Đại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu…

Chương 41: 41: Bắt Cóc Về Nhà

Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70Tác giả: Ngọ Mậu Hương TràTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu… Cố Minh Hành sao cứ cảm giác trách lầm Tiết Linh Yến rồi nhỉ?Vừa nãy nhìn thấy vết thương trên trán cô có hơi sưng đỏ, đã bị viêm rồi còn cứng đầu không chịu nhận lấy thuốc sao?Cố Minh Hành cúi đầu nhìn bao thuốc trong túi, xem ra mình không đi ăn bữa cơm này, cô sẽ không chịu nhận thuốc dâu?Vừa nãy nét mặt của đại đội trưởng có hơi không tốt lắm, ông ta giúp Tiểu Yến tuy rằng không cần trả ơn gì, nhưng mà ít ra cũng phải có lòng với mình một chút chứ?Nếu như cô không cảm ơn Cố Minh Hành trước mặt mình thì thôi, chỉ cảm ơn anh mà không cảm ơn mình, dù là ai thì trong lòng cũng hơi không thoải mái.Sau khi Tiết Linh Yến qua cảm ơn và đưa ra lời mời chân thành, Trịnh Kiến Thiết thoải mái trong lòng rồi, con bé này là đứa hiểu chuyện, nói mà, làm sao mà quên mình được chứ?Sự không thoải mái trong lòng Trịnh Kiến Thiết biến mất, ánh mắt nhìn Tiểu Yến cũng có vài phần yêu thương của trưởng bối:“Tiểu Yến à, không cần đâu, hai chị em cháu cũng không dễ dàng, không ăn cơm, chú nhận tình cảm của cháu thôi.”“Chú à, vừa nãy cháu vào rừng may mắn tìm được hai con gà rừng, nếu chú không đi ăn cơm, vậy thì cháu sẽ mang gà rừng đến nhà chú.”Tiết Linh Yến đây là chiếu tướng Trịnh Kiến Thiết rồi, các đội sản xuất khác đại đội trưởng đều sẽ âm thầm nhận quà cáp, nhưng mà Trịnh Kiến Thiết là người chính trực trước giờ ông ta chưa từng nhận quà cáp, vậy nên ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn đến nhà cô ăn cơm thôi.“Được thôi, nếu cháu có lòng, chút nữa tan làm chú và ông chú hai của cháu cùng qua.”Trịnh Kiến Thiết bất lực đồng ý, không chỉ mình đồng ý, còn giúp cô khuyên răn Cố Minh Hành: Quản đốc Cố à, cậu thấy con bé có lòng, dù gì trưa cũng phải ăn cơm, chi bằng đi cùng đi!:Cố Minh Hành: “! ”Anh còn có thể nói không đi không? Về quê mỗi đại đội đều sẽ mời cơm, đây là điều bình thường hơn hết, không đi ngược lại trông mình có vẻ khác người rồi.“Được.” Cố Minh Hành bình thường đồng ý, bao thuốc trong tay lại đưa về Tiết Linh Yến: “Một loại uống vào, một loại đắp ngoài, vết thương đừng để dính nước.”“Cảm ơn.” Tiết Linh Yến cũng không nhõng nhẽo, sau khi cảm ơn nhận lấy thuốc, nhận thuốc thì không tránh khỏi có va chạm, tay của cô lại chạm vào tay của Cố Minh Hành rồi.Cố Minh Hành đột nhiên rút tay lại, nhíu mà nhìn Tiết Linh Yến, thấy cô đang cúi đầu nghiên cứu bao thuốc!Mình lại nghĩ nhiều rồi à?Cố Minh Hành rơi vào trong cơn nghi ngờ bản thân.Có phải cô không biết bao nào là đắp ngoài, bao nào là uống vào trong không?Cố Minh Hành không nhịn được nói cho cô nghe: “Bao này là uống vào trong, mỗi ngày ba lần mỗi lần một miếng, bao này là đắp ngoài.Tuy rằng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng không có nhiệt độ như ngày nào, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, nhưng mà Tiểu An cứ chắc chắn là quản đốc đang quan tâm cô gái nhỏ.Đúng là quản đốc nhà anh ta mặt lạnh tâm tốt nhỉ?Tiểu An sùng bái nhìn quản đốc nhà mình, người đẹp tâm thiện, quản đốc nhà anh ta là tuyệt nhất“Cảm ơn.”Tiết Linh Yến nhếch môi cười, mặt tuy vẫn đáng sợ như thế, nhưng mà đôi mắt cong cong như mặt trăng, giống như là đá quý lấp lánh trong cơn suối trong, nụ cười sáng chói.“! ”Cố Minh Hành thu ánh mắt lại, nhìn về phía Trịnh Kiến Thiết: “Đại đội trưởng à, chúng ta đi thôi!”Trịnh Kiến Thiết vội đáp lại, dẫn đường ở phía trước: “À, vâng vâng, chúng ta mau xuống ruộng đi, ngày nào tôi cũng cử người xách nước đi tưới ruộng, nhưng mà rốt cuộc cũng không bằng ông trời mưa to một trận, rầu chết tôi rồi.”Giọng nói của đại đội trưởng ngày càng xa, Tiết Linh Yến nhìn bóng người cao to của Cố Minh Hành, ánh mắt tự tin sáng rực, lại gần thêm một bước với mục tiêu bắt cóc anh về nhà rồi.Tiểu Đình nắm lấy hai con gà mái hoa, cẩn thận kêu cô: “Chị ơi, chúng ta mang lương thực về thôi nhỉ?”Tiết Linh Yến nghe thấy lời của em trai, nụ cười trong mắt thu lại, lạnh lùng đến đáng sợ: “Tiểu Đình à, em dọn từ từ, chị còn có việc phải làm.”.

Cố Minh Hành sao cứ cảm giác trách lầm Tiết Linh Yến rồi nhỉ?Vừa nãy nhìn thấy vết thương trên trán cô có hơi sưng đỏ, đã bị viêm rồi còn cứng đầu không chịu nhận lấy thuốc sao?Cố Minh Hành cúi đầu nhìn bao thuốc trong túi, xem ra mình không đi ăn bữa cơm này, cô sẽ không chịu nhận thuốc dâu?Vừa nãy nét mặt của đại đội trưởng có hơi không tốt lắm, ông ta giúp Tiểu Yến tuy rằng không cần trả ơn gì, nhưng mà ít ra cũng phải có lòng với mình một chút chứ?Nếu như cô không cảm ơn Cố Minh Hành trước mặt mình thì thôi, chỉ cảm ơn anh mà không cảm ơn mình, dù là ai thì trong lòng cũng hơi không thoải mái.

Sau khi Tiết Linh Yến qua cảm ơn và đưa ra lời mời chân thành, Trịnh Kiến Thiết thoải mái trong lòng rồi, con bé này là đứa hiểu chuyện, nói mà, làm sao mà quên mình được chứ?Sự không thoải mái trong lòng Trịnh Kiến Thiết biến mất, ánh mắt nhìn Tiểu Yến cũng có vài phần yêu thương của trưởng bối:“Tiểu Yến à, không cần đâu, hai chị em cháu cũng không dễ dàng, không ăn cơm, chú nhận tình cảm của cháu thôi.

”“Chú à, vừa nãy cháu vào rừng may mắn tìm được hai con gà rừng, nếu chú không đi ăn cơm, vậy thì cháu sẽ mang gà rừng đến nhà chú.

”Tiết Linh Yến đây là chiếu tướng Trịnh Kiến Thiết rồi, các đội sản xuất khác đại đội trưởng đều sẽ âm thầm nhận quà cáp, nhưng mà Trịnh Kiến Thiết là người chính trực trước giờ ông ta chưa từng nhận quà cáp, vậy nên ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn đến nhà cô ăn cơm thôi.

“Được thôi, nếu cháu có lòng, chút nữa tan làm chú và ông chú hai của cháu cùng qua.

”Trịnh Kiến Thiết bất lực đồng ý, không chỉ mình đồng ý, còn giúp cô khuyên răn Cố Minh Hành: Quản đốc Cố à, cậu thấy con bé có lòng, dù gì trưa cũng phải ăn cơm, chi bằng đi cùng đi!:Cố Minh Hành: “! ”Anh còn có thể nói không đi không? Về quê mỗi đại đội đều sẽ mời cơm, đây là điều bình thường hơn hết, không đi ngược lại trông mình có vẻ khác người rồi.

“Được.

” Cố Minh Hành bình thường đồng ý, bao thuốc trong tay lại đưa về Tiết Linh Yến: “Một loại uống vào, một loại đắp ngoài, vết thương đừng để dính nước.

”“Cảm ơn.

” Tiết Linh Yến cũng không nhõng nhẽo, sau khi cảm ơn nhận lấy thuốc, nhận thuốc thì không tránh khỏi có va chạm, tay của cô lại chạm vào tay của Cố Minh Hành rồi.

Cố Minh Hành đột nhiên rút tay lại, nhíu mà nhìn Tiết Linh Yến, thấy cô đang cúi đầu nghiên cứu bao thuốc!Mình lại nghĩ nhiều rồi à?Cố Minh Hành rơi vào trong cơn nghi ngờ bản thân.

Có phải cô không biết bao nào là đắp ngoài, bao nào là uống vào trong không?Cố Minh Hành không nhịn được nói cho cô nghe: “Bao này là uống vào trong, mỗi ngày ba lần mỗi lần một miếng, bao này là đắp ngoài.

Tuy rằng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng không có nhiệt độ như ngày nào, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, nhưng mà Tiểu An cứ chắc chắn là quản đốc đang quan tâm cô gái nhỏ.

Đúng là quản đốc nhà anh ta mặt lạnh tâm tốt nhỉ?Tiểu An sùng bái nhìn quản đốc nhà mình, người đẹp tâm thiện, quản đốc nhà anh ta là tuyệt nhất“Cảm ơn.

”Tiết Linh Yến nhếch môi cười, mặt tuy vẫn đáng sợ như thế, nhưng mà đôi mắt cong cong như mặt trăng, giống như là đá quý lấp lánh trong cơn suối trong, nụ cười sáng chói.

“! ”Cố Minh Hành thu ánh mắt lại, nhìn về phía Trịnh Kiến Thiết: “Đại đội trưởng à, chúng ta đi thôi!”Trịnh Kiến Thiết vội đáp lại, dẫn đường ở phía trước: “À, vâng vâng, chúng ta mau xuống ruộng đi, ngày nào tôi cũng cử người xách nước đi tưới ruộng, nhưng mà rốt cuộc cũng không bằng ông trời mưa to một trận, rầu chết tôi rồi.

”Giọng nói của đại đội trưởng ngày càng xa, Tiết Linh Yến nhìn bóng người cao to của Cố Minh Hành, ánh mắt tự tin sáng rực, lại gần thêm một bước với mục tiêu bắt cóc anh về nhà rồi.

Tiểu Đình nắm lấy hai con gà mái hoa, cẩn thận kêu cô: “Chị ơi, chúng ta mang lương thực về thôi nhỉ?”Tiết Linh Yến nghe thấy lời của em trai, nụ cười trong mắt thu lại, lạnh lùng đến đáng sợ: “Tiểu Đình à, em dọn từ từ, chị còn có việc phải làm.

”.

Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70Tác giả: Ngọ Mậu Hương TràTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu… Cố Minh Hành sao cứ cảm giác trách lầm Tiết Linh Yến rồi nhỉ?Vừa nãy nhìn thấy vết thương trên trán cô có hơi sưng đỏ, đã bị viêm rồi còn cứng đầu không chịu nhận lấy thuốc sao?Cố Minh Hành cúi đầu nhìn bao thuốc trong túi, xem ra mình không đi ăn bữa cơm này, cô sẽ không chịu nhận thuốc dâu?Vừa nãy nét mặt của đại đội trưởng có hơi không tốt lắm, ông ta giúp Tiểu Yến tuy rằng không cần trả ơn gì, nhưng mà ít ra cũng phải có lòng với mình một chút chứ?Nếu như cô không cảm ơn Cố Minh Hành trước mặt mình thì thôi, chỉ cảm ơn anh mà không cảm ơn mình, dù là ai thì trong lòng cũng hơi không thoải mái.Sau khi Tiết Linh Yến qua cảm ơn và đưa ra lời mời chân thành, Trịnh Kiến Thiết thoải mái trong lòng rồi, con bé này là đứa hiểu chuyện, nói mà, làm sao mà quên mình được chứ?Sự không thoải mái trong lòng Trịnh Kiến Thiết biến mất, ánh mắt nhìn Tiểu Yến cũng có vài phần yêu thương của trưởng bối:“Tiểu Yến à, không cần đâu, hai chị em cháu cũng không dễ dàng, không ăn cơm, chú nhận tình cảm của cháu thôi.”“Chú à, vừa nãy cháu vào rừng may mắn tìm được hai con gà rừng, nếu chú không đi ăn cơm, vậy thì cháu sẽ mang gà rừng đến nhà chú.”Tiết Linh Yến đây là chiếu tướng Trịnh Kiến Thiết rồi, các đội sản xuất khác đại đội trưởng đều sẽ âm thầm nhận quà cáp, nhưng mà Trịnh Kiến Thiết là người chính trực trước giờ ông ta chưa từng nhận quà cáp, vậy nên ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn đến nhà cô ăn cơm thôi.“Được thôi, nếu cháu có lòng, chút nữa tan làm chú và ông chú hai của cháu cùng qua.”Trịnh Kiến Thiết bất lực đồng ý, không chỉ mình đồng ý, còn giúp cô khuyên răn Cố Minh Hành: Quản đốc Cố à, cậu thấy con bé có lòng, dù gì trưa cũng phải ăn cơm, chi bằng đi cùng đi!:Cố Minh Hành: “! ”Anh còn có thể nói không đi không? Về quê mỗi đại đội đều sẽ mời cơm, đây là điều bình thường hơn hết, không đi ngược lại trông mình có vẻ khác người rồi.“Được.” Cố Minh Hành bình thường đồng ý, bao thuốc trong tay lại đưa về Tiết Linh Yến: “Một loại uống vào, một loại đắp ngoài, vết thương đừng để dính nước.”“Cảm ơn.” Tiết Linh Yến cũng không nhõng nhẽo, sau khi cảm ơn nhận lấy thuốc, nhận thuốc thì không tránh khỏi có va chạm, tay của cô lại chạm vào tay của Cố Minh Hành rồi.Cố Minh Hành đột nhiên rút tay lại, nhíu mà nhìn Tiết Linh Yến, thấy cô đang cúi đầu nghiên cứu bao thuốc!Mình lại nghĩ nhiều rồi à?Cố Minh Hành rơi vào trong cơn nghi ngờ bản thân.Có phải cô không biết bao nào là đắp ngoài, bao nào là uống vào trong không?Cố Minh Hành không nhịn được nói cho cô nghe: “Bao này là uống vào trong, mỗi ngày ba lần mỗi lần một miếng, bao này là đắp ngoài.Tuy rằng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng không có nhiệt độ như ngày nào, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, nhưng mà Tiểu An cứ chắc chắn là quản đốc đang quan tâm cô gái nhỏ.Đúng là quản đốc nhà anh ta mặt lạnh tâm tốt nhỉ?Tiểu An sùng bái nhìn quản đốc nhà mình, người đẹp tâm thiện, quản đốc nhà anh ta là tuyệt nhất“Cảm ơn.”Tiết Linh Yến nhếch môi cười, mặt tuy vẫn đáng sợ như thế, nhưng mà đôi mắt cong cong như mặt trăng, giống như là đá quý lấp lánh trong cơn suối trong, nụ cười sáng chói.“! ”Cố Minh Hành thu ánh mắt lại, nhìn về phía Trịnh Kiến Thiết: “Đại đội trưởng à, chúng ta đi thôi!”Trịnh Kiến Thiết vội đáp lại, dẫn đường ở phía trước: “À, vâng vâng, chúng ta mau xuống ruộng đi, ngày nào tôi cũng cử người xách nước đi tưới ruộng, nhưng mà rốt cuộc cũng không bằng ông trời mưa to một trận, rầu chết tôi rồi.”Giọng nói của đại đội trưởng ngày càng xa, Tiết Linh Yến nhìn bóng người cao to của Cố Minh Hành, ánh mắt tự tin sáng rực, lại gần thêm một bước với mục tiêu bắt cóc anh về nhà rồi.Tiểu Đình nắm lấy hai con gà mái hoa, cẩn thận kêu cô: “Chị ơi, chúng ta mang lương thực về thôi nhỉ?”Tiết Linh Yến nghe thấy lời của em trai, nụ cười trong mắt thu lại, lạnh lùng đến đáng sợ: “Tiểu Đình à, em dọn từ từ, chị còn có việc phải làm.”.

Chương 41: 41: Bắt Cóc Về Nhà