"Hu hu ~~ mẹ, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, cũng không kêu đói nữa, hu hu~~ mẹ, mẹ đừng không muốn chúng con ~ "Câu mở đầu quen thuộc này, dọa Lạc Khả Khả từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bé trai gầy gò, ăn mặc sơ sài được vá cẩn thận đang đẩy tay cô, đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc lóc. Động tác của cô khiến bé trai đứng bên cạnh bị dọa lui về phía sau mấy bước, mang ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Ánh mắt Lạc Khả Khả phức tạp nhìn Tiểu Đậu Nha trước mắt, rơi vào im lặng nặng nề. Đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cô đau đến nàng nhăn mặt!Có thể cảm nhận được đau, vậy mọi thứ trước mắt không phải là cô đang nằm mơ. Cô bất lực ngã xuống giường, hai mắt trống rỗng, một màn trước mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô sợ hãi, lại rất xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy bất an, không biết là mơ hay là hiện thực. Chỉ nhớ một giây trước, cô còn ở nhà siêu thị tiến hành kiểm tra theo thường lệ mỗi tháng, đột nhiên "Oanh"…

Chương 38: 38: Lạc Khả Dương

Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi ConTác giả: Khả Nhạc Nịnh MôngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Hu hu ~~ mẹ, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, cũng không kêu đói nữa, hu hu~~ mẹ, mẹ đừng không muốn chúng con ~ "Câu mở đầu quen thuộc này, dọa Lạc Khả Khả từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bé trai gầy gò, ăn mặc sơ sài được vá cẩn thận đang đẩy tay cô, đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc lóc. Động tác của cô khiến bé trai đứng bên cạnh bị dọa lui về phía sau mấy bước, mang ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Ánh mắt Lạc Khả Khả phức tạp nhìn Tiểu Đậu Nha trước mắt, rơi vào im lặng nặng nề. Đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cô đau đến nàng nhăn mặt!Có thể cảm nhận được đau, vậy mọi thứ trước mắt không phải là cô đang nằm mơ. Cô bất lực ngã xuống giường, hai mắt trống rỗng, một màn trước mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô sợ hãi, lại rất xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy bất an, không biết là mơ hay là hiện thực. Chỉ nhớ một giây trước, cô còn ở nhà siêu thị tiến hành kiểm tra theo thường lệ mỗi tháng, đột nhiên "Oanh"… "May là chuyện này còn có nhà sui gia, nếu không con bé Khả Nhi với mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ."Mẹ Triệu có chút chột dạ, cháu trai xảy ra chuyện, trong nhà lại không có đàn ông, dù là ai cũng không vui nổi, nếu là người biết quan tâm, đã cho con gái về nhà mẹ đẻ rồi.Ông bà sui gia thương con gái bao nhiêu không phải bà không biết, đối với chuyện trong nhà sui gia, bà cũng nghe qua một số tin đồn, trước mắt xem ra tin đồn cũng không phải là không đúng."Nào có, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm."Lạc Khả Khả thấy hai người nói chuyện vui vẻ, từ chuyện của bà Ngô nói tới chuyện buôn bán rồi khen nhau qua lại, làm cô được mở rộng tầm nhìn.Triệu Đại Oa từ lúc vào nhà đã được mẹ Triệu ôm vào ngực, Lạc Khả Khả cũng không quan tâm, cô quay người nhìn người đi sau mình, muốn cùng mình nói chuyện nhưng lại không dám tiến tới."Dương Dương, em làm sao thế? Nhìn thấy chị không muốn nói gì à? Hay là không thích chị trở về?"Lạc Khả Dương vội vàng lắc đầu xua tay: "Chị đừng nói lung tung, làm sao em có thể không thích chị về, em còn ước gì ngày nào chị cũng về, tốt nhất là ở lại."Lạc Khả Khả nghe xong cười khanh khách, em trai này rất đáng yêu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu đều là công lao của nguyên chủ.Lấy tay nhéo khuôn mặt không có tí thịt nào của cậu, ngoài làn da ra thì không có tí thịt nào, nhíu mày nói: "Chị đùa với em thôi, em dạo này không ăn cơm à? Sao lại gầy thế này?"Lạc Khả Dương bị nhéo mặt, có hơi ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Em có ăn mà."Lạc Khả Khả biết trong nhà bây giờ thành ra như này, không thể không có công của nguyên chủ, nếu không phải vì nguyên chủ, cho dù mỗi ngày không có thịt cá thì cũng không tệ như bây giờ.Trong lòng thở dài một tiếng, nhìn mẹ Lạc và người mẹ ở kiếp trước giống nhau như vậy, cô lại không thể không quan tâm, cô không thể như nguyên chủ, không quan tâm nhà mẹ đẻ.Thật ra nguyên chủ cũng không phải là không quan tâm nhà mẹ đẻ, từ khi sinh mấy đứa nhỏ xong, cô ấy cũng hối hận những chuyện đã làm trước kia, nhưng cô quá kiêu ngạo, trong lòng không quen, tự trở về nhìn lén mấy lần cũng không dám gặp cha mẹ.Mẹ Lạc cùng mẹ Triệu tán gẫu một hồi mới nhớ trời đã không còn sớm, vội vàng đứng lên nói: "Xem tôi chỉ lo nói chuyện, bà sui gia nhất định là đói rồi nhỉ, tôi đi chuẩn bị bữa tối."Nói xong vội vàng đi vào phòng bếp, Khả Lạc Lạc để Triệu Nhị Oa và bọn Triệu Đại Oa chơi cùng nhau, đi theo mẹ Lạc ra phía nhà bếp.Vừa bước vào phòng bếp, thấy mẹ Lạc cúi xuống dốc ngược cái lu gạo, dùng tay bốc gạo bên trong, mặc kệ bà có làm cách nào thì gạo cũng chỉ có một ít, cũng không biết có đủ một nắm không.Nhà này thật sự rất nghèo, chẳng trách mẹ Lạc và Dương Dương lại gầy thế.Lạc Khả Khả không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, vẫy Lạc Khả Dương, nói: "Lát nữa em vào nói với mẹ, bảo mẹ đừng làm cơm tối vội, giúp chị trông mấy đứa nhỏ, chị có việc ra ngoài một chút."Cũng không nói ra ngoài làm gì, Lạc Khả Dương không nghĩ nhiều, chị cậu nói như nào thì cậu nghe vậy, trong lòng cậu, chị cậu vẫn luôn rất thông minh và giỏi giang.Mẹ Triệu hơi căng thẳng, con dâu có việc đi ra ngoài, rốt cuộc là việc gì? Nghĩ một lúc, bà nghĩ tới rất nhiều thứ linh tinh.Bọn Triệu Đại Oa cũng muốn theo ra ngoài, nhưng nhìn mẹ chắc chắn không muốn bọn nó đi cùng, mẹ có thể đưa bọn nó đến nhà bà ngoại đã không tệ rồi, nếu như bọn nó còn yêu cầu thêm cái gì, sợ là mẹ sẽ tức giận, sau này ra ngoài cũng không mang theo bọn nó nữa.Vì vậy bọn nó đều rất ngoan ngoãn không ồn ào, mẹ Triệu ban đầu còn muốn bọn Đại Oa có thể ồn ào đòi đi theo, sau đấy bà cũng có lý do để đi cùng..

"May là chuyện này còn có nhà sui gia, nếu không con bé Khả Nhi với mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ.

"Mẹ Triệu có chút chột dạ, cháu trai xảy ra chuyện, trong nhà lại không có đàn ông, dù là ai cũng không vui nổi, nếu là người biết quan tâm, đã cho con gái về nhà mẹ đẻ rồi.

Ông bà sui gia thương con gái bao nhiêu không phải bà không biết, đối với chuyện trong nhà sui gia, bà cũng nghe qua một số tin đồn, trước mắt xem ra tin đồn cũng không phải là không đúng.

"Nào có, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm.

"Lạc Khả Khả thấy hai người nói chuyện vui vẻ, từ chuyện của bà Ngô nói tới chuyện buôn bán rồi khen nhau qua lại, làm cô được mở rộng tầm nhìn.

Triệu Đại Oa từ lúc vào nhà đã được mẹ Triệu ôm vào ngực, Lạc Khả Khả cũng không quan tâm, cô quay người nhìn người đi sau mình, muốn cùng mình nói chuyện nhưng lại không dám tiến tới.

"Dương Dương, em làm sao thế? Nhìn thấy chị không muốn nói gì à? Hay là không thích chị trở về?"Lạc Khả Dương vội vàng lắc đầu xua tay: "Chị đừng nói lung tung, làm sao em có thể không thích chị về, em còn ước gì ngày nào chị cũng về, tốt nhất là ở lại.

"Lạc Khả Khả nghe xong cười khanh khách, em trai này rất đáng yêu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu đều là công lao của nguyên chủ.

Lấy tay nhéo khuôn mặt không có tí thịt nào của cậu, ngoài làn da ra thì không có tí thịt nào, nhíu mày nói: "Chị đùa với em thôi, em dạo này không ăn cơm à? Sao lại gầy thế này?"Lạc Khả Dương bị nhéo mặt, có hơi ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Em có ăn mà.

"Lạc Khả Khả biết trong nhà bây giờ thành ra như này, không thể không có công của nguyên chủ, nếu không phải vì nguyên chủ, cho dù mỗi ngày không có thịt cá thì cũng không tệ như bây giờ.

Trong lòng thở dài một tiếng, nhìn mẹ Lạc và người mẹ ở kiếp trước giống nhau như vậy, cô lại không thể không quan tâm, cô không thể như nguyên chủ, không quan tâm nhà mẹ đẻ.

Thật ra nguyên chủ cũng không phải là không quan tâm nhà mẹ đẻ, từ khi sinh mấy đứa nhỏ xong, cô ấy cũng hối hận những chuyện đã làm trước kia, nhưng cô quá kiêu ngạo, trong lòng không quen, tự trở về nhìn lén mấy lần cũng không dám gặp cha mẹ.

Mẹ Lạc cùng mẹ Triệu tán gẫu một hồi mới nhớ trời đã không còn sớm, vội vàng đứng lên nói: "Xem tôi chỉ lo nói chuyện, bà sui gia nhất định là đói rồi nhỉ, tôi đi chuẩn bị bữa tối.

"Nói xong vội vàng đi vào phòng bếp, Khả Lạc Lạc để Triệu Nhị Oa và bọn Triệu Đại Oa chơi cùng nhau, đi theo mẹ Lạc ra phía nhà bếp.

Vừa bước vào phòng bếp, thấy mẹ Lạc cúi xuống dốc ngược cái lu gạo, dùng tay bốc gạo bên trong, mặc kệ bà có làm cách nào thì gạo cũng chỉ có một ít, cũng không biết có đủ một nắm không.

Nhà này thật sự rất nghèo, chẳng trách mẹ Lạc và Dương Dương lại gầy thế.

Lạc Khả Khả không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, vẫy Lạc Khả Dương, nói: "Lát nữa em vào nói với mẹ, bảo mẹ đừng làm cơm tối vội, giúp chị trông mấy đứa nhỏ, chị có việc ra ngoài một chút.

"Cũng không nói ra ngoài làm gì, Lạc Khả Dương không nghĩ nhiều, chị cậu nói như nào thì cậu nghe vậy, trong lòng cậu, chị cậu vẫn luôn rất thông minh và giỏi giang.

Mẹ Triệu hơi căng thẳng, con dâu có việc đi ra ngoài, rốt cuộc là việc gì? Nghĩ một lúc, bà nghĩ tới rất nhiều thứ linh tinh.

Bọn Triệu Đại Oa cũng muốn theo ra ngoài, nhưng nhìn mẹ chắc chắn không muốn bọn nó đi cùng, mẹ có thể đưa bọn nó đến nhà bà ngoại đã không tệ rồi, nếu như bọn nó còn yêu cầu thêm cái gì, sợ là mẹ sẽ tức giận, sau này ra ngoài cũng không mang theo bọn nó nữa.

Vì vậy bọn nó đều rất ngoan ngoãn không ồn ào, mẹ Triệu ban đầu còn muốn bọn Đại Oa có thể ồn ào đòi đi theo, sau đấy bà cũng có lý do để đi cùng.

.

Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi ConTác giả: Khả Nhạc Nịnh MôngTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Hu hu ~~ mẹ, mẹ đừng đánh con, con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, cũng không kêu đói nữa, hu hu~~ mẹ, mẹ đừng không muốn chúng con ~ "Câu mở đầu quen thuộc này, dọa Lạc Khả Khả từ trên giường ngồi dậy, hoảng sợ nhìn hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bé trai gầy gò, ăn mặc sơ sài được vá cẩn thận đang đẩy tay cô, đứng ở mép giường nhỏ giọng khóc lóc. Động tác của cô khiến bé trai đứng bên cạnh bị dọa lui về phía sau mấy bước, mang ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Ánh mắt Lạc Khả Khả phức tạp nhìn Tiểu Đậu Nha trước mắt, rơi vào im lặng nặng nề. Đầu ngón tay dùng sức cấu vào lòng bàn tay, cô đau đến nàng nhăn mặt!Có thể cảm nhận được đau, vậy mọi thứ trước mắt không phải là cô đang nằm mơ. Cô bất lực ngã xuống giường, hai mắt trống rỗng, một màn trước mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô sợ hãi, lại rất xa lạ, xa lạ khiến cô cảm thấy bất an, không biết là mơ hay là hiện thực. Chỉ nhớ một giây trước, cô còn ở nhà siêu thị tiến hành kiểm tra theo thường lệ mỗi tháng, đột nhiên "Oanh"… "May là chuyện này còn có nhà sui gia, nếu không con bé Khả Nhi với mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ."Mẹ Triệu có chút chột dạ, cháu trai xảy ra chuyện, trong nhà lại không có đàn ông, dù là ai cũng không vui nổi, nếu là người biết quan tâm, đã cho con gái về nhà mẹ đẻ rồi.Ông bà sui gia thương con gái bao nhiêu không phải bà không biết, đối với chuyện trong nhà sui gia, bà cũng nghe qua một số tin đồn, trước mắt xem ra tin đồn cũng không phải là không đúng."Nào có, đây đều là chuyện chúng tôi nên làm."Lạc Khả Khả thấy hai người nói chuyện vui vẻ, từ chuyện của bà Ngô nói tới chuyện buôn bán rồi khen nhau qua lại, làm cô được mở rộng tầm nhìn.Triệu Đại Oa từ lúc vào nhà đã được mẹ Triệu ôm vào ngực, Lạc Khả Khả cũng không quan tâm, cô quay người nhìn người đi sau mình, muốn cùng mình nói chuyện nhưng lại không dám tiến tới."Dương Dương, em làm sao thế? Nhìn thấy chị không muốn nói gì à? Hay là không thích chị trở về?"Lạc Khả Dương vội vàng lắc đầu xua tay: "Chị đừng nói lung tung, làm sao em có thể không thích chị về, em còn ước gì ngày nào chị cũng về, tốt nhất là ở lại."Lạc Khả Khả nghe xong cười khanh khách, em trai này rất đáng yêu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu đều là công lao của nguyên chủ.Lấy tay nhéo khuôn mặt không có tí thịt nào của cậu, ngoài làn da ra thì không có tí thịt nào, nhíu mày nói: "Chị đùa với em thôi, em dạo này không ăn cơm à? Sao lại gầy thế này?"Lạc Khả Dương bị nhéo mặt, có hơi ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Em có ăn mà."Lạc Khả Khả biết trong nhà bây giờ thành ra như này, không thể không có công của nguyên chủ, nếu không phải vì nguyên chủ, cho dù mỗi ngày không có thịt cá thì cũng không tệ như bây giờ.Trong lòng thở dài một tiếng, nhìn mẹ Lạc và người mẹ ở kiếp trước giống nhau như vậy, cô lại không thể không quan tâm, cô không thể như nguyên chủ, không quan tâm nhà mẹ đẻ.Thật ra nguyên chủ cũng không phải là không quan tâm nhà mẹ đẻ, từ khi sinh mấy đứa nhỏ xong, cô ấy cũng hối hận những chuyện đã làm trước kia, nhưng cô quá kiêu ngạo, trong lòng không quen, tự trở về nhìn lén mấy lần cũng không dám gặp cha mẹ.Mẹ Lạc cùng mẹ Triệu tán gẫu một hồi mới nhớ trời đã không còn sớm, vội vàng đứng lên nói: "Xem tôi chỉ lo nói chuyện, bà sui gia nhất định là đói rồi nhỉ, tôi đi chuẩn bị bữa tối."Nói xong vội vàng đi vào phòng bếp, Khả Lạc Lạc để Triệu Nhị Oa và bọn Triệu Đại Oa chơi cùng nhau, đi theo mẹ Lạc ra phía nhà bếp.Vừa bước vào phòng bếp, thấy mẹ Lạc cúi xuống dốc ngược cái lu gạo, dùng tay bốc gạo bên trong, mặc kệ bà có làm cách nào thì gạo cũng chỉ có một ít, cũng không biết có đủ một nắm không.Nhà này thật sự rất nghèo, chẳng trách mẹ Lạc và Dương Dương lại gầy thế.Lạc Khả Khả không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, vẫy Lạc Khả Dương, nói: "Lát nữa em vào nói với mẹ, bảo mẹ đừng làm cơm tối vội, giúp chị trông mấy đứa nhỏ, chị có việc ra ngoài một chút."Cũng không nói ra ngoài làm gì, Lạc Khả Dương không nghĩ nhiều, chị cậu nói như nào thì cậu nghe vậy, trong lòng cậu, chị cậu vẫn luôn rất thông minh và giỏi giang.Mẹ Triệu hơi căng thẳng, con dâu có việc đi ra ngoài, rốt cuộc là việc gì? Nghĩ một lúc, bà nghĩ tới rất nhiều thứ linh tinh.Bọn Triệu Đại Oa cũng muốn theo ra ngoài, nhưng nhìn mẹ chắc chắn không muốn bọn nó đi cùng, mẹ có thể đưa bọn nó đến nhà bà ngoại đã không tệ rồi, nếu như bọn nó còn yêu cầu thêm cái gì, sợ là mẹ sẽ tức giận, sau này ra ngoài cũng không mang theo bọn nó nữa.Vì vậy bọn nó đều rất ngoan ngoãn không ồn ào, mẹ Triệu ban đầu còn muốn bọn Đại Oa có thể ồn ào đòi đi theo, sau đấy bà cũng có lý do để đi cùng..

Chương 38: 38: Lạc Khả Dương