“Đạo, đạo diễn, chúng ta làm như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” Vừa nhìn màn hình, vừa nhìn kịch bản, ông vừa hỏi, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.Dù có thế nào đi chăng nữa, đó cũng chỉ là một cô gái trạc tuổi con gái ông.Cho dù danh tiếng trong giới giải trí không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức……Đạo diễn nghe vậy bèn xua tay: “Thì tính sao? Chúng ta cũng đã để lại điện thoại vệ tinh rồi còn gì. Nếu cô ta không kiên trì nổi, chỉ cần nhấc máy lên gọi, đến lúc đó chúng ta gọi cứu hộ đến đón cô ta, như vậy không phải là tốt rồi?”Đây chính là kết quả mà Trịnh đại thiếu muốn. Tổ tiết mục bọn họ nhận tiền của Trịnh đại thiếu, đương nhiên muốn thay Trịnh đại thiếu hoàn thành công việc.Huống chi, chỉ là cắt giảm một chút tài nguyên, không phải là cái gì cũng không cho.Mục đích của Trịnh đại thiếu cũng chỉ là dạy cho cô ấy một bài học, không cần phải làm căng quá.“Nhưng mà……” Nhưng nếu nói như vậy, không phải sẽ khiến cho danh tiếng của cô ấy càng tệ hơn hay sao?Ngày đầu…
Chương 37
Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang DãTác giả: Ngã Ái Cật Sơn TrúcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Đạo, đạo diễn, chúng ta làm như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” Vừa nhìn màn hình, vừa nhìn kịch bản, ông vừa hỏi, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.Dù có thế nào đi chăng nữa, đó cũng chỉ là một cô gái trạc tuổi con gái ông.Cho dù danh tiếng trong giới giải trí không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức……Đạo diễn nghe vậy bèn xua tay: “Thì tính sao? Chúng ta cũng đã để lại điện thoại vệ tinh rồi còn gì. Nếu cô ta không kiên trì nổi, chỉ cần nhấc máy lên gọi, đến lúc đó chúng ta gọi cứu hộ đến đón cô ta, như vậy không phải là tốt rồi?”Đây chính là kết quả mà Trịnh đại thiếu muốn. Tổ tiết mục bọn họ nhận tiền của Trịnh đại thiếu, đương nhiên muốn thay Trịnh đại thiếu hoàn thành công việc.Huống chi, chỉ là cắt giảm một chút tài nguyên, không phải là cái gì cũng không cho.Mục đích của Trịnh đại thiếu cũng chỉ là dạy cho cô ấy một bài học, không cần phải làm căng quá.“Nhưng mà……” Nhưng nếu nói như vậy, không phải sẽ khiến cho danh tiếng của cô ấy càng tệ hơn hay sao?Ngày đầu… Đến lúc đó, hai chú dê con trưởng thành, có thể bắt đầu sinh dê con, đến lúc đó phải xây chuồng dê, còn phải làm hàng rào để chăn dê.Nếu không thì không gian sẽ không đủ cho đàn dê của cô ở......Trịnh Diêu nằm trên chiếc ghế mây, miên man suy nghĩ về tương lai, trong tay phe phẩy chiếc quạt mo.Càng nghĩ, cô lại càng hào hứng mong chờ tương lai.“......!Là tôi bị ảo giác à? Sao tôi cứ có cảm giác như cô ta chuẩn bị dưỡng lão ở đây luôn vậy???""Lầu trên, thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.""Căn nhà này, cách bài trí này, dê này, lúa này...!Càng nghĩ càng thấy kinh khủng các đồng chí ạ!"Lúc tổ tiết mục đến nơi, trùng hợp là lúc Trịnh Diêu vừa suy nghĩ xong kế hoạch 10 năm, đang chuẩn bị lên kế hoạch tiếp cho 20 năm sau.Người của tổ tiết mục vừa bước lên đảo chẳng được bao lâu, Trịnh Diêu đã phát hiện ra bọn họ.Cô chậm rãi ngồi dậy, không biết từ khi nào đã nắm chặt con dao trong tay.Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện ra, cho dù là đủ loại camera bủa vây, các khán giả cũng không có ai phát hiện ra tình huống bất thường.“Hẳn là ở chỗ này?” Người của tổ tiết mục nhìn Trịnh Diêu chạy qua chạy lại khắp hòn đảo qua màn hình, vốn dĩ cảm thấy cũng thông qua thi chạy không có vấn đề gì.Nhưng chờ bọn họ đến nơi Mới nhận ra độ khó hơn xa tưởng tượng của họ nhiều.Cho nên, sao cô ấy có thể không bị lạc đường dù chẳng làm bất cứ ký hiệu đánh dấu nào?Lúc đoàn người bước vào căn nhà nhỏ của Trịnh Diêu, mọi người thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.Nhìn qua màn hình dù sao vẫn không bằng được tận mắt chứng kiến.Chỉ có thật sự bước vào nơi này, mới có thể cảm nhận được sự kinh ngạc khi đứng ở đây.Từng viên gạch được lát ngay hàng thẳng lối, nóc nhà lợp ngói xinh đẹp chỉn chu....Đm, trên bề mặt thế nhưng còn có khắc hoaNgười quay phim không nhịn được mà giật giật khoé miệng.Đúng là kẻ tàn nhẫn!Lại nhìn sang chỗ khác.Mặt đất bị san bằng, đã phân chia ra những khu trồng trọt khác nhau, còn có các loại thảo dược tràn đầy sức sống đã được trồng xong.Các loại thảo dược đã được sơ chế, còn có thêm khô mực, bào ngư khô, hải sâm, sò điệp, thịt heo xông khói, còn có 4 khúc giò heo, 2 tảng sườn lớn.........!Cũng quá phong phú rồi, có cảm giác nhà hàng cũng chưa đầy đủ bằng đồ ăn bằng ở đây.Cũng không thể nào quay chụp chi tiết tất cả từng món một, người quay phim sốt ruột đến đổ mồ hôi.Nhưng mà, Trịnh Tú đi đâu rồi?Lúc này, người của tổ tiết mục cũng không biết, kể từ lúc họ bước vào đây đến bây giờ, Trịnh Diêu vẫn âm thầm quan sát họ từ trong bóng tối.Không một ai phát hiện ra Trịnh Diêu đang đứng bên cửa sổ.Cô lựa chọn một góc khuất vô cùng tinh tế, nhưng cũng khiến cho người ta sợ hãi đến mức nổi da gà.Im lặng không một tiếng động, tựa như bóng ma di chuyển trong đêm..
Đến lúc đó, hai chú dê con trưởng thành, có thể bắt đầu sinh dê con, đến lúc đó phải xây chuồng dê, còn phải làm hàng rào để chăn dê.
Nếu không thì không gian sẽ không đủ cho đàn dê của cô ở......Trịnh Diêu nằm trên chiếc ghế mây, miên man suy nghĩ về tương lai, trong tay phe phẩy chiếc quạt mo.
Càng nghĩ, cô lại càng hào hứng mong chờ tương lai.“......!Là tôi bị ảo giác à? Sao tôi cứ có cảm giác như cô ta chuẩn bị dưỡng lão ở đây luôn vậy???""Lầu trên, thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.""Căn nhà này, cách bài trí này, dê này, lúa này...!Càng nghĩ càng thấy kinh khủng các đồng chí ạ!"Lúc tổ tiết mục đến nơi, trùng hợp là lúc Trịnh Diêu vừa suy nghĩ xong kế hoạch 10 năm, đang chuẩn bị lên kế hoạch tiếp cho 20 năm sau.Người của tổ tiết mục vừa bước lên đảo chẳng được bao lâu, Trịnh Diêu đã phát hiện ra bọn họ.Cô chậm rãi ngồi dậy, không biết từ khi nào đã nắm chặt con dao trong tay.Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện ra, cho dù là đủ loại camera bủa vây, các khán giả cũng không có ai phát hiện ra tình huống bất thường.“Hẳn là ở chỗ này?” Người của tổ tiết mục nhìn Trịnh Diêu chạy qua chạy lại khắp hòn đảo qua màn hình, vốn dĩ cảm thấy cũng thông qua thi chạy không có vấn đề gì.
Nhưng chờ bọn họ đến nơi Mới nhận ra độ khó hơn xa tưởng tượng của họ nhiều.Cho nên, sao cô ấy có thể không bị lạc đường dù chẳng làm bất cứ ký hiệu đánh dấu nào?Lúc đoàn người bước vào căn nhà nhỏ của Trịnh Diêu, mọi người thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.Nhìn qua màn hình dù sao vẫn không bằng được tận mắt chứng kiến.Chỉ có thật sự bước vào nơi này, mới có thể cảm nhận được sự kinh ngạc khi đứng ở đây.Từng viên gạch được lát ngay hàng thẳng lối, nóc nhà lợp ngói xinh đẹp chỉn chu....Đm, trên bề mặt thế nhưng còn có khắc hoaNgười quay phim không nhịn được mà giật giật khoé miệng.Đúng là kẻ tàn nhẫn!Lại nhìn sang chỗ khác.
Mặt đất bị san bằng, đã phân chia ra những khu trồng trọt khác nhau, còn có các loại thảo dược tràn đầy sức sống đã được trồng xong.Các loại thảo dược đã được sơ chế, còn có thêm khô mực, bào ngư khô, hải sâm, sò điệp, thịt heo xông khói, còn có 4 khúc giò heo, 2 tảng sườn lớn.........!Cũng quá phong phú rồi, có cảm giác nhà hàng cũng chưa đầy đủ bằng đồ ăn bằng ở đây.Cũng không thể nào quay chụp chi tiết tất cả từng món một, người quay phim sốt ruột đến đổ mồ hôi.Nhưng mà, Trịnh Tú đi đâu rồi?Lúc này, người của tổ tiết mục cũng không biết, kể từ lúc họ bước vào đây đến bây giờ, Trịnh Diêu vẫn âm thầm quan sát họ từ trong bóng tối.Không một ai phát hiện ra Trịnh Diêu đang đứng bên cửa sổ.Cô lựa chọn một góc khuất vô cùng tinh tế, nhưng cũng khiến cho người ta sợ hãi đến mức nổi da gà.Im lặng không một tiếng động, tựa như bóng ma di chuyển trong đêm..
Bắt Đầu Từ Show Sinh Tồn Nơi Hoang DãTác giả: Ngã Ái Cật Sơn TrúcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Đạo, đạo diễn, chúng ta làm như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” Vừa nhìn màn hình, vừa nhìn kịch bản, ông vừa hỏi, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.Dù có thế nào đi chăng nữa, đó cũng chỉ là một cô gái trạc tuổi con gái ông.Cho dù danh tiếng trong giới giải trí không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức……Đạo diễn nghe vậy bèn xua tay: “Thì tính sao? Chúng ta cũng đã để lại điện thoại vệ tinh rồi còn gì. Nếu cô ta không kiên trì nổi, chỉ cần nhấc máy lên gọi, đến lúc đó chúng ta gọi cứu hộ đến đón cô ta, như vậy không phải là tốt rồi?”Đây chính là kết quả mà Trịnh đại thiếu muốn. Tổ tiết mục bọn họ nhận tiền của Trịnh đại thiếu, đương nhiên muốn thay Trịnh đại thiếu hoàn thành công việc.Huống chi, chỉ là cắt giảm một chút tài nguyên, không phải là cái gì cũng không cho.Mục đích của Trịnh đại thiếu cũng chỉ là dạy cho cô ấy một bài học, không cần phải làm căng quá.“Nhưng mà……” Nhưng nếu nói như vậy, không phải sẽ khiến cho danh tiếng của cô ấy càng tệ hơn hay sao?Ngày đầu… Đến lúc đó, hai chú dê con trưởng thành, có thể bắt đầu sinh dê con, đến lúc đó phải xây chuồng dê, còn phải làm hàng rào để chăn dê.Nếu không thì không gian sẽ không đủ cho đàn dê của cô ở......Trịnh Diêu nằm trên chiếc ghế mây, miên man suy nghĩ về tương lai, trong tay phe phẩy chiếc quạt mo.Càng nghĩ, cô lại càng hào hứng mong chờ tương lai.“......!Là tôi bị ảo giác à? Sao tôi cứ có cảm giác như cô ta chuẩn bị dưỡng lão ở đây luôn vậy???""Lầu trên, thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.""Căn nhà này, cách bài trí này, dê này, lúa này...!Càng nghĩ càng thấy kinh khủng các đồng chí ạ!"Lúc tổ tiết mục đến nơi, trùng hợp là lúc Trịnh Diêu vừa suy nghĩ xong kế hoạch 10 năm, đang chuẩn bị lên kế hoạch tiếp cho 20 năm sau.Người của tổ tiết mục vừa bước lên đảo chẳng được bao lâu, Trịnh Diêu đã phát hiện ra bọn họ.Cô chậm rãi ngồi dậy, không biết từ khi nào đã nắm chặt con dao trong tay.Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện ra, cho dù là đủ loại camera bủa vây, các khán giả cũng không có ai phát hiện ra tình huống bất thường.“Hẳn là ở chỗ này?” Người của tổ tiết mục nhìn Trịnh Diêu chạy qua chạy lại khắp hòn đảo qua màn hình, vốn dĩ cảm thấy cũng thông qua thi chạy không có vấn đề gì.Nhưng chờ bọn họ đến nơi Mới nhận ra độ khó hơn xa tưởng tượng của họ nhiều.Cho nên, sao cô ấy có thể không bị lạc đường dù chẳng làm bất cứ ký hiệu đánh dấu nào?Lúc đoàn người bước vào căn nhà nhỏ của Trịnh Diêu, mọi người thật sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.Nhìn qua màn hình dù sao vẫn không bằng được tận mắt chứng kiến.Chỉ có thật sự bước vào nơi này, mới có thể cảm nhận được sự kinh ngạc khi đứng ở đây.Từng viên gạch được lát ngay hàng thẳng lối, nóc nhà lợp ngói xinh đẹp chỉn chu....Đm, trên bề mặt thế nhưng còn có khắc hoaNgười quay phim không nhịn được mà giật giật khoé miệng.Đúng là kẻ tàn nhẫn!Lại nhìn sang chỗ khác.Mặt đất bị san bằng, đã phân chia ra những khu trồng trọt khác nhau, còn có các loại thảo dược tràn đầy sức sống đã được trồng xong.Các loại thảo dược đã được sơ chế, còn có thêm khô mực, bào ngư khô, hải sâm, sò điệp, thịt heo xông khói, còn có 4 khúc giò heo, 2 tảng sườn lớn.........!Cũng quá phong phú rồi, có cảm giác nhà hàng cũng chưa đầy đủ bằng đồ ăn bằng ở đây.Cũng không thể nào quay chụp chi tiết tất cả từng món một, người quay phim sốt ruột đến đổ mồ hôi.Nhưng mà, Trịnh Tú đi đâu rồi?Lúc này, người của tổ tiết mục cũng không biết, kể từ lúc họ bước vào đây đến bây giờ, Trịnh Diêu vẫn âm thầm quan sát họ từ trong bóng tối.Không một ai phát hiện ra Trịnh Diêu đang đứng bên cửa sổ.Cô lựa chọn một góc khuất vô cùng tinh tế, nhưng cũng khiến cho người ta sợ hãi đến mức nổi da gà.Im lặng không một tiếng động, tựa như bóng ma di chuyển trong đêm..