Trên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà. Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái. Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại. Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động. Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt. Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong…
Chương 13: Chương 13
Làm Ổ Tại Sơn Thôn Làm Thần YTác giả: Ngư Diệu ThanhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhTrên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà. Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái. Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại. Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động. Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt. Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong… Tô Hạ đợi trong chốc lát, thấy bác cả cùng với anh họ cả nhìn đào một cách sốt ruột, nhưng đang không làm gì hết nên mới mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình: “Bác cả, cháu muốn anh cả đi lên núi cùng với cháu, như vậy có được không?”Nghe được thỉnh cầu của Tô Hạ, bác cả lau mồ hôi, quay qua nhìn, nói với anh họ cả một tiếng: “Đi đi! Để ý em họ con cẩn thận đó.”Tô Lỗi vâng một tiếng rồi đi tới cầm giúp Tô Hạ chiếc giỏ mà cô mang đến: “Chúng ta đi thôi!”Tô Lỗi luôn manh tính cách của một người anh cả như vậy.Ba anh em nhà họ Tô tuy đã phân nhà rồi nhưng vẫn luôn thân thiết khăng khít như vậy.Tô Lỗi thân là anh lớn nhất trong nhà, từ nhỏ anh ấy đã được dạy phải chăm sóc nhường nhịn cho em trai em gái trong nhà, sớm đã thành quen rồi.“Hạ Hạ, em lên núi để làm gì vậy?” Tô Lỗi hỏi.“Em muốn hái chút thảo dược!” Tô Hạ cũng không giấu diếm gì.“Đi thôi! Anh biết ở bên kia có một khe núi, mấy người bọn Trục Tử nói ở đó có không ít dược liệu!” Tô Lỗi đi lên trước dẫn đường.Tô Lỗi vừa mới nhắc đến Trục Tử, là một trong số ít những thanh niên còn ở lại trong thôn, rất có tài hái thuốc.Tô Lỗi cùng với Tô Hạ đi một đường tới bên kia, vừa mới đi chưa được bao xa, vẫn còn chưa lên núi nữa!Liền thấy cách đó không xa cũng có người đi đến hướng này.Tô Hạ nheo mắt lại, thấy đi phía trước là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đang bế trong lòng một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, đầu tóc rối bời, đang cố gắng chạy về phía trước.Đứa bé trong lòng người phụ nữ kia rõ ràng đã bất tỉnh rồi, mặt đều đã nghẹn thành màu xanh tím.Tô Hạ biến sắc, nhanh chóng quyết định: “Anh, giúp em ngăn cô ta lại!”Tô Lỗi không biết Tô Hạ định làm gì, nhưng vẫn theo bản năng làm theo lời cô nói.Cùng lúc anh ngăn người phụ nữ kia lại, Tô Hạ cũng lao tới giằng lấy đứa bé từ tay cô ta về phía mình.Tình huống hiện tại vô cùng khẩn cấp, đứa bé cần phải được cứu gấp!Lúc nhìn thấy người phụ nữ kia chạy từ xa đến, Tô Hạ đã đoán được tình huống của đứa bé kia rồi, rõ ràng đã nuốt nhầm phải thứ gì đó dẫn đến bị khó thở.Tô Hạ bế đứa bên mình rồi một chân liền chống sau lưng đứa nhỏ.Hai tay thì ôm eo đứa bé, tìm đến điểm phía trên rốn hai đốt ngón tay, tay phải nắm lại, bàn tay nhắm ngay chỗ nên nhắm.Tay trái bắt lấy tay phải, hai tay hướng từ dưới hướng lên, dựa theo tiết tấu nhất định mà đánh sâu vào bụng.Đây là cách đập bụng, cũng là một trong những cách cấp cứu khẩn cấp.Là cách cấp cứu tốt nhất cho những người bị nuốt phải dị vật dẫn đến không thở được như vậy.Nhưng cách cấp cứu này đương nhiên là mẹ của đứa bé hoàn toàn không thể hiểu được rồi: “Cô muốn gì? Mau trả con lại cho tôi!”Người mẹ theo bản năng muốn cướp đứa nhỏ về, cô ấy giãy dụa muốn nhào đến.Nhưng vẫn bị Tô Lỗi ngăn lại: “Chị Tiền, chị đừng xúc động! Em gái em là bác sĩ, con bé đang cứu người mà!”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Tô Hạ đợi trong chốc lát, thấy bác cả cùng với anh họ cả nhìn đào một cách sốt ruột, nhưng đang không làm gì hết nên mới mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình: “Bác cả, cháu muốn anh cả đi lên núi cùng với cháu, như vậy có được không?”Nghe được thỉnh cầu của Tô Hạ, bác cả lau mồ hôi, quay qua nhìn, nói với anh họ cả một tiếng: “Đi đi! Để ý em họ con cẩn thận đó.
”Tô Lỗi vâng một tiếng rồi đi tới cầm giúp Tô Hạ chiếc giỏ mà cô mang đến: “Chúng ta đi thôi!”Tô Lỗi luôn manh tính cách của một người anh cả như vậy.
Ba anh em nhà họ Tô tuy đã phân nhà rồi nhưng vẫn luôn thân thiết khăng khít như vậy.
Tô Lỗi thân là anh lớn nhất trong nhà, từ nhỏ anh ấy đã được dạy phải chăm sóc nhường nhịn cho em trai em gái trong nhà, sớm đã thành quen rồi.
“Hạ Hạ, em lên núi để làm gì vậy?” Tô Lỗi hỏi.
“Em muốn hái chút thảo dược!” Tô Hạ cũng không giấu diếm gì.
“Đi thôi! Anh biết ở bên kia có một khe núi, mấy người bọn Trục Tử nói ở đó có không ít dược liệu!” Tô Lỗi đi lên trước dẫn đường.
Tô Lỗi vừa mới nhắc đến Trục Tử, là một trong số ít những thanh niên còn ở lại trong thôn, rất có tài hái thuốc.
Tô Lỗi cùng với Tô Hạ đi một đường tới bên kia, vừa mới đi chưa được bao xa, vẫn còn chưa lên núi nữa!Liền thấy cách đó không xa cũng có người đi đến hướng này.
Tô Hạ nheo mắt lại, thấy đi phía trước là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đang bế trong lòng một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, đầu tóc rối bời, đang cố gắng chạy về phía trước.
Đứa bé trong lòng người phụ nữ kia rõ ràng đã bất tỉnh rồi, mặt đều đã nghẹn thành màu xanh tím.
Tô Hạ biến sắc, nhanh chóng quyết định: “Anh, giúp em ngăn cô ta lại!”Tô Lỗi không biết Tô Hạ định làm gì, nhưng vẫn theo bản năng làm theo lời cô nói.
Cùng lúc anh ngăn người phụ nữ kia lại, Tô Hạ cũng lao tới giằng lấy đứa bé từ tay cô ta về phía mình.
Tình huống hiện tại vô cùng khẩn cấp, đứa bé cần phải được cứu gấp!Lúc nhìn thấy người phụ nữ kia chạy từ xa đến, Tô Hạ đã đoán được tình huống của đứa bé kia rồi, rõ ràng đã nuốt nhầm phải thứ gì đó dẫn đến bị khó thở.
Tô Hạ bế đứa bên mình rồi một chân liền chống sau lưng đứa nhỏ.
Hai tay thì ôm eo đứa bé, tìm đến điểm phía trên rốn hai đốt ngón tay, tay phải nắm lại, bàn tay nhắm ngay chỗ nên nhắm.
Tay trái bắt lấy tay phải, hai tay hướng từ dưới hướng lên, dựa theo tiết tấu nhất định mà đánh sâu vào bụng.
Đây là cách đập bụng, cũng là một trong những cách cấp cứu khẩn cấp.
Là cách cấp cứu tốt nhất cho những người bị nuốt phải dị vật dẫn đến không thở được như vậy.
Nhưng cách cấp cứu này đương nhiên là mẹ của đứa bé hoàn toàn không thể hiểu được rồi: “Cô muốn gì? Mau trả con lại cho tôi!”Người mẹ theo bản năng muốn cướp đứa nhỏ về, cô ấy giãy dụa muốn nhào đến.
Nhưng vẫn bị Tô Lỗi ngăn lại: “Chị Tiền, chị đừng xúc động! Em gái em là bác sĩ, con bé đang cứu người mà!”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Làm Ổ Tại Sơn Thôn Làm Thần YTác giả: Ngư Diệu ThanhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhTrên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà. Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái. Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại. Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động. Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt. Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong… Tô Hạ đợi trong chốc lát, thấy bác cả cùng với anh họ cả nhìn đào một cách sốt ruột, nhưng đang không làm gì hết nên mới mở miệng nói ra thỉnh cầu của mình: “Bác cả, cháu muốn anh cả đi lên núi cùng với cháu, như vậy có được không?”Nghe được thỉnh cầu của Tô Hạ, bác cả lau mồ hôi, quay qua nhìn, nói với anh họ cả một tiếng: “Đi đi! Để ý em họ con cẩn thận đó.”Tô Lỗi vâng một tiếng rồi đi tới cầm giúp Tô Hạ chiếc giỏ mà cô mang đến: “Chúng ta đi thôi!”Tô Lỗi luôn manh tính cách của một người anh cả như vậy.Ba anh em nhà họ Tô tuy đã phân nhà rồi nhưng vẫn luôn thân thiết khăng khít như vậy.Tô Lỗi thân là anh lớn nhất trong nhà, từ nhỏ anh ấy đã được dạy phải chăm sóc nhường nhịn cho em trai em gái trong nhà, sớm đã thành quen rồi.“Hạ Hạ, em lên núi để làm gì vậy?” Tô Lỗi hỏi.“Em muốn hái chút thảo dược!” Tô Hạ cũng không giấu diếm gì.“Đi thôi! Anh biết ở bên kia có một khe núi, mấy người bọn Trục Tử nói ở đó có không ít dược liệu!” Tô Lỗi đi lên trước dẫn đường.Tô Lỗi vừa mới nhắc đến Trục Tử, là một trong số ít những thanh niên còn ở lại trong thôn, rất có tài hái thuốc.Tô Lỗi cùng với Tô Hạ đi một đường tới bên kia, vừa mới đi chưa được bao xa, vẫn còn chưa lên núi nữa!Liền thấy cách đó không xa cũng có người đi đến hướng này.Tô Hạ nheo mắt lại, thấy đi phía trước là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đang bế trong lòng một đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi, đầu tóc rối bời, đang cố gắng chạy về phía trước.Đứa bé trong lòng người phụ nữ kia rõ ràng đã bất tỉnh rồi, mặt đều đã nghẹn thành màu xanh tím.Tô Hạ biến sắc, nhanh chóng quyết định: “Anh, giúp em ngăn cô ta lại!”Tô Lỗi không biết Tô Hạ định làm gì, nhưng vẫn theo bản năng làm theo lời cô nói.Cùng lúc anh ngăn người phụ nữ kia lại, Tô Hạ cũng lao tới giằng lấy đứa bé từ tay cô ta về phía mình.Tình huống hiện tại vô cùng khẩn cấp, đứa bé cần phải được cứu gấp!Lúc nhìn thấy người phụ nữ kia chạy từ xa đến, Tô Hạ đã đoán được tình huống của đứa bé kia rồi, rõ ràng đã nuốt nhầm phải thứ gì đó dẫn đến bị khó thở.Tô Hạ bế đứa bên mình rồi một chân liền chống sau lưng đứa nhỏ.Hai tay thì ôm eo đứa bé, tìm đến điểm phía trên rốn hai đốt ngón tay, tay phải nắm lại, bàn tay nhắm ngay chỗ nên nhắm.Tay trái bắt lấy tay phải, hai tay hướng từ dưới hướng lên, dựa theo tiết tấu nhất định mà đánh sâu vào bụng.Đây là cách đập bụng, cũng là một trong những cách cấp cứu khẩn cấp.Là cách cấp cứu tốt nhất cho những người bị nuốt phải dị vật dẫn đến không thở được như vậy.Nhưng cách cấp cứu này đương nhiên là mẹ của đứa bé hoàn toàn không thể hiểu được rồi: “Cô muốn gì? Mau trả con lại cho tôi!”Người mẹ theo bản năng muốn cướp đứa nhỏ về, cô ấy giãy dụa muốn nhào đến.Nhưng vẫn bị Tô Lỗi ngăn lại: “Chị Tiền, chị đừng xúc động! Em gái em là bác sĩ, con bé đang cứu người mà!”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.