Bệnh viện Thân Ái. Trong bệnh viện lúc này là một mảnh hỗn độn, tất cả y tá bác sĩ đều hoảng sợ nhìn người đàn ông như kẻ điên trước mặt, có người đứng ra khuyên nhủ: " Vị này...ngài bĩnh tĩnh lại chút..." Ông ta gào lên, đôi mắt dữ tợn: " Kêu cô ta ra đây...kêu cô ta ra đây cho tôi..." Có vị y tá run giọng lên tiếng: " Trưởng khoa chỉ nhận những ca khó, hơn nữa con trai của ngài..." Y tá còn chưa nói xong liền bị ông ta quát: " Câm miệng! Cô thì biết cái gì? Kêu cô ta ra đây! Cô ta nhất định phải cứu con trai tôi! Nếu cô ta không ra thì..." " Thì sao?" Một giọng nói ôn hòa vang lên, nhưng bên trong ẩn chứa sự sắc bén cùng nghiêm túc đến đáng sợ. Tiếp đó là một chàng trai có khuôn mặt ấm áp, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hẹp dài dịu dàng như gió xuân, nhưng bây giờ lại ẩn hiện tia tức giận. Trên người anh ta khoác một chiếc áo blouse dài, hai tay đút vào hai bên túi, nhìn người đàn ông đó. " Viện trưởng." Ông ta bị hỏi đến ngớ người, sau đó hoàn hồn, hơi nheo mắt đánh giá người trước mắt…
Tác giả: