Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Đình nằm trên ván giường gỗ, nhìn trần nhà phủ đầy bụi trên đỉnh đầu, vẻ mặt không thể không quên. Hai ngày trước, cô vẫn như bình thuờng tăng ca đến mười giờ tối, bởi vì tàu điện ngầm giao thông công cộng đều ngừng, chỉ có thể lựa chọn đón xe trở về. Cô từ trước đến này luôn cảnh giác, hơn nữa phòng mới ở cách công ty không xa, đi đường khoảng chừng năm phút. Bởi vậy, bình thường lúc tan làm cho dù lại chơi, cả người cô uể oải, cũng sẽ không ngủ trên taxi. Nhưng ngày đó cô rất buồn ngủ, vừa lên xe mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, không chống đỡ được bèn ngủ trên xe. Trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu cô chỉ còn lại ba chữ: Tàn đời!Sự thật chứng mình cô thật sự xong đời. Khi cô lại mở mắt ra, toàn bộ thế giời cũng thay đổi, cô từ một người độc thân thế kỷ 21, trở thành quân tẩu mới cưới ở thập niên bảy mươi, còn kèm theo một đứa con riêng vừa tròn sáu tuổi, thoáng cái còn nhảy hai bước hoàn thành kết hôn sinh con. Lược bỏ các bước yêu đương, chủ yếu là…
Chương 41: 41: Cắt Tóc 2
Thập Niên 70 Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh LùngTác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaTô Đình nằm trên ván giường gỗ, nhìn trần nhà phủ đầy bụi trên đỉnh đầu, vẻ mặt không thể không quên. Hai ngày trước, cô vẫn như bình thuờng tăng ca đến mười giờ tối, bởi vì tàu điện ngầm giao thông công cộng đều ngừng, chỉ có thể lựa chọn đón xe trở về. Cô từ trước đến này luôn cảnh giác, hơn nữa phòng mới ở cách công ty không xa, đi đường khoảng chừng năm phút. Bởi vậy, bình thường lúc tan làm cho dù lại chơi, cả người cô uể oải, cũng sẽ không ngủ trên taxi. Nhưng ngày đó cô rất buồn ngủ, vừa lên xe mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, không chống đỡ được bèn ngủ trên xe. Trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu cô chỉ còn lại ba chữ: Tàn đời!Sự thật chứng mình cô thật sự xong đời. Khi cô lại mở mắt ra, toàn bộ thế giời cũng thay đổi, cô từ một người độc thân thế kỷ 21, trở thành quân tẩu mới cưới ở thập niên bảy mươi, còn kèm theo một đứa con riêng vừa tròn sáu tuổi, thoáng cái còn nhảy hai bước hoàn thành kết hôn sinh con. Lược bỏ các bước yêu đương, chủ yếu là… Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi xuyên sách, mọi người gặp cô gọi cô là đồng chí Tô tương đối nhiều, nếu thân quen hơn một tí có khi sẽ gọi trực tiếp tên cô, cũng không nghe thấy người ta gọi cô như vậy bao giờ.Tuy rằng cô cùng Hạ Đông Xuyên gặp mặt đã được vài tiếng đồng hồ, ở giữa cũng giao lưu đơn giản, nhưng vẫn chưa từng chính thức gọi tên đối phương, cho nên đột nhiên nghe được thấy anh kêu như vậy, Tô Đình có hơi sửng sốt, cứ cảm thấy không phải đang kêu cô.Nhưng cô cũng chỉ sửng sốt ba bốn giây, nhanh chóng nghiêng người lại hỏi “Phải đi về sao?”Hạ Đông Xuyên nói: “Đợi lát nữa tôi muốn đi cắt tóc, đi về trước.”“Cắt tóc?” Tô Đình quay lại nhìn đầu anh theo phản xạ tự nhiên, “Tóc anh nhìn cũng không dài mà.” Độ dài tóc của anh vẫn tính là tóc ngắn.“Đi cắt ngắn hơn một chút.”Tô Đình nghe vậy nhìn ra phía sau Hạ Đông Xuyên, nhóm đàn ông trong vòng kia ai ai cũng đầu đinh, hơn nữa độ dài tóc nhìn có vẻ còn ngắn hơn anh nhiều.Bởi vậy có thể thấy được, đầu đinh với đầu đinh cũng có sự khác biệt đấy.Tô Đình gật đầu nói: “Vậy anh đi về trước đi.”Hạ Đông Xuyên ừ một tiếng rồi nói: “Cô chú ý Tiểu Diễm một chút.”Tô Đình quay đầu nhìn về phía đám con nít đang chơi bắn bi.Cách chơi bắn bi rất đơn giản, trước tiên đào một cái hố nhỏ ở trên mặt đất, chỉ cần dùng tay bắn bi của mình đẩy bi của người khác vào trong hố, bi của đối phương sẽ thuộc về mình.Đây là trò chơi trên mặt đất, cho nên trong quá trình chơi trò chơi, thông thường người tham gia sẽ quỳ trên mặt đất để hoàn thành va chạm, thậm chí nếu quá phấn kích, toàn bộ quá trình đều quỳ trên mặt đất.Trong tình huống bình thường, người vây xem cũng không khác là bao, phía trên có cái gì cũng không rảnh quan tâm.Vì thế lúc Tô Đình nhìn qua đó thì thấy đám con nít đều đang quỳ bò trên mặt đất, bao gồm cả Hạ Diễm.Bởi vậy có thể thấy được, mặc kệ đứa trẻ ngày thường nhìn già dặn bao nhiêu, thích sạch sẽ như thế nào, lúc chơi trò chơi đều sẽ dễ dàng buông thả.Tô Đình nghĩ trong lòng, quay đầu nói với Hạ Đông Xuyên: “Được.”Sau khi nói xong, Hạ Đông Xuyên cầm hộp cơm đi về, thế nhưng vóc dáng của anh cao lớn, đi rất mau, trở về không bao lâu đã quay lại đây, nhưng không nói chuyện cùng Tô Đình, chỉ khi cô nhìn qua mới chỉ chỉ về hướng cửa của Viện gia đình, rồi đi xuyên qua từ trong đám người.Tiệm cắt tóc nằm trên con phố bên ngoài Đại viện, bị kẹp ở giữa Hợp tác xã mua bán và trạm lương thực, mặt cửa nhìn có vẻ càng thêm phần nhỏ hẹp.Bên trong cũng không rộng là bao, đại khái khoảng mười mét vuông, vừa bước vào cửa trên mặt tường bên tay phải có dán hai mặt gương, phía dưới gương bày chiếc bàn vuông hẹp dài, phía trên đặt các loại công cụ cạo đầu.Thợ cắt tóc là hai hai cựu chiến binh, bởi vì quê quán đã không còn ai, sau khi xuất ngũ thì ở lại đảo Bình Xuyên, được sắp xếp tới làm việc ở tiệm cắt tóc.Mà khách hàng của tiệm cắt tóc lấy căn cứ quân nhân là chính, bởi vậy ngoại trừ tân binh nhập doanh, hai ông chủ đều tương đối rảnh rỗi nghỉ ngơi, bình thường trong khoảng thời gian sau bữa cơm chiều sẽ ngẫu nhiên có người tới cửa hàng.Hạ Đông Xuyên tới cũng đúng lúc, trong tiệm không ai, hai ông chủ có một người đang sửa sang lại chỗ khăn lông vừa phơi xong, một người đang quét tóc rác..
Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi xuyên sách, mọi người gặp cô gọi cô là đồng chí Tô tương đối nhiều, nếu thân quen hơn một tí có khi sẽ gọi trực tiếp tên cô, cũng không nghe thấy người ta gọi cô như vậy bao giờ.
Tuy rằng cô cùng Hạ Đông Xuyên gặp mặt đã được vài tiếng đồng hồ, ở giữa cũng giao lưu đơn giản, nhưng vẫn chưa từng chính thức gọi tên đối phương, cho nên đột nhiên nghe được thấy anh kêu như vậy, Tô Đình có hơi sửng sốt, cứ cảm thấy không phải đang kêu cô.
Nhưng cô cũng chỉ sửng sốt ba bốn giây, nhanh chóng nghiêng người lại hỏi “Phải đi về sao?”Hạ Đông Xuyên nói: “Đợi lát nữa tôi muốn đi cắt tóc, đi về trước.
”“Cắt tóc?” Tô Đình quay lại nhìn đầu anh theo phản xạ tự nhiên, “Tóc anh nhìn cũng không dài mà.
” Độ dài tóc của anh vẫn tính là tóc ngắn.
“Đi cắt ngắn hơn một chút.
”Tô Đình nghe vậy nhìn ra phía sau Hạ Đông Xuyên, nhóm đàn ông trong vòng kia ai ai cũng đầu đinh, hơn nữa độ dài tóc nhìn có vẻ còn ngắn hơn anh nhiều.
Bởi vậy có thể thấy được, đầu đinh với đầu đinh cũng có sự khác biệt đấy.
Tô Đình gật đầu nói: “Vậy anh đi về trước đi.
”Hạ Đông Xuyên ừ một tiếng rồi nói: “Cô chú ý Tiểu Diễm một chút.
”Tô Đình quay đầu nhìn về phía đám con nít đang chơi bắn bi.
Cách chơi bắn bi rất đơn giản, trước tiên đào một cái hố nhỏ ở trên mặt đất, chỉ cần dùng tay bắn bi của mình đẩy bi của người khác vào trong hố, bi của đối phương sẽ thuộc về mình.
Đây là trò chơi trên mặt đất, cho nên trong quá trình chơi trò chơi, thông thường người tham gia sẽ quỳ trên mặt đất để hoàn thành va chạm, thậm chí nếu quá phấn kích, toàn bộ quá trình đều quỳ trên mặt đất.
Trong tình huống bình thường, người vây xem cũng không khác là bao, phía trên có cái gì cũng không rảnh quan tâm.
Vì thế lúc Tô Đình nhìn qua đó thì thấy đám con nít đều đang quỳ bò trên mặt đất, bao gồm cả Hạ Diễm.
Bởi vậy có thể thấy được, mặc kệ đứa trẻ ngày thường nhìn già dặn bao nhiêu, thích sạch sẽ như thế nào, lúc chơi trò chơi đều sẽ dễ dàng buông thả.
Tô Đình nghĩ trong lòng, quay đầu nói với Hạ Đông Xuyên: “Được.
”Sau khi nói xong, Hạ Đông Xuyên cầm hộp cơm đi về, thế nhưng vóc dáng của anh cao lớn, đi rất mau, trở về không bao lâu đã quay lại đây, nhưng không nói chuyện cùng Tô Đình, chỉ khi cô nhìn qua mới chỉ chỉ về hướng cửa của Viện gia đình, rồi đi xuyên qua từ trong đám người.
Tiệm cắt tóc nằm trên con phố bên ngoài Đại viện, bị kẹp ở giữa Hợp tác xã mua bán và trạm lương thực, mặt cửa nhìn có vẻ càng thêm phần nhỏ hẹp.
Bên trong cũng không rộng là bao, đại khái khoảng mười mét vuông, vừa bước vào cửa trên mặt tường bên tay phải có dán hai mặt gương, phía dưới gương bày chiếc bàn vuông hẹp dài, phía trên đặt các loại công cụ cạo đầu.
Thợ cắt tóc là hai hai cựu chiến binh, bởi vì quê quán đã không còn ai, sau khi xuất ngũ thì ở lại đảo Bình Xuyên, được sắp xếp tới làm việc ở tiệm cắt tóc.
Mà khách hàng của tiệm cắt tóc lấy căn cứ quân nhân là chính, bởi vậy ngoại trừ tân binh nhập doanh, hai ông chủ đều tương đối rảnh rỗi nghỉ ngơi, bình thường trong khoảng thời gian sau bữa cơm chiều sẽ ngẫu nhiên có người tới cửa hàng.
Hạ Đông Xuyên tới cũng đúng lúc, trong tiệm không ai, hai ông chủ có một người đang sửa sang lại chỗ khăn lông vừa phơi xong, một người đang quét tóc rác.
.
Thập Niên 70 Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh LùngTác giả: Lưu Yên LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên HoaTô Đình nằm trên ván giường gỗ, nhìn trần nhà phủ đầy bụi trên đỉnh đầu, vẻ mặt không thể không quên. Hai ngày trước, cô vẫn như bình thuờng tăng ca đến mười giờ tối, bởi vì tàu điện ngầm giao thông công cộng đều ngừng, chỉ có thể lựa chọn đón xe trở về. Cô từ trước đến này luôn cảnh giác, hơn nữa phòng mới ở cách công ty không xa, đi đường khoảng chừng năm phút. Bởi vậy, bình thường lúc tan làm cho dù lại chơi, cả người cô uể oải, cũng sẽ không ngủ trên taxi. Nhưng ngày đó cô rất buồn ngủ, vừa lên xe mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, không chống đỡ được bèn ngủ trên xe. Trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu cô chỉ còn lại ba chữ: Tàn đời!Sự thật chứng mình cô thật sự xong đời. Khi cô lại mở mắt ra, toàn bộ thế giời cũng thay đổi, cô từ một người độc thân thế kỷ 21, trở thành quân tẩu mới cưới ở thập niên bảy mươi, còn kèm theo một đứa con riêng vừa tròn sáu tuổi, thoáng cái còn nhảy hai bước hoàn thành kết hôn sinh con. Lược bỏ các bước yêu đương, chủ yếu là… Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi xuyên sách, mọi người gặp cô gọi cô là đồng chí Tô tương đối nhiều, nếu thân quen hơn một tí có khi sẽ gọi trực tiếp tên cô, cũng không nghe thấy người ta gọi cô như vậy bao giờ.Tuy rằng cô cùng Hạ Đông Xuyên gặp mặt đã được vài tiếng đồng hồ, ở giữa cũng giao lưu đơn giản, nhưng vẫn chưa từng chính thức gọi tên đối phương, cho nên đột nhiên nghe được thấy anh kêu như vậy, Tô Đình có hơi sửng sốt, cứ cảm thấy không phải đang kêu cô.Nhưng cô cũng chỉ sửng sốt ba bốn giây, nhanh chóng nghiêng người lại hỏi “Phải đi về sao?”Hạ Đông Xuyên nói: “Đợi lát nữa tôi muốn đi cắt tóc, đi về trước.”“Cắt tóc?” Tô Đình quay lại nhìn đầu anh theo phản xạ tự nhiên, “Tóc anh nhìn cũng không dài mà.” Độ dài tóc của anh vẫn tính là tóc ngắn.“Đi cắt ngắn hơn một chút.”Tô Đình nghe vậy nhìn ra phía sau Hạ Đông Xuyên, nhóm đàn ông trong vòng kia ai ai cũng đầu đinh, hơn nữa độ dài tóc nhìn có vẻ còn ngắn hơn anh nhiều.Bởi vậy có thể thấy được, đầu đinh với đầu đinh cũng có sự khác biệt đấy.Tô Đình gật đầu nói: “Vậy anh đi về trước đi.”Hạ Đông Xuyên ừ một tiếng rồi nói: “Cô chú ý Tiểu Diễm một chút.”Tô Đình quay đầu nhìn về phía đám con nít đang chơi bắn bi.Cách chơi bắn bi rất đơn giản, trước tiên đào một cái hố nhỏ ở trên mặt đất, chỉ cần dùng tay bắn bi của mình đẩy bi của người khác vào trong hố, bi của đối phương sẽ thuộc về mình.Đây là trò chơi trên mặt đất, cho nên trong quá trình chơi trò chơi, thông thường người tham gia sẽ quỳ trên mặt đất để hoàn thành va chạm, thậm chí nếu quá phấn kích, toàn bộ quá trình đều quỳ trên mặt đất.Trong tình huống bình thường, người vây xem cũng không khác là bao, phía trên có cái gì cũng không rảnh quan tâm.Vì thế lúc Tô Đình nhìn qua đó thì thấy đám con nít đều đang quỳ bò trên mặt đất, bao gồm cả Hạ Diễm.Bởi vậy có thể thấy được, mặc kệ đứa trẻ ngày thường nhìn già dặn bao nhiêu, thích sạch sẽ như thế nào, lúc chơi trò chơi đều sẽ dễ dàng buông thả.Tô Đình nghĩ trong lòng, quay đầu nói với Hạ Đông Xuyên: “Được.”Sau khi nói xong, Hạ Đông Xuyên cầm hộp cơm đi về, thế nhưng vóc dáng của anh cao lớn, đi rất mau, trở về không bao lâu đã quay lại đây, nhưng không nói chuyện cùng Tô Đình, chỉ khi cô nhìn qua mới chỉ chỉ về hướng cửa của Viện gia đình, rồi đi xuyên qua từ trong đám người.Tiệm cắt tóc nằm trên con phố bên ngoài Đại viện, bị kẹp ở giữa Hợp tác xã mua bán và trạm lương thực, mặt cửa nhìn có vẻ càng thêm phần nhỏ hẹp.Bên trong cũng không rộng là bao, đại khái khoảng mười mét vuông, vừa bước vào cửa trên mặt tường bên tay phải có dán hai mặt gương, phía dưới gương bày chiếc bàn vuông hẹp dài, phía trên đặt các loại công cụ cạo đầu.Thợ cắt tóc là hai hai cựu chiến binh, bởi vì quê quán đã không còn ai, sau khi xuất ngũ thì ở lại đảo Bình Xuyên, được sắp xếp tới làm việc ở tiệm cắt tóc.Mà khách hàng của tiệm cắt tóc lấy căn cứ quân nhân là chính, bởi vậy ngoại trừ tân binh nhập doanh, hai ông chủ đều tương đối rảnh rỗi nghỉ ngơi, bình thường trong khoảng thời gian sau bữa cơm chiều sẽ ngẫu nhiên có người tới cửa hàng.Hạ Đông Xuyên tới cũng đúng lúc, trong tiệm không ai, hai ông chủ có một người đang sửa sang lại chỗ khăn lông vừa phơi xong, một người đang quét tóc rác..