Tác giả:

“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại…

Chương 6: 6: Về Nhà 1

Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu ĐuốiTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại… Cố Di Gia ngủ ở bệnh viện một đêm.Đêm nay cô ngủ không ngon giấc, ngoài việc nghiền ngẫm ký ức về “Cố Di Gia”, cô còn băn khoăn không biết “Cố Di Gia” đã ở đâu.Cuối cùng, cô đoán rằng có lẽ cô đã trở thành “Cố Di Gia” của những năm bảy mươi và "Cố Di Gia" của những năm bảy mươi cũng trở thành chính cô.Còn là xuyên sách ư?Khi cô trở thành "Cố Di Gia" ở niên đại này, đây là một thế giới có thật, không còn là một quyển sách nữa, con người phải tiếp tục sống.Trong lòng Cố Di Gia thấy hơi phức tạp.Dù nghĩ theo hướng nào thì cô cũng thấy mình chịu thiệt.Cô vốn là một người có sức khỏe tốt, gia đình hạnh phúc, là cô con gái được cưng chiều nhất trong nhà, cuộc sống cũng không có gì không tốt.Đột nhiên cô lại xuyên đến thời đại còn khó khăn, biến thành một người có sức khỏe ốm yếu! Dù có trẻ hơn vài tuổi nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị thiệt.Khi Cố Di Gia tỉnh lại vào buổi sáng, cô vẫn có cảm nhận cơ thể mình nặng nề, đầu cũng hơi choáng váng.Cơ thể này thực sự không được khỏe.Khi đi vào nhà vệ sinh, Cố Di Gia nhìn vào gương thấy rõ dáng vẻ bây giờ của mình, phát hiện rằng ngoài việc vẻ ngoài trẻ lại, cô còn trở nên xinh đẹp hơn.Các đường nét trên khuôn mặt vẫn như trước, nhưng lại như được mài giũa tỉ mỉ, đẹp một cách không tỳ vết đến lạ thường, ngay cả khi không cười, vẻ ngoài lạnh lùng của cô thực sự giống như một nàng tiên không nhiễm khói bụi trần gian vậy.Cố Di Gia nhìn bản thân trong gương tự thấy choáng váng một lúc lâu.Cho đến khi chị dâu Trần Ngải Phương gọi cô ra ngoài, cô tùy tiện rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh.Đang lúc ăn sáng, Khương Tiến Vọng lại tới.Cũng là Trần Ngải Phương ra mặt, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không chị ấy đối phó với anh ta, đuổi anh ta ra ngoài, không cho anh ta tiếp xúc với em chồng mình.Trần Ngải Phượng quay đầu lại nói với Cố Di Gia đang nằm trên giường: "Gia Gia, mặc dù vị chủ nhiệm Khương này khá nhiệt tình, nhưng trông anh ta hơi kiêu căng, có thể không phù hợp với em."Cố Di Gia sửng sốt, sau đó vội xua tay nói: "Chị dâu, chị đang nghĩ đi đâu vậy, em không hề nghĩ gì với chủ nhiệm Khương hết.""Vậy thì tốt." Trần Ngải Phương thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu em chồng dịu dàng nói: "Chị với anh trai em đều mong tìm được cho em một đối tượng tốt không ngại sức khỏe em, đối xử tốt với em, nếu em không tìm được thì chẳng thà cứ! "Để họ nuôi cô bên mình.Lúc trước khi họ kết hôn, chồng chị ấy - Cố Minh Thành đã nói trước với chị ấy rằng nếu sau này sức khỏe em gái anh ấy không tốt, anh ấy sẽ nuôi cô cả đời.Nếu chị ấy thấy khó, có thể từ chối cuộc hôn nhân này.Khi đó, cha mẹ chị ấy muốn gả chị ấy cho một ông già què xấu xí ở làng bên, nhằm lấy sinh lễ hậu hĩnh để dành hỏi vợ cho anh em trai chị ấy, chị ấy nóng lòng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nên đã đồng ý gả cho anh ấy.So với tên tàn tật có thể bạo hành gia đình kia, Cố Minh Thành có dáng vẻ đẹp trai, nghiêm chỉnh, chỉ vì vẻ ngoài của anh ấy mà có rất nhiều đồng chí nữ đã phải lòng anh ấy, sẵn sàng giúp đỡ cùng anh ấy nuôi em gái.Anh ấy cũng là một quân nhân, mặc dù năm đó địa vị trong quân đội không cao nhưng Trần Ngải Phương sẵn sàng đánh cược, tin tưởng rằng Cố Minh Thành sẽ cố gắng sống sót, cố gắng thăng tiến vì em gái mình.Hiện thực đã chứng minh được, chị ấy đã thắng cược.Mấy năm qua, tuy sức khỏe em chồng ốm yếu hay bệnh tật, thường xuyên phải uống thuốc nằm viện tốn rất nhiều tiền, nhưng tiền này đều là trợ cấp, tiền và bạc thưởng của chồng, xét về mặt tiền bạc thì chị ấy không kém gì ai, ba mẹ con họ so với phụ nữ thời đại này thì chị ấy có được thức ăn ngon, quần áo ấm, nhà ở tốt, hơn nữa còn có công việc ổn định.Vả lại em chồng cũng là một cô gái tốt bụng, khi thấy khỏe trong người cô sẽ giúp đỡ chị ấy vài việc trong khả năng, lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện, một cô gái như vậy ai lại không thích chứ?Chị ấy vẫn sẵn sàng nuôi em chồng, xem như mình có thêm một đứa em gái nữa thôi.Sau bữa sáng không lâu, bác sĩ đến kiểm tra xác nhận cô không sao, Cố Di Gia được xuất viện..

Cố Di Gia ngủ ở bệnh viện một đêm.

Đêm nay cô ngủ không ngon giấc, ngoài việc nghiền ngẫm ký ức về “Cố Di Gia”, cô còn băn khoăn không biết “Cố Di Gia” đã ở đâu.

Cuối cùng, cô đoán rằng có lẽ cô đã trở thành “Cố Di Gia” của những năm bảy mươi và "Cố Di Gia" của những năm bảy mươi cũng trở thành chính cô.

Còn là xuyên sách ư?Khi cô trở thành "Cố Di Gia" ở niên đại này, đây là một thế giới có thật, không còn là một quyển sách nữa, con người phải tiếp tục sống.

Trong lòng Cố Di Gia thấy hơi phức tạp.

Dù nghĩ theo hướng nào thì cô cũng thấy mình chịu thiệt.

Cô vốn là một người có sức khỏe tốt, gia đình hạnh phúc, là cô con gái được cưng chiều nhất trong nhà, cuộc sống cũng không có gì không tốt.

Đột nhiên cô lại xuyên đến thời đại còn khó khăn, biến thành một người có sức khỏe ốm yếu! Dù có trẻ hơn vài tuổi nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị thiệt.

Khi Cố Di Gia tỉnh lại vào buổi sáng, cô vẫn có cảm nhận cơ thể mình nặng nề, đầu cũng hơi choáng váng.

Cơ thể này thực sự không được khỏe.

Khi đi vào nhà vệ sinh, Cố Di Gia nhìn vào gương thấy rõ dáng vẻ bây giờ của mình, phát hiện rằng ngoài việc vẻ ngoài trẻ lại, cô còn trở nên xinh đẹp hơn.

Các đường nét trên khuôn mặt vẫn như trước, nhưng lại như được mài giũa tỉ mỉ, đẹp một cách không tỳ vết đến lạ thường, ngay cả khi không cười, vẻ ngoài lạnh lùng của cô thực sự giống như một nàng tiên không nhiễm khói bụi trần gian vậy.

Cố Di Gia nhìn bản thân trong gương tự thấy choáng váng một lúc lâu.

Cho đến khi chị dâu Trần Ngải Phương gọi cô ra ngoài, cô tùy tiện rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Đang lúc ăn sáng, Khương Tiến Vọng lại tới.

Cũng là Trần Ngải Phương ra mặt, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không chị ấy đối phó với anh ta, đuổi anh ta ra ngoài, không cho anh ta tiếp xúc với em chồng mình.

Trần Ngải Phượng quay đầu lại nói với Cố Di Gia đang nằm trên giường: "Gia Gia, mặc dù vị chủ nhiệm Khương này khá nhiệt tình, nhưng trông anh ta hơi kiêu căng, có thể không phù hợp với em.

"Cố Di Gia sửng sốt, sau đó vội xua tay nói: "Chị dâu, chị đang nghĩ đi đâu vậy, em không hề nghĩ gì với chủ nhiệm Khương hết.

""Vậy thì tốt.

" Trần Ngải Phương thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu em chồng dịu dàng nói: "Chị với anh trai em đều mong tìm được cho em một đối tượng tốt không ngại sức khỏe em, đối xử tốt với em, nếu em không tìm được thì chẳng thà cứ! "Để họ nuôi cô bên mình.

Lúc trước khi họ kết hôn, chồng chị ấy - Cố Minh Thành đã nói trước với chị ấy rằng nếu sau này sức khỏe em gái anh ấy không tốt, anh ấy sẽ nuôi cô cả đời.

Nếu chị ấy thấy khó, có thể từ chối cuộc hôn nhân này.

Khi đó, cha mẹ chị ấy muốn gả chị ấy cho một ông già què xấu xí ở làng bên, nhằm lấy sinh lễ hậu hĩnh để dành hỏi vợ cho anh em trai chị ấy, chị ấy nóng lòng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nên đã đồng ý gả cho anh ấy.

So với tên tàn tật có thể bạo hành gia đình kia, Cố Minh Thành có dáng vẻ đẹp trai, nghiêm chỉnh, chỉ vì vẻ ngoài của anh ấy mà có rất nhiều đồng chí nữ đã phải lòng anh ấy, sẵn sàng giúp đỡ cùng anh ấy nuôi em gái.

Anh ấy cũng là một quân nhân, mặc dù năm đó địa vị trong quân đội không cao nhưng Trần Ngải Phương sẵn sàng đánh cược, tin tưởng rằng Cố Minh Thành sẽ cố gắng sống sót, cố gắng thăng tiến vì em gái mình.

Hiện thực đã chứng minh được, chị ấy đã thắng cược.

Mấy năm qua, tuy sức khỏe em chồng ốm yếu hay bệnh tật, thường xuyên phải uống thuốc nằm viện tốn rất nhiều tiền, nhưng tiền này đều là trợ cấp, tiền và bạc thưởng của chồng, xét về mặt tiền bạc thì chị ấy không kém gì ai, ba mẹ con họ so với phụ nữ thời đại này thì chị ấy có được thức ăn ngon, quần áo ấm, nhà ở tốt, hơn nữa còn có công việc ổn định.

Vả lại em chồng cũng là một cô gái tốt bụng, khi thấy khỏe trong người cô sẽ giúp đỡ chị ấy vài việc trong khả năng, lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện, một cô gái như vậy ai lại không thích chứ?Chị ấy vẫn sẵn sàng nuôi em chồng, xem như mình có thêm một đứa em gái nữa thôi.

Sau bữa sáng không lâu, bác sĩ đến kiểm tra xác nhận cô không sao, Cố Di Gia được xuất viện.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu ĐuốiTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại… Cố Di Gia ngủ ở bệnh viện một đêm.Đêm nay cô ngủ không ngon giấc, ngoài việc nghiền ngẫm ký ức về “Cố Di Gia”, cô còn băn khoăn không biết “Cố Di Gia” đã ở đâu.Cuối cùng, cô đoán rằng có lẽ cô đã trở thành “Cố Di Gia” của những năm bảy mươi và "Cố Di Gia" của những năm bảy mươi cũng trở thành chính cô.Còn là xuyên sách ư?Khi cô trở thành "Cố Di Gia" ở niên đại này, đây là một thế giới có thật, không còn là một quyển sách nữa, con người phải tiếp tục sống.Trong lòng Cố Di Gia thấy hơi phức tạp.Dù nghĩ theo hướng nào thì cô cũng thấy mình chịu thiệt.Cô vốn là một người có sức khỏe tốt, gia đình hạnh phúc, là cô con gái được cưng chiều nhất trong nhà, cuộc sống cũng không có gì không tốt.Đột nhiên cô lại xuyên đến thời đại còn khó khăn, biến thành một người có sức khỏe ốm yếu! Dù có trẻ hơn vài tuổi nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị thiệt.Khi Cố Di Gia tỉnh lại vào buổi sáng, cô vẫn có cảm nhận cơ thể mình nặng nề, đầu cũng hơi choáng váng.Cơ thể này thực sự không được khỏe.Khi đi vào nhà vệ sinh, Cố Di Gia nhìn vào gương thấy rõ dáng vẻ bây giờ của mình, phát hiện rằng ngoài việc vẻ ngoài trẻ lại, cô còn trở nên xinh đẹp hơn.Các đường nét trên khuôn mặt vẫn như trước, nhưng lại như được mài giũa tỉ mỉ, đẹp một cách không tỳ vết đến lạ thường, ngay cả khi không cười, vẻ ngoài lạnh lùng của cô thực sự giống như một nàng tiên không nhiễm khói bụi trần gian vậy.Cố Di Gia nhìn bản thân trong gương tự thấy choáng váng một lúc lâu.Cho đến khi chị dâu Trần Ngải Phương gọi cô ra ngoài, cô tùy tiện rửa mặt rồi ra khỏi nhà vệ sinh.Đang lúc ăn sáng, Khương Tiến Vọng lại tới.Cũng là Trần Ngải Phương ra mặt, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì không chị ấy đối phó với anh ta, đuổi anh ta ra ngoài, không cho anh ta tiếp xúc với em chồng mình.Trần Ngải Phượng quay đầu lại nói với Cố Di Gia đang nằm trên giường: "Gia Gia, mặc dù vị chủ nhiệm Khương này khá nhiệt tình, nhưng trông anh ta hơi kiêu căng, có thể không phù hợp với em."Cố Di Gia sửng sốt, sau đó vội xua tay nói: "Chị dâu, chị đang nghĩ đi đâu vậy, em không hề nghĩ gì với chủ nhiệm Khương hết.""Vậy thì tốt." Trần Ngải Phương thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu em chồng dịu dàng nói: "Chị với anh trai em đều mong tìm được cho em một đối tượng tốt không ngại sức khỏe em, đối xử tốt với em, nếu em không tìm được thì chẳng thà cứ! "Để họ nuôi cô bên mình.Lúc trước khi họ kết hôn, chồng chị ấy - Cố Minh Thành đã nói trước với chị ấy rằng nếu sau này sức khỏe em gái anh ấy không tốt, anh ấy sẽ nuôi cô cả đời.Nếu chị ấy thấy khó, có thể từ chối cuộc hôn nhân này.Khi đó, cha mẹ chị ấy muốn gả chị ấy cho một ông già què xấu xí ở làng bên, nhằm lấy sinh lễ hậu hĩnh để dành hỏi vợ cho anh em trai chị ấy, chị ấy nóng lòng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này nên đã đồng ý gả cho anh ấy.So với tên tàn tật có thể bạo hành gia đình kia, Cố Minh Thành có dáng vẻ đẹp trai, nghiêm chỉnh, chỉ vì vẻ ngoài của anh ấy mà có rất nhiều đồng chí nữ đã phải lòng anh ấy, sẵn sàng giúp đỡ cùng anh ấy nuôi em gái.Anh ấy cũng là một quân nhân, mặc dù năm đó địa vị trong quân đội không cao nhưng Trần Ngải Phương sẵn sàng đánh cược, tin tưởng rằng Cố Minh Thành sẽ cố gắng sống sót, cố gắng thăng tiến vì em gái mình.Hiện thực đã chứng minh được, chị ấy đã thắng cược.Mấy năm qua, tuy sức khỏe em chồng ốm yếu hay bệnh tật, thường xuyên phải uống thuốc nằm viện tốn rất nhiều tiền, nhưng tiền này đều là trợ cấp, tiền và bạc thưởng của chồng, xét về mặt tiền bạc thì chị ấy không kém gì ai, ba mẹ con họ so với phụ nữ thời đại này thì chị ấy có được thức ăn ngon, quần áo ấm, nhà ở tốt, hơn nữa còn có công việc ổn định.Vả lại em chồng cũng là một cô gái tốt bụng, khi thấy khỏe trong người cô sẽ giúp đỡ chị ấy vài việc trong khả năng, lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện, một cô gái như vậy ai lại không thích chứ?Chị ấy vẫn sẵn sàng nuôi em chồng, xem như mình có thêm một đứa em gái nữa thôi.Sau bữa sáng không lâu, bác sĩ đến kiểm tra xác nhận cô không sao, Cố Di Gia được xuất viện..

Chương 6: 6: Về Nhà 1