Tuyết rơi tĩnh mịch. Bên ngoài Mục vương phủ có một bóng dáng cô độc lặng lẽ quỳ. Thiếu niên ấy vóc người thanh mảnh, cả cẳng chân gần như đã chôn trong tuyết. Chàng quỳ đó lâu lắm rồi, lâu đến mức bản thân cũng quên cả thì giờ. Một ngày trước, Vệ Trường Hiên vẫn còn là thiếu niên cấm vệ trong Nam quân, theo Thần Võ vệ đến bãi săn của hoàng gia, hộ tống Vĩnh An đế vui thú săn bắn. Vĩnh An đế đăng cơ vào đầu xuân, tính đến nay đã hơn mười tháng. Hắn không hẳn là hôn quân bạo chúa, nhưng cũng không tu chính đức, chỉ ham thích vui trơi, đam mê tửu sắc. Sau khi vừa đăng cơ, hắn gióng trống khua chiêng, tuyển mỹ nạp phi. Mới qua vài cái chớp mắt, những giai nhân nũng nịu kia đã bị quăng ra sau đầu. Hắn dẫn mười sáu thị vệ cùng đến bãi săn hoàng gia, thả chó bắt chim, tận hưởng cuộc vui. Vĩnh An đế thường ngày lười nhác, cưỡi ngựa bắn cung cũng chỉ được nửa canh giờ, sau đó gọi người dựng trướng, được cả đám cung nhân khiêng vào trong nghỉ ngơi. Cấm vệ canh gác bốn phía lều trướng. Lúc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...