Tác giả:

Trên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà. Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái. Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại. Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động. Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt. Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong…

Chương 19: Chương 19

Làm Ổ Tại Sơn Thôn Làm Thần YTác giả: Ngư Diệu ThanhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhTrên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà. Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái. Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại. Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động. Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt. Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong… Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mấy thương nhân bán thuốc quanh đây đều đã tới gần hết rồi.Lão Lương mới từ từ lấy từ trong sọt ra một bao vỏ cây.Mở lấy một ít ra.“Đây là sâm núi dại sao!”Không biết từ đâu có người kêu lên, khiến đám người xung quanh nghe thấy liền chen chúc đi tới xem.Tô Hạ dựa vào thân hình linh hoạt của mình, cướp được vị trí đứng phía trước, nhìn rõ được hình dáng sâm núi dại trong tay của lão Lương, mang theo những sợi rễ dài, hoa văn nhân sâm còn khá đậm màu, râu ria nhân sâm thưa thớt còn có những cục nhỏ dính xung quanh, tổng thể nhìn qua đã dần hiện lên thành hình người.Sâm núi nhìn qua ít nhất phải hơn hai mười năm rồi!Không hổ là lão Lương, lấy qua một món thôi mà cũng là nhân sâm núi hơn hai mươi năm tuổi rồi!Mấy thương nhân bán dược liệu sắp phát điên rồi, năm vạn, mười vạn, mười năm vạn, hai mươi vạn! Cuối cùng, có người trả giá tới ba mươi vạn, ông ấy bán cho một thương nhân cười đến tận mang tai.Nhân sâm núi hơn hai mươi tuổi này, ở thị trấn nhỏ này bán với giá hơn hai mươi vạn đã là giá trên trời rồi.Đương nhiên nếu bán ở trong thành phố, hoặc tìm người có tiền đang cần nhân sâm núi hơn chục năm tuổi, giá tiền có lẽ còn có thể cao hơn nữa.Lão Lương nhận lấy ba mươi vạn tệ mặt không đổi sắc, tiếp tục lấy ra vỏ bao từ trong sọt.Vừa mở ra, Tô Hạ lập tức vui vẻ--- đây không phải là Hà Thủ Ô mà cô đang tìm sao!Tô Hạ nhìn thấy trong vỏ bao có hai cây Hà Thủ Ô một lớn một nhỏ.Cây lớn nặng ước chừng ba cân, cây nhỏ thì khoảng hai cân, cũng phải khoảng trên mười hai mươi năm rồi, đều là loại cây dại rất tốt.Vừa lấy ra thêm món khác, mấy thương nhân vừa lỡ mất nhân sâm núi lại như thể ngửi được mồi mới, lập tức dồn như ong vỡ tổ tới.Lão Lương cũng rất am hiểu giá thị trường, mở miệng nói: “Lớn thì năm nghìn một cân, nhỏ thì bốn nghìn một cân.”Giá tiền này lập tức đuổi được không ít thương nhân muốn chèn ép giá.Tính toán qua một chút, cây nhỏ chắc cũng phải khoảng một vạn, cây lớn phải gần hai vạn tệ.Bọn họ là thương nhân, mua với giá càng cao sẽ càng lo lợi nhuận bán ra bị ít.Tô Hạ thì không có gì phải lo lắng hết, nhanh chóng quyết định: “Cháu muốn cây nhỏ!”Tuy rằng Hà Thủ Ô là dược liệu chính, nhưng cũng không cần một lượng quá nhiều.Chỉ một cây nhỏ kia cũng đủ để Tô Hạ làm được nhiều viên uống lắm rồi.Một đám người kinh ngạc mà nhìn qua, không ngờ đã bị một cô gái hẫng tay trên.Hà Thủ Ô dại hiếm khi có được, đám thương nhân buôn dược liệu kia không khỏi sốt ruột, nhanh chóng báo giá mà cướp nốt cây còn lại.Vừa đến một chuyến đã mua được đầy đủ dược liệu, Tô Hạ cất đồ vào trong sọt, vừa vặn Trục Tử cũng bán được hết dược liệu rồi, đều là dược liệu tốt, không chút giả dối, nên bán rất nhanh.Mọi người ở thị trấn ăn cơm trưa ở quán ăn rồi nhanh chóng quay về thôn.Tô Hạ lại tiếp tục lấy dược liệu ra, bắt đầu làm viên mọc tóc cùng với dầu gội đầu..Hà Thủ Ô vẫn còn rất tươi, Tô Hạ liền tự mình bào chế ra.Bận rộn khoảng một tuần, làm ra được viên uống mọc tóc dùng được trong ba tháng.Dầu gội đầu thì sợ hỏng nên Tô Hạ chỉ làm một lượng dùng được trong một tháng.Sau đó, Tô Hạ tự lấy thân mình ra để thử nghiệm.Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mấy thương nhân bán thuốc quanh đây đều đã tới gần hết rồi.

Lão Lương mới từ từ lấy từ trong sọt ra một bao vỏ cây.

Mở lấy một ít ra.

“Đây là sâm núi dại sao!”Không biết từ đâu có người kêu lên, khiến đám người xung quanh nghe thấy liền chen chúc đi tới xem.

Tô Hạ dựa vào thân hình linh hoạt của mình, cướp được vị trí đứng phía trước, nhìn rõ được hình dáng sâm núi dại trong tay của lão Lương, mang theo những sợi rễ dài, hoa văn nhân sâm còn khá đậm màu, râu ria nhân sâm thưa thớt còn có những cục nhỏ dính xung quanh, tổng thể nhìn qua đã dần hiện lên thành hình người.

Sâm núi nhìn qua ít nhất phải hơn hai mười năm rồi!Không hổ là lão Lương, lấy qua một món thôi mà cũng là nhân sâm núi hơn hai mươi năm tuổi rồi!Mấy thương nhân bán dược liệu sắp phát điên rồi, năm vạn, mười vạn, mười năm vạn, hai mươi vạn! Cuối cùng, có người trả giá tới ba mươi vạn, ông ấy bán cho một thương nhân cười đến tận mang tai.

Nhân sâm núi hơn hai mươi tuổi này, ở thị trấn nhỏ này bán với giá hơn hai mươi vạn đã là giá trên trời rồi.

Đương nhiên nếu bán ở trong thành phố, hoặc tìm người có tiền đang cần nhân sâm núi hơn chục năm tuổi, giá tiền có lẽ còn có thể cao hơn nữa.

Lão Lương nhận lấy ba mươi vạn tệ mặt không đổi sắc, tiếp tục lấy ra vỏ bao từ trong sọt.

Vừa mở ra, Tô Hạ lập tức vui vẻ--- đây không phải là Hà Thủ Ô mà cô đang tìm sao!Tô Hạ nhìn thấy trong vỏ bao có hai cây Hà Thủ Ô một lớn một nhỏ.

Cây lớn nặng ước chừng ba cân, cây nhỏ thì khoảng hai cân, cũng phải khoảng trên mười hai mươi năm rồi, đều là loại cây dại rất tốt.

Vừa lấy ra thêm món khác, mấy thương nhân vừa lỡ mất nhân sâm núi lại như thể ngửi được mồi mới, lập tức dồn như ong vỡ tổ tới.

Lão Lương cũng rất am hiểu giá thị trường, mở miệng nói: “Lớn thì năm nghìn một cân, nhỏ thì bốn nghìn một cân.

”Giá tiền này lập tức đuổi được không ít thương nhân muốn chèn ép giá.

Tính toán qua một chút, cây nhỏ chắc cũng phải khoảng một vạn, cây lớn phải gần hai vạn tệ.

Bọn họ là thương nhân, mua với giá càng cao sẽ càng lo lợi nhuận bán ra bị ít.

Tô Hạ thì không có gì phải lo lắng hết, nhanh chóng quyết định: “Cháu muốn cây nhỏ!”Tuy rằng Hà Thủ Ô là dược liệu chính, nhưng cũng không cần một lượng quá nhiều.

Chỉ một cây nhỏ kia cũng đủ để Tô Hạ làm được nhiều viên uống lắm rồi.

Một đám người kinh ngạc mà nhìn qua, không ngờ đã bị một cô gái hẫng tay trên.

Hà Thủ Ô dại hiếm khi có được, đám thương nhân buôn dược liệu kia không khỏi sốt ruột, nhanh chóng báo giá mà cướp nốt cây còn lại.

Vừa đến một chuyến đã mua được đầy đủ dược liệu, Tô Hạ cất đồ vào trong sọt, vừa vặn Trục Tử cũng bán được hết dược liệu rồi, đều là dược liệu tốt, không chút giả dối, nên bán rất nhanh.

Mọi người ở thị trấn ăn cơm trưa ở quán ăn rồi nhanh chóng quay về thôn.

Tô Hạ lại tiếp tục lấy dược liệu ra, bắt đầu làm viên mọc tóc cùng với dầu gội đầu.

.

Hà Thủ Ô vẫn còn rất tươi, Tô Hạ liền tự mình bào chế ra.

Bận rộn khoảng một tuần, làm ra được viên uống mọc tóc dùng được trong ba tháng.

Dầu gội đầu thì sợ hỏng nên Tô Hạ chỉ làm một lượng dùng được trong một tháng.

Sau đó, Tô Hạ tự lấy thân mình ra để thử nghiệm.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Làm Ổ Tại Sơn Thôn Làm Thần YTác giả: Ngư Diệu ThanhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn TìnhTrên một chuyến tàu cao tốc từ đông sang tâyBác gái Lý 53 tuổi, Lý Xuân Hoa không ít lần liếc nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà. Cô gái này trông thật xinh đẹp!Trong lòng Lý Xuân Hoa thầm cảm thán, tuy nước da có chút vàng vọt, chất tóc có vẻ không tốt lắm, nhưng đối phương lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn với đường nét thanh tú, chắc chắn không thể xấu được!Tất nhiên, điều khiến bà ấy chú ý không phải vì mỗi mình vẻ đẹp của cô gái. Mà do từ lúc cô gái ngồi đây liền ngơ ngác nhìn ra bên ngoài hơn hai tiếng, không hề nhúc nhích cũng không nói chuyện, Lý Hà Hoa sợ cô gặp chuyện gì!May thay, tiếng chuông điện thoại đã khiến cô gái phản ứng lại. Tô Hạ dần tập trung, ấn nút nghe trên di động. Một giọng nói vội vàng truyền đến: “Hạ Hạ, tin nhắn con gửi là sao vậy? Tại sao con lại từ chức? Còn kì thực tập của con thì sao?”Người gọi điện đến là mẹ của Tô Hạ, bà Trần Tố Nguyệt. Bà Trần sợ con gái mình nghĩ linh tinh nên váng đầu!Tô Hạ cười gượng một tiếng khi nghe thấy lời trách móc ở trong… Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mấy thương nhân bán thuốc quanh đây đều đã tới gần hết rồi.Lão Lương mới từ từ lấy từ trong sọt ra một bao vỏ cây.Mở lấy một ít ra.“Đây là sâm núi dại sao!”Không biết từ đâu có người kêu lên, khiến đám người xung quanh nghe thấy liền chen chúc đi tới xem.Tô Hạ dựa vào thân hình linh hoạt của mình, cướp được vị trí đứng phía trước, nhìn rõ được hình dáng sâm núi dại trong tay của lão Lương, mang theo những sợi rễ dài, hoa văn nhân sâm còn khá đậm màu, râu ria nhân sâm thưa thớt còn có những cục nhỏ dính xung quanh, tổng thể nhìn qua đã dần hiện lên thành hình người.Sâm núi nhìn qua ít nhất phải hơn hai mười năm rồi!Không hổ là lão Lương, lấy qua một món thôi mà cũng là nhân sâm núi hơn hai mươi năm tuổi rồi!Mấy thương nhân bán dược liệu sắp phát điên rồi, năm vạn, mười vạn, mười năm vạn, hai mươi vạn! Cuối cùng, có người trả giá tới ba mươi vạn, ông ấy bán cho một thương nhân cười đến tận mang tai.Nhân sâm núi hơn hai mươi tuổi này, ở thị trấn nhỏ này bán với giá hơn hai mươi vạn đã là giá trên trời rồi.Đương nhiên nếu bán ở trong thành phố, hoặc tìm người có tiền đang cần nhân sâm núi hơn chục năm tuổi, giá tiền có lẽ còn có thể cao hơn nữa.Lão Lương nhận lấy ba mươi vạn tệ mặt không đổi sắc, tiếp tục lấy ra vỏ bao từ trong sọt.Vừa mở ra, Tô Hạ lập tức vui vẻ--- đây không phải là Hà Thủ Ô mà cô đang tìm sao!Tô Hạ nhìn thấy trong vỏ bao có hai cây Hà Thủ Ô một lớn một nhỏ.Cây lớn nặng ước chừng ba cân, cây nhỏ thì khoảng hai cân, cũng phải khoảng trên mười hai mươi năm rồi, đều là loại cây dại rất tốt.Vừa lấy ra thêm món khác, mấy thương nhân vừa lỡ mất nhân sâm núi lại như thể ngửi được mồi mới, lập tức dồn như ong vỡ tổ tới.Lão Lương cũng rất am hiểu giá thị trường, mở miệng nói: “Lớn thì năm nghìn một cân, nhỏ thì bốn nghìn một cân.”Giá tiền này lập tức đuổi được không ít thương nhân muốn chèn ép giá.Tính toán qua một chút, cây nhỏ chắc cũng phải khoảng một vạn, cây lớn phải gần hai vạn tệ.Bọn họ là thương nhân, mua với giá càng cao sẽ càng lo lợi nhuận bán ra bị ít.Tô Hạ thì không có gì phải lo lắng hết, nhanh chóng quyết định: “Cháu muốn cây nhỏ!”Tuy rằng Hà Thủ Ô là dược liệu chính, nhưng cũng không cần một lượng quá nhiều.Chỉ một cây nhỏ kia cũng đủ để Tô Hạ làm được nhiều viên uống lắm rồi.Một đám người kinh ngạc mà nhìn qua, không ngờ đã bị một cô gái hẫng tay trên.Hà Thủ Ô dại hiếm khi có được, đám thương nhân buôn dược liệu kia không khỏi sốt ruột, nhanh chóng báo giá mà cướp nốt cây còn lại.Vừa đến một chuyến đã mua được đầy đủ dược liệu, Tô Hạ cất đồ vào trong sọt, vừa vặn Trục Tử cũng bán được hết dược liệu rồi, đều là dược liệu tốt, không chút giả dối, nên bán rất nhanh.Mọi người ở thị trấn ăn cơm trưa ở quán ăn rồi nhanh chóng quay về thôn.Tô Hạ lại tiếp tục lấy dược liệu ra, bắt đầu làm viên mọc tóc cùng với dầu gội đầu..Hà Thủ Ô vẫn còn rất tươi, Tô Hạ liền tự mình bào chế ra.Bận rộn khoảng một tuần, làm ra được viên uống mọc tóc dùng được trong ba tháng.Dầu gội đầu thì sợ hỏng nên Tô Hạ chỉ làm một lượng dùng được trong một tháng.Sau đó, Tô Hạ tự lấy thân mình ra để thử nghiệm.Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Chương 19: Chương 19