"Hu hu ~~ mẹ, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, cũng không kêu đói nữa, hu hu~~ mẹ, mẹ đừng không muốn chúng con ~ "Câu mở đầu quen thuộc này, dọa Lạc Khả Khả từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bé trai gầy gò, ăn mặc sơ sài được vá cẩn thận đang đẩy tay cô, đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc lóc. Động tác của cô khiến bé trai đứng bên cạnh bị dọa lui về phía sau mấy bước, mang ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Ánh mắt Lạc Khả Khả phức tạp nhìn Tiểu Đậu Nha trước mắt, rơi vào im lặng nặng nề. Đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cô đau đến nàng nhăn mặt!Có thể cảm nhận được đau, vậy mọi thứ trước mắt không phải là cô đang nằm mơ. Cô bất lực ngã xuống giường, hai mắt trống rỗng, một màn trước mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô sợ hãi, lại rất xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy bất an, không biết là mơ hay là hiện thực. Chỉ nhớ một giây trước, cô còn ở nhà siêu thị tiến hành kiểm tra theo thường lệ mỗi tháng, đột nhiên "Oanh"…
Chương 33: 33: Lo Bò Trắng Răng
Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi ConTác giả: Khả Nhạc Nịnh MôngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Hu hu ~~ mẹ, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, cũng không kêu đói nữa, hu hu~~ mẹ, mẹ đừng không muốn chúng con ~ "Câu mở đầu quen thuộc này, dọa Lạc Khả Khả từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bé trai gầy gò, ăn mặc sơ sài được vá cẩn thận đang đẩy tay cô, đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc lóc. Động tác của cô khiến bé trai đứng bên cạnh bị dọa lui về phía sau mấy bước, mang ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Ánh mắt Lạc Khả Khả phức tạp nhìn Tiểu Đậu Nha trước mắt, rơi vào im lặng nặng nề. Đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cô đau đến nàng nhăn mặt!Có thể cảm nhận được đau, vậy mọi thứ trước mắt không phải là cô đang nằm mơ. Cô bất lực ngã xuống giường, hai mắt trống rỗng, một màn trước mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô sợ hãi, lại rất xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy bất an, không biết là mơ hay là hiện thực. Chỉ nhớ một giây trước, cô còn ở nhà siêu thị tiến hành kiểm tra theo thường lệ mỗi tháng, đột nhiên "Oanh"… Thật là thích lo bò trắng răng, tuy rằng nhà mẹ đẻ *****̉a em dâu Năm không hay đến thăm, nhưng mỗi lần đến đều khiến cô vừa ghen tị vừa hâm mộ.“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, mấy ngay này mấy chị ở nhà coi nhà cho tốt.Cô cả, chị là dâu cả, khi tôi không ở nhà thì chị để mắt nhiều chút, nếu có việc gì thì hãy thương lượng *****̀ng thằng Cả.” Bà vẫn khá yên tâm với cách làm việc *****̉a thằng Cả.Nói xong, bà liền quay đầu lại nói với cha Triệu: “Ông mau mau ăn đi, ăn xong lên đại đội viết cái thư giới thiệu, giải thích rõ lý do, chuyện nhà thằng Năm còn chưa xong đâu, cháu trai cả *****̉a tôi không sao thì tốt, nếu lỡ nó có chuyện gì thì nhà bà Ngô đừng mong sống yên.Mấy cha con ở nhà để ý một chút, đừng để nhà bà Ngô bưng bít chuyện này, nếu không tôi về thì ông không xong với tôi đâu.”“Việc này bọn con biết rồi, mẹ yên tâm đi, ngày nào anh em bọn con *****̃ng đi vài chuyến qua đại đội, có khi lúc mẹ về thì chuyện này *****̃ng được giải quyết xong rồi.”Bà hài lòng nhìn mấy đứa con trai, thầm nghĩ mấy đứa con trai nhà mình tính ra vẫn rất tốt, so với mấy nhà khác thì cách biệt như trời với đất vậy.Bà Triệu liếc quanh một vòng mấy người con dâu, so sánh bọn họ với vợ thằng Năm, chỉ có thể thất vọng thở dài.Mấy người con dâu *****̉a bà ở trong thôn *****̃ng không đến nỗi tệ, nhưng nếu so với vợ thằng Năm thì đúng thật là như trời với đất, mặc dù tuổi bà đã cao, nhưng bà cũng thích nhìn thấy những thứ xinh đẹp.Tuy vợ thằng Năm đôi khi có hơi ương bướng, suy cho cùng vẫn rất tốt, nghĩ vậy, mẹ Triệu cảm thấy vợ thằng Năm bình thường có hơi khác người cũng là điều đương nhiên.Một lúc sau, cha Triệu quay về nhà với thư giới thiệu, “Đại đội trưởng đã sắp xếp xe bò đưa mọi người đến trấn trên, khi đến trấn trên mọi người chỉ cần bắt xe vào thị trấn là được, đến đó nhớ chú ý an toàn.”“Có cần thằng Cả đi *****̀ng không?” cha Triệu vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, nghĩ đến việc chỉ có hai người phụ nữ *****̀ng ba đứa nhỏ đi xa, ông liền cảm thấy hơi bất an.Mẹ Triệu xua tay, “Thằng Cả đi theo làm gì? Mấy người ở nhà canh kỹ nhà họ Ngô cho tôi, quyết phải làm đại đội đưa ra lời giải thích, không thì chuyện này sẽ không kết thúc được đâu, đừng để người ta xem nhẹ mình.”“Chắc chắn rồi, bà cứ yên tâm mà đi đi.” Ông không nói gì nữa, đó là chuyện của nhà con trai ông, ông chắc chắn sẽ không để ai xem nhẹ mình.Nghe được những lời này, mẹ Triệu *****̃ng yên tâm, bà cầm lấy giấy giới thiệu, đi đến nhà con trai.Lúc này, Lạc Khả Khả đã thu dọn xong đồ đạc của mình và dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài.Có rất nhiều thứ cần phải sửa soạn, nhưng đến lúc phải soạn đồ lại phát hiện rằng *****̃ng chẳng có bao nhiêu, một người một bộ quần áo để thay, mang theo tiền và các loại phiếu khác nhau, chỉ vậy thôi.Hiện tại không giống sau này, ra ngoài chỉ cần mang điện thoại, đói thì chọn bừa một quán ăn là được, bây giờ không mang theo phiếu cơm thì dù có tiền *****̃ng không mua được đồ ăn.Bà Triệu vẫn muốn mang theo chăn, nhưng bị Lạc Khả Khả ghét bỏ mà từ chối, bọn họ chỉ đi vào thị trấn khám cho Đại Oa, còn không biết có phải ở lại hay không.Làm vậy khác gì đi chạy nạn đâu.Cho dù tại thời điểm hiện tại, việc đi xa nhà rất khó khăn, quán trọ *****̃ng không có chăn, muốn đắp chăn thì phải tự mang theo.Nhưng *****̃ng đừng quên họ còn dẫn theo mấy đứa nhỏ, mang nhiều đồ như vậy thật sự rất bất tiện.Dọc đường đi, Lạc Khả Khả đều ôm lấy Triệu Đại Oa, lo lắng đầu thằng bé sẽ bị xe bò lắc ra ngoài, Triệu Tam Oa ngoại trừ lúc lên xe bò có phấn khích mà la lên "ah ah ah" thì đều ngoan ngoãn nép vào trong lòng của bà Triệu,.Đi lâu thì mọi người *****̃ng mệt đến ngủ thiếp đi, Triệu Nhị Oa *****̃ng dựa vào Lạc Khả Khả chợp mắt, đi bộ từ thôn đến thị trấn mất hơn một tiếng đồng hồ, nhưng đi bằng xe bò thì nửa tiếng đồng hồ là tới rồi..
Thật là thích lo bò trắng răng, tuy rằng nhà mẹ đẻ *****̉a em dâu Năm không hay đến thăm, nhưng mỗi lần đến đều khiến cô vừa ghen tị vừa hâm mộ.
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, mấy ngay này mấy chị ở nhà coi nhà cho tốt.
Cô cả, chị là dâu cả, khi tôi không ở nhà thì chị để mắt nhiều chút, nếu có việc gì thì hãy thương lượng *****̀ng thằng Cả.
” Bà vẫn khá yên tâm với cách làm việc *****̉a thằng Cả.
Nói xong, bà liền quay đầu lại nói với cha Triệu: “Ông mau mau ăn đi, ăn xong lên đại đội viết cái thư giới thiệu, giải thích rõ lý do, chuyện nhà thằng Năm còn chưa xong đâu, cháu trai cả *****̉a tôi không sao thì tốt, nếu lỡ nó có chuyện gì thì nhà bà Ngô đừng mong sống yên.
Mấy cha con ở nhà để ý một chút, đừng để nhà bà Ngô bưng bít chuyện này, nếu không tôi về thì ông không xong với tôi đâu.
”“Việc này bọn con biết rồi, mẹ yên tâm đi, ngày nào anh em bọn con *****̃ng đi vài chuyến qua đại đội, có khi lúc mẹ về thì chuyện này *****̃ng được giải quyết xong rồi.
”Bà hài lòng nhìn mấy đứa con trai, thầm nghĩ mấy đứa con trai nhà mình tính ra vẫn rất tốt, so với mấy nhà khác thì cách biệt như trời với đất vậy.
Bà Triệu liếc quanh một vòng mấy người con dâu, so sánh bọn họ với vợ thằng Năm, chỉ có thể thất vọng thở dài.
Mấy người con dâu *****̉a bà ở trong thôn *****̃ng không đến nỗi tệ, nhưng nếu so với vợ thằng Năm thì đúng thật là như trời với đất, mặc dù tuổi bà đã cao, nhưng bà cũng thích nhìn thấy những thứ xinh đẹp.
Tuy vợ thằng Năm đôi khi có hơi ương bướng, suy cho cùng vẫn rất tốt, nghĩ vậy, mẹ Triệu cảm thấy vợ thằng Năm bình thường có hơi khác người cũng là điều đương nhiên.
Một lúc sau, cha Triệu quay về nhà với thư giới thiệu, “Đại đội trưởng đã sắp xếp xe bò đưa mọi người đến trấn trên, khi đến trấn trên mọi người chỉ cần bắt xe vào thị trấn là được, đến đó nhớ chú ý an toàn.
”“Có cần thằng Cả đi *****̀ng không?” cha Triệu vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, nghĩ đến việc chỉ có hai người phụ nữ *****̀ng ba đứa nhỏ đi xa, ông liền cảm thấy hơi bất an.
Mẹ Triệu xua tay, “Thằng Cả đi theo làm gì? Mấy người ở nhà canh kỹ nhà họ Ngô cho tôi, quyết phải làm đại đội đưa ra lời giải thích, không thì chuyện này sẽ không kết thúc được đâu, đừng để người ta xem nhẹ mình.
”“Chắc chắn rồi, bà cứ yên tâm mà đi đi.
” Ông không nói gì nữa, đó là chuyện của nhà con trai ông, ông chắc chắn sẽ không để ai xem nhẹ mình.
Nghe được những lời này, mẹ Triệu *****̃ng yên tâm, bà cầm lấy giấy giới thiệu, đi đến nhà con trai.
Lúc này, Lạc Khả Khả đã thu dọn xong đồ đạc của mình và dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài.
Có rất nhiều thứ cần phải sửa soạn, nhưng đến lúc phải soạn đồ lại phát hiện rằng *****̃ng chẳng có bao nhiêu, một người một bộ quần áo để thay, mang theo tiền và các loại phiếu khác nhau, chỉ vậy thôi.
Hiện tại không giống sau này, ra ngoài chỉ cần mang điện thoại, đói thì chọn bừa một quán ăn là được, bây giờ không mang theo phiếu cơm thì dù có tiền *****̃ng không mua được đồ ăn.
Bà Triệu vẫn muốn mang theo chăn, nhưng bị Lạc Khả Khả ghét bỏ mà từ chối, bọn họ chỉ đi vào thị trấn khám cho Đại Oa, còn không biết có phải ở lại hay không.
Làm vậy khác gì đi chạy nạn đâu.
Cho dù tại thời điểm hiện tại, việc đi xa nhà rất khó khăn, quán trọ *****̃ng không có chăn, muốn đắp chăn thì phải tự mang theo.
Nhưng *****̃ng đừng quên họ còn dẫn theo mấy đứa nhỏ, mang nhiều đồ như vậy thật sự rất bất tiện.
Dọc đường đi, Lạc Khả Khả đều ôm lấy Triệu Đại Oa, lo lắng đầu thằng bé sẽ bị xe bò lắc ra ngoài, Triệu Tam Oa ngoại trừ lúc lên xe bò có phấn khích mà la lên "ah ah ah" thì đều ngoan ngoãn nép vào trong lòng của bà Triệu,.
Đi lâu thì mọi người *****̃ng mệt đến ngủ thiếp đi, Triệu Nhị Oa *****̃ng dựa vào Lạc Khả Khả chợp mắt, đi bộ từ thôn đến thị trấn mất hơn một tiếng đồng hồ, nhưng đi bằng xe bò thì nửa tiếng đồng hồ là tới rồi.
.
Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi ConTác giả: Khả Nhạc Nịnh MôngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Hu hu ~~ mẹ, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, cũng không kêu đói nữa, hu hu~~ mẹ, mẹ đừng không muốn chúng con ~ "Câu mở đầu quen thuộc này, dọa Lạc Khả Khả từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bé trai gầy gò, ăn mặc sơ sài được vá cẩn thận đang đẩy tay cô, đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc lóc. Động tác của cô khiến bé trai đứng bên cạnh bị dọa lui về phía sau mấy bước, mang ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Ánh mắt Lạc Khả Khả phức tạp nhìn Tiểu Đậu Nha trước mắt, rơi vào im lặng nặng nề. Đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cô đau đến nàng nhăn mặt!Có thể cảm nhận được đau, vậy mọi thứ trước mắt không phải là cô đang nằm mơ. Cô bất lực ngã xuống giường, hai mắt trống rỗng, một màn trước mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô sợ hãi, lại rất xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy bất an, không biết là mơ hay là hiện thực. Chỉ nhớ một giây trước, cô còn ở nhà siêu thị tiến hành kiểm tra theo thường lệ mỗi tháng, đột nhiên "Oanh"… Thật là thích lo bò trắng răng, tuy rằng nhà mẹ đẻ *****̉a em dâu Năm không hay đến thăm, nhưng mỗi lần đến đều khiến cô vừa ghen tị vừa hâm mộ.“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, mấy ngay này mấy chị ở nhà coi nhà cho tốt.Cô cả, chị là dâu cả, khi tôi không ở nhà thì chị để mắt nhiều chút, nếu có việc gì thì hãy thương lượng *****̀ng thằng Cả.” Bà vẫn khá yên tâm với cách làm việc *****̉a thằng Cả.Nói xong, bà liền quay đầu lại nói với cha Triệu: “Ông mau mau ăn đi, ăn xong lên đại đội viết cái thư giới thiệu, giải thích rõ lý do, chuyện nhà thằng Năm còn chưa xong đâu, cháu trai cả *****̉a tôi không sao thì tốt, nếu lỡ nó có chuyện gì thì nhà bà Ngô đừng mong sống yên.Mấy cha con ở nhà để ý một chút, đừng để nhà bà Ngô bưng bít chuyện này, nếu không tôi về thì ông không xong với tôi đâu.”“Việc này bọn con biết rồi, mẹ yên tâm đi, ngày nào anh em bọn con *****̃ng đi vài chuyến qua đại đội, có khi lúc mẹ về thì chuyện này *****̃ng được giải quyết xong rồi.”Bà hài lòng nhìn mấy đứa con trai, thầm nghĩ mấy đứa con trai nhà mình tính ra vẫn rất tốt, so với mấy nhà khác thì cách biệt như trời với đất vậy.Bà Triệu liếc quanh một vòng mấy người con dâu, so sánh bọn họ với vợ thằng Năm, chỉ có thể thất vọng thở dài.Mấy người con dâu *****̉a bà ở trong thôn *****̃ng không đến nỗi tệ, nhưng nếu so với vợ thằng Năm thì đúng thật là như trời với đất, mặc dù tuổi bà đã cao, nhưng bà cũng thích nhìn thấy những thứ xinh đẹp.Tuy vợ thằng Năm đôi khi có hơi ương bướng, suy cho cùng vẫn rất tốt, nghĩ vậy, mẹ Triệu cảm thấy vợ thằng Năm bình thường có hơi khác người cũng là điều đương nhiên.Một lúc sau, cha Triệu quay về nhà với thư giới thiệu, “Đại đội trưởng đã sắp xếp xe bò đưa mọi người đến trấn trên, khi đến trấn trên mọi người chỉ cần bắt xe vào thị trấn là được, đến đó nhớ chú ý an toàn.”“Có cần thằng Cả đi *****̀ng không?” cha Triệu vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, nghĩ đến việc chỉ có hai người phụ nữ *****̀ng ba đứa nhỏ đi xa, ông liền cảm thấy hơi bất an.Mẹ Triệu xua tay, “Thằng Cả đi theo làm gì? Mấy người ở nhà canh kỹ nhà họ Ngô cho tôi, quyết phải làm đại đội đưa ra lời giải thích, không thì chuyện này sẽ không kết thúc được đâu, đừng để người ta xem nhẹ mình.”“Chắc chắn rồi, bà cứ yên tâm mà đi đi.” Ông không nói gì nữa, đó là chuyện của nhà con trai ông, ông chắc chắn sẽ không để ai xem nhẹ mình.Nghe được những lời này, mẹ Triệu *****̃ng yên tâm, bà cầm lấy giấy giới thiệu, đi đến nhà con trai.Lúc này, Lạc Khả Khả đã thu dọn xong đồ đạc của mình và dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài.Có rất nhiều thứ cần phải sửa soạn, nhưng đến lúc phải soạn đồ lại phát hiện rằng *****̃ng chẳng có bao nhiêu, một người một bộ quần áo để thay, mang theo tiền và các loại phiếu khác nhau, chỉ vậy thôi.Hiện tại không giống sau này, ra ngoài chỉ cần mang điện thoại, đói thì chọn bừa một quán ăn là được, bây giờ không mang theo phiếu cơm thì dù có tiền *****̃ng không mua được đồ ăn.Bà Triệu vẫn muốn mang theo chăn, nhưng bị Lạc Khả Khả ghét bỏ mà từ chối, bọn họ chỉ đi vào thị trấn khám cho Đại Oa, còn không biết có phải ở lại hay không.Làm vậy khác gì đi chạy nạn đâu.Cho dù tại thời điểm hiện tại, việc đi xa nhà rất khó khăn, quán trọ *****̃ng không có chăn, muốn đắp chăn thì phải tự mang theo.Nhưng *****̃ng đừng quên họ còn dẫn theo mấy đứa nhỏ, mang nhiều đồ như vậy thật sự rất bất tiện.Dọc đường đi, Lạc Khả Khả đều ôm lấy Triệu Đại Oa, lo lắng đầu thằng bé sẽ bị xe bò lắc ra ngoài, Triệu Tam Oa ngoại trừ lúc lên xe bò có phấn khích mà la lên "ah ah ah" thì đều ngoan ngoãn nép vào trong lòng của bà Triệu,.Đi lâu thì mọi người *****̃ng mệt đến ngủ thiếp đi, Triệu Nhị Oa *****̃ng dựa vào Lạc Khả Khả chợp mắt, đi bộ từ thôn đến thị trấn mất hơn một tiếng đồng hồ, nhưng đi bằng xe bò thì nửa tiếng đồng hồ là tới rồi..