Tác giả:

“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại…

Chương 45: 45: Chế Giễu 2

Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu ĐuốiTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại… Trần Ngải Phương lại nhìn về phía Cố Di Gia, nếu em chồng lại từ chối ngay trước mặt bà mai, nếu bọn họ còn biết xấu hổ, vậy thì có lẽ sẽ không tiếp tục đến đây nữa, cô ấy cũng bỏ qua chuyện này.Trần Ngải Phương dặn dò Cố Di Gia nghỉ ngơi thật tốt, rồi dẫn con gái ra ngoài, sau đó hùng hổ đi đến khu nhà cũ.Nhưng mà Trần Ngải Phương không ngờ tới, vào buổi chiều bác Vương lại đến nữa.Vì lo lắng cho cô em chồng, buổi chiều cô ấy còn cố ý xin nghỉ phép, không đến trường học.Khi bác Vương đến nhà, người bà ta nhìn thấy chính là Trần Ngải Phương.Trần Ngải Phương cũng biết bác Vương là người mai mối nổi tiếng trên thị trấn, đây chính là bà mai có tiếng đã tác hợp vô số đôi nam nữ, nghe nói chỉ cần cầm tiền làm mai mối là có thể sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu.Nhìn thấy Trần Ngải Phương, trái tim của bác Vương đập mạnh.Mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt bà ta vẫn mang theo nét cười: “Cô chính là chị dâu của Di Gia phải không? Di Gia đã khỏe chưa?”Trần Ngải Phương không nóng không lạnh trả lời: “Vẫn ổn, không sao cả.” Sau đó hỏi: “Sao bác lại đến đây nữa?”Bác Vương sao có thể không ra nhìn vẻ lạnh nhạt của cô ấy, xem ra người chị dâu là Trần Ngải Phương này cũng không muốn gả em chồng cho Khương Tiến Vọng.Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao hai cô đều ghét bỏ chứ?Trước kia Trần Ngải Phương đuổi những người đàn ông muốn cưới Cố Di Gia đi là bởi vì điều kiện của bọn họ thật sự chẳng ra làm sao nhưng Khương Tiến Vọng thì khác.Bác Vương khẽ ho một tiếng, căng da đầu nói: “Là thế này, chủ nhiệm Khương thật sự nhìn trúng Di Gia, nói là nếu như hai người không hài lòng về sính lễ thì có thể tăng thêm một chút! ”Trần Ngải Phương cắt ngang nói: “Đây không phải là vấn đề sính lễ mà là Gia Gia nhà tôi không thích.”Bác Vương: ???Mặt bà ta tràn đầy vẻ khó hiểu, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như thế mà lại không thích? Mắt của hai cô có vấn đề gì sao?Trần Ngải Phương không để ý đến vẻ khó hiểu của bác Vương, cô ấy vẫn lịch sự nhưng mạnh mẽ mà tiễn khách: “Phiền bác phải đi một chuyến rồi, Gia Gia nhà tôi ít phúc, không xứng với chủ nhiệm Khương, chủ nhiệm Khương có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn.”Trong miệng nói lời khiêm tốn nhưng trên sắc mặt lại không phải như vậy.Làm gì có chuyện Cố Di Gia không xứng với Khương Tiến Vọng, chỉ sợ ở trong lòng cô ấy là Khương Tiến Vọng không xứng với Cố Di Gia mới đúng.Bác Vương thầm nghĩ, may là chủ nhiệm Khương không ở đây, nếu không thì chỉ sợ mặt trong mặt ngoài đều mất hết, không biết sẽ tức giận đến mức nào.Người đàn ông có thích một người phụ nữ đến đâu thì cũng muốn giữ mặt mũi, bị mất mặt như vậy còn có thể vui vẻ mới là lạ.Càng không cần phải nói đến loại đàn ông xuôi gió xuôi nước giống như Khương Tiến Vọng, chưa từng trải qua bất cứ thất bại nào.Khi Trần Ngải Phương tiễn bác Vương ra cửa, có không ít xã viên nhìn qua.Khi nhóm xã viên nghe nói đến chuyện này đều vô cùng ngạc nhiên.Vậy mà con trai của xưởng trưởng ở xưởng gang thép trong thành phố lại muốn cưới cô con gái nhỏ ốm yếu kia của anh cả nhà họ Cố, trong một ngày kêu bà mối đến hai lần, sính lễ cũng tăng thêm.Nhưng Cố Di Gia vẫn không chịu gả? Trần Ngải Phương cũng không đồng ý?Công xã Nam Sơn trở nên náo nhiệt vì chuyện này, tất cả mọi người đều bàn tán, không ít người nói Cố Di Gia là đồ ngốc, khó khăn lắm mới có người đàn ông bằng lòng cưới cô, còn là đối tượng tốt như vậy, thế mà không chịu gả.Cũng có người nói Trần Ngải Phương ngu ngốc.Em chồng ốm yếu của cô ấy vốn dĩ đã làm liên lụy hai vợ chồng họ, bây giờ có người đàn ông chịu chi sính lễ hào phóng cưới cô, hơn nữa điều kiện còn tốt như thế, quả thực là một chuyện hạnh phúc, hẳn là phải nên nhanh chóng gả cô em chồng đi mới phải..

Trần Ngải Phương lại nhìn về phía Cố Di Gia, nếu em chồng lại từ chối ngay trước mặt bà mai, nếu bọn họ còn biết xấu hổ, vậy thì có lẽ sẽ không tiếp tục đến đây nữa, cô ấy cũng bỏ qua chuyện này.

Trần Ngải Phương dặn dò Cố Di Gia nghỉ ngơi thật tốt, rồi dẫn con gái ra ngoài, sau đó hùng hổ đi đến khu nhà cũ.

Nhưng mà Trần Ngải Phương không ngờ tới, vào buổi chiều bác Vương lại đến nữa.

Vì lo lắng cho cô em chồng, buổi chiều cô ấy còn cố ý xin nghỉ phép, không đến trường học.

Khi bác Vương đến nhà, người bà ta nhìn thấy chính là Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương cũng biết bác Vương là người mai mối nổi tiếng trên thị trấn, đây chính là bà mai có tiếng đã tác hợp vô số đôi nam nữ, nghe nói chỉ cần cầm tiền làm mai mối là có thể sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu.

Nhìn thấy Trần Ngải Phương, trái tim của bác Vương đập mạnh.

Mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt bà ta vẫn mang theo nét cười: “Cô chính là chị dâu của Di Gia phải không? Di Gia đã khỏe chưa?”Trần Ngải Phương không nóng không lạnh trả lời: “Vẫn ổn, không sao cả.

” Sau đó hỏi: “Sao bác lại đến đây nữa?”Bác Vương sao có thể không ra nhìn vẻ lạnh nhạt của cô ấy, xem ra người chị dâu là Trần Ngải Phương này cũng không muốn gả em chồng cho Khương Tiến Vọng.

Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao hai cô đều ghét bỏ chứ?Trước kia Trần Ngải Phương đuổi những người đàn ông muốn cưới Cố Di Gia đi là bởi vì điều kiện của bọn họ thật sự chẳng ra làm sao nhưng Khương Tiến Vọng thì khác.

Bác Vương khẽ ho một tiếng, căng da đầu nói: “Là thế này, chủ nhiệm Khương thật sự nhìn trúng Di Gia, nói là nếu như hai người không hài lòng về sính lễ thì có thể tăng thêm một chút! ”Trần Ngải Phương cắt ngang nói: “Đây không phải là vấn đề sính lễ mà là Gia Gia nhà tôi không thích.

”Bác Vương: ???Mặt bà ta tràn đầy vẻ khó hiểu, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như thế mà lại không thích? Mắt của hai cô có vấn đề gì sao?Trần Ngải Phương không để ý đến vẻ khó hiểu của bác Vương, cô ấy vẫn lịch sự nhưng mạnh mẽ mà tiễn khách: “Phiền bác phải đi một chuyến rồi, Gia Gia nhà tôi ít phúc, không xứng với chủ nhiệm Khương, chủ nhiệm Khương có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn.

”Trong miệng nói lời khiêm tốn nhưng trên sắc mặt lại không phải như vậy.

Làm gì có chuyện Cố Di Gia không xứng với Khương Tiến Vọng, chỉ sợ ở trong lòng cô ấy là Khương Tiến Vọng không xứng với Cố Di Gia mới đúng.

Bác Vương thầm nghĩ, may là chủ nhiệm Khương không ở đây, nếu không thì chỉ sợ mặt trong mặt ngoài đều mất hết, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Người đàn ông có thích một người phụ nữ đến đâu thì cũng muốn giữ mặt mũi, bị mất mặt như vậy còn có thể vui vẻ mới là lạ.

Càng không cần phải nói đến loại đàn ông xuôi gió xuôi nước giống như Khương Tiến Vọng, chưa từng trải qua bất cứ thất bại nào.

Khi Trần Ngải Phương tiễn bác Vương ra cửa, có không ít xã viên nhìn qua.

Khi nhóm xã viên nghe nói đến chuyện này đều vô cùng ngạc nhiên.

Vậy mà con trai của xưởng trưởng ở xưởng gang thép trong thành phố lại muốn cưới cô con gái nhỏ ốm yếu kia của anh cả nhà họ Cố, trong một ngày kêu bà mối đến hai lần, sính lễ cũng tăng thêm.

Nhưng Cố Di Gia vẫn không chịu gả? Trần Ngải Phương cũng không đồng ý?Công xã Nam Sơn trở nên náo nhiệt vì chuyện này, tất cả mọi người đều bàn tán, không ít người nói Cố Di Gia là đồ ngốc, khó khăn lắm mới có người đàn ông bằng lòng cưới cô, còn là đối tượng tốt như vậy, thế mà không chịu gả.

Cũng có người nói Trần Ngải Phương ngu ngốc.

Em chồng ốm yếu của cô ấy vốn dĩ đã làm liên lụy hai vợ chồng họ, bây giờ có người đàn ông chịu chi sính lễ hào phóng cưới cô, hơn nữa điều kiện còn tốt như thế, quả thực là một chuyện hạnh phúc, hẳn là phải nên nhanh chóng gả cô em chồng đi mới phải.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu ĐuốiTác giả: Vụ Thỉ DựcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Chủ nhiệm Khương người ta nói rồi, nếu con chịu gả, cậu ta sẽ chuẩn bị bốn món lớn, còn có 500 tệ sính lễ, chỉ cần con gả sang, con chính là người thành phố, việc làm cũng sẽ có người giải quyết giúp con, nghe nói bên trường tiểu học ở huyện có một vị trí…Gia Gia à, đối tượng tốt như vậy, con còn do dự cái gì?”Cố Di Gia mơ màng nhìn người phụ nữ trung niên lải nhải không ngừng trước mặt, có hơi ngơ ngác. Cô lại nhìn xung quanh, nơi này là một gian nhà ngói gạch thấp bé, đồ dùng trong nhà trông nặng trịch lại cũ kỹ, còn có rất nhiều thứ không cần thiết, nhưng chủ nhân không nỡ vứt đi, khiến cả căn nhà trông xuề xòa, trong không khí lộ ra một mùi vị hơi quái dị. “Gia Gia à, con phải suy nghĩ thật kỹ, con đã tốt nghiệp cấp ba gần một năm rồi, vẫn không có việc làm, sức khỏe của con lại không tốt, không thể để anh chị dâu con nuôi mãi được. Tuy anh con không nói gì nhưng chị dâu con thì sao? Chị dâu con nuôi hai đứa con đã rất vất vả, vì con, thậm chí không thể đi tòng quân, phải ở lại… Trần Ngải Phương lại nhìn về phía Cố Di Gia, nếu em chồng lại từ chối ngay trước mặt bà mai, nếu bọn họ còn biết xấu hổ, vậy thì có lẽ sẽ không tiếp tục đến đây nữa, cô ấy cũng bỏ qua chuyện này.Trần Ngải Phương dặn dò Cố Di Gia nghỉ ngơi thật tốt, rồi dẫn con gái ra ngoài, sau đó hùng hổ đi đến khu nhà cũ.Nhưng mà Trần Ngải Phương không ngờ tới, vào buổi chiều bác Vương lại đến nữa.Vì lo lắng cho cô em chồng, buổi chiều cô ấy còn cố ý xin nghỉ phép, không đến trường học.Khi bác Vương đến nhà, người bà ta nhìn thấy chính là Trần Ngải Phương.Trần Ngải Phương cũng biết bác Vương là người mai mối nổi tiếng trên thị trấn, đây chính là bà mai có tiếng đã tác hợp vô số đôi nam nữ, nghe nói chỉ cần cầm tiền làm mai mối là có thể sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu.Nhìn thấy Trần Ngải Phương, trái tim của bác Vương đập mạnh.Mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng trên mặt bà ta vẫn mang theo nét cười: “Cô chính là chị dâu của Di Gia phải không? Di Gia đã khỏe chưa?”Trần Ngải Phương không nóng không lạnh trả lời: “Vẫn ổn, không sao cả.” Sau đó hỏi: “Sao bác lại đến đây nữa?”Bác Vương sao có thể không ra nhìn vẻ lạnh nhạt của cô ấy, xem ra người chị dâu là Trần Ngải Phương này cũng không muốn gả em chồng cho Khương Tiến Vọng.Trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, điều kiện của Khương Tiến Vọng tốt như vậy, tại sao hai cô đều ghét bỏ chứ?Trước kia Trần Ngải Phương đuổi những người đàn ông muốn cưới Cố Di Gia đi là bởi vì điều kiện của bọn họ thật sự chẳng ra làm sao nhưng Khương Tiến Vọng thì khác.Bác Vương khẽ ho một tiếng, căng da đầu nói: “Là thế này, chủ nhiệm Khương thật sự nhìn trúng Di Gia, nói là nếu như hai người không hài lòng về sính lễ thì có thể tăng thêm một chút! ”Trần Ngải Phương cắt ngang nói: “Đây không phải là vấn đề sính lễ mà là Gia Gia nhà tôi không thích.”Bác Vương: ???Mặt bà ta tràn đầy vẻ khó hiểu, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như thế mà lại không thích? Mắt của hai cô có vấn đề gì sao?Trần Ngải Phương không để ý đến vẻ khó hiểu của bác Vương, cô ấy vẫn lịch sự nhưng mạnh mẽ mà tiễn khách: “Phiền bác phải đi một chuyến rồi, Gia Gia nhà tôi ít phúc, không xứng với chủ nhiệm Khương, chủ nhiệm Khương có thể lựa chọn một cô gái tốt hơn.”Trong miệng nói lời khiêm tốn nhưng trên sắc mặt lại không phải như vậy.Làm gì có chuyện Cố Di Gia không xứng với Khương Tiến Vọng, chỉ sợ ở trong lòng cô ấy là Khương Tiến Vọng không xứng với Cố Di Gia mới đúng.Bác Vương thầm nghĩ, may là chủ nhiệm Khương không ở đây, nếu không thì chỉ sợ mặt trong mặt ngoài đều mất hết, không biết sẽ tức giận đến mức nào.Người đàn ông có thích một người phụ nữ đến đâu thì cũng muốn giữ mặt mũi, bị mất mặt như vậy còn có thể vui vẻ mới là lạ.Càng không cần phải nói đến loại đàn ông xuôi gió xuôi nước giống như Khương Tiến Vọng, chưa từng trải qua bất cứ thất bại nào.Khi Trần Ngải Phương tiễn bác Vương ra cửa, có không ít xã viên nhìn qua.Khi nhóm xã viên nghe nói đến chuyện này đều vô cùng ngạc nhiên.Vậy mà con trai của xưởng trưởng ở xưởng gang thép trong thành phố lại muốn cưới cô con gái nhỏ ốm yếu kia của anh cả nhà họ Cố, trong một ngày kêu bà mối đến hai lần, sính lễ cũng tăng thêm.Nhưng Cố Di Gia vẫn không chịu gả? Trần Ngải Phương cũng không đồng ý?Công xã Nam Sơn trở nên náo nhiệt vì chuyện này, tất cả mọi người đều bàn tán, không ít người nói Cố Di Gia là đồ ngốc, khó khăn lắm mới có người đàn ông bằng lòng cưới cô, còn là đối tượng tốt như vậy, thế mà không chịu gả.Cũng có người nói Trần Ngải Phương ngu ngốc.Em chồng ốm yếu của cô ấy vốn dĩ đã làm liên lụy hai vợ chồng họ, bây giờ có người đàn ông chịu chi sính lễ hào phóng cưới cô, hơn nữa điều kiện còn tốt như thế, quả thực là một chuyện hạnh phúc, hẳn là phải nên nhanh chóng gả cô em chồng đi mới phải..

Chương 45: 45: Chế Giễu 2