Bên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay…

Chương 42: Chương 42

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Điềm Nhiên Thiên NhiênTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngBên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay… Vương Kiến Quốc nhanh chóng tìm được hải sản trong kho tồn trữ, trên nhãn con trai tiền bạc có chú thích: Muốn tìm con trai tiền bạc, phải đi đến cái két nước thứ hai trong khu thủy sản, dù bên trong có thứ gì, cũng phải duỗi tay vào miệng nó, bên trong chính là ngọc trai của con trai tiền bạc.“Nhưng không phải lúc nãy khu thủy sản cúp điện nên mấy con vật trong đó đều chạy ra ngoài? Chúng ta phải mang chúng về như thế nào chứ” Tô Dung vẫn chưa quên con bạch tuộc kh ủng bố đã lấy đi mạng sống của Triệu Bằng.Nói đến vấn đề này, biểu cảm của Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên phức tạp: “À, quy tắc trong kho hàng có nói, mấy thứ kia, sau khi ăn no sẽ tự trở về.Cho nên nếu hiện tại đi vào, có lẽ chúng ta sẽ được an toàn.”“Vậy không phải……” Tô Dung vốn nghĩ những lời này cũng không phải quá tốt, dừng lại một chút, đột nhiên hiểu ra vì sao Vương Kiến Quốc lại có vẻ mặt phức tạp như vậy.Nếu lúc ấy bọn họ không rời đi, mà thừa dịp khi bạch tuộc ăn người mà lẻn về tìm kiếm thùng chứa hải sản, nói không chừng cả hai người bọn họ đều không cần phải chết.Nhưng thật ra việc này không có khả năng, không nói đến việc nếu không tìm được thùng chứa hải sản chính xác, những thùng nước khác nguy hiểm như thế nào.Chỉ cần nhìn vào thông tin về con trai tiền bạc trong nhà kho, cũng đủ biết cái này sẽ không dễ phát hiện như vậy.Vương Kiến Quốc cũng hiểu điều này, nhanh chóng bình tĩnh nói: “Đi thôi, chúng ta trở về khu thủy sản.”Lần thứ hai đi vào khu thuỷ sản, thật sự rất khác biệt với lần trước, lúc này đây, trong khu thủy sản truyền đến những tiếng “Lạch cạch” dày đặc như đang gõ vào thủy tinh, khiến da đầu tê dại.Nếu không phải trên quy tắc đã viết rõ ràng —— “Khi con trai tiền bạc rung lên chính là lúc an toàn”, chỉ sợ Tô Dung và Vương Kiến Quốc đã rời xa khu thủy sản.Khi tìm được thùng nước ở giữa hàng thứ hai, nơi đó làm gì có con trai tiền bạc, rõ ràng chính là con bạch tuộc màu lam vừa giết Triệu Bằng sống trong đó.“Là “Nó” giở trò quỷ.” Tô Dung khẳng định mà nói: “Đây có lẽ là ảo giác linh tinh gì đó, chỉ cần đưa tay vào bên trong là được.”Vương Kiến Quốc ngăn Tô Dung đang muốn vói tay vào trong: “Để anh đi, dù anh có xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng em nhất định phải an toàn rời khỏi đây”Nói xong anh ấy trực tiếp đưa tay vào bên trong cái thùng đựng hải sản, chịu đựng sự sợ hãi trong lòng tìm kiếm trong miệng của bạch tuộc.Cũng may bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy bạch tuộc cắn nuốt Triệu Bằng, cho nên dù không hiểu biết đối với loài động vật này, nhưng Vương Kiến Quốc cũng biết miệng của bạch tuộc nằm giữa tám chân của nó.Anh ấy chui tay từ phía dưới, không ngừng mò mẫm bên trong.Chú ý thấy biểu cảm của Vương Kiến Quốc trở nên quái dị, Tô Dung vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”Vương Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ nhíu mày: “Trong miệng thứ này chỉ có một thứ nhỏ mềm mại và trơn nhẵn, cảm giác giống như là bạch tuộc nhỏ.”“Lấy nó ra đi.” Tô Dung đưa ra quyết định chém đinh chặt sắt.Tin tưởng quyết định của Tô Dung, Vương Kiến Quốc quyết đoán lấy đồ vật trong miệng bạch tuộc ra.Khi đặt trong tay mới thấy, đó rõ ràng là một tờ tiền giấy!.

Vương Kiến Quốc nhanh chóng tìm được hải sản trong kho tồn trữ, trên nhãn con trai tiền bạc có chú thích: Muốn tìm con trai tiền bạc, phải đi đến cái két nước thứ hai trong khu thủy sản, dù bên trong có thứ gì, cũng phải duỗi tay vào miệng nó, bên trong chính là ngọc trai của con trai tiền bạc.

“Nhưng không phải lúc nãy khu thủy sản cúp điện nên mấy con vật trong đó đều chạy ra ngoài? Chúng ta phải mang chúng về như thế nào chứ” Tô Dung vẫn chưa quên con bạch tuộc kh ủng bố đã lấy đi mạng sống của Triệu Bằng.

Nói đến vấn đề này, biểu cảm của Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên phức tạp: “À, quy tắc trong kho hàng có nói, mấy thứ kia, sau khi ăn no sẽ tự trở về.

Cho nên nếu hiện tại đi vào, có lẽ chúng ta sẽ được an toàn.

”“Vậy không phải……” Tô Dung vốn nghĩ những lời này cũng không phải quá tốt, dừng lại một chút, đột nhiên hiểu ra vì sao Vương Kiến Quốc lại có vẻ mặt phức tạp như vậy.

Nếu lúc ấy bọn họ không rời đi, mà thừa dịp khi bạch tuộc ăn người mà lẻn về tìm kiếm thùng chứa hải sản, nói không chừng cả hai người bọn họ đều không cần phải chết.

Nhưng thật ra việc này không có khả năng, không nói đến việc nếu không tìm được thùng chứa hải sản chính xác, những thùng nước khác nguy hiểm như thế nào.

Chỉ cần nhìn vào thông tin về con trai tiền bạc trong nhà kho, cũng đủ biết cái này sẽ không dễ phát hiện như vậy.

Vương Kiến Quốc cũng hiểu điều này, nhanh chóng bình tĩnh nói: “Đi thôi, chúng ta trở về khu thủy sản.

”Lần thứ hai đi vào khu thuỷ sản, thật sự rất khác biệt với lần trước, lúc này đây, trong khu thủy sản truyền đến những tiếng “Lạch cạch” dày đặc như đang gõ vào thủy tinh, khiến da đầu tê dại.

Nếu không phải trên quy tắc đã viết rõ ràng —— “Khi con trai tiền bạc rung lên chính là lúc an toàn”, chỉ sợ Tô Dung và Vương Kiến Quốc đã rời xa khu thủy sản.

Khi tìm được thùng nước ở giữa hàng thứ hai, nơi đó làm gì có con trai tiền bạc, rõ ràng chính là con bạch tuộc màu lam vừa giết Triệu Bằng sống trong đó.

“Là “Nó” giở trò quỷ.

” Tô Dung khẳng định mà nói: “Đây có lẽ là ảo giác linh tinh gì đó, chỉ cần đưa tay vào bên trong là được.

”Vương Kiến Quốc ngăn Tô Dung đang muốn vói tay vào trong: “Để anh đi, dù anh có xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng em nhất định phải an toàn rời khỏi đây”Nói xong anh ấy trực tiếp đưa tay vào bên trong cái thùng đựng hải sản, chịu đựng sự sợ hãi trong lòng tìm kiếm trong miệng của bạch tuộc.

Cũng may bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy bạch tuộc cắn nuốt Triệu Bằng, cho nên dù không hiểu biết đối với loài động vật này, nhưng Vương Kiến Quốc cũng biết miệng của bạch tuộc nằm giữa tám chân của nó.

Anh ấy chui tay từ phía dưới, không ngừng mò mẫm bên trong.

Chú ý thấy biểu cảm của Vương Kiến Quốc trở nên quái dị, Tô Dung vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”Vương Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ nhíu mày: “Trong miệng thứ này chỉ có một thứ nhỏ mềm mại và trơn nhẵn, cảm giác giống như là bạch tuộc nhỏ.

”“Lấy nó ra đi.

” Tô Dung đưa ra quyết định chém đinh chặt sắt.

Tin tưởng quyết định của Tô Dung, Vương Kiến Quốc quyết đoán lấy đồ vật trong miệng bạch tuộc ra.

Khi đặt trong tay mới thấy, đó rõ ràng là một tờ tiền giấy!.

Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái ĐàmTác giả: Điềm Nhiên Thiên NhiênTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngBên trong siêu thị lớn ở bên ngoài tiểu khu Gia Viên Hạnh Phúc, Tô Dung đang đẩy một cái xe đẩy mua đồ, cẩn thận chọn lựa trong khu thực phẩm. Lần này mục tiêu của cô là mua đồ dùng dành cho hai tháng, trước tiên để cho mình an toàn vượt qua mùa hè này.Bây giờ thế đạo rối loạn như vậy, mặc dù trong nhà cũng không hoàn toàn an toàn, nhưng tích trữ một ít lương thực trong nhà, tóm lại cũng có một phần đảm bảo.Thời buổi loạn lạc, người trong siêu thị cũng không nhiều, tụ năm tụ ba chọn hàng hóa. Mỗi người đều có chút nóng nảy, giống như bị cái gì đuổi theo vậy.Đèn led trắng trong siêu thị có chút nhức mắt, chiếu lên người mỗi người, làm cho mỗi người giống như bị bao trùm một loại ảm đảm không chân thật.Tô Dung nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, vốn sắc mặt bình tĩnh đột nhiên bị phá vỡ.Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ có một tầng sương mù nhàn nhạt dâng lên, phía sau sương mù, cây cối đã trở nên mơ hồ không thấy rõ, đen nhánh cao gầy một mảnh, thật giống như tay… Vương Kiến Quốc nhanh chóng tìm được hải sản trong kho tồn trữ, trên nhãn con trai tiền bạc có chú thích: Muốn tìm con trai tiền bạc, phải đi đến cái két nước thứ hai trong khu thủy sản, dù bên trong có thứ gì, cũng phải duỗi tay vào miệng nó, bên trong chính là ngọc trai của con trai tiền bạc.“Nhưng không phải lúc nãy khu thủy sản cúp điện nên mấy con vật trong đó đều chạy ra ngoài? Chúng ta phải mang chúng về như thế nào chứ” Tô Dung vẫn chưa quên con bạch tuộc kh ủng bố đã lấy đi mạng sống của Triệu Bằng.Nói đến vấn đề này, biểu cảm của Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên phức tạp: “À, quy tắc trong kho hàng có nói, mấy thứ kia, sau khi ăn no sẽ tự trở về.Cho nên nếu hiện tại đi vào, có lẽ chúng ta sẽ được an toàn.”“Vậy không phải……” Tô Dung vốn nghĩ những lời này cũng không phải quá tốt, dừng lại một chút, đột nhiên hiểu ra vì sao Vương Kiến Quốc lại có vẻ mặt phức tạp như vậy.Nếu lúc ấy bọn họ không rời đi, mà thừa dịp khi bạch tuộc ăn người mà lẻn về tìm kiếm thùng chứa hải sản, nói không chừng cả hai người bọn họ đều không cần phải chết.Nhưng thật ra việc này không có khả năng, không nói đến việc nếu không tìm được thùng chứa hải sản chính xác, những thùng nước khác nguy hiểm như thế nào.Chỉ cần nhìn vào thông tin về con trai tiền bạc trong nhà kho, cũng đủ biết cái này sẽ không dễ phát hiện như vậy.Vương Kiến Quốc cũng hiểu điều này, nhanh chóng bình tĩnh nói: “Đi thôi, chúng ta trở về khu thủy sản.”Lần thứ hai đi vào khu thuỷ sản, thật sự rất khác biệt với lần trước, lúc này đây, trong khu thủy sản truyền đến những tiếng “Lạch cạch” dày đặc như đang gõ vào thủy tinh, khiến da đầu tê dại.Nếu không phải trên quy tắc đã viết rõ ràng —— “Khi con trai tiền bạc rung lên chính là lúc an toàn”, chỉ sợ Tô Dung và Vương Kiến Quốc đã rời xa khu thủy sản.Khi tìm được thùng nước ở giữa hàng thứ hai, nơi đó làm gì có con trai tiền bạc, rõ ràng chính là con bạch tuộc màu lam vừa giết Triệu Bằng sống trong đó.“Là “Nó” giở trò quỷ.” Tô Dung khẳng định mà nói: “Đây có lẽ là ảo giác linh tinh gì đó, chỉ cần đưa tay vào bên trong là được.”Vương Kiến Quốc ngăn Tô Dung đang muốn vói tay vào trong: “Để anh đi, dù anh có xảy ra chuyện gì cũng không sao, nhưng em nhất định phải an toàn rời khỏi đây”Nói xong anh ấy trực tiếp đưa tay vào bên trong cái thùng đựng hải sản, chịu đựng sự sợ hãi trong lòng tìm kiếm trong miệng của bạch tuộc.Cũng may bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy bạch tuộc cắn nuốt Triệu Bằng, cho nên dù không hiểu biết đối với loài động vật này, nhưng Vương Kiến Quốc cũng biết miệng của bạch tuộc nằm giữa tám chân của nó.Anh ấy chui tay từ phía dưới, không ngừng mò mẫm bên trong.Chú ý thấy biểu cảm của Vương Kiến Quốc trở nên quái dị, Tô Dung vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”Vương Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ nhíu mày: “Trong miệng thứ này chỉ có một thứ nhỏ mềm mại và trơn nhẵn, cảm giác giống như là bạch tuộc nhỏ.”“Lấy nó ra đi.” Tô Dung đưa ra quyết định chém đinh chặt sắt.Tin tưởng quyết định của Tô Dung, Vương Kiến Quốc quyết đoán lấy đồ vật trong miệng bạch tuộc ra.Khi đặt trong tay mới thấy, đó rõ ràng là một tờ tiền giấy!.

Chương 42: Chương 42