Cảnh Nguyên năm thứ tư, đầu xuân.Sáng sớm trong Chiêu Đài cung, gió lạnh thổi lạnh, lá khô bay bay.Một cung nữ lớn tuổi đang quét dọn trong đình viện* trống rỗng, quét ——Chung quanh quá mức yên tĩnh, thế cho nên thanh âm cành cây lướt qua mặt đất có vẻ đặc biệt chói tai."Trần ma ma, gió thổi qua đêm, lá khô sắp rơi đầy, chúng ta mau một chút đi." Một cung nữ trẻ tuổi khác đi tới.Trần ma ma liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nhanh không chậm nói:"Có quan hệ gì, dù sao ở đây cũng không lâu."Cung nữ kia kinh hoảng, nhỏ giọng nói: "Trần ma ma, lời này không thể nói lung tung". Nói xong, cẩn thận nhìn nữ nhân đứng ở cửa cung uyển*, gầy lảo đảo.Trần ma ma không cho là đúng cười lạnh nhạt một tiếng, xách chổi bỏ đi.Tô Nghênh Xuân dựa vào bên cửa, bình tĩnh nghe những lời nói phiền nhiễu của các nàng, cho dù khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, vẫn như cũ không che giấu được phong hoa tuyệt đại như trước kia.Nàng hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở bậc thềm đá phía trước, nơi đó còn lưu lại từng tia đỏ…
Chương 5: 5: Lễ Hội Đèn Lồ|\|g Thượng Nguyên
Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị HưuTác giả: Vân Hạ Tưởng ThườngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCảnh Nguyên năm thứ tư, đầu xuân.Sáng sớm trong Chiêu Đài cung, gió lạnh thổi lạnh, lá khô bay bay.Một cung nữ lớn tuổi đang quét dọn trong đình viện* trống rỗng, quét ——Chung quanh quá mức yên tĩnh, thế cho nên thanh âm cành cây lướt qua mặt đất có vẻ đặc biệt chói tai."Trần ma ma, gió thổi qua đêm, lá khô sắp rơi đầy, chúng ta mau một chút đi." Một cung nữ trẻ tuổi khác đi tới.Trần ma ma liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nhanh không chậm nói:"Có quan hệ gì, dù sao ở đây cũng không lâu."Cung nữ kia kinh hoảng, nhỏ giọng nói: "Trần ma ma, lời này không thể nói lung tung". Nói xong, cẩn thận nhìn nữ nhân đứng ở cửa cung uyển*, gầy lảo đảo.Trần ma ma không cho là đúng cười lạnh nhạt một tiếng, xách chổi bỏ đi.Tô Nghênh Xuân dựa vào bên cửa, bình tĩnh nghe những lời nói phiền nhiễu của các nàng, cho dù khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, vẫn như cũ không che giấu được phong hoa tuyệt đại như trước kia.Nàng hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở bậc thềm đá phía trước, nơi đó còn lưu lại từng tia đỏ… Tô Nghênh Xuân suy nghĩ một chút, sắc mặt mềm mại, lộ ra vài phần ngốc nghếch: "Chưa ngủ đủ giấc."Đối phương thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Lát nữa chúng ta cùng ra đường ngắm hoa đăng đi?"Nàng dừng lại một chút và lắc đầu: "Không muốn đi, ta muốn ngủ."Ánh mắt Tô Tương Lăng chợt lóe, vừa định khuyên lại, đã thấy ánh mắt Tô Thượng Thư đảo qua, nhu thuận cúi đầu.Phụ thân chán ghét nhất khi gia huấn, có người ở dưới ồn ào, nàng không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn nổi loạn đó.Tô Thượng Thư nhìn chung quanh một vòng các hài tử dưới đường, trầm giọng nói: "Năm nay lễ hội đèn lồ ng Thượng Nguyên, Hoàng Thượng sai người ở đường Trường Phong thiết lập câu đố đèn, kêu gọi các gia quyến của vương công đại thần đi tới cùng dân vui vẻ, các ngươi dùng bữa tối liền đi đi."Lời này là mệnh lệnh không thể cự tuyệt.Tất cả mọi người liên tục đáp lại, chỉ có Tô Diệc Phỉ mới sáu tuổi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, giòn giã hỏi: "Phụ thân, câu đố đèn có vui không?"Vú nuôi ở một bên vội vàng kéo tiểu thiếu gia xuống, vội vàng nói: "Không thể ngắt lời"Tô Thượng Thư đối với nhi tử nhỏ nhất này từ trước đến nay luôn dễ dàng khoan dung, khẽ cười nói: "Phỉ nhi còn nhỏ, câu đố đèn sợ là đoán không ra nhưng bên kia còn có rất nhiều hoa đăng đẹp mắt, nhìn nếu thích để hạ nhân mua cho ngươi"Dứt lời, phân phó vú nuôi một câu "Chiếu cố Thất thiếu gia thật tốt", xong rời khỏi nhà chính, từ đầu đến cuối chưa từng liếc Tô Nghênh Xuân một cái.Sau đó Tô phu nhân đứng lên, bày ra uy nghiêm, liệt kê mấy cái gia quy để mọi người cẩn thận nhớ kỹ, được nha hoàn dìu trở về phòng.Tô Nghênh Xuân vừa thấy có thể tan rã, xoay người chuẩn bị rời đi.Tô Tương Lăng đuổi theo: "Tam tỷ tỷ, nếu phụ thân đã có lệnh, sau bữa tối ta chờ tỷ, chúng ta ngồi cùng một chiếc xe ngựa đi."Nàng im lặng một lúc, nhẹ nhàng trả lời: "Được rồi."Được nàng đồng ý, Tô Tương Lăng lúc này cảm thấy mỹ mãn rời đi.Nhìn bóng lưng hoạt bát đó, đáy mắt Tô Nghênh Xuân tràn đầy mê mang.Thật ra nàng thật sự không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều chán ghét nàng , muốn trêu chọc nàng.Nói cùng đi ngắm đèn cùng ngồi một chiếc xe ngựa nhưng cố ý bỏ nàng ở chợ đèn, sau đó một mình trở về phủ, nếu không phải sau này gặp phải! Đường phố đông đúc như vậy, nàng là một nữ tử nhu nhược còn không biết sẽ gặp phải tai họa gì.Nhắm mắt lại, nàng chậm rãi đi đến viện của mình.Viện của nàng rất lệch ở hướng tây Tô phủ, nơi đó chỉ có thể chiếu đến ánh mặt trời hoàng hôn, mùa hè nóng bức, mùa đông âm lãnh.Nàng bước vào phòng giống như trong ký ức, nhỏ hẹp và đơn giản.Trực tiếp đi tới trước bàn nhỏ ngồi xuống, nàng nhấc ấm trà lên lắc lư, vén nắp lên nhìn một chút, đáy ấm còn có chút nước không còn nóng.Nàng không muốn đi gọi tiểu nha hoàn lười biếng kia với không biết chạy đi đâu, tự mình rót một ly nước lạnh, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống xuống.Thời tiết tuyết đầu mùa, nước lạnh theo cổ họng k1ch thích dạ dày của nàng, tư vị khó chịu khiến nàng xác nhận tất cả những chuyện này thật sự không phải là giấc mộng.Đường Trường Phong không thể không đi, hiện tại đối kháng với Tô Thế Cảnh không có bất kỳ chỗ tốt nào.Xe ngựa của Tô Tương Lăng nàng không thể không ngồi, bằng không nàng ta tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp khác để chỉnh mình.Hiện giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, chỉ cần không nhìn thấy người đó, chuyện phía sau hẳn sẽ không phát sinh.Nàng mới cập kê, cách lúc bị phụ thân coi như hàng hóa bán ra ít nhất còn có một hai năm, trong khoảng thời gian này, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp thoát thân.Uống cạn sạch nước lạnh trong ly, nàng nhìn ra cây hoa đón xuân ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập kiên định..
Tô Nghênh Xuân suy nghĩ một chút, sắc mặt mềm mại, lộ ra vài phần ngốc nghếch: "Chưa ngủ đủ giấc.
"Đối phương thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Lát nữa chúng ta cùng ra đường ngắm hoa đăng đi?"Nàng dừng lại một chút và lắc đầu: "Không muốn đi, ta muốn ngủ.
"Ánh mắt Tô Tương Lăng chợt lóe, vừa định khuyên lại, đã thấy ánh mắt Tô Thượng Thư đảo qua, nhu thuận cúi đầu.
Phụ thân chán ghét nhất khi gia huấn, có người ở dưới ồn ào, nàng không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn nổi loạn đó.
Tô Thượng Thư nhìn chung quanh một vòng các hài tử dưới đường, trầm giọng nói: "Năm nay lễ hội đèn lồ ng Thượng Nguyên, Hoàng Thượng sai người ở đường Trường Phong thiết lập câu đố đèn, kêu gọi các gia quyến của vương công đại thần đi tới cùng dân vui vẻ, các ngươi dùng bữa tối liền đi đi.
"Lời này là mệnh lệnh không thể cự tuyệt.
Tất cả mọi người liên tục đáp lại, chỉ có Tô Diệc Phỉ mới sáu tuổi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, giòn giã hỏi: "Phụ thân, câu đố đèn có vui không?"Vú nuôi ở một bên vội vàng kéo tiểu thiếu gia xuống, vội vàng nói: "Không thể ngắt lời"Tô Thượng Thư đối với nhi tử nhỏ nhất này từ trước đến nay luôn dễ dàng khoan dung, khẽ cười nói: "Phỉ nhi còn nhỏ, câu đố đèn sợ là đoán không ra nhưng bên kia còn có rất nhiều hoa đăng đẹp mắt, nhìn nếu thích để hạ nhân mua cho ngươi"Dứt lời, phân phó vú nuôi một câu "Chiếu cố Thất thiếu gia thật tốt", xong rời khỏi nhà chính, từ đầu đến cuối chưa từng liếc Tô Nghênh Xuân một cái.
Sau đó Tô phu nhân đứng lên, bày ra uy nghiêm, liệt kê mấy cái gia quy để mọi người cẩn thận nhớ kỹ, được nha hoàn dìu trở về phòng.
Tô Nghênh Xuân vừa thấy có thể tan rã, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tô Tương Lăng đuổi theo: "Tam tỷ tỷ, nếu phụ thân đã có lệnh, sau bữa tối ta chờ tỷ, chúng ta ngồi cùng một chiếc xe ngựa đi.
"Nàng im lặng một lúc, nhẹ nhàng trả lời: "Được rồi.
"Được nàng đồng ý, Tô Tương Lăng lúc này cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Nhìn bóng lưng hoạt bát đó, đáy mắt Tô Nghênh Xuân tràn đầy mê mang.
Thật ra nàng thật sự không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều chán ghét nàng , muốn trêu chọc nàng.
Nói cùng đi ngắm đèn cùng ngồi một chiếc xe ngựa nhưng cố ý bỏ nàng ở chợ đèn, sau đó một mình trở về phủ, nếu không phải sau này gặp phải! Đường phố đông đúc như vậy, nàng là một nữ tử nhu nhược còn không biết sẽ gặp phải tai họa gì.
Nhắm mắt lại, nàng chậm rãi đi đến viện của mình.
Viện của nàng rất lệch ở hướng tây Tô phủ, nơi đó chỉ có thể chiếu đến ánh mặt trời hoàng hôn, mùa hè nóng bức, mùa đông âm lãnh.
Nàng bước vào phòng giống như trong ký ức, nhỏ hẹp và đơn giản.
Trực tiếp đi tới trước bàn nhỏ ngồi xuống, nàng nhấc ấm trà lên lắc lư, vén nắp lên nhìn một chút, đáy ấm còn có chút nước không còn nóng.
Nàng không muốn đi gọi tiểu nha hoàn lười biếng kia với không biết chạy đi đâu, tự mình rót một ly nước lạnh, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống xuống.
Thời tiết tuyết đầu mùa, nước lạnh theo cổ họng k1ch thích dạ dày của nàng, tư vị khó chịu khiến nàng xác nhận tất cả những chuyện này thật sự không phải là giấc mộng.
Đường Trường Phong không thể không đi, hiện tại đối kháng với Tô Thế Cảnh không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Xe ngựa của Tô Tương Lăng nàng không thể không ngồi, bằng không nàng ta tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp khác để chỉnh mình.
Hiện giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, chỉ cần không nhìn thấy người đó, chuyện phía sau hẳn sẽ không phát sinh.
Nàng mới cập kê, cách lúc bị phụ thân coi như hàng hóa bán ra ít nhất còn có một hai năm, trong khoảng thời gian này, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp thoát thân.
Uống cạn sạch nước lạnh trong ly, nàng nhìn ra cây hoa đón xuân ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập kiên định.
.
Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị HưuTác giả: Vân Hạ Tưởng ThườngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCảnh Nguyên năm thứ tư, đầu xuân.Sáng sớm trong Chiêu Đài cung, gió lạnh thổi lạnh, lá khô bay bay.Một cung nữ lớn tuổi đang quét dọn trong đình viện* trống rỗng, quét ——Chung quanh quá mức yên tĩnh, thế cho nên thanh âm cành cây lướt qua mặt đất có vẻ đặc biệt chói tai."Trần ma ma, gió thổi qua đêm, lá khô sắp rơi đầy, chúng ta mau một chút đi." Một cung nữ trẻ tuổi khác đi tới.Trần ma ma liếc mắt nhìn đối phương một cái, không nhanh không chậm nói:"Có quan hệ gì, dù sao ở đây cũng không lâu."Cung nữ kia kinh hoảng, nhỏ giọng nói: "Trần ma ma, lời này không thể nói lung tung". Nói xong, cẩn thận nhìn nữ nhân đứng ở cửa cung uyển*, gầy lảo đảo.Trần ma ma không cho là đúng cười lạnh nhạt một tiếng, xách chổi bỏ đi.Tô Nghênh Xuân dựa vào bên cửa, bình tĩnh nghe những lời nói phiền nhiễu của các nàng, cho dù khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, vẫn như cũ không che giấu được phong hoa tuyệt đại như trước kia.Nàng hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở bậc thềm đá phía trước, nơi đó còn lưu lại từng tia đỏ… Tô Nghênh Xuân suy nghĩ một chút, sắc mặt mềm mại, lộ ra vài phần ngốc nghếch: "Chưa ngủ đủ giấc."Đối phương thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Lát nữa chúng ta cùng ra đường ngắm hoa đăng đi?"Nàng dừng lại một chút và lắc đầu: "Không muốn đi, ta muốn ngủ."Ánh mắt Tô Tương Lăng chợt lóe, vừa định khuyên lại, đã thấy ánh mắt Tô Thượng Thư đảo qua, nhu thuận cúi đầu.Phụ thân chán ghét nhất khi gia huấn, có người ở dưới ồn ào, nàng không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn nổi loạn đó.Tô Thượng Thư nhìn chung quanh một vòng các hài tử dưới đường, trầm giọng nói: "Năm nay lễ hội đèn lồ ng Thượng Nguyên, Hoàng Thượng sai người ở đường Trường Phong thiết lập câu đố đèn, kêu gọi các gia quyến của vương công đại thần đi tới cùng dân vui vẻ, các ngươi dùng bữa tối liền đi đi."Lời này là mệnh lệnh không thể cự tuyệt.Tất cả mọi người liên tục đáp lại, chỉ có Tô Diệc Phỉ mới sáu tuổi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, giòn giã hỏi: "Phụ thân, câu đố đèn có vui không?"Vú nuôi ở một bên vội vàng kéo tiểu thiếu gia xuống, vội vàng nói: "Không thể ngắt lời"Tô Thượng Thư đối với nhi tử nhỏ nhất này từ trước đến nay luôn dễ dàng khoan dung, khẽ cười nói: "Phỉ nhi còn nhỏ, câu đố đèn sợ là đoán không ra nhưng bên kia còn có rất nhiều hoa đăng đẹp mắt, nhìn nếu thích để hạ nhân mua cho ngươi"Dứt lời, phân phó vú nuôi một câu "Chiếu cố Thất thiếu gia thật tốt", xong rời khỏi nhà chính, từ đầu đến cuối chưa từng liếc Tô Nghênh Xuân một cái.Sau đó Tô phu nhân đứng lên, bày ra uy nghiêm, liệt kê mấy cái gia quy để mọi người cẩn thận nhớ kỹ, được nha hoàn dìu trở về phòng.Tô Nghênh Xuân vừa thấy có thể tan rã, xoay người chuẩn bị rời đi.Tô Tương Lăng đuổi theo: "Tam tỷ tỷ, nếu phụ thân đã có lệnh, sau bữa tối ta chờ tỷ, chúng ta ngồi cùng một chiếc xe ngựa đi."Nàng im lặng một lúc, nhẹ nhàng trả lời: "Được rồi."Được nàng đồng ý, Tô Tương Lăng lúc này cảm thấy mỹ mãn rời đi.Nhìn bóng lưng hoạt bát đó, đáy mắt Tô Nghênh Xuân tràn đầy mê mang.Thật ra nàng thật sự không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều chán ghét nàng , muốn trêu chọc nàng.Nói cùng đi ngắm đèn cùng ngồi một chiếc xe ngựa nhưng cố ý bỏ nàng ở chợ đèn, sau đó một mình trở về phủ, nếu không phải sau này gặp phải! Đường phố đông đúc như vậy, nàng là một nữ tử nhu nhược còn không biết sẽ gặp phải tai họa gì.Nhắm mắt lại, nàng chậm rãi đi đến viện của mình.Viện của nàng rất lệch ở hướng tây Tô phủ, nơi đó chỉ có thể chiếu đến ánh mặt trời hoàng hôn, mùa hè nóng bức, mùa đông âm lãnh.Nàng bước vào phòng giống như trong ký ức, nhỏ hẹp và đơn giản.Trực tiếp đi tới trước bàn nhỏ ngồi xuống, nàng nhấc ấm trà lên lắc lư, vén nắp lên nhìn một chút, đáy ấm còn có chút nước không còn nóng.Nàng không muốn đi gọi tiểu nha hoàn lười biếng kia với không biết chạy đi đâu, tự mình rót một ly nước lạnh, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống xuống.Thời tiết tuyết đầu mùa, nước lạnh theo cổ họng k1ch thích dạ dày của nàng, tư vị khó chịu khiến nàng xác nhận tất cả những chuyện này thật sự không phải là giấc mộng.Đường Trường Phong không thể không đi, hiện tại đối kháng với Tô Thế Cảnh không có bất kỳ chỗ tốt nào.Xe ngựa của Tô Tương Lăng nàng không thể không ngồi, bằng không nàng ta tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp khác để chỉnh mình.Hiện giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, chỉ cần không nhìn thấy người đó, chuyện phía sau hẳn sẽ không phát sinh.Nàng mới cập kê, cách lúc bị phụ thân coi như hàng hóa bán ra ít nhất còn có một hai năm, trong khoảng thời gian này, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp thoát thân.Uống cạn sạch nước lạnh trong ly, nàng nhìn ra cây hoa đón xuân ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập kiên định..