Đầu tháng Tám năm 2018, ngày hè nắng chói chang, tiếng ve râm ran rền vang cả khung trời. Bệnh viện thành phố Thanh, phòng hội nghị. Nửa trước là một nhóm người trung niên, nửa sau là một nhóm khác, có cả nam lẫn nữ tầm hơn hai mươi tuổi, trên tay mỗi người đều có một cây bút và một quyển sổ, còn phía trên bục giảng là một vị giáo sư khá lớn tuổi. Trong lúc nghiêm túc ghi chép, mọi người vẫn không kiềm chế được phải liếc nhìn cô gái trẻ ngồi chung với nhóm người trung niên. Có lẽ cô chỉ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, nhưng cách ăn vận lại rất chững chạc, cô khoác áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng xoay xoay cây bút. Gương mặt xinh đẹp, mái tóc rẽ ngôi giữa bồng bềnh, đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, long lanh như ngậm nước, mỗi một nét trên gương mặt đều như một tác phẩm nghệ thuật. Không phải ai khác, đích thị là người được nâng niu nhất bệnh viện – Bùi Tinh. Ánh nhìn quá lộ liễu, muốn xem nhẹ cũng khó. Bùi Tinh không nhịn được, khẽ bật cười. Đúng…
Tác giả: