Tác giả:

Tô Kiều nhìn khuôn mặt lãnh đạm của mình trong gương. Tóc đen mắt đen, nhưng lại xinh đẹp lạnh lùng, da thịt trắng nõn nà, sắc môi nhạt màu, dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một bộ quân phục màu trắng, nút áo cài kín đến cổ, cả người lộ ra nồng đậm khí chất cấm dục. Ai có thể nghĩ rằng một năm trước, cô vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường cơ chứ?Chỉ vì buổi tối đọc một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ABO mà khi tỉnh lại, cô đã trở thành chị của tra công thứ ba trong cuốn tiểu thuyết đó rồi. "Chị ơi, sắp trễ học rồi đấy. "Đứa em trai tra công của cô miệng ngậm một mẩu bánh mì, tay thì cầm hộp sữa bò, đang đứng ở cửa thúc giục cô. Cũng giống như cô, cậu ta cũng khoác trên mình bộ quân phục màu trắng, dáng người cao lớn điển trai, toát lên một vẻ đẹp sắc bén. Tô Kiều sửa sang lại quần áo của mình một lần cuối, vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên người, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa. Đứa em trai tra công của cô cũng lẽo đẽo theo sau: "Chị, người chị thật sự khỏe rồi chứ?"*Khoảng một…

Chương 17: 17: – Chim Trong Lồng 3

Xuyên Thành Chị Gái Của Tra CôngTác giả: Điền Viên PhaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTô Kiều nhìn khuôn mặt lãnh đạm của mình trong gương. Tóc đen mắt đen, nhưng lại xinh đẹp lạnh lùng, da thịt trắng nõn nà, sắc môi nhạt màu, dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một bộ quân phục màu trắng, nút áo cài kín đến cổ, cả người lộ ra nồng đậm khí chất cấm dục. Ai có thể nghĩ rằng một năm trước, cô vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường cơ chứ?Chỉ vì buổi tối đọc một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ABO mà khi tỉnh lại, cô đã trở thành chị của tra công thứ ba trong cuốn tiểu thuyết đó rồi. "Chị ơi, sắp trễ học rồi đấy. "Đứa em trai tra công của cô miệng ngậm một mẩu bánh mì, tay thì cầm hộp sữa bò, đang đứng ở cửa thúc giục cô. Cũng giống như cô, cậu ta cũng khoác trên mình bộ quân phục màu trắng, dáng người cao lớn điển trai, toát lên một vẻ đẹp sắc bén. Tô Kiều sửa sang lại quần áo của mình một lần cuối, vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên người, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa. Đứa em trai tra công của cô cũng lẽo đẽo theo sau: "Chị, người chị thật sự khỏe rồi chứ?"*Khoảng một… "Cậu không sao chứ?" Tô Kiều cúi đầu hỏi Lục Từ."Không sao." Lục Từ xuống khỏi người Tô Kiều, quay đầu nhìn vào trong ao.Nơi đó có một bóng người đang trồi lên, Lục Từ vừa định nổ súng thì người nọ đã giơ hai tay đầu hàng: "Đừng, đừng, Lục Từ, tôi là Lương Thần nè, tôi đã bị bắn chết rồi."Vậy mà lại là Lương Thần.Không đúng, nếu Lương Thần ở đây thì Tô Duật Bạch đâu rồi?Cả hai người đều đồng thời cảm thấy có điều gì đó không ổn, Lục Từ phản ứng còn nhanh hơn cả Tô Kiều.Cậu lao đến đẩy mạnh Tô Kiều xuống.Hai người lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi ngã xuống ở một sườn dốc bên cạnh.Mà ngay nơi họ đứng vừa rồi, đã có hai viên đạn màu được nã xuống."Có người ở trên cây."Nếu không phải là Lục Từ phản ứng nhanh, hai người bọn họ đã sớm bị Tô Duật Bạch bắn trúng đầu rồi.Dưới sườn dốc có một chỗ trũng, Tô Kiều và Lục Từ ôm nhau cuộn tròn bên trong, ở ngay ngoài kia, đạn thuốc màu của Tô Duật Bạch vẫn vang lên không dứt.“Có thể xác nhận được vị trí chứ?” Tô Kiều quay đầu hỏi Lục Từ.Bởi vì hai người dựa vào quá gần, thế nên khi Tô Kiều quay đầu lại, mặt của hai người cơ hồ sát vào nhau.Hai đôi môi quá gần nhau, chỉ thiếu một chút là có thể dán lên.Tô Kiều theo bản năng ngưỡng người ra sau, lập tức một viên đạn thuốc màu xẹt qua gáy cô.Lục Từ vội vươn tay ra kéo cô lại.Cằm của Tô Kiều đặt trên vai Lục Từ, hai người đan xen dựa vào nhau.Môi cô dán trên gò má Lục Từ, cô có thể cảm nhận được làn da đột nhiên nóng bừng lên của cậu.Cả hai người đều sửng sốt.Lục Từ cảm nhận được cơ thể của Tô Kiều trong vòng tay mình, hô hấp cũng đột nhiên trở nên dồn dập hơn.Vì kéo cô lại nên Lục Từ đã nắm lấy cánh tay của Tô Kiều.Bây giờ, bàn tay của cậu thiếu niên đặt trên cánh tay của cô gái đột nhiên siết chặt, như thể cậu đang cố gắng kiềm chế một cái gì đó.Một giọng nói vang lên từ tận sâu thẳm, mê hoặc như tiếng hát của loài hải yêu.Cậu nhịn không được mà càng muốn đến gần cô hơn nữa.Lục Từ hoảng hốt trước cái ý tưởng ***** vừa nảy lên trong lòng mình này, khiến cậu không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm đó, khi cậu siết chặt lấy chiếc khăn tay vuông vắn màu trắng kia.Omega sẽ sinh ra cảm giác thân thiết và ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình.Ánh mắt Lục Từ đột nhiên tối sầm lại, tầm mắt cậu dời xuống miếng dán ngụy trang được dán sau gáy Tô Kiều.Cậu có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mằn mặn của nước biển.Mùi Pheromone không khớp."Cậu ta còn dư lại một viên đạn cuối cùng thôi.Tôi sẽ dụ cậu ta ra, sau đó cậu tranh thủ lúc cậu ta đổi băng đạn thì bắt vào đầu cậu ta đi."Tô Kiều hiểu rất rõ tính cách của Tô Duật Bạch, cậu ta là một thằng ranh kiêu ngạo và cuồng vọng, ngay cả khi cậu ta biết rằng cô lăn ra ngoài chỉ là một cái bẫy, cậu ta vẫn sẽ nổ súng bắn cô.Lục Từ dừng một chút, cũng không có ngăn cản cô mà chỉ nói: "Cẩn thận một chút."Cho dù Tô Kiều bị giết, nếu cậu vẫn còn sống thì nhóm họ vẫn có thể giành được vị trí đứng đầu.“Ừ.” Tô Kiều hít sâu một hơi, ước lượng mà nhìn đám dây leo bên cạnh.Cô quấn nó quanh cổ tay mình, thử thử độ căng độ chùng, sau khi cảm thấy chúng có thể đỡ được cơ thể mình thì mới buộc đám dây leo đó quanh eo.Bên dưới sườn dốc này là một con dốc còn lớn hơn, ở bên dưới nữa là một khe rãnh cắt ra hai con dốc.Nếu không có sợi dây leo này, sợ là cô sẽ lăn thẳng xuống cái khe rãnh sâu không thấy đáy kia mất.Tô Kiều âm thầm đếm: "Một, hai, ba!"Cô phóng người lăn ra ngoài, cùng lúc đó, một viên đạn thuốc màu sượt qua má cô, khiến một đám dây đằng nở hoa.Tiếp theo sau đó lại là một tiếng súng vang lên, đạn thuốc màu nổ tung trên chạc cây, giọng Tô Duật Bạch từ phía trên truyền đến: "Đệt!"Tô Duật Bạch "chết".Ngay khi Tô Kiều vừa thở phào nhẹ nhõm thì cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang trượt đi.Đám dây leo buộc quanh eo cô không biết từ lúc nào đã đứt rời, cả người cô nhanh chóng trượt xuống, Tô Kiều luống cuống tay chân mà quơ quòa bốn phía, cuối cùng túm được một đoạn dây leo.Nhưng lúc này, nửa người cô lại đang lơ lửng trong không trung, như thể sắp rơi xuống cái khe núi sâu không thấy đáy kia.Khuôn mặt Lục Từ xuất hiện trước mặt cô, cậu thiếu niên nghẹn đỏ cả mặt, vươn tay túm lấy dây leo, dùng hết sức mà kéo Tô Kiều lên.Nhưng không ngờ dây leo lại đột nhiên đứt ngang..

"Cậu không sao chứ?" Tô Kiều cúi đầu hỏi Lục Từ."Không sao." Lục Từ xuống khỏi người Tô Kiều, quay đầu nhìn vào trong ao.Nơi đó có một bóng người đang trồi lên, Lục Từ vừa định nổ súng thì người nọ đã giơ hai tay đầu hàng: "Đừng, đừng, Lục Từ, tôi là Lương Thần nè, tôi đã bị bắn chết rồi."Vậy mà lại là Lương Thần.Không đúng, nếu Lương Thần ở đây thì Tô Duật Bạch đâu rồi?Cả hai người đều đồng thời cảm thấy có điều gì đó không ổn, Lục Từ phản ứng còn nhanh hơn cả Tô Kiều.Cậu lao đến đẩy mạnh Tô Kiều xuống.

Hai người lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi ngã xuống ở một sườn dốc bên cạnh.Mà ngay nơi họ đứng vừa rồi, đã có hai viên đạn màu được nã xuống."Có người ở trên cây."Nếu không phải là Lục Từ phản ứng nhanh, hai người bọn họ đã sớm bị Tô Duật Bạch bắn trúng đầu rồi.Dưới sườn dốc có một chỗ trũng, Tô Kiều và Lục Từ ôm nhau cuộn tròn bên trong, ở ngay ngoài kia, đạn thuốc màu của Tô Duật Bạch vẫn vang lên không dứt.“Có thể xác nhận được vị trí chứ?” Tô Kiều quay đầu hỏi Lục Từ.Bởi vì hai người dựa vào quá gần, thế nên khi Tô Kiều quay đầu lại, mặt của hai người cơ hồ sát vào nhau.Hai đôi môi quá gần nhau, chỉ thiếu một chút là có thể dán lên.Tô Kiều theo bản năng ngưỡng người ra sau, lập tức một viên đạn thuốc màu xẹt qua gáy cô.Lục Từ vội vươn tay ra kéo cô lại.Cằm của Tô Kiều đặt trên vai Lục Từ, hai người đan xen dựa vào nhau.

Môi cô dán trên gò má Lục Từ, cô có thể cảm nhận được làn da đột nhiên nóng bừng lên của cậu.Cả hai người đều sửng sốt.Lục Từ cảm nhận được cơ thể của Tô Kiều trong vòng tay mình, hô hấp cũng đột nhiên trở nên dồn dập hơn.Vì kéo cô lại nên Lục Từ đã nắm lấy cánh tay của Tô Kiều.Bây giờ, bàn tay của cậu thiếu niên đặt trên cánh tay của cô gái đột nhiên siết chặt, như thể cậu đang cố gắng kiềm chế một cái gì đó.Một giọng nói vang lên từ tận sâu thẳm, mê hoặc như tiếng hát của loài hải yêu.Cậu nhịn không được mà càng muốn đến gần cô hơn nữa.Lục Từ hoảng hốt trước cái ý tưởng ***** vừa nảy lên trong lòng mình này, khiến cậu không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm đó, khi cậu siết chặt lấy chiếc khăn tay vuông vắn màu trắng kia.Omega sẽ sinh ra cảm giác thân thiết và ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình.Ánh mắt Lục Từ đột nhiên tối sầm lại, tầm mắt cậu dời xuống miếng dán ngụy trang được dán sau gáy Tô Kiều.Cậu có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mằn mặn của nước biển.Mùi Pheromone không khớp."Cậu ta còn dư lại một viên đạn cuối cùng thôi.

Tôi sẽ dụ cậu ta ra, sau đó cậu tranh thủ lúc cậu ta đổi băng đạn thì bắt vào đầu cậu ta đi."Tô Kiều hiểu rất rõ tính cách của Tô Duật Bạch, cậu ta là một thằng ranh kiêu ngạo và cuồng vọng, ngay cả khi cậu ta biết rằng cô lăn ra ngoài chỉ là một cái bẫy, cậu ta vẫn sẽ nổ súng bắn cô.Lục Từ dừng một chút, cũng không có ngăn cản cô mà chỉ nói: "Cẩn thận một chút."Cho dù Tô Kiều bị giết, nếu cậu vẫn còn sống thì nhóm họ vẫn có thể giành được vị trí đứng đầu.“Ừ.” Tô Kiều hít sâu một hơi, ước lượng mà nhìn đám dây leo bên cạnh.Cô quấn nó quanh cổ tay mình, thử thử độ căng độ chùng, sau khi cảm thấy chúng có thể đỡ được cơ thể mình thì mới buộc đám dây leo đó quanh eo.Bên dưới sườn dốc này là một con dốc còn lớn hơn, ở bên dưới nữa là một khe rãnh cắt ra hai con dốc.

Nếu không có sợi dây leo này, sợ là cô sẽ lăn thẳng xuống cái khe rãnh sâu không thấy đáy kia mất.Tô Kiều âm thầm đếm: "Một, hai, ba!"Cô phóng người lăn ra ngoài, cùng lúc đó, một viên đạn thuốc màu sượt qua má cô, khiến một đám dây đằng nở hoa.Tiếp theo sau đó lại là một tiếng súng vang lên, đạn thuốc màu nổ tung trên chạc cây, giọng Tô Duật Bạch từ phía trên truyền đến: "Đệt!"Tô Duật Bạch "chết".Ngay khi Tô Kiều vừa thở phào nhẹ nhõm thì cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang trượt đi.

Đám dây leo buộc quanh eo cô không biết từ lúc nào đã đứt rời, cả người cô nhanh chóng trượt xuống, Tô Kiều luống cuống tay chân mà quơ quòa bốn phía, cuối cùng túm được một đoạn dây leo.

Nhưng lúc này, nửa người cô lại đang lơ lửng trong không trung, như thể sắp rơi xuống cái khe núi sâu không thấy đáy kia.Khuôn mặt Lục Từ xuất hiện trước mặt cô, cậu thiếu niên nghẹn đỏ cả mặt, vươn tay túm lấy dây leo, dùng hết sức mà kéo Tô Kiều lên.Nhưng không ngờ dây leo lại đột nhiên đứt ngang..

Xuyên Thành Chị Gái Của Tra CôngTác giả: Điền Viên PhaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTô Kiều nhìn khuôn mặt lãnh đạm của mình trong gương. Tóc đen mắt đen, nhưng lại xinh đẹp lạnh lùng, da thịt trắng nõn nà, sắc môi nhạt màu, dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một bộ quân phục màu trắng, nút áo cài kín đến cổ, cả người lộ ra nồng đậm khí chất cấm dục. Ai có thể nghĩ rằng một năm trước, cô vẫn còn là một sinh viên đại học bình thường cơ chứ?Chỉ vì buổi tối đọc một cuốn tiểu thuyết đam mỹ ABO mà khi tỉnh lại, cô đã trở thành chị của tra công thứ ba trong cuốn tiểu thuyết đó rồi. "Chị ơi, sắp trễ học rồi đấy. "Đứa em trai tra công của cô miệng ngậm một mẩu bánh mì, tay thì cầm hộp sữa bò, đang đứng ở cửa thúc giục cô. Cũng giống như cô, cậu ta cũng khoác trên mình bộ quân phục màu trắng, dáng người cao lớn điển trai, toát lên một vẻ đẹp sắc bén. Tô Kiều sửa sang lại quần áo của mình một lần cuối, vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên người, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa. Đứa em trai tra công của cô cũng lẽo đẽo theo sau: "Chị, người chị thật sự khỏe rồi chứ?"*Khoảng một… "Cậu không sao chứ?" Tô Kiều cúi đầu hỏi Lục Từ."Không sao." Lục Từ xuống khỏi người Tô Kiều, quay đầu nhìn vào trong ao.Nơi đó có một bóng người đang trồi lên, Lục Từ vừa định nổ súng thì người nọ đã giơ hai tay đầu hàng: "Đừng, đừng, Lục Từ, tôi là Lương Thần nè, tôi đã bị bắn chết rồi."Vậy mà lại là Lương Thần.Không đúng, nếu Lương Thần ở đây thì Tô Duật Bạch đâu rồi?Cả hai người đều đồng thời cảm thấy có điều gì đó không ổn, Lục Từ phản ứng còn nhanh hơn cả Tô Kiều.Cậu lao đến đẩy mạnh Tô Kiều xuống.Hai người lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi ngã xuống ở một sườn dốc bên cạnh.Mà ngay nơi họ đứng vừa rồi, đã có hai viên đạn màu được nã xuống."Có người ở trên cây."Nếu không phải là Lục Từ phản ứng nhanh, hai người bọn họ đã sớm bị Tô Duật Bạch bắn trúng đầu rồi.Dưới sườn dốc có một chỗ trũng, Tô Kiều và Lục Từ ôm nhau cuộn tròn bên trong, ở ngay ngoài kia, đạn thuốc màu của Tô Duật Bạch vẫn vang lên không dứt.“Có thể xác nhận được vị trí chứ?” Tô Kiều quay đầu hỏi Lục Từ.Bởi vì hai người dựa vào quá gần, thế nên khi Tô Kiều quay đầu lại, mặt của hai người cơ hồ sát vào nhau.Hai đôi môi quá gần nhau, chỉ thiếu một chút là có thể dán lên.Tô Kiều theo bản năng ngưỡng người ra sau, lập tức một viên đạn thuốc màu xẹt qua gáy cô.Lục Từ vội vươn tay ra kéo cô lại.Cằm của Tô Kiều đặt trên vai Lục Từ, hai người đan xen dựa vào nhau.Môi cô dán trên gò má Lục Từ, cô có thể cảm nhận được làn da đột nhiên nóng bừng lên của cậu.Cả hai người đều sửng sốt.Lục Từ cảm nhận được cơ thể của Tô Kiều trong vòng tay mình, hô hấp cũng đột nhiên trở nên dồn dập hơn.Vì kéo cô lại nên Lục Từ đã nắm lấy cánh tay của Tô Kiều.Bây giờ, bàn tay của cậu thiếu niên đặt trên cánh tay của cô gái đột nhiên siết chặt, như thể cậu đang cố gắng kiềm chế một cái gì đó.Một giọng nói vang lên từ tận sâu thẳm, mê hoặc như tiếng hát của loài hải yêu.Cậu nhịn không được mà càng muốn đến gần cô hơn nữa.Lục Từ hoảng hốt trước cái ý tưởng ***** vừa nảy lên trong lòng mình này, khiến cậu không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm đó, khi cậu siết chặt lấy chiếc khăn tay vuông vắn màu trắng kia.Omega sẽ sinh ra cảm giác thân thiết và ỷ lại đối với Alpha đã đánh dấu mình.Ánh mắt Lục Từ đột nhiên tối sầm lại, tầm mắt cậu dời xuống miếng dán ngụy trang được dán sau gáy Tô Kiều.Cậu có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, mằn mặn của nước biển.Mùi Pheromone không khớp."Cậu ta còn dư lại một viên đạn cuối cùng thôi.Tôi sẽ dụ cậu ta ra, sau đó cậu tranh thủ lúc cậu ta đổi băng đạn thì bắt vào đầu cậu ta đi."Tô Kiều hiểu rất rõ tính cách của Tô Duật Bạch, cậu ta là một thằng ranh kiêu ngạo và cuồng vọng, ngay cả khi cậu ta biết rằng cô lăn ra ngoài chỉ là một cái bẫy, cậu ta vẫn sẽ nổ súng bắn cô.Lục Từ dừng một chút, cũng không có ngăn cản cô mà chỉ nói: "Cẩn thận một chút."Cho dù Tô Kiều bị giết, nếu cậu vẫn còn sống thì nhóm họ vẫn có thể giành được vị trí đứng đầu.“Ừ.” Tô Kiều hít sâu một hơi, ước lượng mà nhìn đám dây leo bên cạnh.Cô quấn nó quanh cổ tay mình, thử thử độ căng độ chùng, sau khi cảm thấy chúng có thể đỡ được cơ thể mình thì mới buộc đám dây leo đó quanh eo.Bên dưới sườn dốc này là một con dốc còn lớn hơn, ở bên dưới nữa là một khe rãnh cắt ra hai con dốc.Nếu không có sợi dây leo này, sợ là cô sẽ lăn thẳng xuống cái khe rãnh sâu không thấy đáy kia mất.Tô Kiều âm thầm đếm: "Một, hai, ba!"Cô phóng người lăn ra ngoài, cùng lúc đó, một viên đạn thuốc màu sượt qua má cô, khiến một đám dây đằng nở hoa.Tiếp theo sau đó lại là một tiếng súng vang lên, đạn thuốc màu nổ tung trên chạc cây, giọng Tô Duật Bạch từ phía trên truyền đến: "Đệt!"Tô Duật Bạch "chết".Ngay khi Tô Kiều vừa thở phào nhẹ nhõm thì cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang trượt đi.Đám dây leo buộc quanh eo cô không biết từ lúc nào đã đứt rời, cả người cô nhanh chóng trượt xuống, Tô Kiều luống cuống tay chân mà quơ quòa bốn phía, cuối cùng túm được một đoạn dây leo.Nhưng lúc này, nửa người cô lại đang lơ lửng trong không trung, như thể sắp rơi xuống cái khe núi sâu không thấy đáy kia.Khuôn mặt Lục Từ xuất hiện trước mặt cô, cậu thiếu niên nghẹn đỏ cả mặt, vươn tay túm lấy dây leo, dùng hết sức mà kéo Tô Kiều lên.Nhưng không ngờ dây leo lại đột nhiên đứt ngang..

Chương 17: 17: – Chim Trong Lồng 3