt lên theo yêu cầu: “Cà phê ’!”Cà phê hòa tan ( Tô Dung ) sao.Giây tiếp theo, tất cả mọi người trên thế giới đều nghe được thông báo phát ra từ không trung.【Chúc mừng điều tra viên “Cà phê” của Hoa Hạ đã hủy diệt nguồn ô nhiễm của siêu thị An Vui, “Quái đàm siêu thị An Vui” sẽ không tiếp tục buông xuống khu Hoa Hạ.】Vấn đề bất ngờ này khiến Vương Kiến Quốc sửng sốt một chút, ngập ngừng trả lời: “…… Bởi vì cúp điện?”Quy tắc trong khu đồ dùng hàng ngày đã nói bên trong tuyệt đối sẽ không cúp điện, nhưng thật sự không biết quy tắc này là thật hay giả, Vương Kiến Quốc theo bản năng nhớ kỹ nguyên tắc này.Sắc mặt Tô Dung ngày càng khó coi, tiếp tục hỏi: “Nếu ngay cả khu đồ dùng hàng ngày nói không cúp điện nhưng vẫn cúp điện, các người nghĩ những nơi khác trong siêu thị sẽ như thế nào?”“Đương nhiên cũng cúp điện!” Triệu Bằng sắp hỏng mất: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì hả? Có phải cô đã bị ô nhiễm hay không?”Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, không phải cô đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ là đang nói lên suy nghĩ của mình: “Nếu toàn bộ siêu thị đều cúp điện, như vậy khu thủy sản làm lạnh cũng như vậy đúng không?”Cô vừa dứt lời, Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại: “Em đang nói hải sản trong khu hải sản sẽ chạy ra sao?”“Không phải quy tắc đã nói hải sản chạy ra ngoài sẽ an toàn sao?” Giọng nói của Triệu Bằng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng đã nghĩ đến khả năng làm cho người ta tuyệt vọng..

Chương 36: Chương 36