“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại…
Chương 13: 13: Bùng Nổ 1
Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu ĐuốiTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại… Hai mẹ con Trần Ngải Phương đi về phía Cố Di Gia, xác nhận cô không có chuyện gì mới nhìn sang Vu Hiểu Lan.Không phải bọn họ cố ý làm chuyện bé xé ra to mà sức khỏe của Cố Di Gia thực sự không tốt, Vu Hiểu Lan lại là kẻ thích làm bộ làm tịch, lỡ đâu bà ta cố ý bắt nạt Cố Di Gia sao?Lúc trước cùng từng xảy ra chuyện như vậy, may mà Trần Ngải Phương luôn đề phòng nên cô em chồng mới không bị gì.Trần Ngải Phương hỏi: "Dì Vu, dì tới đây làm gì?"Nghe được tiếng "dì Vu" này, nội tâm của Vu Hiểu Lan cực kỳ chán ghét, bà ta trợn mắt nhìn Trần Ngải Phương.Trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy vừa cáu vừa giận, lúc trước bà ta còn muốn chăm lo chu đáo cho gia đình nhưng tên Cố Minh Thành kia nhìn chằm chằm bà ta như đề phòng cướp, giống như là sợ bà ta ***** ma ốm Cố Di Gia này vậy.Sau này bởi vì Vu Hiểu Lan hơi lơ là làm Cố Di Gia xém chút nữa chết yểu từ bé nên Cố Minh Thành không bao giờ chịu gọi bà ta là mẹ thêm lần nào nữa.Lại không ngờ, vợ Cố Minh Thành cũng không gọi mình là mẹ, thật là đáng giận.Vu Hiểu Lan dùng giọng khó chịu trả lời: "Mẹ nghe nói hôm qua Gia Gia xuất viện rồi.Mẹ với cha con mới qua nhà mẹ đẻ của mẹ về nên ông ấy bảo mẹ đến xem tình hình."Trần Ngải Phương nghe thế thì trả lời một cách thản nhiên: "Gia Gia rất khỏe, mọi người không cần lo lắng, nói tình hình vậy cho cha bớt lo đi."Trong lòng của chị ấy rất muốn chế nhạo hai người này, nếu cha chồng thật sự lo lắng cho con gái nhỏ thì cũng nên tự tới thăm, gọi Vu Hiểu Lan tới đây là muốn làm gì?Vu Hiểu Lan trả lại bằng một ánh mắt xem thường rồi quay người rời khỏi.Bảo Hoa chạy tới cửa nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, một lúc lâu sau cô bé mới quay đầu lại tố cáo với mẹ và anh trai."Bà nội qua nhà bà thím ba ạ."Bên cạnh nhà họ có rất nhiều nhà khác, cũng gần nhà của chú ba Cố, mà anh cả Cố và Vu Hiểu Lam ở khu nhà cũ nên rất xa chỗ này.Trần Ngải Phương nhíu mày nói với con gái: "Một đứa con nít mà nhiều chuyện như vậy làm gì? Cẩn thận kẻo thối miệng!"Bảo Hoa chu môi: "Chuyện có liên quan tới bà nội cũng không phải là việc không đâu!" Cô bé quay đầu lại hỏi anh trai: "Anh, anh thấy em nói đúng không?"Bảo Sơn ừ một tiếng đồng ý với em gái mình.Trần Ngải Phương không nhịn được trợn mắt nhìn hai đứa con của mình, chắc chắn chúng nó giống với cha của bọn nó chứ không giống mình.Cố Di Gia bật cười, cô có được ký ức của nguyên chủ cộng thêm khoảng thời gian ở chung hai ngày nên có thể hiểu được tính cách của hai đứa bé.Bảo Sơn là anh trai, tính cách chững chạc, rất giỏi giang nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm một chút.Bảo Hoa còn nhỏ nhưng cực kỳ lanh lợi, chỉ dùng mỗi cái miệng đã có thể khiến cho người khác phải im lặng một cách bất lực.***Vu Hiểu Lan nổi giận rời khỏi nhà của con riêng, lúc đi ngang qua nhà chú ba thì đột nhiên vang lên một giọng nói."Chị dâu."Vu Hiểu Lan quay đầu lại nhìn thấy thím ba Cố đang đứng trong sân gọi mình, bà ta đảo mắt rồi ôi một tiếng trả lời: "Em dâu ba, nghe nói hôm kia Gia Gia té xỉu ở nhà em à, đã xảy ra chuyện gì thế?"Khuôn mặt của thím ba Cố cứng đờ nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, bà ta trả lời: "Chị dâu, em có việc cần nói với chị đây, chị vào uống chén nước đi đã."Vu Hiểu Lan nhìn bà ta bằng ánh mắt nghi ngờ.Mặc dù bình thường Vu Hiểu Lan và thím ba Cố nói chuyện rất hợp ý thật ra chỉ là làm dáng ngoài mặt mà thôi, nhưng Vu Hiểu Lan thích tìm bà ta nói chuyện vì có thể tìm hiểu được tin tức của gia đình con riêng từ chỗ bà ta.Nếu mình ở gần nhà con riêng hơn thì Vu Hiểu Lan đâu phải đến nói chuyện với thím ba Cố.Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy rất buồn nôn.Năm đó chắc chắn là Cố Minh Thành cố ý chọn địa điểm xây nhà ở chỗ này để rời xa khu nhà cũ, không phải ở gần bọn họ.Trừ lý do đó, bên này cũng có nhiều người hơn, nếu xảy ra chuyện gì cũng có bà con cô bác giúp đỡ lẫn nhau.Vu Hiểu Lan suy nghĩ rồi bước chân vào cửa nhà chú ba..
Hai mẹ con Trần Ngải Phương đi về phía Cố Di Gia, xác nhận cô không có chuyện gì mới nhìn sang Vu Hiểu Lan.
Không phải bọn họ cố ý làm chuyện bé xé ra to mà sức khỏe của Cố Di Gia thực sự không tốt, Vu Hiểu Lan lại là kẻ thích làm bộ làm tịch, lỡ đâu bà ta cố ý bắt nạt Cố Di Gia sao?Lúc trước cùng từng xảy ra chuyện như vậy, may mà Trần Ngải Phương luôn đề phòng nên cô em chồng mới không bị gì.
Trần Ngải Phương hỏi: "Dì Vu, dì tới đây làm gì?"Nghe được tiếng "dì Vu" này, nội tâm của Vu Hiểu Lan cực kỳ chán ghét, bà ta trợn mắt nhìn Trần Ngải Phương.
Trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy vừa cáu vừa giận, lúc trước bà ta còn muốn chăm lo chu đáo cho gia đình nhưng tên Cố Minh Thành kia nhìn chằm chằm bà ta như đề phòng cướp, giống như là sợ bà ta ***** ma ốm Cố Di Gia này vậy.
Sau này bởi vì Vu Hiểu Lan hơi lơ là làm Cố Di Gia xém chút nữa chết yểu từ bé nên Cố Minh Thành không bao giờ chịu gọi bà ta là mẹ thêm lần nào nữa.
Lại không ngờ, vợ Cố Minh Thành cũng không gọi mình là mẹ, thật là đáng giận.
Vu Hiểu Lan dùng giọng khó chịu trả lời: "Mẹ nghe nói hôm qua Gia Gia xuất viện rồi.
Mẹ với cha con mới qua nhà mẹ đẻ của mẹ về nên ông ấy bảo mẹ đến xem tình hình.
"Trần Ngải Phương nghe thế thì trả lời một cách thản nhiên: "Gia Gia rất khỏe, mọi người không cần lo lắng, nói tình hình vậy cho cha bớt lo đi.
"Trong lòng của chị ấy rất muốn chế nhạo hai người này, nếu cha chồng thật sự lo lắng cho con gái nhỏ thì cũng nên tự tới thăm, gọi Vu Hiểu Lan tới đây là muốn làm gì?Vu Hiểu Lan trả lại bằng một ánh mắt xem thường rồi quay người rời khỏi.
Bảo Hoa chạy tới cửa nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, một lúc lâu sau cô bé mới quay đầu lại tố cáo với mẹ và anh trai.
"Bà nội qua nhà bà thím ba ạ.
"Bên cạnh nhà họ có rất nhiều nhà khác, cũng gần nhà của chú ba Cố, mà anh cả Cố và Vu Hiểu Lam ở khu nhà cũ nên rất xa chỗ này.
Trần Ngải Phương nhíu mày nói với con gái: "Một đứa con nít mà nhiều chuyện như vậy làm gì? Cẩn thận kẻo thối miệng!"Bảo Hoa chu môi: "Chuyện có liên quan tới bà nội cũng không phải là việc không đâu!" Cô bé quay đầu lại hỏi anh trai: "Anh, anh thấy em nói đúng không?"Bảo Sơn ừ một tiếng đồng ý với em gái mình.
Trần Ngải Phương không nhịn được trợn mắt nhìn hai đứa con của mình, chắc chắn chúng nó giống với cha của bọn nó chứ không giống mình.
Cố Di Gia bật cười, cô có được ký ức của nguyên chủ cộng thêm khoảng thời gian ở chung hai ngày nên có thể hiểu được tính cách của hai đứa bé.
Bảo Sơn là anh trai, tính cách chững chạc, rất giỏi giang nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm một chút.
Bảo Hoa còn nhỏ nhưng cực kỳ lanh lợi, chỉ dùng mỗi cái miệng đã có thể khiến cho người khác phải im lặng một cách bất lực.
***Vu Hiểu Lan nổi giận rời khỏi nhà của con riêng, lúc đi ngang qua nhà chú ba thì đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Chị dâu.
"Vu Hiểu Lan quay đầu lại nhìn thấy thím ba Cố đang đứng trong sân gọi mình, bà ta đảo mắt rồi ôi một tiếng trả lời: "Em dâu ba, nghe nói hôm kia Gia Gia té xỉu ở nhà em à, đã xảy ra chuyện gì thế?"Khuôn mặt của thím ba Cố cứng đờ nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, bà ta trả lời: "Chị dâu, em có việc cần nói với chị đây, chị vào uống chén nước đi đã.
"Vu Hiểu Lan nhìn bà ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mặc dù bình thường Vu Hiểu Lan và thím ba Cố nói chuyện rất hợp ý thật ra chỉ là làm dáng ngoài mặt mà thôi, nhưng Vu Hiểu Lan thích tìm bà ta nói chuyện vì có thể tìm hiểu được tin tức của gia đình con riêng từ chỗ bà ta.
Nếu mình ở gần nhà con riêng hơn thì Vu Hiểu Lan đâu phải đến nói chuyện với thím ba Cố.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy rất buồn nôn.
Năm đó chắc chắn là Cố Minh Thành cố ý chọn địa điểm xây nhà ở chỗ này để rời xa khu nhà cũ, không phải ở gần bọn họ.
Trừ lý do đó, bên này cũng có nhiều người hơn, nếu xảy ra chuyện gì cũng có bà con cô bác giúp đỡ lẫn nhau.
Vu Hiểu Lan suy nghĩ rồi bước chân vào cửa nhà chú ba.
.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu ĐuốiTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại… Hai mẹ con Trần Ngải Phương đi về phía Cố Di Gia, xác nhận cô không có chuyện gì mới nhìn sang Vu Hiểu Lan.Không phải bọn họ cố ý làm chuyện bé xé ra to mà sức khỏe của Cố Di Gia thực sự không tốt, Vu Hiểu Lan lại là kẻ thích làm bộ làm tịch, lỡ đâu bà ta cố ý bắt nạt Cố Di Gia sao?Lúc trước cùng từng xảy ra chuyện như vậy, may mà Trần Ngải Phương luôn đề phòng nên cô em chồng mới không bị gì.Trần Ngải Phương hỏi: "Dì Vu, dì tới đây làm gì?"Nghe được tiếng "dì Vu" này, nội tâm của Vu Hiểu Lan cực kỳ chán ghét, bà ta trợn mắt nhìn Trần Ngải Phương.Trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy vừa cáu vừa giận, lúc trước bà ta còn muốn chăm lo chu đáo cho gia đình nhưng tên Cố Minh Thành kia nhìn chằm chằm bà ta như đề phòng cướp, giống như là sợ bà ta ***** ma ốm Cố Di Gia này vậy.Sau này bởi vì Vu Hiểu Lan hơi lơ là làm Cố Di Gia xém chút nữa chết yểu từ bé nên Cố Minh Thành không bao giờ chịu gọi bà ta là mẹ thêm lần nào nữa.Lại không ngờ, vợ Cố Minh Thành cũng không gọi mình là mẹ, thật là đáng giận.Vu Hiểu Lan dùng giọng khó chịu trả lời: "Mẹ nghe nói hôm qua Gia Gia xuất viện rồi.Mẹ với cha con mới qua nhà mẹ đẻ của mẹ về nên ông ấy bảo mẹ đến xem tình hình."Trần Ngải Phương nghe thế thì trả lời một cách thản nhiên: "Gia Gia rất khỏe, mọi người không cần lo lắng, nói tình hình vậy cho cha bớt lo đi."Trong lòng của chị ấy rất muốn chế nhạo hai người này, nếu cha chồng thật sự lo lắng cho con gái nhỏ thì cũng nên tự tới thăm, gọi Vu Hiểu Lan tới đây là muốn làm gì?Vu Hiểu Lan trả lại bằng một ánh mắt xem thường rồi quay người rời khỏi.Bảo Hoa chạy tới cửa nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta, một lúc lâu sau cô bé mới quay đầu lại tố cáo với mẹ và anh trai."Bà nội qua nhà bà thím ba ạ."Bên cạnh nhà họ có rất nhiều nhà khác, cũng gần nhà của chú ba Cố, mà anh cả Cố và Vu Hiểu Lam ở khu nhà cũ nên rất xa chỗ này.Trần Ngải Phương nhíu mày nói với con gái: "Một đứa con nít mà nhiều chuyện như vậy làm gì? Cẩn thận kẻo thối miệng!"Bảo Hoa chu môi: "Chuyện có liên quan tới bà nội cũng không phải là việc không đâu!" Cô bé quay đầu lại hỏi anh trai: "Anh, anh thấy em nói đúng không?"Bảo Sơn ừ một tiếng đồng ý với em gái mình.Trần Ngải Phương không nhịn được trợn mắt nhìn hai đứa con của mình, chắc chắn chúng nó giống với cha của bọn nó chứ không giống mình.Cố Di Gia bật cười, cô có được ký ức của nguyên chủ cộng thêm khoảng thời gian ở chung hai ngày nên có thể hiểu được tính cách của hai đứa bé.Bảo Sơn là anh trai, tính cách chững chạc, rất giỏi giang nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm một chút.Bảo Hoa còn nhỏ nhưng cực kỳ lanh lợi, chỉ dùng mỗi cái miệng đã có thể khiến cho người khác phải im lặng một cách bất lực.***Vu Hiểu Lan nổi giận rời khỏi nhà của con riêng, lúc đi ngang qua nhà chú ba thì đột nhiên vang lên một giọng nói."Chị dâu."Vu Hiểu Lan quay đầu lại nhìn thấy thím ba Cố đang đứng trong sân gọi mình, bà ta đảo mắt rồi ôi một tiếng trả lời: "Em dâu ba, nghe nói hôm kia Gia Gia té xỉu ở nhà em à, đã xảy ra chuyện gì thế?"Khuôn mặt của thím ba Cố cứng đờ nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, bà ta trả lời: "Chị dâu, em có việc cần nói với chị đây, chị vào uống chén nước đi đã."Vu Hiểu Lan nhìn bà ta bằng ánh mắt nghi ngờ.Mặc dù bình thường Vu Hiểu Lan và thím ba Cố nói chuyện rất hợp ý thật ra chỉ là làm dáng ngoài mặt mà thôi, nhưng Vu Hiểu Lan thích tìm bà ta nói chuyện vì có thể tìm hiểu được tin tức của gia đình con riêng từ chỗ bà ta.Nếu mình ở gần nhà con riêng hơn thì Vu Hiểu Lan đâu phải đến nói chuyện với thím ba Cố.Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy rất buồn nôn.Năm đó chắc chắn là Cố Minh Thành cố ý chọn địa điểm xây nhà ở chỗ này để rời xa khu nhà cũ, không phải ở gần bọn họ.Trừ lý do đó, bên này cũng có nhiều người hơn, nếu xảy ra chuyện gì cũng có bà con cô bác giúp đỡ lẫn nhau.Vu Hiểu Lan suy nghĩ rồi bước chân vào cửa nhà chú ba..