Đại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu…
Chương 44: 44: Bọn Họ Nhìn Cố Minh Hành Đầy Sự Thù Địch Giống Như Nhìn Tình Địch Vậy
Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70Tác giả: Ngọ Mậu Hương TràTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu… Phía sau cô gái mặc quần áo hoa còn có một cô gái, mặc áo thô màu xám xanh, trên quần áo toàn là các vết khâu vá to nhỏ.Người vừa đen vừa ốm, tóc khô khốc vàng, cúi đầu cúi mắt mặt sầu, ánh mắt lúc nhìn người khác có sự nhát gan, nhìn nhanh Cố Minh Hành một cái là không dám nhìn anh nữa, cứ cúi đầu như vậy hai tay nắm lấy tà áo đứng phía sau cô gái mặc áo hoa.Cô gái mặc áo hoa thắt một chiếc khăn choàng màu xanh tươi, hai bím tóc trên vai vừa đen vừa bóng.Màu da là màu đen ửng đỏ khỏe khoắn thường gặp của cô gái nông thôn, đôi mắt to tròn gan dạ nhìn Cố Minh Hành, nụ cười trên mặt tươi rói, nhìn anh nói với Trịnh Kiến Thiết: “Ba à, đây là lãnh đạo ở đâu vậy?”Giọng nói của cô ta nũng nịu, rất sảng khoái, nhìn là thấy không hiểu sự đau khổ của nhân gian, được lớn lên trong sự sủng ái.“Đây là quản đốc Cố của xưởng đường, quản đốc Cố, đây là con gái tôi Trịnh Mỹ Kiều.”Trịnh Kiến Thiết rất thương yêu cô con gái này, nhìn thấy cô là trên mặt nở nụ cười, còn cố tình giới thiệu một chút với Cố Minh Hành.“Xin chào, em tên là Trịnh Mỹ Kiều, đại diện cho nông thôn chào mừng anh.”Trịnh Mỹ Kiều nghiêng đầu cười cực kỳ ngọt ngào, có chút đáng yêu, rất tự nhiên đưa tay ra với Cố Minh Hành.Những thanh niên đang làm việc ở trong ruộng đều mắt tròn xoe nhìn Trịnh Mỹ Kiều, thấy cô ta nói chuyện với Cố Minh Hành, ánh mắt bọn họ nhìn Cố Minh Hành đầy sự thù địch giống như đang nhìn tình địch vậy.Cố Minh Hành không thèm nhìn bàn tay đưa đến trước mặt của Trịnh Mỹ Kiều, mặt không biểu cảm nhìn về phía Trịnh Kiến Thiết nói: “Đội trưởng Trịnh, nếu ông có việc, thì tôi tự đi xem một chút.”Anh nói xong là đi mất, không thèm để lại ánh mắt nào cho Trịnh Mỹ Kiều, bàn tay Trịnh Mỹ Kiều đưa ra bèn ngại ngùng dừng trên không trung.Trịnh Mỹ Kiều xinh đẹp, là mục tiêu theo đuổi của các thanh niên trong thôn, cô ta đã quen đàn ông nịnh nọt, cố ý lấy lòng của đàn ông.Không ngờ gặp một người đàn ông không nể mặt cô ta đến vậy,cô ta uất ức nhìn bóng lưng của Cố Minh Hành, chu mỏ lên thật cao, rất là không vui.Trịnh Kiến Thiết cảm giác được con gái không vui, ông ta thở dài, con gái của mình thì mình hiểu rõ nhất, cô ta chạy qua đây như vậy lại chủ động nói chuyện với Cố Minh Hành, rất rõ ràng là nhắm trúng anh rồi.Tuy rằng ông ta cũng cảm thấy con gái của mình xinh đẹp, điểm nào cũng tốt, nhưng mà rốt cuộc là hộ khẩu nông thôn, thanh niên không kiếm được vợ trong thành phố mới tìm vợ ở nông thôn.Cố Minh Hành nhìn thấy nào cũng không phải là người không tìm được vợ, con gái sẽ chỉ là tình nguyện một bên mà thôi.Tuy rằng trong lòng ông ta hiểu rõ, nhưng mà vẫn cảm thấy Cố Minh Hành có hơi không nể mặt mình quá, dù gì cũng không thể bỏ lơ Mỹ Kiều trước mặt mình như vậy chứ?Trong lòng Trịnh Kiến Thiết không vui nên nói chuyện với con gái cũng không có giọng điệu tốt gì: “Đi làm đi, giờ đi làm chạy đi đâu đó?”“Con tìm ba có việc.”Trịnh Mỹ Kiều chịu uất ức ở chỗ Cố Minh Hành, thấy ba còn la mình cô ta lại càng không vui hơn nữa, mỏ chu đến mức có thể treo bình dầu rồi.“Việc gì?”Trịnh Kiến Thiết rốt cuộc vẫn là thương con gái, thấy cô ta uất ức như vậy, giọng điệu bèn trở nên mềm mỏng hơn.Trái tim của Trịnh Mỹ Kiều đều nằm trên người đàn ông kiêu kỳ vừa nãy rồi, những thanh niên trong thôn so sánh với anh chính là sự khách biệt giữa mắt cá và trân châu, anh đẹp trai quá, đàn ông như vậy mới xứng đáng với mình.Chính bởi vì muốn làm quen với anh, vậy nên, vừa hay Vương Cúc có việc năn nỉ mình nên đưa cô ta qua cùng rồi, nghe thấy ba hỏi mới nhớ ra việc Vương Cúc năn nỉ mình.“Vương Cúc, muốn hỏi thử có thể nào thả mẹ nó về trước được không?”Nét mặt của Trịnh Kiến Thiết ngay lập tức tối sầm lại: “Không được, việc còn chưa xử lý xong, không thả được.”Vương Cúc thu lại tâm tư đang đi xa, khóc lóc năn nỉ Trịnh Kiến Thiết: “Đại đội trưởng à, mẹ cháu bệnh rồi, tiếp tục nhốt như vậy bà ấy sẽ chết đó!”.
Phía sau cô gái mặc quần áo hoa còn có một cô gái, mặc áo thô màu xám xanh, trên quần áo toàn là các vết khâu vá to nhỏ.
Người vừa đen vừa ốm, tóc khô khốc vàng, cúi đầu cúi mắt mặt sầu, ánh mắt lúc nhìn người khác có sự nhát gan, nhìn nhanh Cố Minh Hành một cái là không dám nhìn anh nữa, cứ cúi đầu như vậy hai tay nắm lấy tà áo đứng phía sau cô gái mặc áo hoa.
Cô gái mặc áo hoa thắt một chiếc khăn choàng màu xanh tươi, hai bím tóc trên vai vừa đen vừa bóng.
Màu da là màu đen ửng đỏ khỏe khoắn thường gặp của cô gái nông thôn, đôi mắt to tròn gan dạ nhìn Cố Minh Hành, nụ cười trên mặt tươi rói, nhìn anh nói với Trịnh Kiến Thiết: “Ba à, đây là lãnh đạo ở đâu vậy?”Giọng nói của cô ta nũng nịu, rất sảng khoái, nhìn là thấy không hiểu sự đau khổ của nhân gian, được lớn lên trong sự sủng ái.
“Đây là quản đốc Cố của xưởng đường, quản đốc Cố, đây là con gái tôi Trịnh Mỹ Kiều.
”Trịnh Kiến Thiết rất thương yêu cô con gái này, nhìn thấy cô là trên mặt nở nụ cười, còn cố tình giới thiệu một chút với Cố Minh Hành.
“Xin chào, em tên là Trịnh Mỹ Kiều, đại diện cho nông thôn chào mừng anh.
”Trịnh Mỹ Kiều nghiêng đầu cười cực kỳ ngọt ngào, có chút đáng yêu, rất tự nhiên đưa tay ra với Cố Minh Hành.
Những thanh niên đang làm việc ở trong ruộng đều mắt tròn xoe nhìn Trịnh Mỹ Kiều, thấy cô ta nói chuyện với Cố Minh Hành, ánh mắt bọn họ nhìn Cố Minh Hành đầy sự thù địch giống như đang nhìn tình địch vậy.
Cố Minh Hành không thèm nhìn bàn tay đưa đến trước mặt của Trịnh Mỹ Kiều, mặt không biểu cảm nhìn về phía Trịnh Kiến Thiết nói: “Đội trưởng Trịnh, nếu ông có việc, thì tôi tự đi xem một chút.
”Anh nói xong là đi mất, không thèm để lại ánh mắt nào cho Trịnh Mỹ Kiều, bàn tay Trịnh Mỹ Kiều đưa ra bèn ngại ngùng dừng trên không trung.
Trịnh Mỹ Kiều xinh đẹp, là mục tiêu theo đuổi của các thanh niên trong thôn, cô ta đã quen đàn ông nịnh nọt, cố ý lấy lòng của đàn ông.
Không ngờ gặp một người đàn ông không nể mặt cô ta đến vậy,cô ta uất ức nhìn bóng lưng của Cố Minh Hành, chu mỏ lên thật cao, rất là không vui.
Trịnh Kiến Thiết cảm giác được con gái không vui, ông ta thở dài, con gái của mình thì mình hiểu rõ nhất, cô ta chạy qua đây như vậy lại chủ động nói chuyện với Cố Minh Hành, rất rõ ràng là nhắm trúng anh rồi.
Tuy rằng ông ta cũng cảm thấy con gái của mình xinh đẹp, điểm nào cũng tốt, nhưng mà rốt cuộc là hộ khẩu nông thôn, thanh niên không kiếm được vợ trong thành phố mới tìm vợ ở nông thôn.
Cố Minh Hành nhìn thấy nào cũng không phải là người không tìm được vợ, con gái sẽ chỉ là tình nguyện một bên mà thôi.
Tuy rằng trong lòng ông ta hiểu rõ, nhưng mà vẫn cảm thấy Cố Minh Hành có hơi không nể mặt mình quá, dù gì cũng không thể bỏ lơ Mỹ Kiều trước mặt mình như vậy chứ?Trong lòng Trịnh Kiến Thiết không vui nên nói chuyện với con gái cũng không có giọng điệu tốt gì: “Đi làm đi, giờ đi làm chạy đi đâu đó?”“Con tìm ba có việc.
”Trịnh Mỹ Kiều chịu uất ức ở chỗ Cố Minh Hành, thấy ba còn la mình cô ta lại càng không vui hơn nữa, mỏ chu đến mức có thể treo bình dầu rồi.
“Việc gì?”Trịnh Kiến Thiết rốt cuộc vẫn là thương con gái, thấy cô ta uất ức như vậy, giọng điệu bèn trở nên mềm mỏng hơn.
Trái tim của Trịnh Mỹ Kiều đều nằm trên người đàn ông kiêu kỳ vừa nãy rồi, những thanh niên trong thôn so sánh với anh chính là sự khách biệt giữa mắt cá và trân châu, anh đẹp trai quá, đàn ông như vậy mới xứng đáng với mình.
Chính bởi vì muốn làm quen với anh, vậy nên, vừa hay Vương Cúc có việc năn nỉ mình nên đưa cô ta qua cùng rồi, nghe thấy ba hỏi mới nhớ ra việc Vương Cúc năn nỉ mình.
“Vương Cúc, muốn hỏi thử có thể nào thả mẹ nó về trước được không?”Nét mặt của Trịnh Kiến Thiết ngay lập tức tối sầm lại: “Không được, việc còn chưa xử lý xong, không thả được.
”Vương Cúc thu lại tâm tư đang đi xa, khóc lóc năn nỉ Trịnh Kiến Thiết: “Đại đội trưởng à, mẹ cháu bệnh rồi, tiếp tục nhốt như vậy bà ấy sẽ chết đó!”.
Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70Tác giả: Ngọ Mậu Hương TràTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngĐại ca thổ phỉ nữ Tiết Linh Yến đang trôi dạt trên không trung, chỉ vào ba người phụ nữ đang cãi nhau phía dưới, nhíu mày hỏi lính của Diêm Vương đang mày chau mặt ủ:“Người nào?”Cô chờ mất sáu mươi năm còn chưa chờ được vị trí đầu thai, giận lên trói cả lính của Diêm Vương phụ trách sắp xếp đầu thai lại. Dưới sự uy ***** của cô, lính của Diêm Vương nói với cô có một cơ hội mượn xác hoàn hồn không cần xếp hàng. Có việc tốt như vậy sao?Đương nhiên là cô sẽ không buông tha rồi, thế là bọn họ bèn bay đến căn nhà này. Ba người phụ nữ một người già, một người *****, một người vô dụng, cô không nhắm trúng ai cả. “Người xấu nhất. ”Lính của Diêm Vương che râu mới dám trả lời, thổ phỉ nữ này thú tính quá, hễ không hài lòng là bứt râu. Lỡ như cô không nhắm trúng cơ thể này, bứt mất râu còn lại của mình thì phải làm sao?Huhuhu, thời đại giờ lính của Diêm Vương của khó làm!Tiết Linh Yếu không quan tâm ông ta nữa, nhìn cô bé chịu uất ức đang khóc thầm phía dưới với ánh mắt chê bai. Đúng thật là xấu… Phía sau cô gái mặc quần áo hoa còn có một cô gái, mặc áo thô màu xám xanh, trên quần áo toàn là các vết khâu vá to nhỏ.Người vừa đen vừa ốm, tóc khô khốc vàng, cúi đầu cúi mắt mặt sầu, ánh mắt lúc nhìn người khác có sự nhát gan, nhìn nhanh Cố Minh Hành một cái là không dám nhìn anh nữa, cứ cúi đầu như vậy hai tay nắm lấy tà áo đứng phía sau cô gái mặc áo hoa.Cô gái mặc áo hoa thắt một chiếc khăn choàng màu xanh tươi, hai bím tóc trên vai vừa đen vừa bóng.Màu da là màu đen ửng đỏ khỏe khoắn thường gặp của cô gái nông thôn, đôi mắt to tròn gan dạ nhìn Cố Minh Hành, nụ cười trên mặt tươi rói, nhìn anh nói với Trịnh Kiến Thiết: “Ba à, đây là lãnh đạo ở đâu vậy?”Giọng nói của cô ta nũng nịu, rất sảng khoái, nhìn là thấy không hiểu sự đau khổ của nhân gian, được lớn lên trong sự sủng ái.“Đây là quản đốc Cố của xưởng đường, quản đốc Cố, đây là con gái tôi Trịnh Mỹ Kiều.”Trịnh Kiến Thiết rất thương yêu cô con gái này, nhìn thấy cô là trên mặt nở nụ cười, còn cố tình giới thiệu một chút với Cố Minh Hành.“Xin chào, em tên là Trịnh Mỹ Kiều, đại diện cho nông thôn chào mừng anh.”Trịnh Mỹ Kiều nghiêng đầu cười cực kỳ ngọt ngào, có chút đáng yêu, rất tự nhiên đưa tay ra với Cố Minh Hành.Những thanh niên đang làm việc ở trong ruộng đều mắt tròn xoe nhìn Trịnh Mỹ Kiều, thấy cô ta nói chuyện với Cố Minh Hành, ánh mắt bọn họ nhìn Cố Minh Hành đầy sự thù địch giống như đang nhìn tình địch vậy.Cố Minh Hành không thèm nhìn bàn tay đưa đến trước mặt của Trịnh Mỹ Kiều, mặt không biểu cảm nhìn về phía Trịnh Kiến Thiết nói: “Đội trưởng Trịnh, nếu ông có việc, thì tôi tự đi xem một chút.”Anh nói xong là đi mất, không thèm để lại ánh mắt nào cho Trịnh Mỹ Kiều, bàn tay Trịnh Mỹ Kiều đưa ra bèn ngại ngùng dừng trên không trung.Trịnh Mỹ Kiều xinh đẹp, là mục tiêu theo đuổi của các thanh niên trong thôn, cô ta đã quen đàn ông nịnh nọt, cố ý lấy lòng của đàn ông.Không ngờ gặp một người đàn ông không nể mặt cô ta đến vậy,cô ta uất ức nhìn bóng lưng của Cố Minh Hành, chu mỏ lên thật cao, rất là không vui.Trịnh Kiến Thiết cảm giác được con gái không vui, ông ta thở dài, con gái của mình thì mình hiểu rõ nhất, cô ta chạy qua đây như vậy lại chủ động nói chuyện với Cố Minh Hành, rất rõ ràng là nhắm trúng anh rồi.Tuy rằng ông ta cũng cảm thấy con gái của mình xinh đẹp, điểm nào cũng tốt, nhưng mà rốt cuộc là hộ khẩu nông thôn, thanh niên không kiếm được vợ trong thành phố mới tìm vợ ở nông thôn.Cố Minh Hành nhìn thấy nào cũng không phải là người không tìm được vợ, con gái sẽ chỉ là tình nguyện một bên mà thôi.Tuy rằng trong lòng ông ta hiểu rõ, nhưng mà vẫn cảm thấy Cố Minh Hành có hơi không nể mặt mình quá, dù gì cũng không thể bỏ lơ Mỹ Kiều trước mặt mình như vậy chứ?Trong lòng Trịnh Kiến Thiết không vui nên nói chuyện với con gái cũng không có giọng điệu tốt gì: “Đi làm đi, giờ đi làm chạy đi đâu đó?”“Con tìm ba có việc.”Trịnh Mỹ Kiều chịu uất ức ở chỗ Cố Minh Hành, thấy ba còn la mình cô ta lại càng không vui hơn nữa, mỏ chu đến mức có thể treo bình dầu rồi.“Việc gì?”Trịnh Kiến Thiết rốt cuộc vẫn là thương con gái, thấy cô ta uất ức như vậy, giọng điệu bèn trở nên mềm mỏng hơn.Trái tim của Trịnh Mỹ Kiều đều nằm trên người đàn ông kiêu kỳ vừa nãy rồi, những thanh niên trong thôn so sánh với anh chính là sự khách biệt giữa mắt cá và trân châu, anh đẹp trai quá, đàn ông như vậy mới xứng đáng với mình.Chính bởi vì muốn làm quen với anh, vậy nên, vừa hay Vương Cúc có việc năn nỉ mình nên đưa cô ta qua cùng rồi, nghe thấy ba hỏi mới nhớ ra việc Vương Cúc năn nỉ mình.“Vương Cúc, muốn hỏi thử có thể nào thả mẹ nó về trước được không?”Nét mặt của Trịnh Kiến Thiết ngay lập tức tối sầm lại: “Không được, việc còn chưa xử lý xong, không thả được.”Vương Cúc thu lại tâm tư đang đi xa, khóc lóc năn nỉ Trịnh Kiến Thiết: “Đại đội trưởng à, mẹ cháu bệnh rồi, tiếp tục nhốt như vậy bà ấy sẽ chết đó!”.