Đại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu…
Chương 35: 35: Người Đàn Ông Lén Lén Lút Lút
Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70Tác giả: Ngọ Mậu Hương TràTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu… Lý Thiết Chùy bây giờ không nghĩ đến việc kêu Tiểu Đình năn nỉ giúp ở lại nhà họ Tiết nữa rồi, việc tối qua ông ta đã bị dọa mất gan, làm gì còn dám ở cùng một nhà với Tiết Linh Yến?Ông ta có mấy cái mạng chứ?Trong mắt Lý Thiết Chùy lóe lên tia hận thù, không ở lại, không có nghĩa là cứ đi như vậy!Lúc mấy người Cố Minh Hành họ đến thôn đã là hơn 9 giờ rồi, đều đang làm việc trong ruộng, trong thôn yên ắng không một bóng người.Tiểu An không cần Cố Minh Hành dặn dò, chủ động mở lời: “Quản đốc, em đến ruộng gọi đại đội trưởng.”“Chút nữa đi, đưa thuốc này cho cô gái ngày hôm qua.”Cố Minh Hành gọi anh ta lại, đưa một gói thuốc qua.“Đưa cho người trong bệnh viện sao?”Tiểu An nhận lấy thuốc, trong tiềm thức là nhớ đến Lý Tiểu Hồng ra máu nhiều, không hiểu sao quản đốc lại đột nhiên có lòng thiện với cô ta?Cố Minh Hành liếc anh ta một cái lạnh lùng: “Cô gái trên mặt có nốt đỏ.”Hôm qua quay về, trước mắt anh cứ xuất hiện dáng vẻ cô gái kia mặt đầy máu, bị cô lập đứng đó không ai giúp đỡ, cứng đầu, lại mềm yếu.Anh cũng không biết mình bị làm sao? Lại lo lắng vết thương của cô bị nhiễm trùng!Gia đình như thế chắc chắn sẽ không trị bệnh cho cô!“Ò!”Quản đốc nhà bọn họ mặt lạnh tâm tốt, đây là đang thấy đồng cảm cô gái đáng thương kia đó!Tiểu An đột nhiên hiểu ra, vui mừng cầm thuốc bước về phía nhà Tiết Linh Yến.Sau khi Tiểu An đi, Cố Minh Hành nhìn trái phải một cái, sau khi xác nhận không có ai mở cốp xe sau ra, lấy một chiếc túi vải canvas màu xanh lá từ trong ra, sải bước về phía chuồng bò.Kỳ Hùng Hưng đang cúi người dọn dẹp phân bò, công việc mỗi ngày của ông ta đều rất nặng nề, dọn dẹp xong phân bò còn phải đi dọn dẹp chuồng gia súc, cùng với hai cái chuồng heo.Những con gia súc này ăn được cũng thải được, mỗi ngày tay chân không ngừng còn không dọn dẹp sạch sẽ được.“Chú Kỳ.” Giọng nói trầm vang lên từ phía sau, một bóng người ngăn ánh sáng ngoài chuồng bò.Kỳ Hùng Hưng rất vui mừng quay đầu lại: “Minh Hành cháu đến rồi à?”Hôm qua may mà cón Minh Hành nhắc nhở mình, nếu không sẽ có phiền phức lớn, tối ngủ xong còn sợ mà!Cố Minh Hành gật đầu, xách túi vải canvas vào trong chuồng bò, dáng người anh cao quá, phải cúi người mới không bị đụng đầu.Kỳ Hùng Hưng ngay lập tức vứt đồ nghề trong tay xuống, đưa anh vào nhà.Bước vào căn nhà nhỏ bên trong chuồng bò, Kỳ Hùng Hưng căng thẳng đóng cửa lại: “Mình Hành à, nguy hiểm quá, sau này cháu đừng đến đây nữa.”“Không sao.”Cố Minh Hành không muốn nói nhiều, mở túi vải canvas ra lấy từng món đồ trong đó ra.“Trứng gà đều đã nấu chín hết rồi, những loại cao này đều được làm theo phương thuốc mà chú đưa, giấu kỹ vào đừng để người khác phát hiện nha.“Ừm, chú có một chỗ tốt.”Kỳ Hùng Hưng cười, kéo giường gỗ ra, đào đất lên, lấy miếng ván gỗ lộ ra một cái hang vuông vứt sâu khoảng nửa mét.Đồ đạc để vào trong đó rồi đặt ván gỗ vào dùng đất lấp đầy, giường đẩy vào không ai phát hiện ra được.Đây là hang mà Kỳ Hùng Hưng đào mất gần nửa tháng mới đào xong, ông ta có hơi tự hào nhẹ.Cố Minh Hành tán thưởng gật đầu, hạ giọng xuống nói với Kỳ Hùng Hưng: “Có một việc muốn làm phiền chú?”“Sao cháu… được, việc này chú lo cho.”Kỳ Hùng Hưng nghe xong thắc mắc nhìn Cố Minh Hành một cái, thấy nét mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, bèn gật đầu đồng ý.Cố Minh Hành ở lại chuồng bò khoảng một phút là vội vã rời khỏi, trong tay xách túi vải canvas trống về đến trước xe.Thời gian thoải mái, Tiểu An còn chưa về, anh mở cốp sau xe ra đặt lại túi vải canvas vào trong đó.Cố Minh Hành vừa mới đóng lại cốp sau xe, bèn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vải thô, dáng người ốm yếu, vác một túi lương thực to trên vai xách một chiếc túi hành lý to, trên tay còn xách hai con gà mái già.Người đàn ông lén lén lút lút đưa đầu ra nghe ngóng, sau khi phát hiện Cố Minh Hành nét mặt trở nên căng thẳng..
Lý Thiết Chùy bây giờ không nghĩ đến việc kêu Tiểu Đình năn nỉ giúp ở lại nhà họ Tiết nữa rồi, việc tối qua ông ta đã bị dọa mất gan, làm gì còn dám ở cùng một nhà với Tiết Linh Yến?Ông ta có mấy cái mạng chứ?Trong mắt Lý Thiết Chùy lóe lên tia hận thù, không ở lại, không có nghĩa là cứ đi như vậy!Lúc mấy người Cố Minh Hành họ đến thôn đã là hơn 9 giờ rồi, đều đang làm việc trong ruộng, trong thôn yên ắng không một bóng người.
Tiểu An không cần Cố Minh Hành dặn dò, chủ động mở lời: “Quản đốc, em đến ruộng gọi đại đội trưởng.
”“Chút nữa đi, đưa thuốc này cho cô gái ngày hôm qua.
”Cố Minh Hành gọi anh ta lại, đưa một gói thuốc qua.
“Đưa cho người trong bệnh viện sao?”Tiểu An nhận lấy thuốc, trong tiềm thức là nhớ đến Lý Tiểu Hồng ra máu nhiều, không hiểu sao quản đốc lại đột nhiên có lòng thiện với cô ta?Cố Minh Hành liếc anh ta một cái lạnh lùng: “Cô gái trên mặt có nốt đỏ.
”Hôm qua quay về, trước mắt anh cứ xuất hiện dáng vẻ cô gái kia mặt đầy máu, bị cô lập đứng đó không ai giúp đỡ, cứng đầu, lại mềm yếu.
Anh cũng không biết mình bị làm sao? Lại lo lắng vết thương của cô bị nhiễm trùng!Gia đình như thế chắc chắn sẽ không trị bệnh cho cô!“Ò!”Quản đốc nhà bọn họ mặt lạnh tâm tốt, đây là đang thấy đồng cảm cô gái đáng thương kia đó!Tiểu An đột nhiên hiểu ra, vui mừng cầm thuốc bước về phía nhà Tiết Linh Yến.
Sau khi Tiểu An đi, Cố Minh Hành nhìn trái phải một cái, sau khi xác nhận không có ai mở cốp xe sau ra, lấy một chiếc túi vải canvas màu xanh lá từ trong ra, sải bước về phía chuồng bò.
Kỳ Hùng Hưng đang cúi người dọn dẹp phân bò, công việc mỗi ngày của ông ta đều rất nặng nề, dọn dẹp xong phân bò còn phải đi dọn dẹp chuồng gia súc, cùng với hai cái chuồng heo.
Những con gia súc này ăn được cũng thải được, mỗi ngày tay chân không ngừng còn không dọn dẹp sạch sẽ được.
“Chú Kỳ.
” Giọng nói trầm vang lên từ phía sau, một bóng người ngăn ánh sáng ngoài chuồng bò.
Kỳ Hùng Hưng rất vui mừng quay đầu lại: “Minh Hành cháu đến rồi à?”Hôm qua may mà cón Minh Hành nhắc nhở mình, nếu không sẽ có phiền phức lớn, tối ngủ xong còn sợ mà!Cố Minh Hành gật đầu, xách túi vải canvas vào trong chuồng bò, dáng người anh cao quá, phải cúi người mới không bị đụng đầu.
Kỳ Hùng Hưng ngay lập tức vứt đồ nghề trong tay xuống, đưa anh vào nhà.
Bước vào căn nhà nhỏ bên trong chuồng bò, Kỳ Hùng Hưng căng thẳng đóng cửa lại: “Mình Hành à, nguy hiểm quá, sau này cháu đừng đến đây nữa.
”“Không sao.
”Cố Minh Hành không muốn nói nhiều, mở túi vải canvas ra lấy từng món đồ trong đó ra.
“Trứng gà đều đã nấu chín hết rồi, những loại cao này đều được làm theo phương thuốc mà chú đưa, giấu kỹ vào đừng để người khác phát hiện nha.
“Ừm, chú có một chỗ tốt.
”Kỳ Hùng Hưng cười, kéo giường gỗ ra, đào đất lên, lấy miếng ván gỗ lộ ra một cái hang vuông vứt sâu khoảng nửa mét.
Đồ đạc để vào trong đó rồi đặt ván gỗ vào dùng đất lấp đầy, giường đẩy vào không ai phát hiện ra được.
Đây là hang mà Kỳ Hùng Hưng đào mất gần nửa tháng mới đào xong, ông ta có hơi tự hào nhẹ.
Cố Minh Hành tán thưởng gật đầu, hạ giọng xuống nói với Kỳ Hùng Hưng: “Có một việc muốn làm phiền chú?”“Sao cháu… được, việc này chú lo cho.
”Kỳ Hùng Hưng nghe xong thắc mắc nhìn Cố Minh Hành một cái, thấy nét mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, bèn gật đầu đồng ý.
Cố Minh Hành ở lại chuồng bò khoảng một phút là vội vã rời khỏi, trong tay xách túi vải canvas trống về đến trước xe.
Thời gian thoải mái, Tiểu An còn chưa về, anh mở cốp sau xe ra đặt lại túi vải canvas vào trong đó.
Cố Minh Hành vừa mới đóng lại cốp sau xe, bèn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vải thô, dáng người ốm yếu, vác một túi lương thực to trên vai xách một chiếc túi hành lý to, trên tay còn xách hai con gà mái già.
Người đàn ông lén lén lút lút đưa đầu ra nghe ngóng, sau khi phát hiện Cố Minh Hành nét mặt trở nên căng thẳng.
.
Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70Tác giả: Ngọ Mậu Hương TràTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu… Lý Thiết Chùy bây giờ không nghĩ đến việc kêu Tiểu Đình năn nỉ giúp ở lại nhà họ Tiết nữa rồi, việc tối qua ông ta đã bị dọa mất gan, làm gì còn dám ở cùng một nhà với Tiết Linh Yến?Ông ta có mấy cái mạng chứ?Trong mắt Lý Thiết Chùy lóe lên tia hận thù, không ở lại, không có nghĩa là cứ đi như vậy!Lúc mấy người Cố Minh Hành họ đến thôn đã là hơn 9 giờ rồi, đều đang làm việc trong ruộng, trong thôn yên ắng không một bóng người.Tiểu An không cần Cố Minh Hành dặn dò, chủ động mở lời: “Quản đốc, em đến ruộng gọi đại đội trưởng.”“Chút nữa đi, đưa thuốc này cho cô gái ngày hôm qua.”Cố Minh Hành gọi anh ta lại, đưa một gói thuốc qua.“Đưa cho người trong bệnh viện sao?”Tiểu An nhận lấy thuốc, trong tiềm thức là nhớ đến Lý Tiểu Hồng ra máu nhiều, không hiểu sao quản đốc lại đột nhiên có lòng thiện với cô ta?Cố Minh Hành liếc anh ta một cái lạnh lùng: “Cô gái trên mặt có nốt đỏ.”Hôm qua quay về, trước mắt anh cứ xuất hiện dáng vẻ cô gái kia mặt đầy máu, bị cô lập đứng đó không ai giúp đỡ, cứng đầu, lại mềm yếu.Anh cũng không biết mình bị làm sao? Lại lo lắng vết thương của cô bị nhiễm trùng!Gia đình như thế chắc chắn sẽ không trị bệnh cho cô!“Ò!”Quản đốc nhà bọn họ mặt lạnh tâm tốt, đây là đang thấy đồng cảm cô gái đáng thương kia đó!Tiểu An đột nhiên hiểu ra, vui mừng cầm thuốc bước về phía nhà Tiết Linh Yến.Sau khi Tiểu An đi, Cố Minh Hành nhìn trái phải một cái, sau khi xác nhận không có ai mở cốp xe sau ra, lấy một chiếc túi vải canvas màu xanh lá từ trong ra, sải bước về phía chuồng bò.Kỳ Hùng Hưng đang cúi người dọn dẹp phân bò, công việc mỗi ngày của ông ta đều rất nặng nề, dọn dẹp xong phân bò còn phải đi dọn dẹp chuồng gia súc, cùng với hai cái chuồng heo.Những con gia súc này ăn được cũng thải được, mỗi ngày tay chân không ngừng còn không dọn dẹp sạch sẽ được.“Chú Kỳ.” Giọng nói trầm vang lên từ phía sau, một bóng người ngăn ánh sáng ngoài chuồng bò.Kỳ Hùng Hưng rất vui mừng quay đầu lại: “Minh Hành cháu đến rồi à?”Hôm qua may mà cón Minh Hành nhắc nhở mình, nếu không sẽ có phiền phức lớn, tối ngủ xong còn sợ mà!Cố Minh Hành gật đầu, xách túi vải canvas vào trong chuồng bò, dáng người anh cao quá, phải cúi người mới không bị đụng đầu.Kỳ Hùng Hưng ngay lập tức vứt đồ nghề trong tay xuống, đưa anh vào nhà.Bước vào căn nhà nhỏ bên trong chuồng bò, Kỳ Hùng Hưng căng thẳng đóng cửa lại: “Mình Hành à, nguy hiểm quá, sau này cháu đừng đến đây nữa.”“Không sao.”Cố Minh Hành không muốn nói nhiều, mở túi vải canvas ra lấy từng món đồ trong đó ra.“Trứng gà đều đã nấu chín hết rồi, những loại cao này đều được làm theo phương thuốc mà chú đưa, giấu kỹ vào đừng để người khác phát hiện nha.“Ừm, chú có một chỗ tốt.”Kỳ Hùng Hưng cười, kéo giường gỗ ra, đào đất lên, lấy miếng ván gỗ lộ ra một cái hang vuông vứt sâu khoảng nửa mét.Đồ đạc để vào trong đó rồi đặt ván gỗ vào dùng đất lấp đầy, giường đẩy vào không ai phát hiện ra được.Đây là hang mà Kỳ Hùng Hưng đào mất gần nửa tháng mới đào xong, ông ta có hơi tự hào nhẹ.Cố Minh Hành tán thưởng gật đầu, hạ giọng xuống nói với Kỳ Hùng Hưng: “Có một việc muốn làm phiền chú?”“Sao cháu… được, việc này chú lo cho.”Kỳ Hùng Hưng nghe xong thắc mắc nhìn Cố Minh Hành một cái, thấy nét mặt anh vẫn lạnh lùng như thế, bèn gật đầu đồng ý.Cố Minh Hành ở lại chuồng bò khoảng một phút là vội vã rời khỏi, trong tay xách túi vải canvas trống về đến trước xe.Thời gian thoải mái, Tiểu An còn chưa về, anh mở cốp sau xe ra đặt lại túi vải canvas vào trong đó.Cố Minh Hành vừa mới đóng lại cốp sau xe, bèn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vải thô, dáng người ốm yếu, vác một túi lương thực to trên vai xách một chiếc túi hành lý to, trên tay còn xách hai con gà mái già.Người đàn ông lén lén lút lút đưa đầu ra nghe ngóng, sau khi phát hiện Cố Minh Hành nét mặt trở nên căng thẳng..