Lâm Thiên Nhất nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.Trên trần nhà trụi lủi chỉ có một bóng đèn, bên cạnh bóng đèn là đường dây điện như bánh quai chèo.Cô đã đi vòng vòng khắp từ trong ra ngoài gian nhà mấy lần.Tủ quần áo lớn cồng kềnh lại rất có cảm giác niên đại, bàn nhỏ bốn chân, sofa kiểu dáng lạc hậu, lịch treo tường kiểu cũ…Trong nhà không có lấy một thiết bị điện nào, hết thảy mọi thứ đều nói cho cô biết, đây không phải thời đại cô đang sống.Cô lập tức tìm một cái gương nhỏ tới. Xuyên qua mặt gương không rõ ràng lắm, cô nhìn ra được cô gái trong gương giống cô như đúc.Có điều làn da không được đẹp như da cô, hai bím tóc dài quê mùa… Nhưng mà cô vẫn luôn uốn tóc gợn sóng mà!Vì sao? Tình huống này là thế nào?Không phải cô đang trượt tuyết ở nước ngoài sao? Đúng, trượt tuyết, đang trượt tuyết vui vẻ đột nhiên gặp phải núi lở!Vì theo đuổi k1ch thích, cô chạy tới một ngọn núi cao ở nước ngoài chơi trượt tuyết. Sân trượt tuyết trong núi đẳng cấp thế giới, tốt như…

Chương 3: 3: Không Gian Xuất Hiện

Quân Hôn Ngọt Ngào Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo SủngTác giả: SỬU TIỂU DẠNGTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLâm Thiên Nhất nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.Trên trần nhà trụi lủi chỉ có một bóng đèn, bên cạnh bóng đèn là đường dây điện như bánh quai chèo.Cô đã đi vòng vòng khắp từ trong ra ngoài gian nhà mấy lần.Tủ quần áo lớn cồng kềnh lại rất có cảm giác niên đại, bàn nhỏ bốn chân, sofa kiểu dáng lạc hậu, lịch treo tường kiểu cũ…Trong nhà không có lấy một thiết bị điện nào, hết thảy mọi thứ đều nói cho cô biết, đây không phải thời đại cô đang sống.Cô lập tức tìm một cái gương nhỏ tới. Xuyên qua mặt gương không rõ ràng lắm, cô nhìn ra được cô gái trong gương giống cô như đúc.Có điều làn da không được đẹp như da cô, hai bím tóc dài quê mùa… Nhưng mà cô vẫn luôn uốn tóc gợn sóng mà!Vì sao? Tình huống này là thế nào?Không phải cô đang trượt tuyết ở nước ngoài sao? Đúng, trượt tuyết, đang trượt tuyết vui vẻ đột nhiên gặp phải núi lở!Vì theo đuổi k1ch thích, cô chạy tới một ngọn núi cao ở nước ngoài chơi trượt tuyết. Sân trượt tuyết trong núi đẳng cấp thế giới, tốt như… Lâm Thiên Nhất đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo trên người xong đi ra ngoài mở cửa.Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.Lâm Thiên Nhất tìm trong ký ức của nguyên chủ, là chủ tịch công hội nhà máy sản xuất máy móc, Trương Tú Anh.“Là chị Trương à, mời chị vào.” Lâm Thiên Nhất vội vã mời Trương Tú Anh vào nhà.“Thiên Nhất, hôm nay em không khỏe à? Sao không đi làm? Không sao chứ?” Trương Tú Anh ân cần thăm hỏi.Lúc này Lâm Thiên Nhất mới nhớ tới mình đã bỏ qua giờ làm việc.Lúc này đầu óc cô đang rối như tơ vò, hoàn toàn không muốn đứng dậy.“A, xin lỗi chị Trương, hôm nay em hơi đau đầu, không dậy nổi, còn chưa kịp đi nhờ người xin nghỉ, đợi chút nữa em sẽ xin sau nha…”Lâm Thiên Nhất ngượng ngùng nói.“Không sao, chị chỉ ghé thăm xem em thế nào thôi.Em không sao là được rồi, không cần vội đâu.”Trương Tú Anh an ủi Lâm Thiên Nhất.Trương Tú Anh nhìn gương mặt xinh đẹp tới xuất trần của Lâm Thiên Nhất, thở dài trong lòng.Một cô bé mồ côi lại có gương mặt xinh đẹp như vậy đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì, rất dễ dàng chuốc họa vào thân.Bình thường cô gái này thành thật tuân thủ bổn phận như vậy đã có vô số người nhìn chằm chằm cô, hiện tại lai bị Mã Chấn Cường chú ý tới, mọi người muốn giúp cô cũng không dễ.Thời địa này, ai dám dễ dàng chọc người của ủy hội kia, Mã Chấn Cường đã bắn tiếng rồi, không cho ai cướp Lâm Thiên Nhất với anh ta.Ủy hội kia nhìn như quyền thế ngập trời, nhưng bọn họ cũng làm ra nhiều chuyện thất đức lắm, tất cả mọi người đều không cảm thấy Mã Chấn Cường sẽ là chốn về tốt đẹp gì, huống chi anh ta còn có phẩm hạnh không đoan chính.Mà hiện tại, bị Mã Chấn Cường ầm ĩ như thế, thanh danh của Lâm Thiên Nhất cũng đã hỏng tới không thể hỏng hơn.Rõ ràng đây không phải lỗi của cô, nhưng tiếng xấu lại do cô gánh.Trừ phi cô có thể tìm ai đó kết hôn ngay… nhưng người thường lại không thể chống lại Mã Chấn Cường.Cho nên hiện tại, chẳng còn ai dám ngỏ ý với Lâm Thiên Nhất nữa, Lâm Thiên Nhất cũng thành người mà mọi người không dám lấy.Trong một thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm người có thể chống lại Mã Chấn Cường đây? Dù tính cả huyện thành cũng chẳng còn mấy người…Trừ phi cô tìm tới quân đội, nhưng lại càng khó khăn hơn.Chẳng lẽ lại xuống nông thôn? Người ở đó tuân theo tư tưởng của phía trên, hẳn sẽ có người dám lấy Lâm Thiên Nhất.Lâm Thiên Nhất là cô nhi, lại là người trong nhà máy sản xuất máy móc, đáng lý ra công hội nên xử lý việc này giúp cô.Nhưng người ta không dám lấy, công hội cũng không thể ép người ta phải lấy được!“Em không sao, chị Trương, chị cứ yên tâm, em nghỉ ngơi thêm nửa ngày là khỏe thôi.” Lâm Thiên Nhất cố nặn ra ý cười, nói.“Em không cần vội đi làm, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chị sẽ báo cho chủ nhiệm của bọn em một tiếng, đợi khi quay về làm rồi bổ sung đơn xin nghỉ cũng không sao.”Trương Tú Anh lại an ủi Lâm Thiên Nhất vài câu, thuận tiện cân nhắc giúp cô một chút.Nhìn gương mặt không tốt lắm của Lâm Thiên Nhất, Trương Tú Anh cũng không ở lại lâu, dặn dò Thiên Nhất nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời đi.Lâm Thiên Nhất đóng cửa xong lại thở phào một hơi, hiện tại cô còn chưa chải vuốt hết suy nghĩ trong đầu đâu.Nhìn khắp phòng một lượt, đây là một căn hộ có ba phòng nhỏ, có phòng vệ sinh với phòng bếp riêng.Bởi vì vợ chồng Lâm Kiến Thành đều là kỹ cư cấp cao trong nhà máy sản xuất máy móc cho nên điều kiện gia đình còn tính là không tồi.Đồ nội thất đều mang phong cách của thời đại này, rất quy củ, nhưng vì cha mẹ là phần tử tri thức cấp cao nên trong nhà còn mang theo hơi thở thư hương, tương đối lịch sự tao nhã..

Lâm Thiên Nhất đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo trên người xong đi ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.

Lâm Thiên Nhất tìm trong ký ức của nguyên chủ, là chủ tịch công hội nhà máy sản xuất máy móc, Trương Tú Anh.

“Là chị Trương à, mời chị vào.

” Lâm Thiên Nhất vội vã mời Trương Tú Anh vào nhà.

“Thiên Nhất, hôm nay em không khỏe à? Sao không đi làm? Không sao chứ?” Trương Tú Anh ân cần thăm hỏi.

Lúc này Lâm Thiên Nhất mới nhớ tới mình đã bỏ qua giờ làm việc.

Lúc này đầu óc cô đang rối như tơ vò, hoàn toàn không muốn đứng dậy.

“A, xin lỗi chị Trương, hôm nay em hơi đau đầu, không dậy nổi, còn chưa kịp đi nhờ người xin nghỉ, đợi chút nữa em sẽ xin sau nha…”Lâm Thiên Nhất ngượng ngùng nói.

“Không sao, chị chỉ ghé thăm xem em thế nào thôi.

Em không sao là được rồi, không cần vội đâu.

”Trương Tú Anh an ủi Lâm Thiên Nhất.

Trương Tú Anh nhìn gương mặt xinh đẹp tới xuất trần của Lâm Thiên Nhất, thở dài trong lòng.

Một cô bé mồ côi lại có gương mặt xinh đẹp như vậy đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì, rất dễ dàng chuốc họa vào thân.

Bình thường cô gái này thành thật tuân thủ bổn phận như vậy đã có vô số người nhìn chằm chằm cô, hiện tại lai bị Mã Chấn Cường chú ý tới, mọi người muốn giúp cô cũng không dễ.

Thời địa này, ai dám dễ dàng chọc người của ủy hội kia, Mã Chấn Cường đã bắn tiếng rồi, không cho ai cướp Lâm Thiên Nhất với anh ta.

Ủy hội kia nhìn như quyền thế ngập trời, nhưng bọn họ cũng làm ra nhiều chuyện thất đức lắm, tất cả mọi người đều không cảm thấy Mã Chấn Cường sẽ là chốn về tốt đẹp gì, huống chi anh ta còn có phẩm hạnh không đoan chính.

Mà hiện tại, bị Mã Chấn Cường ầm ĩ như thế, thanh danh của Lâm Thiên Nhất cũng đã hỏng tới không thể hỏng hơn.

Rõ ràng đây không phải lỗi của cô, nhưng tiếng xấu lại do cô gánh.

Trừ phi cô có thể tìm ai đó kết hôn ngay… nhưng người thường lại không thể chống lại Mã Chấn Cường.

Cho nên hiện tại, chẳng còn ai dám ngỏ ý với Lâm Thiên Nhất nữa, Lâm Thiên Nhất cũng thành người mà mọi người không dám lấy.

Trong một thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm người có thể chống lại Mã Chấn Cường đây? Dù tính cả huyện thành cũng chẳng còn mấy người…Trừ phi cô tìm tới quân đội, nhưng lại càng khó khăn hơn.

Chẳng lẽ lại xuống nông thôn? Người ở đó tuân theo tư tưởng của phía trên, hẳn sẽ có người dám lấy Lâm Thiên Nhất.

Lâm Thiên Nhất là cô nhi, lại là người trong nhà máy sản xuất máy móc, đáng lý ra công hội nên xử lý việc này giúp cô.

Nhưng người ta không dám lấy, công hội cũng không thể ép người ta phải lấy được!“Em không sao, chị Trương, chị cứ yên tâm, em nghỉ ngơi thêm nửa ngày là khỏe thôi.

” Lâm Thiên Nhất cố nặn ra ý cười, nói.

“Em không cần vội đi làm, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chị sẽ báo cho chủ nhiệm của bọn em một tiếng, đợi khi quay về làm rồi bổ sung đơn xin nghỉ cũng không sao.

”Trương Tú Anh lại an ủi Lâm Thiên Nhất vài câu, thuận tiện cân nhắc giúp cô một chút.

Nhìn gương mặt không tốt lắm của Lâm Thiên Nhất, Trương Tú Anh cũng không ở lại lâu, dặn dò Thiên Nhất nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời đi.

Lâm Thiên Nhất đóng cửa xong lại thở phào một hơi, hiện tại cô còn chưa chải vuốt hết suy nghĩ trong đầu đâu.

Nhìn khắp phòng một lượt, đây là một căn hộ có ba phòng nhỏ, có phòng vệ sinh với phòng bếp riêng.

Bởi vì vợ chồng Lâm Kiến Thành đều là kỹ cư cấp cao trong nhà máy sản xuất máy móc cho nên điều kiện gia đình còn tính là không tồi.

Đồ nội thất đều mang phong cách của thời đại này, rất quy củ, nhưng vì cha mẹ là phần tử tri thức cấp cao nên trong nhà còn mang theo hơi thở thư hương, tương đối lịch sự tao nhã.

.

Quân Hôn Ngọt Ngào Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo SủngTác giả: SỬU TIỂU DẠNGTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLâm Thiên Nhất nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.Trên trần nhà trụi lủi chỉ có một bóng đèn, bên cạnh bóng đèn là đường dây điện như bánh quai chèo.Cô đã đi vòng vòng khắp từ trong ra ngoài gian nhà mấy lần.Tủ quần áo lớn cồng kềnh lại rất có cảm giác niên đại, bàn nhỏ bốn chân, sofa kiểu dáng lạc hậu, lịch treo tường kiểu cũ…Trong nhà không có lấy một thiết bị điện nào, hết thảy mọi thứ đều nói cho cô biết, đây không phải thời đại cô đang sống.Cô lập tức tìm một cái gương nhỏ tới. Xuyên qua mặt gương không rõ ràng lắm, cô nhìn ra được cô gái trong gương giống cô như đúc.Có điều làn da không được đẹp như da cô, hai bím tóc dài quê mùa… Nhưng mà cô vẫn luôn uốn tóc gợn sóng mà!Vì sao? Tình huống này là thế nào?Không phải cô đang trượt tuyết ở nước ngoài sao? Đúng, trượt tuyết, đang trượt tuyết vui vẻ đột nhiên gặp phải núi lở!Vì theo đuổi k1ch thích, cô chạy tới một ngọn núi cao ở nước ngoài chơi trượt tuyết. Sân trượt tuyết trong núi đẳng cấp thế giới, tốt như… Lâm Thiên Nhất đáp lại một tiếng rồi đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo trên người xong đi ra ngoài mở cửa.Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.Lâm Thiên Nhất tìm trong ký ức của nguyên chủ, là chủ tịch công hội nhà máy sản xuất máy móc, Trương Tú Anh.“Là chị Trương à, mời chị vào.” Lâm Thiên Nhất vội vã mời Trương Tú Anh vào nhà.“Thiên Nhất, hôm nay em không khỏe à? Sao không đi làm? Không sao chứ?” Trương Tú Anh ân cần thăm hỏi.Lúc này Lâm Thiên Nhất mới nhớ tới mình đã bỏ qua giờ làm việc.Lúc này đầu óc cô đang rối như tơ vò, hoàn toàn không muốn đứng dậy.“A, xin lỗi chị Trương, hôm nay em hơi đau đầu, không dậy nổi, còn chưa kịp đi nhờ người xin nghỉ, đợi chút nữa em sẽ xin sau nha…”Lâm Thiên Nhất ngượng ngùng nói.“Không sao, chị chỉ ghé thăm xem em thế nào thôi.Em không sao là được rồi, không cần vội đâu.”Trương Tú Anh an ủi Lâm Thiên Nhất.Trương Tú Anh nhìn gương mặt xinh đẹp tới xuất trần của Lâm Thiên Nhất, thở dài trong lòng.Một cô bé mồ côi lại có gương mặt xinh đẹp như vậy đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì, rất dễ dàng chuốc họa vào thân.Bình thường cô gái này thành thật tuân thủ bổn phận như vậy đã có vô số người nhìn chằm chằm cô, hiện tại lai bị Mã Chấn Cường chú ý tới, mọi người muốn giúp cô cũng không dễ.Thời địa này, ai dám dễ dàng chọc người của ủy hội kia, Mã Chấn Cường đã bắn tiếng rồi, không cho ai cướp Lâm Thiên Nhất với anh ta.Ủy hội kia nhìn như quyền thế ngập trời, nhưng bọn họ cũng làm ra nhiều chuyện thất đức lắm, tất cả mọi người đều không cảm thấy Mã Chấn Cường sẽ là chốn về tốt đẹp gì, huống chi anh ta còn có phẩm hạnh không đoan chính.Mà hiện tại, bị Mã Chấn Cường ầm ĩ như thế, thanh danh của Lâm Thiên Nhất cũng đã hỏng tới không thể hỏng hơn.Rõ ràng đây không phải lỗi của cô, nhưng tiếng xấu lại do cô gánh.Trừ phi cô có thể tìm ai đó kết hôn ngay… nhưng người thường lại không thể chống lại Mã Chấn Cường.Cho nên hiện tại, chẳng còn ai dám ngỏ ý với Lâm Thiên Nhất nữa, Lâm Thiên Nhất cũng thành người mà mọi người không dám lấy.Trong một thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm người có thể chống lại Mã Chấn Cường đây? Dù tính cả huyện thành cũng chẳng còn mấy người…Trừ phi cô tìm tới quân đội, nhưng lại càng khó khăn hơn.Chẳng lẽ lại xuống nông thôn? Người ở đó tuân theo tư tưởng của phía trên, hẳn sẽ có người dám lấy Lâm Thiên Nhất.Lâm Thiên Nhất là cô nhi, lại là người trong nhà máy sản xuất máy móc, đáng lý ra công hội nên xử lý việc này giúp cô.Nhưng người ta không dám lấy, công hội cũng không thể ép người ta phải lấy được!“Em không sao, chị Trương, chị cứ yên tâm, em nghỉ ngơi thêm nửa ngày là khỏe thôi.” Lâm Thiên Nhất cố nặn ra ý cười, nói.“Em không cần vội đi làm, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chị sẽ báo cho chủ nhiệm của bọn em một tiếng, đợi khi quay về làm rồi bổ sung đơn xin nghỉ cũng không sao.”Trương Tú Anh lại an ủi Lâm Thiên Nhất vài câu, thuận tiện cân nhắc giúp cô một chút.Nhìn gương mặt không tốt lắm của Lâm Thiên Nhất, Trương Tú Anh cũng không ở lại lâu, dặn dò Thiên Nhất nghỉ ngơi cho khỏe rồi rời đi.Lâm Thiên Nhất đóng cửa xong lại thở phào một hơi, hiện tại cô còn chưa chải vuốt hết suy nghĩ trong đầu đâu.Nhìn khắp phòng một lượt, đây là một căn hộ có ba phòng nhỏ, có phòng vệ sinh với phòng bếp riêng.Bởi vì vợ chồng Lâm Kiến Thành đều là kỹ cư cấp cao trong nhà máy sản xuất máy móc cho nên điều kiện gia đình còn tính là không tồi.Đồ nội thất đều mang phong cách của thời đại này, rất quy củ, nhưng vì cha mẹ là phần tử tri thức cấp cao nên trong nhà còn mang theo hơi thở thư hương, tương đối lịch sự tao nhã..

Chương 3: 3: Không Gian Xuất Hiện